“Cái gì? Thay tã?” Lạc Thạch giật mình, quên mất là mình đang vờ ngủ, liền nhỏm dậy.
Tiếng chậu nước rơi loảng xoảng xuống đất, Phiên bà bà giật mình kinh hô “Tiểu tử ngươi đã tỉnh rồi sao? Ngươi cái đứa ngỗ nghịch này làm bà bà chết khiếp a”.
“Phiên bà bà? Ta, ta thực có thể tự thay, à không, ta không có đái dầm, không cần thay tã a”. Gã vội xua xua tay, gần ba mươi năm cuộc đời, còn chưa ai tuột được quần gã ra, bà bà béo ú trước mặt này, thì càng không thể.
“Ầy dà, tiểu hài tử ngươi vậy mà cũng biết xấu hổ a. Được rồi, bà bà không ép ngươi, ngươi tự thay đồ đi, để ta đi lấy ít cháo loãng nha”. Phiên bà bà này quả thật cũng là hiền từ, nói xong liền lại quay người lách qua cửa phòng, đi mất.
“Chậc, thật bất tiện”, gã chép miệng, vừa vơ lấy bộ quần áo để sẵn đầu giường, mặc vào.
Lạc Thạch tụt xuống giường, lảo đảo một lúc mới đứng vững, cái cơ thể mới này, gã lại phải tập thích nghi lại từ đầu.
“Nặc... lão, người còn ở đây chứ?”, gã cẩn thận hỏi lại, tình huống lúc này thì chắc chỉ có giọng nói trong đầu là rõ nhất thôi.
“Ta cũng không thích lão bàn nương (#1), ngươi tự lo thân đi!”, Nặc lão trả lời, sau đó dứt khoát im lặng.
“Lão chơi ta?”, Lạc Thạch sắc mặt đông cứng, lớn tiếng chửi. Đúng lúc đó, Phiên bà bà xoay ngang đi vào, lần này bưng theo một cái khay đồ ăn, đặt lên bàn vừa nhìn Lạc Thạch vừa nói.
“Tiểu tử ngươi đang lo sợ ta lừa ngươi sao? Ai nha, hài tử đáng thương, ngươi đã mê man ba ngày rồi đó, mau lại đây ăn chút gì đi”.
Gã đang định cất lời thì bụng cũng đã reo hò dữ dội, ngửi thấy mùi cháo nóng bất giác thấy nước miếng ứa ra. Tặc lưỡi ngồi xuống, gã bắt đầu cắm cúi ăn. Cũng phải nói cháo này nấu không tồi, dù chỉ là cháo trắng nhưng khẩu cảm thì đúng là khá hơn đồ đóng hộp ở Trái Đất không biết bao nhiêu lần.
“Coi ngươi kìa, thật đúng là háu ăn, cẩn thận kẻo nóng a”. Phiên bà bà vẫn ngồi bên, trìu mến nhìn đứa nhỏ đang bưng cả bát cháo lên mà úp ngược vào mặt.
...
Ăn xong bát thứ ba, bụng gã đã căng tròn, sức ăn của đứa trẻ ba bốn tuổi này làm Phiên bà bà hết hồn, nhưng vẫn vui vẻ cười híp cả mắt. Lạc Thạch tò mò khẽ liếc, thầm đánh giá lại bà bà trước mặt này.
“Đúng là chỉ có một chữ, ‘béo’!”, gã thầm nhủ, sau đó dè dặt cất lời, “Phiên bà bà, người biết nơi này là đâu đúng không? Lúc nãy người có gọi ta là cái gì nhi vậy?”
“Tiểu hài tử ngươi đúng là lanh lợi nha, tự thay đồ lại còn ăn rất khoẻ nữa. Ngươi may mắn lắm đó, là thiếu phu nhân cứu ngươi về, vì không thấy đồ vật gì lưu lại chỉ ra thân phận ngươi nên phu nhân đành đặt cho ngươi một chữ ‘Phàm’”, Phiên bà bà vừa thu dọn bàn ăn, vừa nói. “Ngươi đợi đây, ta đi báo với thiếu phu nhân là ngươi đã tỉnh, rồi sẽ dẫn ngươi đi gặp người”.
...
Bà bà đi khỏi, Lạc Thạch ngơ ngác mất một lúc, rồi cũng tuột xuống ghế, mở cửa bước ra ngoài. Tầm này chắc cỡ tám chín giờ sáng, bầu trời xanh trong, nắng khẽ xuyên qua tán cây, nhảy múa đung đưa theo gió nhẹ. Gã nheo nheo mắt thích nghi với ánh nắng mặt trời, đoạn hít thở thật sâu, lầm bầm “Điều kiện không khí, ánh sáng rất giống Trái Đất, thậm chí có phần còn tươi mát hơn rất nhiều”.
