Choàng tỉnh giấc, Lạc Thạch từ từ mở mắt, năm giác quan lần lượt ùa về thực tại, gã vẫn nguyên tư thế từ đêm qua đến giờ. Tiếng gáy của Manh Kê đang cất lên trong trẻo, làm gã nghệt mặt giây lát, nhớ lại những trải nghiệm kỳ diệu mới vừa rồi.

“Thời gian... quá nhanh, mất luôn cảm giác đã trải qua bao lâu khi ở bên trong... Ừm, là ‘Tinh Thần Giới’. Nhưng mà sự ‘linh mẫn’ của mình...”

Lông mày Lạc Thạch hơi nhíu, rồi lại nhanh chóng dãn ra, tay vô thức đưa lên gãi gãi cằm, mắt chong chong nhìn vô định không chớp. ‘Cảm giác hoàn toàn thư thái’ ngay bây giờ của cơ thể là nguyên nhân làm gã phải đăm chiêu.

Sự ‘linh mẫn’, là một cách gọi khác của cái cảm giác này, thường chỉ có sau một ‘giấc ngủ hoàn hảo’. Ở thời đại gã, thì lại là một thứ khó cầu, bởi thi thoảng sự linh mẫn mới xuất hiện, nó đại diện cho việc, cơ thể đào thải hoàn toàn acid lactic tích tụ trước đó, là dấu hiệu cho thấy mọi thứ bên trong đều đã được ‘bảo dưỡng’ tốt, và sẵn sàng hành động. Trên Trái Đất, Lạc Thạch từng mượn nhờ Thức Thần Thảo trợ giúp, hay nói đúng hơn, là Dưỡng Thể Dịch của chúng, để cơ thể thực sự được thả lỏng, quá trình thanh lọc và hồi phục diễn ra liên tục không bị gián đoạn, khi tỉnh dậy sẽ hoàn toàn thư thái.

Gã bước xuống giường, vươn vai mấy cái, liền cảm thấy có động lực hơn rất nhiều. Hít thật sâu, đoạn với tay lấy áo, chuẩn bị tư thế tiến hành bài tập quen thuộc. Tiếng Nặc lão đột nhiên vang lên.

“Thạch đầu tử, ngươi đang thắc mắc cơ thể vì sao có cái cảm giác ‘mẫn tiệp’ rất sảng khoái đó đúng không?”, thấy Lạc Thạch chỉ gật gật đầu không đáp, tay vẫn rất nghiêm chỉnh giật mạnh một cái, lão lại tiếp tục “Vì đêm qua, ngươi đã vô tình sử dụng được ‘Thổ Nạp’, kéo dài Nội Ngã Chu Thiên luân chuyển suốt mấy tiếng thời gian. Toàn bộ mọi thứ đều được Nguyên khí chậm rãi nhào nặn, giống như ‘Dẫn Khí Đả’ của lão phu vậy, giúp tăng tốc độ hồi phục cho cơ thể, sau khi kết thúc lập tức quay về trạng thái đỉnh phong”.

Lạc Thạch nghe tới hai chữ ‘Thổ Nạp’, mắt liền chớp chớp mấy cái, tai dỏng lên, tay vẫn rũ áo phần phật, khiến Nặc lão phải lắc đầu mỉm cười.

“Vốn dĩ định hướng dẫn Thổ Nạp cho ngươi, kết hợp cùng lúc với Nội Ngã Chu Thiên, sẽ học được ‘Nội Khí Tự Đả’, chính là tác dụng như hiện tại. Kỹ năng cơ bản của Tu Chân giả này giúp đẩy nhanh quá trình trị liệu tất cả tổn thương ở gân, nhục, cốt, toàn bộ các phần khác nhau trong cơ thể. Sau một thời gian ngắn Thổ Nạp, họ ngay lập tức có lại chiến lực sung mãn, phần nhiều, là nhờ nó a...”

’Thổ Nạp’, tức là mở ra hô hấp nhưng không được làm gián đoạn Nội Ngã Chu Thiên luân chuyển, tạo thành ‘lối vào’ cho Tu Chân khí và ‘lối ra’ cho trọc khí, theo nhịp hít thở mà vận động liên miên bất tận.