Lạc Thạch nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một sân nhỏ, ngoài phòng gã ra ở đây còn ba phòng khác nữa, cái nào cái nấy đều giống nhau, vách gỗ, mái gỗ, cửa sổ giấy, trên mỗi cửa ra vào treo một cái bảng, nhưng gã đọc chẳng hiểu gì. Trong sân ở giữa xây một mái đình, bàn đá ghế đá nhỏ nhắn đơn giản nhưng sạch sẽ. Hàng rào quanh sân cao quá đầu người lớn bằng gạch, bên trên là ngói đỏ xỉn màu đã phủ rêu xanh.
“Ồ số ngươi cũng may mắn a, nhà này coi bộ cũng không tồi.”, giọng Nặc lão đột nhiên vang lên.
“Nặc lão a, lần sau xin người đừng lên tiếng bất ngờ như vậy có được không, lá gan vãn bối nhỏ lắm a”. Vừa nói gã vừa ngồi lên ghế đá, hai tay chống cằm, nhỏ giọng lầm bầm.
“Lúc nãy người có nghe ra được gì không? Chúng ta không phải đang ở trong hắc điếm bán bánh bao thịt người đó chứ?”, gã hỏi.
“Không có phán đoán, đành chờ để gặp vị thiếu phu nhân kia vậy”. Nặc lão không chút lo lắng trả lời, rồi chợt sực nhớ ra điều gì, lão lại lên tiếng “Người bạn nhỏ của ngươi, hình như sắp đến rồi, trong mấy ngày ngươi bất tỉnh, tầm giờ này mỗi ngày ‘nó’ đều ghé qua.”
“Người bạn nhỏ? Vãn bối làm gì có ai quen biết ở đây?”, Lạc Thạch ngạc nhiên.
“Ca ngươi quên ta rồi sao?”, lại một tiếng nói khác trong đầu làm tóc gáy gã dựng đứng. Gã lắp bắp nhìn quanh, mấp máy môi “Mục, Mục tử? Là mày? Mau ra đây, tao có nhiều chuyện cần hỏi lắm đây này!!!”
“Phạch phạch”, một con bạch kiêu (#2) như tuyết từ đâu lao xuống, đậu lên mặt bàn đá, Lạc Thạch mắt trố lồi nhìn nó, lẩm bẩm “Cái đéo...?”
“Khịt khịt, xin chào, motherf*cker”.
...
Sau một hồi quần thảo túi bụi với Mục tử, gã chống tay lên ghế đá, thở dốc, cái thân hình trẻ con này, quá yếu.
“Bỏ đi, nói tao nghe sao mày lại ra cái hình dạng này? Rồi mày tính toán kiểu gì mà lại khiến tao thành cái dạng này?”, gã nghĩ thầm trong đầu, có lẽ ‘Viễn Lý Hồn Giao’ vẫn còn tác dụng, nên Mục tử liền trả lời.
“Ca à, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, lúc đó quá là nhanh đi, ta cũng tưởng là mình thần hồn câu diệt rồi đấy”.
Nói chuyện qua lại với Mục tử một lúc, gã cũng đã nắm sơ sơ được tình hình. Thông đạo trong Vị diện Giới Bi, lại không phải dẫn hai người Lạc Thạch đến Đạo Nguyên Tinh Cầu, mà nơi đây là Thiên Diễn Tinh Cầu, lý do vì sao thì Mục tử cũng bó tay. Chỉ biết lúc đó, cự chỉ đen ngòm đập xuống, nó đã tưởng lần này toi mạng. Tuy nhiên trong cái rủi cũng có cái may, Toái Tinh Kính dù vỡ tan nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, hấp thụ phần lớn sát thương, thậm chí còn phản lại, làm hai kẻ kia thân nát hồn vong. Mục tử trước khi mất đi tri giác liền cuống cuồng tìm một vật sống để phụ thể, kết quả nhập vào con bạch kiêu này, bảo toàn tính mệnh vượt qua được một kiếp. Nhưng di chứng của việc thiêu đốt Tinh Hồn thì vẫn còn nguyên, Mục tử nó mất hết sức mạnh thần thông, ký ức từ trước khi thức tỉnh cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có cái tính nết thì vẫn lanh tranh bá đạo như vậy.
“Còn về phần Ca ngươi, chắc phải hỏi Nặc lão rồi. Nặc lão tiên sinh, người lên tiếng đi chứ?”. Mục tử cất tiếng gọi.
“Tiểu bạch kiêu ngươi, trí tuệ cũng rất cao, nhưng trong đời lão phu cũng chưa bao giờ thấy Thần thú nào giống con cú vọ như vậy a”. Nặc lão từ nãy im lặng nghe hai tên kì lạ này nói chuyện, giờ mới cất lời. “Lúc đó ta cũng đã phó mặc số phận, phá huỷ Nạp Thần Khu để bảo vệ cái thân thể hài tử này, rồi sử dụng Bí Chú, định ‘tá túc’ một tia Tinh Hồn trong nó, đánh cược với Lão Tặc Thiên. Rồi từ đâu hai ngươi xuất hiện, khiến Bí Chú rơi trên người Thạch đầu tử này, làm lúc đó ta đã tưởng Lão Tặc Thiên chơi ta, đến ‘cọng rơm cứu mạng’ cũng bị bứt mất”.
Lạc Thạch và Mục tử đều tròn mắt lắng nghe, xảo hợp vậy sao, mạng nhỏ mạng lớn, vận mệnh thay đổi chỉ một khắc.
“Sau đó thì khi ta tỉnh lại đã thấy ngươi được người bốc lên xe ngựa, còn con cú này thì theo từ đó về đây. Mấy ngày nay ngươi chưa tỉnh ta đều đàm đạo với nó, cũng đỡ nhàm chán a”.
Quá nhiều yếu tố may mắn mới kéo lại được kết quả như vậy. Mục tử mất đi Toái Tinh Kính, lại tạo một sinh cơ cho Nặc lão và đứa nhỏ này. Nặc lão cũng biết Tán Nguyên Hắc Khoáng Ngọc là không đủ để chống đỡ một chiêu Thần cấp Võ kỹ Táng Thần Chỉ, chung quanh lại là Kết Giới trận Tứ Phương Trấn Hồn Môn, Tinh Hồn cũng không có cơ hội thoát thân. Công kích bị Toái Tinh Kính hấp thụ mà yếu đi, nên thân thể đứa nhỏ này được bảo toàn. Chỉ là, mọi thứ xảy ra còn nhanh hơn cái chớp mắt, nên một tình huống bi hài đã xuất hiện ở đây. Tá Tinh Hồn Thuật vốn không phải là ‘phụ thể’ hay ‘đoạt xá’ như Mục tử đã làm, mà chỉ là ‘tá túc’, lưu lại trong vật sống một tia Ý Niệm Sơ Khởi, chờ ngày hoán sinh. Tức là, vật sống bị ‘tá túc’ vẫn có ‘Chủ Hồn’, tia Ý Niệm kia chỉ là ‘Tá Hồn’, tồn tại như cây tầm gửi mà không ảnh hưởng đến vật chủ. Trong thân xác hài đồng này, ‘Chủ Hồn’ thực sự vì bị hoảng sợ mà ngủ say, y học hiện đại gọi là ‘chết lâm sàng’, còn Tinh Hồn của Lạc Thạch hiện tại lại đang thay thế nó, làm chủ cơ thể. Không ai giải thích được vì sao, ngay cả Nặc lão cũng vậy, Bí Chú của Yêu tộc Vu Sư quả thâm sâu khó lường, chính lão cũng không thể khống chế.
Gã thở dài, cũng không biết nên vui hay nên buồn, gãi gãi đầu, đoạn cất tiếng hỏi. “Mục tử, Nặc lão, hiện hai người định tính sao?”
“Chưa có cách nào khả dĩ, Tá Tinh Hồn Thuật này lão phu mới sử ra lần đầu, nên phương thức hoán sinh có hay không, ta hiện không rõ”. Trầm ngâm một lúc, lão lại nói tiếp “Nhưng ta chắc chắn một điều, nếu ngươi không có cơ duyên tu luyện, thì phải thành gia lập thất, không thì lão phu cũng sẽ theo ngươi mà mồ yên mả đẹp đấy”.
“Ặc, cưới vợ sinh con? Ta thà chọn tu luyện a”. Lạc Thạch giãy nảy, đàn bà, thân nhân đều là thứ vướng bận, ở thế giới trước đây gã đã gạt bỏ tình thân từ rất lâu rồi, giờ không có lý gì lại đeo thêm tạ vào người chứ.
“Là ngươi nghe không thủng phải không? Ta nói cơ duyên tu luyện, chứ không nói ngươi có khả năng tu luyện”. Nặc lão thở dài, cơ duyên tu luyện, trăm ngàn phàm nhân may ra mới kiếm được một người.