Hiểu thì hiểu vậy, Lạc Thạch cũng tự mình đánh giá, Nội Khí Tự Đả lại thêm vào rong chơi trong Tinh Thần Giới, thật ra không khác mấy so với Dưỡng Thể Dịch và Trợ Hồn Dịch, ngay cả tác dụng phụ cũng giống hệt, đó là làm giảm nhận thức về thời gian bên ngoài. Sáng nay, mãi tới tận khi Manh Kê cất tiếng gáy, gã mới choàng tỉnh, chính là đã trễ hơn một tiếng so với nhịp sinh học hàng ngày. Sai lệch như thế, nhưng bù lại, giúp cơ thể linh mẫn khoẻ khoắn hơn hẳn, Lạc Thạch cũng không thấy lỗ vốn gì, thay đổi sinh hoạt biểu thường nhật thì càng là đơn giản, tuỳ chỉnh thường xuyên để thích ứng, mang đến hiệu quả tốt nhất, dĩ nhiên là điều nên làm.

Mau chóng tắm rửa thay đồ, gã còn cầm theo một bọc nho nhỏ, buộc quanh bụng, phủ áo lên, đoạn ngắm nghía lại một lần từ trên xuống dưới, rồi mới đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Bây giờ chắc khoảng hơn năm giờ, trời vẫn khá nhá nhem ảm đạm, nhưng không khí thì lại đặc biệt mát mẻ. Lạc Thạch ngửa cổ hít sâu một hơi thật dài, chắp tay sau đít, nhàn nhã tản bộ hướng sân rộng trước Chẩn Y Đường. Gia nhân trong Trai đã vội vã xuôi ngược, chạy qua đều ý ới chào nhau. Một tháng là đủ để quen thuộc hết những người ở đây, nên gã cũng nhiệt tình chào lại, cảm nhận được cả không khí có phần hứng khởi hơi thái quá chung quanh. Sự hưng phấn, mà đã lâu không gặp, nay bất ngờ quay trở về. Gã vô cùng thích thú với cái kiểu tinh thần như thế này, vì nó, thường là khởi đầu may mắn cho mọi kế hoạch, giống như là cái cảm giác dễ chịu khi chọn đúng ‘thiên thời’ để tiến hành vậy.

Trong sân lố nhố bóng người, vẫn là Phiên bà bà, Mại Ngầu, Lạc Niên nhỏ thó ngồi trên xe hàng, hai đứa Ngoan, Khải đứng bàn tán gì đó, còn Lạc Kỷ thì đang ôm Tiểu Niệm tựa vào bánh xe to quá đầu, chăm chú nhìn Lạc Thạch nhàn hạ tiến tới. Phiên bà bà thấy thế liền thúc giục, vì chờ gã mà hiện đã trễ giờ một lúc, nên mọi người mau chóng rời đi, vô cùng háo hức với chợ thôn ngày hôm nay.

Gã lững thững đi bộ cùng Ngoan, Khải, cả bọn bám theo sau Mại Ngầu, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Lạc Thạch cũng chỉ ậm ừ chen vào, mắt thì liên tục đảo hai bên đường thôn, thầm định vị vài khóm trúc Quân Tử lớn.

“Nên nhớ, Thục Nữ đằng quấn thân, Tâm Diệp liền rụng mất. Chỉ cần để ý những cây Trúc Quân Tử đứng một mình thôi...”, Nặc lão vẫn luôn luôn theo sát và nhẫn nại hướng dẫn, lúc nào cũng có sẵn một khái niệm gì đó để giảng giải, còn gã thì cũng ‘gật đầu’ lia lịa, kiến thức thấm vào như bọt biển hút nước vậy.

“Ngươi nhìn xem, chúng chính là loài cây Sĩ Biệt, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trong vùng Nam Cương. Khi không có chiến tranh, thì cũng sẽ không có tòng quân, trong thời bình dĩ nhiên Sĩ khí yếu ớt, Sĩ Biệt Thụ luôn sinh trưởng xanh tốt...”