“Thạch ta mặc kệ, ta chỉ biết ‘Nhân định thắng Thiên’, lão Thiên mà không cho ta tu luyện, ta sẽ luyện luôn lão”, gã hừ lạnh, đoạn nhỏ giọng “Đàn bà là những niềm đau, muốn ta cưới vợ sinh con, chờ kiếp sau thôi”.
...
Lạc Thạch đang lẽo đẽo theo Phiên bà bà, rời khỏi khu phòng gỗ. Đi qua mấy cái hành lang nhỏ, là đến hành lang lớn, gã cũng tò mò ngó nghiêng kiến trúc thời đại này. Nhà cửa, mái ngói, sân vườn, giả sơn, hồ nước, tất cả đều mang hơi hướng Bách Việt cổ đại, gã đã từng xem qua trong sách cũ ngày trước. Thỉnh thoảng lại thấy gia nhân bưng bê cái gì đó chạy ngược chạy xuôi, lướt qua đều cúi đầu chào một tiếng “Bàn bảo mẫu”, rồi khúc khích cười. Phiên bà bà có lẽ trong này cũng được mọi người yêu quý, dù luôn miệng mắng mỏ kêu “mấy hài tử ngốc”, nhưng vẫn nở nụ cười phúc hậu, gã cũng chỉ hiếu kỳ im lặng.
Bước gần đến sân lớn lố nhố người, mùi thơm dịu nhẹ chui vào mũi, Lạc Thạch hít sâu một hơi khoan khoái, Phiên bà bà thấy vậy liền nói.
“Phàm nhi, tiểu tử ngươi cũng biết thưởng thức quá chứ, nơi đây là gian chính của Lạc Dược Trai, Chẩn Y Đường, chuyên dùng làm nơi đón tiếp người bệnh. Gia chủ Lạc gia chúng ta, nổi tiếng khắp vùng vì hành y cứu khổ, nên rất được mọi người tín nhiệm. Ngươi xem, hôm nay đúng ngày mở cửa khám bệnh miễn phí mỗi tháng một lần, gia nhân trong nhà đều đang vắt giò lên cổ kìa”.
“Lạc gia...”, “Hành y...”, cả Lạc Thạch và Nặc lão đều đồng thanh lẩm bẩm. Gã xuyên không đến đây, cuối cùng cơ duyên xui khiến, lại vẫn chui vào một nhà họ Lạc. Còn Nặc lão vốn là thiên tài ngàn năm khó gặp của Nặc gia, phàm nhân bách bệnh, với lão chỉ là trò trẻ con. Số phận an bài, lão Thiên dường như vẫn chưa buồn buông tha hai người, quyết tâm hí lộng đến cùng.
Không nghe thấy Lạc Thạch, Phiên bà bà vẫn tiếp tục, giọng chuyển sang đầy tôn kính pha chút hãnh diện, ánh mắt long lanh. “Ngươi cũng thật may mắn, nằm trơ trụi ngoài kia, gặp ngay lúc Thiếu phu nhân cùng gia nhân đi hái thuốc ở Vạn Thụ Sương Lâm. Thiếu phu nhân trời sinh hiền từ thiện lương, vẫn cùng hạ nhân đi hái thuốc bên ngoài, cả cái ngày này cũng là Gia Chủ chiều theo ý người mà mở ra. Chút nữa gặp được người, ngươi phải ngoan ngoãn mà tạ ơn nghe chưa?”
Lạc Thạch cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, gã đang phải đóng sao cho khéo cái vai một đứa bé bốn tuổi ‘hồn nhiên trong sáng’, nếu không có khi sẽ bị người ta xách đi luyện dược không biết chừng. Gã thầm cảm khái trong lòng, ở Thế giới trước đây, cũng tầm cái tuổi này là gã đã chính thức bị đưa xuống Lạc Duyên Đường và tiếp nhận giáo dục khắc nghiệt, tình thân có cũng như không, tuổi thơ thì lại càng không.
“Cũng không tồi, nhân sinh trước đây chưa đủ, giờ lại có được cơ hội trải nghiệm tuổi thơ. Ông trời, ông muốn bù đắp cho ta sao? Như thế này còn chưa đủ đâu đấy”. Gã ngẫm nghĩ trong lòng, trời cao bù đắp, cuộc sống công bằng ư? Có điên gã mới tin! Ý nghĩ trôi quá, gã lắc lắc đầu cười tự giễu, rồi liếc mắt nhìn lên, thấy mình đứng trước cửa một gian nhà lớn phía sau Chẩn Y Đường, mùi dược liệu càng nồng đượm. Phiên bà bà đã đứng lại, đoạn cung kính thưa. “Bẩm thiếu phu nhân, đứa nhỏ Lạc Phàm được người ba hôm trước cứu về, lão bà bà ta đã dẫn đến đây rồi”.
(#1) bà già béo.
(#2) con cú trắng.
Tiếng chậu nước rơi loảng xoảng xuống đất, Phiên bà bà giật mình kinh hô “Tiểu tử ngươi đã tỉnh rồi sao? Ngươi cái đứa ngỗ nghịch này làm bà bà chết khiếp a”.
“Phiên bà bà? Ta, ta thực có thể tự thay, à không, ta không có đái dầm, không cần thay tã a”. Gã vội xua xua tay, gần ba mươi năm cuộc đời, còn chưa ai tuột được quần gã ra, bà bà béo ú trước mặt này, thì càng không thể.
“Ầy dà, tiểu hài tử ngươi vậy mà cũng biết xấu hổ a. Được rồi, bà bà không ép ngươi, ngươi tự thay đồ đi, để ta đi lấy ít cháo loãng nha”. Phiên bà bà này quả thật cũng là hiền từ, nói xong liền lại quay người lách qua cửa phòng, đi mất.
“Chậc, thật bất tiện”, gã chép miệng, vừa vơ lấy bộ quần áo để sẵn đầu giường, mặc vào.
Lạc Thạch tụt xuống giường, lảo đảo một lúc mới đứng vững, cái cơ thể mới này, gã lại phải tập thích nghi lại từ đầu.
“Nặc... lão, người còn ở đây chứ?”, gã cẩn thận hỏi lại, tình huống lúc này thì chắc chỉ có giọng nói trong đầu là rõ nhất thôi.
“Ta cũng không thích lão bàn nương (#1), ngươi tự lo thân đi!”, Nặc lão trả lời, sau đó dứt khoát im lặng.
“Lão chơi ta?”, Lạc Thạch sắc mặt đông cứng, lớn tiếng chửi. Đúng lúc đó, Phiên bà bà xoay ngang đi vào, lần này bưng theo một cái khay đồ ăn, đặt lên bàn vừa nhìn Lạc Thạch vừa nói.
“Tiểu tử ngươi đang lo sợ ta lừa ngươi sao? Ai nha, hài tử đáng thương, ngươi đã mê man ba ngày rồi đó, mau lại đây ăn chút gì đi”.
Gã đang định cất lời thì bụng cũng đã reo hò dữ dội, ngửi thấy mùi cháo nóng bất giác thấy nước miếng ứa ra. Tặc lưỡi ngồi xuống, gã bắt đầu cắm cúi ăn. Cũng phải nói cháo này nấu không tồi, dù chỉ là cháo trắng nhưng khẩu cảm thì đúng là khá hơn đồ đóng hộp ở Trái Đất không biết bao nhiêu lần.
“Coi ngươi kìa, thật đúng là háu ăn, cẩn thận kẻo nóng a”. Phiên bà bà vẫn ngồi bên, trìu mến nhìn đứa nhỏ đang bưng cả bát cháo lên mà úp ngược vào mặt.
...
Ăn xong bát thứ ba, bụng gã đã căng tròn, sức ăn của đứa trẻ ba bốn tuổi này làm Phiên bà bà hết hồn, nhưng vẫn vui vẻ cười híp cả mắt. Lạc Thạch tò mò khẽ liếc, thầm đánh giá lại bà bà trước mặt này.
“Đúng là chỉ có một chữ, ‘béo’!”, gã thầm nhủ, sau đó dè dặt cất lời, “Phiên bà bà, người biết nơi này là đâu đúng không? Lúc nãy người có gọi ta là cái gì nhi vậy?”
“Tiểu hài tử ngươi đúng là lanh lợi nha, tự thay đồ lại còn ăn rất khoẻ nữa. Ngươi may mắn lắm đó, là thiếu phu nhân cứu ngươi về, vì không thấy đồ vật gì lưu lại chỉ ra thân phận ngươi nên phu nhân đành đặt cho ngươi một chữ ‘Phàm’”, Phiên bà bà vừa thu dọn bàn ăn, vừa nói. “Ngươi đợi đây, ta đi báo với thiếu phu nhân là ngươi đã tỉnh, rồi sẽ dẫn ngươi đi gặp người”.
...
Bà bà đi khỏi, Lạc Thạch ngơ ngác mất một lúc, rồi cũng tuột xuống ghế, mở cửa bước ra ngoài. Tầm này chắc cỡ tám chín giờ sáng, bầu trời xanh trong, nắng khẽ xuyên qua tán cây, nhảy múa đung đưa theo gió nhẹ. Gã nheo nheo mắt thích nghi với ánh nắng mặt trời, đoạn hít thở thật sâu, lầm bầm “Điều kiện không khí, ánh sáng rất giống Trái Đất, thậm chí có phần còn tươi mát hơn rất nhiều”.
Lạc Thạch nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một sân nhỏ, ngoài phòng gã ra ở đây còn ba phòng khác nữa, cái nào cái nấy đều giống nhau, vách gỗ, mái gỗ, cửa sổ giấy, trên mỗi cửa ra vào treo một cái bảng, nhưng gã đọc chẳng hiểu gì. Trong sân ở giữa xây một mái đình, bàn đá ghế đá nhỏ nhắn đơn giản nhưng sạch sẽ. Hàng rào quanh sân cao quá đầu người lớn bằng gạch, bên trên là ngói đỏ xỉn màu đã phủ rêu xanh.
“Ồ số ngươi cũng may mắn a, nhà này coi bộ cũng không tồi.”, giọng Nặc lão đột nhiên vang lên.
“Nặc lão a, lần sau xin người đừng lên tiếng bất ngờ như vậy có được không, lá gan vãn bối nhỏ lắm a”. Vừa nói gã vừa ngồi lên ghế đá, hai tay chống cằm, nhỏ giọng lầm bầm.
“Lúc nãy người có nghe ra được gì không? Chúng ta không phải đang ở trong hắc điếm bán bánh bao thịt người đó chứ?”, gã hỏi.
“Không có phán đoán, đành chờ để gặp vị thiếu phu nhân kia vậy”. Nặc lão không chút lo lắng trả lời, rồi chợt sực nhớ ra điều gì, lão lại lên tiếng “Người bạn nhỏ của ngươi, hình như sắp đến rồi, trong mấy ngày ngươi bất tỉnh, tầm giờ này mỗi ngày ‘nó’ đều ghé qua.”
“Người bạn nhỏ? Vãn bối làm gì có ai quen biết ở đây?”, Lạc Thạch ngạc nhiên.
“Ca ngươi quên ta rồi sao?”, lại một tiếng nói khác trong đầu làm tóc gáy gã dựng đứng. Gã lắp bắp nhìn quanh, mấp máy môi “Mục, Mục tử? Là mày? Mau ra đây, tao có nhiều chuyện cần hỏi lắm đây này!!!”
“Phạch phạch”, một con bạch kiêu (#2) như tuyết từ đâu lao xuống, đậu lên mặt bàn đá, Lạc Thạch mắt trố lồi nhìn nó, lẩm bẩm “Cái đéo...?”
“Khịt khịt, xin chào, motherf*cker”.
...
Sau một hồi quần thảo túi bụi với Mục tử, gã chống tay lên ghế đá, thở dốc, cái thân hình trẻ con này, quá yếu.
“Bỏ đi, nói tao nghe sao mày lại ra cái hình dạng này? Rồi mày tính toán kiểu gì mà lại khiến tao thành cái dạng này?”, gã nghĩ thầm trong đầu, có lẽ ‘Viễn Lý Hồn Giao’ vẫn còn tác dụng, nên Mục tử liền trả lời.
“Ca à, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, lúc đó quá là nhanh đi, ta cũng tưởng là mình thần hồn câu diệt rồi đấy”.
Nói chuyện qua lại với Mục tử một lúc, gã cũng đã nắm sơ sơ được tình hình. Thông đạo trong Vị diện Giới Bi, lại không phải dẫn hai người Lạc Thạch đến Đạo Nguyên Tinh Cầu, mà nơi đây là Thiên Diễn Tinh Cầu, lý do vì sao thì Mục tử cũng bó tay. Chỉ biết lúc đó, cự chỉ đen ngòm đập xuống, nó đã tưởng lần này toi mạng. Tuy nhiên trong cái rủi cũng có cái may, Toái Tinh Kính dù vỡ tan nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, hấp thụ phần lớn sát thương, thậm chí còn phản lại, làm hai kẻ kia thân nát hồn vong. Mục tử trước khi mất đi tri giác liền cuống cuồng tìm một vật sống để phụ thể, kết quả nhập vào con bạch kiêu này, bảo toàn tính mệnh vượt qua được một kiếp. Nhưng di chứng của việc thiêu đốt Tinh Hồn thì vẫn còn nguyên, Mục tử nó mất hết sức mạnh thần thông, ký ức từ trước khi thức tỉnh cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có cái tính nết thì vẫn lanh tranh bá đạo như vậy.
“Còn về phần Ca ngươi, chắc phải hỏi Nặc lão rồi. Nặc lão tiên sinh, người lên tiếng đi chứ?”. Mục tử cất tiếng gọi.
“Tiểu bạch kiêu ngươi, trí tuệ cũng rất cao, nhưng trong đời lão phu cũng chưa bao giờ thấy Thần thú nào giống con cú vọ như vậy a”. Nặc lão từ nãy im lặng nghe hai tên kì lạ này nói chuyện, giờ mới cất lời. “Lúc đó ta cũng đã phó mặc số phận, phá huỷ Nạp Thần Khu để bảo vệ cái thân thể hài tử này, rồi sử dụng Bí Chú, định ‘tá túc’ một tia Tinh Hồn trong nó, đánh cược với Lão Tặc Thiên. Rồi từ đâu hai ngươi xuất hiện, khiến Bí Chú rơi trên người Thạch đầu tử này, làm lúc đó ta đã tưởng Lão Tặc Thiên chơi ta, đến ‘cọng rơm cứu mạng’ cũng bị bứt mất”.
Lạc Thạch và Mục tử đều tròn mắt lắng nghe, xảo hợp vậy sao, mạng nhỏ mạng lớn, vận mệnh thay đổi chỉ một khắc.
“Sau đó thì khi ta tỉnh lại đã thấy ngươi được người bốc lên xe ngựa, còn con cú này thì theo từ đó về đây. Mấy ngày nay ngươi chưa tỉnh ta đều đàm đạo với nó, cũng đỡ nhàm chán a”.
Quá nhiều yếu tố may mắn mới kéo lại được kết quả như vậy. Mục tử mất đi Toái Tinh Kính, lại tạo một sinh cơ cho Nặc lão và đứa nhỏ này. Nặc lão cũng biết Tán Nguyên Hắc Khoáng Ngọc là không đủ để chống đỡ một chiêu Thần cấp Võ kỹ Táng Thần Chỉ, chung quanh lại là Kết Giới trận Tứ Phương Trấn Hồn Môn, Tinh Hồn cũng không có cơ hội thoát thân. Công kích bị Toái Tinh Kính hấp thụ mà yếu đi, nên thân thể đứa nhỏ này được bảo toàn. Chỉ là, mọi thứ xảy ra còn nhanh hơn cái chớp mắt, nên một tình huống bi hài đã xuất hiện ở đây. Tá Tinh Hồn Thuật vốn không phải là ‘phụ thể’ hay ‘đoạt xá’ như Mục tử đã làm, mà chỉ là ‘tá túc’, lưu lại trong vật sống một tia Ý Niệm Sơ Khởi, chờ ngày hoán sinh. Tức là, vật sống bị ‘tá túc’ vẫn có ‘Chủ Hồn’, tia Ý Niệm kia chỉ là ‘Tá Hồn’, tồn tại như cây tầm gửi mà không ảnh hưởng đến vật chủ. Trong thân xác hài đồng này, ‘Chủ Hồn’ thực sự vì bị hoảng sợ mà ngủ say, y học hiện đại gọi là ‘chết lâm sàng’, còn Tinh Hồn của Lạc Thạch hiện tại lại đang thay thế nó, làm chủ cơ thể. Không ai giải thích được vì sao, ngay cả Nặc lão cũng vậy, Bí Chú của Yêu tộc Vu Sư quả thâm sâu khó lường, chính lão cũng không thể khống chế.
Gã thở dài, cũng không biết nên vui hay nên buồn, gãi gãi đầu, đoạn cất tiếng hỏi. “Mục tử, Nặc lão, hiện hai người định tính sao?”
“Chưa có cách nào khả dĩ, Tá Tinh Hồn Thuật này lão phu mới sử ra lần đầu, nên phương thức hoán sinh có hay không, ta hiện không rõ”. Trầm ngâm một lúc, lão lại nói tiếp “Nhưng ta chắc chắn một điều, nếu ngươi không có cơ duyên tu luyện, thì phải thành gia lập thất, không thì lão phu cũng sẽ theo ngươi mà mồ yên mả đẹp đấy”.
“Ặc, cưới vợ sinh con? Ta thà chọn tu luyện a”. Lạc Thạch giãy nảy, đàn bà, thân nhân đều là thứ vướng bận, ở thế giới trước đây gã đã gạt bỏ tình thân từ rất lâu rồi, giờ không có lý gì lại đeo thêm tạ vào người chứ.
“Là ngươi nghe không thủng phải không? Ta nói cơ duyên tu luyện, chứ không nói ngươi có khả năng tu luyện”. Nặc lão thở dài, cơ duyên tu luyện, trăm ngàn phàm nhân may ra mới kiếm được một người.
“Thạch ta mặc kệ, ta chỉ biết ‘Nhân định thắng Thiên’, lão Thiên mà không cho ta tu luyện, ta sẽ luyện luôn lão”, gã hừ lạnh, đoạn nhỏ giọng “Đàn bà là những niềm đau, muốn ta cưới vợ sinh con, chờ kiếp sau thôi”.
...
Lạc Thạch đang lẽo đẽo theo Phiên bà bà, rời khỏi khu phòng gỗ. Đi qua mấy cái hành lang nhỏ, là đến hành lang lớn, gã cũng tò mò ngó nghiêng kiến trúc thời đại này. Nhà cửa, mái ngói, sân vườn, giả sơn, hồ nước, tất cả đều mang hơi hướng Bách Việt cổ đại, gã đã từng xem qua trong sách cũ ngày trước. Thỉnh thoảng lại thấy gia nhân bưng bê cái gì đó chạy ngược chạy xuôi, lướt qua đều cúi đầu chào một tiếng “Bàn bảo mẫu”, rồi khúc khích cười. Phiên bà bà có lẽ trong này cũng được mọi người yêu quý, dù luôn miệng mắng mỏ kêu “mấy hài tử ngốc”, nhưng vẫn nở nụ cười phúc hậu, gã cũng chỉ hiếu kỳ im lặng.
Bước gần đến sân lớn lố nhố người, mùi thơm dịu nhẹ chui vào mũi, Lạc Thạch hít sâu một hơi khoan khoái, Phiên bà bà thấy vậy liền nói.
“Phàm nhi, tiểu tử ngươi cũng biết thưởng thức quá chứ, nơi đây là gian chính của Lạc Dược Trai, Chẩn Y Đường, chuyên dùng làm nơi đón tiếp người bệnh. Gia chủ Lạc gia chúng ta, nổi tiếng khắp vùng vì hành y cứu khổ, nên rất được mọi người tín nhiệm. Ngươi xem, hôm nay đúng ngày mở cửa khám bệnh miễn phí mỗi tháng một lần, gia nhân trong nhà đều đang vắt giò lên cổ kìa”.
“Lạc gia...”, “Hành y...”, cả Lạc Thạch và Nặc lão đều đồng thanh lẩm bẩm. Gã xuyên không đến đây, cuối cùng cơ duyên xui khiến, lại vẫn chui vào một nhà họ Lạc. Còn Nặc lão vốn là thiên tài ngàn năm khó gặp của Nặc gia, phàm nhân bách bệnh, với lão chỉ là trò trẻ con. Số phận an bài, lão Thiên dường như vẫn chưa buồn buông tha hai người, quyết tâm hí lộng đến cùng.
Không nghe thấy Lạc Thạch, Phiên bà bà vẫn tiếp tục, giọng chuyển sang đầy tôn kính pha chút hãnh diện, ánh mắt long lanh. “Ngươi cũng thật may mắn, nằm trơ trụi ngoài kia, gặp ngay lúc Thiếu phu nhân cùng gia nhân đi hái thuốc ở Vạn Thụ Sương Lâm. Thiếu phu nhân trời sinh hiền từ thiện lương, vẫn cùng hạ nhân đi hái thuốc bên ngoài, cả cái ngày này cũng là Gia Chủ chiều theo ý người mà mở ra. Chút nữa gặp được người, ngươi phải ngoan ngoãn mà tạ ơn nghe chưa?”
Lạc Thạch cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, gã đang phải đóng sao cho khéo cái vai một đứa bé bốn tuổi ‘hồn nhiên trong sáng’, nếu không có khi sẽ bị người ta xách đi luyện dược không biết chừng. Gã thầm cảm khái trong lòng, ở Thế giới trước đây, cũng tầm cái tuổi này là gã đã chính thức bị đưa xuống Lạc Duyên Đường và tiếp nhận giáo dục khắc nghiệt, tình thân có cũng như không, tuổi thơ thì lại càng không.
“Cũng không tồi, nhân sinh trước đây chưa đủ, giờ lại có được cơ hội trải nghiệm tuổi thơ. Ông trời, ông muốn bù đắp cho ta sao? Như thế này còn chưa đủ đâu đấy”. Gã ngẫm nghĩ trong lòng, trời cao bù đắp, cuộc sống công bằng ư? Có điên gã mới tin! Ý nghĩ trôi quá, gã lắc lắc đầu cười tự giễu, rồi liếc mắt nhìn lên, thấy mình đứng trước cửa một gian nhà lớn phía sau Chẩn Y Đường, mùi dược liệu càng nồng đượm. Phiên bà bà đã đứng lại, đoạn cung kính thưa. “Bẩm thiếu phu nhân, đứa nhỏ Lạc Phàm được người ba hôm trước cứu về, lão bà bà ta đã dẫn đến đây rồi”.
(#1) bà già béo.
(#2) con cú trắng.
Danh sách chương