Quả là thiên nhiên kỳ thú. Cảnh Môn Đế Quốc từng rất đau đầu với loài thực vật quái gở này, khi mà Thối Tâm Cổ trong chiến lược cố thủ Giang Thành lại giáng những đòn thiệt hại ngoài sức tưởng tượng như vậy.

Họ có lý do để kiêu hãnh khi sở hữu đội quân viễn chinh đông đảo, kỹ năng chiến đấu được cho là vượt trội, chiến lược quân sự cũng có đến vài bộ Kỳ Thư lưu danh sử sách, nhưng đều chịu thảm bại khó hiểu dưới chân Giang Thành.

Sĩ khí hạ xuống cực điểm do phải chiến đấu tha hương lâu dài, lại thêm Thối Tâm vẫy gọi, nhiều kẻ thậm chí vì tâm lý bị bẻ gãy mà quay đầu cứa cổ tại chỗ, thế trận công thành không đỡ tự tan. Đặc biệt hơn nữa, Sĩ Biệt Thụ ngoài việc chỉ mọc ở Nam Cương, thì duy nhất thứ Sĩ khí sản sinh ra khi chiêu binh hộ thành mới khiến chúng khô lại.

Điều này cũng dễ hiểu, khi mà tự dưng vô duyên vô cớ phải tòng quân để mang đi xâm lăng viễn xứ, tất nhiên lòng người xuống thấp, sĩ khí muôn phần ảm đạm. Giang Thành có đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà, nên mới vững vàng sừng sững không ngã suốt mấy ngàn năm qua, Sĩ Biệt Thụ quả thật là góp phần công sức rất to lớn. (#1)

Thầm suy tính trong đầu, chốc lát cả đoàn đã tới trước chợ thôn lớn, ở cổng hôm nay cũng nhộn nhịp khác thường, hơn hẳn so với lần trước. Phía trên căng vải đỏ, đèn lồng giăng sẵn, theo đường chợ mà chạy tít vào sâu bên trong. Bọn trẻ con còn đang mải tròn mắt trầm trồ, nhiều quầy hàng lạ mắt, các trò chơi dân gian tập thể mà mãi tận bây giờ mới được thấy, khiến hai tên Ngoan, Khải bỏ dở cả cuộc nói chuyện, chạy hẳn sang tới nơi để ngắm nhìn.

Phiên bà bà nhíu mày, chống nạnh hừ một cái, cắm cảu nói với Mại Ngầu, nhưng cũng vừa đủ để bọn trẻ nghe được.

“Đúng là bong bóng hào hoa, làm cho thật rình rang thế này, không hiểu Yên Tam Khôi nghĩ cái gì trong đầu? Đi nào mấy đứa, chợ đông dễ lạc, đừng chạy lung tung đó. Sinh thần mà làm phiền hà như vậy, Bàn bảo mẫu ta có chút nóng rồi nha...”

Mại Ngầu vẫn cứ đẩy xe bước tiếp, mặt không biểu tình, bóng hắn to lớn, chiều cao lừng lững nổi bật giữa đám đông. Lạc Kỷ thì khép nép đi bên cạnh, ôm chặt Tiểu Niệm vào lòng, nàng cũng là lần đầu được đi xem họp chợ. Bọn trẻ con ríu rít vâng dạ, nhưng vẫn ngoái cổ hóng hớt, tiếc nuối chạy theo Phiên bà bà. Xung quanh hoạt náo tấp nập, đám người Lạc gia cũng dần biến mất vào bên trong.

...

Lạc Thạch đang chạy về gần chỗ ao nước nhỏ bên đường thôn, nơi mà ban nãy gã từng thấy trồng rất nhiều Sĩ Biệt Thụ. Chui vào góc này thì chẳng mấy ai dòm ngó, mọi ánh mắt soi mói đều được cành lá xum xuê và thân gỗ khổng lồ giúp che đậy, gã làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn.

Ngay lúc mọi người vừa tới của chợ, bọn trẻ còn đang mải mê bên mấy gánh tạp kỹ hát rong, Lạc Thạch đã nhẹ nhàng lỉnh mất. Sự vắng mặt của gã sẽ rất nhanh bị phát hiện, nhưng hình ảnh ‘thông minh sáng dạ’ cũng sẽ giúp mọi người an tâm phần nào, mà không cần phải cuống cuồng đổ xô đi tìm, một lúc nữa chỉ cần quay về Ngọc Mễ Quán là gặp được, ‘ngoan ngoãn’ thực sự rất có lợi thế.

Gần ra đến ao nhỏ, Lạc Thạch đã lướt qua vài gốc hoa Thục Nữ, nhưng tất cả đều đang bắt đầu khép lá, dây leo bò lên quấn lấy một thân cây Trúc Quân Tử nào đó, khiến sương không thể ngưng đọng.

Cũng chẳng cần vội vã, gã chậm bước chân, ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Bây giờ còn chưa tới sáu giờ sáng, đã gần cuối thu nên sương mù vẫn dày đậm, một mảnh rừng nhỏ toàn Hoa Thục Nữ dần hiện ra trước mắt Lạc Thạch. Gã tò mò khẽ chọc chọc ngón tay vào mép hoa, sống lá liền khép lại, cả nhánh dây leo cũng co rút như xoắn cả vào nhau.

“Đừng chơi nữa, Thạch đầu tử! Mau chọn lấy hai cành to nhất mà đặt bát hứng đi”, Nặc lão liền nhắc nhở “Từ giờ cho đến lúc sương tan hết còn khoảng một tiếng, là tạm vừa đủ. Lão phu lúc nãy đã nhìn thấy vài cây trúc gần đây mọc ra Tâm Diệp. Mau quay về chợ thôi, lát nữa trở lại hái cho tươi a...”

Sắp xếp xong mọi thứ, Lạc Thạch ngắm nghía một lúc rồi mới rời đi, từng giọt sương rỏ xuống, ‘tí tách’ rơi như hàng lệ mỏng, dần đầy lên trong lòng hai cái bát Sĩ Biệt.

...

Gã nhanh chóng tìm về chợ thôn, hoà lẫn vào dòng người, đoạn ngó nghiêng thấy Phiên bà bà cùng Mại Ngầu đang ở chỗ Liệp Thương Dã Cẩu đội, bàn chuyện gì đó với một người nữa, không phải Tàn Báo lần trước. Thái độ hai người hoàn toàn bình thản, chứng tỏ còn chưa phát hiện ra sự biến mất của Lạc Thạch.

Thấy vậy, gã cũng ghé vào một gian hàng gần đó, chưa vội ra mặt, liền liếc thấy Lạc Niên đứng nép mình nơi cửa, ghi chép kiểm kê, hàng hoá dần được phu khuân vác chuyển lên xe đẩy cạnh đó. Ngoan, Khải hai sư huynh kia cũng đang ở ngay gian hàng bên cạnh, là một chiếu độ nhỏ, nhưng hút rất đông con bạc khát nước, đủ các thể loại người. Lão ấu hom hem mắt vàng như nghệ, trai tráng khoẻ mạnh mặt đỏ tía tai, hò hét khản giọng, lớn tiếng cược tiền.

Tò mò đi sang, Lạc Thạch vỗ nhè nhẹ sau lưng hai đứa, để báo cáo sự hiện diện của mình, đoạn cả ba cùng quay ra đứng xem, ngây người như phỗng.

Thời này, chơi cờ bạc phổ biến nhất, ngoài lắc tứ diện xí ngầu ra, thì có thêm cả bộ thẻ trúc năm mươi tư cái, hay còn được gọi là ‘Thẻ Nhân Phẩm’. Luật chơi cơ bản bộ thẻ bài này cũng rất đơn giản, xuất xứ của nó từ đâu, vào lúc nào thì chả ai quan tâm đến, nhưng quan trọng là, hình thức chơi hết sức đa dạng, phù hợp nhiều lứa tuổi, và đánh cược được tiền. Chiếu bạc to nhỏ, đổ trường quy mô lớn bé, mọc lên như nấm, tất cả đều hết sức thịnh hành bàn chơi thẻ trúc Nhân Phẩm, đến nay chúng đã thành thứ cực kỳ phổ cập.

Nhưng đặc biệt hơn nữa, theo Nặc lão khẳng định, kẻ sáng tạo nên bộ thẻ trúc này hoàn toàn mô phỏng lại cấp bậc Pháp Khí trên Thiên Diễn Tinh Cầu.

Lạc Thạch giật mình, liền sử dụng Nội Thị, xuất hiện trước mặt Nặc lão, đoạn khoanh chân ngồi xuống lắng nghe.

‘Pháp Khí’, là thứ do Luyện Thần giả, bởi một hoặc nhiều chức nghiệp phối hợp với nhau để chế luyện nên. Chúng dĩ nhiên phân chia thành: Phàm, Thánh, Tiên, Vương, Đế, Thần, sáu cấp, ứng với sáu loại thẻ bài trong Thẻ Nhân Phẩm. Mỗi loại thẻ này, đều có chín màu khác nhau, bao gồm: Hồng, Hoàng, Lục, Lam, Ngân, Kim, Bạch, Hắc, Tử, theo hàng yếu trước mạnh sau. Pháp Khí của Tu Chân giả tương tự, mỗi cấp độ lại cũng chia ra chín giai nhỏ hơn, bất quá, vẫn có một chút sai lệch giữa bộ thẻ trúc và kiến thức chế luyện.

“Màu sắc chỉ là cách quy định trong bộ thẻ Nhân Phẩm, trên thực tế, dưới Thần cấp, sẽ không xuất hiện bất cứ một màu sắc nào cho ngươi phân biệt giai thứ của Pháp Khí. Chỉ đơn giản gọi từ nhất giai, nhị giai... tới cửu giai mà thôi...” vừa nói lão vừa phất tay, từng thẻ trúc nhiều màu và các Pháp Khí kỳ dị hư hoá qua lại, xoay tròn quanh người, mô phỏng trực quan vô cùng dễ hiểu.

Trên Thần cấp, thì Nặc lão cũng chưa từng mục sở thị, chỉ nghe đồn lúc đó Pháp Khí luyện chế ra sẽ bị Thiên Đạo, vì cảm thấy mối đe doạ, mà kéo đến Cửu Thiên Cửu Sắc Lôi Kiếp. Vượt được Lôi Kiếp cấp độ nào, Pháp Khí liền có thêm Lôi Văn mang màu sắc tương đương. Những vật phẩm có cấp độ khủng bố như thế đều sẽ được ghi chép lại trong Thiên Địa Thần Giám, Nặc lão kiến thức dù uyên bác thâm sâu, vẫn có nhiều thứ không thể khẳng định rõ ràng, nhất là ở cái giai tầng sức mạnh mà trước đây lão còn chưa kịp bước chân vào. Pháp Khí cấp bậc Thần, liền như cục than nóng ngày đông, lực hấp dẫn chết người, nhưng cầm vào chắc chắn phỏng tay.

Chưa cần tò mò tới những kiến thức cao vời vợi như thế, bộ thẻ trúc Nhân Phẩm mới là thứ Lạc Thạch quan tâm lúc này. Luật cơ bản có vẻ giống ‘bài Tây’ năm mươi hai lá ở Trái Đất, nên khá dễ làm quen, còn về hình thức chơi, thì trước mặt ba đứa hiện giờ, là kiểu phổ biến nhất Nam Cương - ‘Tam Trực Đấu’.

Nhà cái ba thẻ, người chơi mỗi người ba thẻ, chia thêm dưới nọc ba thẻ nữa; miễn là đủ thẻ, số lượng người chơi được phép đặt cửa là không giới hạn. Lấy bài mình ghép với nọc, được bộ sáu thẻ, đem so trực tiếp với nhà cái, thắng thua liền phân. Cách chơi hết sức đơn giản, yêu cầu chỉ cần không mù màu, và phân biệt được sáu chữ trên thẻ, là có thể tham gia. Dễ chơi lại dễ trúng thưởng, không lạ khi rất nhiều con thiêu thân lao vào vòng xoáy đỏ đen, vĩnh viễn kẹt lại ở đó.

(#1): Chúc mừng năm mới 2020 nhé quý độc giả ^_^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện