Lập tức một đám người, chủ yếu mặc quần áo gia nhân Trắc Bảo Lâu, lục đục kéo đến, mặt mũi hết sức căng thẳng. Đằng sau liền bước tới ba thanh niên nữa, ăn mặc hào hoa, nhìn liền biết con nhà trâm anh thế phiệt, che chắn trước mặt Hoàng tiểu thư còn đang thất thố.
Ánh mắt khó chịu hướng Lạc nhị thiếu, một trong số ba tên cất lời.
“Dược Việt, miệng ngươi vẫn thối như vậy. Khiếm nhã với Hoàng tiểu thư, đây, là có ý gì?”
Lũ tráng đinh thấy đã có chủ của chúng chống lưng, dường như an tâm hơn hẳn, cũng hăng máu gầm ghè. Không khí còn ngột ngạt hơn lúc nãy, giương cung bạt kiếm, tiếng xì xào bàn tán tự động lắng xuống, mấy kẻ không liên quan, chân đều đã rậm rịch chuẩn bị chuồn khỏi chỗ này.
Lạc Dược Việt thập phần thờ ơ, thái độ không đổi, lần lượt đảo mắt nhìn qua đám người trước mặt, chậm rãi lên tiếng.
“Ngũ Yên Bạt Phong công tử, cả Vũ Miêu, Đột Mã, nhị vị công tử, Giang Nội Tam Thiếu ‘nổi danh’, Dược Việt ta thật là hân hạnh...”
Tên từ đầu buông lời chỉ trích, hoá ra lại là con nhà Yên gia ở Hạt Thực Phì, nằm ngay sát Hạt Bách Tính, cũng thuộc Ngũ Yên Đại gia tộc. Hạt này phù hợp trồng nhiều loại cây ăn quả, cây lương thực, bởi vì đất đai đặc biệt màu mỡ. Yên gia tại đây sở hữu toàn bộ đội vận chuyển hàng hoá, tự thành lập nên Hộ Thương Tiêu Cục từ xa xưa. Nông, lâm sản hằng ngày đều phải thông qua họ rồi mới được đưa đi các nơi khác, đủ thấy quy mô làm ăn của Tiêu Cục khổng lồ như thế nào, và Yên gia vùng này thì chắc chắn là phú hào nhiều đời, danh tiếng rộng khắp Giang Thành.
Yên Bạt Phong mang dáng người mập mạp, hai má xệ xuống, mái tóc loăn xoăn cắt ngắn, mắt trũng sâu, vốn đã bé giờ trông lại càng bé hơn. Bất quá, thứ hắn ăn vận, thì đều là vật có giá trị liên thành, áo lụa viền kim tuyến, ngọc bội bự chảng lủng lẳng treo nơi thắt lưng, ngay cả chiếc quạt đang xếp lại nắm trong tay, thỉnh thoảng phản chiếu lấp loáng, chứng tỏ cũng không phải thứ tầm thường. Nghe Dược Việt nói vậy, Yên Bạt Phong nhướng mày, chờ đợi. Cả hai cái tên Vũ Miêu, Đột Mã đứng bên cạnh, vẫn một mực giữ sự im lặng, ánh mắt đầy nghi kỵ đề phòng.
“Bất quá, đừng bảo ta, là các ngươi nam nhân mười phần, tỳ thiếp hàng đàn, trông thấy Diễm Kiều cô nương, trong lòng liền nổi máu giữ gìn thuần phong mỹ tục nha...”
“Ngươi? Ngươi ngậm máu phun người!” Đột Mã phản ứng đầu tiên, giống như rất sợ cái tên trước mặt này có được cơ hội khoa môi múa mép.
Lạc nhị thiếu ở Giang Thành Nội, nổi tiếng miệng lưỡi xảo trá, phàm ai bị kéo vào cuộc chiến ngôn từ với hắn, đều không có kết cục tốt, thậm chí nhiều kẻ, thà ngậm quả đắng chịu ăn thiệt thòi, còn hơn là tiếp tục dẫn đến tức chết. Đột Mã dù gì cũng là con cháu dòng chính Đột gia, theo Bạt Phong công tử ăn chơi, trời không sợ, đất không sợ, nhưng nếu vướng phải việc cần tranh luận, thì liền bí lối, bởi đầu óc hắn, thực sự không phù hợp với việc này cho lắm. Sẵn của cải gia tộc, lại ôm chân Ngũ Yên gia, đời này Đột Mã đã từng nghĩ, sẽ cứ vậy mà sung sướng hưởng thụ, an nhàn qua ngày, cho đến khi chạm trán Lạc Dược Việt, hắn mới bắt đầu ý thức được, đối đáp sắc sảo, thực sự đáng sợ như thế nào. Rồi cũng không hiểu Lạc nhị thiếu gây ra kỷ niệm khó phai gì, đến nỗi Đột Mã vô thức bắt chước, khoa trương bốc phét vống lên tận giời, nhưng ngặt nỗi, trí tuệ không cho phép, nên cơ hồ lời nói đều tiền hậu bất nhất, còn làm trò cười cho người khác. Chơi bời quen thói, nên hắn gầy nhẳng, mặt quắt, tai dơi, da vàng bủng beo, mắt thỉnh thoảng lại thẫn thờ mất một lúc.
Lạc Dược Việt cười to, đoạn lại ngồi xuống, nhàn nhã thưởng trà. Diễm Kiều bên cạnh thấy vậy, cũng tủm tỉm, liếc mắt đá lông nheo với Đột Mã, đồng thời ngửa cổ cạn chén trong tay, một giọt rượu không hiểu là vô tình hay cố ý nhễu ra, lăn dài trên mảng trắng ngần cứ thế lồ lộ, khiến không ít kẻ dán mắt nhìn nó chui tọt vào trong cổ áo sâu hoắm, miệng bất giác nuốt nước bọt khan.
Vũ Miêu im lặng nãy giờ, thình lình giật đao của tráng đinh gần đó, toan lao lên ăn thua đủ với cái tên hỗn đản ngứa mắt kia, miệng còn lớn tiếng chửi “Ngươi thực sự chưa thấy quan tài chưa...”
“Rầm” tiếng vỗ bàn dứt khoát vang lên chặn ngang họng, như dội cả chậu nước đá vào sự hung hăng của hắn, làm Vũ Miêu giật mình tới nỗi, tí thì nuốt ngược lưỡi vào trong, rúm lại tựa mèo hen.
“To gan!” người đang nói dĩ nhiên là Lạc Dược Siêu, tay vẫn áp chặt trên mặt bàn, chén bát đổ nghiêng, rượu văng tung toé, giọng dù không quá to, nhưng vẫn mang theo chấn nhiếp đáng kể.
“Tiểu bối cãi nhau, lão phu còn có thể lười quản mà mắt nhắm mắt mở. Nhưng ngươi lại cả gan động đến đao gươm, ngại mạng quá dài hay sao?”
Trắng trợn đe doạ, đồng thời cực lực bao che, Lạc gia gia chủ vốn dĩ tính cách hào sảng không hề uý kỵ Ngũ Yên gia, bây giờ thì lại càng chẳng ngại va chạm, bởi xét cho cùng, ông cũng là người có tiếng nói nhất ngay lúc này. Một lời xuất ra, lập tức làm Vũ Miêu chùn bước, hắn còn đủ tỉnh táo để kiềm chế bản thân, tuy biết vọng động vô ích, nhưng miệng vẫn càu nhàu chửi bới, thái độ tất nhiên tệ hại vô cùng.
Vũ gia vốn là thân cận của Sào gia, nhưng đến đời cái tên này, lập trường lung lay, dần ngả theo Ngũ Yên gia tộc. Cha hắn thì cáo già khôn khéo, nên vẫn được Sào Uy Võ giao phó chấp chưởng chức quan quản lý Hình Bộ trong Giang Thành Nội Phủ, còn Vũ Miêu hắn, lại sẵn sàng hăng máu thí mạng cho Yên Bạt Phong, thậm chí khiến ‘phụ tử từ mặt’. Chỉ có điều, chuyện doạ nạt rút đao thì đã nghe nhiều, nhưng ký lục chém người đổ máu, tuyệt nhiên không có bao nhiêu, chẳng phải vì hắn chạy chọt, quan hệ tốt với quan trên, mà do lá gan hắn thực sự rất nhỏ, sở trường bợ đít mới là ngoại hạng. ‘Thượng đội hạ đạp, bản tính hèn nhát’, tám chữ liền khái quát rõ ràng.
“Lại nói, hôm nay nhằm sinh thần của Ngũ Yên Ngưu Chấn tiểu điệt, là ngày vui. Cửa miệng ngươi treo được mỗi hai chữ ‘quan tài’, lúc nào cũng trực phun ra, thiết nghĩ, kẻ nên ít nói lại, dùng não nhiều hơn, phải là ngươi mới đúng a...”
Lạc Dược Việt vẫn không quên đá xoáy một câu, khiến cả đám đang chăm chú xem diễn tuồng, bất giác bật ra vài tiếng cười khẽ, Kiều Diễm kề bên lôi đâu ra chiếc khăn lụa mỏng, cũng che miệng khúc khích. Lạc Dược Siêu chỉ đằng hắng mấy cái, rồi cũng chẳng nói gì thêm, chắp tay sau lưng, mắt nhìn như không nhìn, im lặng dưỡng thần.
Khoé miệng giật giật, đầu Vũ Miêu có dấu hiệu sắp đến cực hạn mà bùng nổ, định chồm lên cái nữa, nhưng lập tức bị ngăn cản. Tay Yên Bạt Phong giơ ra chắn trước mặt hắn, thần sắc lúc này đã bình tĩnh lại, bặm môi lắc đầu, không thèm ngoái nhìn Vũ Miêu lấy một cái, đoạn cất lời.
“Được. Vậy Ngũ Yên gia lần này thất lễ, mong Lạc gia Gia chủ bỏ qua cho. Các vị, mời tự nhiên. Mọi người, lui đi!”
Đám gia nhân cũng mau chóng giải tán, người nào về việc nấy, không ai nửa lời dị nghị. Ngũ Yên Bạt Phong im lìm bất động, ngọc phiến đều đặn gõ lên lòng bàn tay, mắt chầm chậm đảo qua nhóm Gia tộc thuộc An Sinh Công Đoàn, chẳng biết đang toan tính gì trong đầu. Đột Mã đỡ lấy Hoàng tiểu thư, đầu tuyệt không dám ngoảnh lại, xấu hổ rời đi trước tiên. Vũ Miêu thì có tí khoa trương hơn, cắm đao trong tay xuống đất, nhưng cũng chỉ đứng sau Yên Bạt Phong mà gườm gườm.
Lạc Dược Việt lại treo trên môi nụ cười nửa miệng quen thuộc, lặng lẽ cảm nhận tách trà trong tay, thái độ thờ ờ thu hết toàn bộ tràng cảnh vào trong mắt, ánh nhìn mông lung như vượt qua lớp bạt Thấu Bì, bất giác bao trùm rặng cây Sĩ Biệt phía xa xăm, dáng vẻ ưu tư thâm trầm.
Trời phú Ngũ Yên Bạt Phong cái lưỡi dẻo quẹo, thêm vào hoàn cảnh Gia tộc sau lưng vô cùng hoành tráng, bù đắp hết thảy cho vẻ ngoài vốn không được hấp dẫn cho lắm. Nhận thức đối với bản thân mình là rất tốt, nên có thể nói, con người hắn co được giãn được, vì kinh doanh Tiêu Cục mà giao du cũng trải khắp mọi nơi, Yên Bạt Phong dần hình thành nên mạng lưới giao thiệp rộng lớn khó ai bì kịp. Chỉ tiếc, ngay chính bên trong lòng, hắn cũng không ý thức được, một tia tà niệm cứ lờ mờ nhen nhúm. Sự tự ti về ngoại hình vẫn luôn là cỗ dục hoả thiêu đốt tâm can, khiến hắn đặc biệt ác cảm với những nam tử đẹp mã, nhất là cái loại như kiểu Lạc Dược Việt trước mặt đây, quá thu hút, lại vô cùng độc miệng, hoàn hảo và đầy nguy hiểm.
“Lạc gia Gia chủ, Bạt Phong mạo muội thay mặt Yên gia Bách Tính Hạt bồi tội với ngài. Thứ lỗi đã làm phiền. Vãn bối xin phép cáo lui trước!” đoạn dứt khoát kéo Vũ Miêu rời khỏi.
...
Diễn biến trong rạp Thấu Bì, tất cả đều lọt vào mắt Mục tử, rồi thông qua Viễn Lý Hồn Giao mà ‘dựng’ lại toàn cảnh. Tia Tinh hồn Mục tử nơi Tá Hồn Quang Hoàn, dần biến ảo thành chính tầm nhìn của nó bên ngoài kia, khiến Nặc lão dụi muốn đui con mắt nãy giờ, còn ‘Lạc Thạch’ thì ngây người ra nhìn.
Đây, chẳng phải Mục tử đang vô thức mô phỏng lại Job sao? Hay nói cách khác, ở với Lạc Thạch một thời gian, nó liền bị phương pháp tư duy của gã hấp dẫn mà bắt chước theo.
“Hoàn hảo... Kỹ năng trợ chiến phù hợp với mình, chính là nó. Góc nhìn linh hoạt toàn cảnh từ trên không, có được thứ này, bố trận sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...”
Gã ngay lập tức hưng phấn lẩm bẩm, một loạt ý định vụt qua trong đầu, Mục tử, hoàn toàn thừa khả năng để trở thành con át chủ bài mạnh nhất. Thậm chí, nhờ vào liên kết kỳ dị giữa nó và Lạc Thạch, khiến cả hai đều có thể tự do chia sẻ tầm nhìn cho nhau, mà lại không hề tạo ra trở ngại nào đối với sự vận hành của bản thân trong cùng lúc đó. Mọi việc cứ thế trôi chảy tự nhiên, thuận lý thành chương đến không thể hợp lý hơn được nữa.
Là kẻ ưu nhàn rỗi, né phân tranh, nên Lạc Thạch rất hiểu tầm quan trọng của ‘thông tin’. Ở bất kỳ một cuộc chiến nào, muốn đáp trả phải có sách lược, thì thông tin chính là cơ sở để cụ thể hoá từng bước làm nên kế hoạch. Điều binh khiển tướng, hay ngay cả trong thương trường, chính trường, đều luôn tồn tại một vị trí, gọi là Chiến Lược Gia, chịu trách nhiệm chính cho việc xử lý những tin tình báo nhận được, để dần dần xây dựng định hướng lâu dài cho cả cuộc chiến. Dù chiến tranh là vũ đài đẫm máu, nhưng đối với họ thì chỉ như ván cờ nho nhỏ, nói không ngoa, trận đấu trí tâm điểm trên sa bàn của các Chiến Lược Gia mới thực sự quyết định tất cả, chiếm tới năm phần xác suất thắng lợi. Nắm giữ lượng thông tin vượt trội, và thời gian đủ sớm khiến các bên không kịp xoay sở, đối với cái kiểu đánh trận mưu mô, bố cục trùng trùng như thế này, nếu được làm trí giả sau màn, thì gã liền vô cùng hân hạnh.
“Cái này, chẳng phải giống với kỹ năng phụ trợ khi đạt thành ‘Khế Ước’ hay sao?” Nặc lão vò đầu bứt tai, lên tiếng chặn ngang dòng suy tư của Lạc Thạch, đoạn lại dí mắt quan sát tỷ mỷ kết nối kỳ lạ giữa hai tên này một lần nữa, rồi mới cất giọng cảm khái “Không phải ‘Đồng Khán’ (#2), hoàn toàn khác biệt so với Khế Ước Triệu Hồi. Nhưng nguyên nhân chắc hẳn phải có mối liên hệ nào đó với Tiên Thiên Thần Thông của Mục tử. Chậc, khó hiểu, thực sự là khó hiểu a...”
...
Rời khỏi Nội Thị, gã điều chỉnh cơ thể dần trở về trạng thái cân bằng, rồi mới hồi tưởng lại tràng cảnh lúc nãy. Dù không thể nghe ra hai bên nói gì, nhưng xung đột thì chắc chắn có xuất phát điểm từ cô nàng lẳng lơ và tiểu thư áo vàng kia. Lạc gia chủ cùng Lạc nhị thiếu cũng đã diễn một màn kịch hay, kẻ tung người hứng vô cùng lão luyện, khiến đám tiểu bối nhà Yên Tam Khôi không chiến tự lui. Đối với kinh nghiệm va chạm xã hội của Lạc Dược Siêu, thì xử lý vấn đề này tuyệt đối không cần rình rang như vậy, nhưng vừa rồi, có vẻ như người chủ đạo trong đối đáp, dẫn dắt ngoại giao, lại là thân đệ đệ ông - Lạc Dược Việt. Tuổi tác rất trẻ, ước chừng chỉ ngoài hai mươi, gương mặt sát gái bẩm sinh, thái độ phong khinh vân đạm không nên có ở một tiểu bối, ‘Dược Việt tiểu thúc’ của Lạc Dược Trai, thực sự hết sức thú vị.
Gãi cằm trầm ngâm, Lạc Thạch bất giác mỉm cười, thái độ đã lại phơi phới, tiến về phía Phiên bà bà đang thanh toán bữa ăn với Mễ Tiểu nương. Quán xá huyên náo, khách khứa ra vào nườm nượp chưa có dấu hiệu giảm xuống, nhưng đám người Lạc Dược Trai vẫn phải kết thúc buổi họp chợ thôn ngày hôm nay. Bọn trẻ khá tiếc nuối vì không được xem Bách Tinh Yên Tiệc đến lúc cuối cùng, nhưng cũng đành ngậm ngùi bước sau Mại Ngầu, phụ y mở đường cho xe hàng lớn, rẽ đôi đám đông, nhắm hướng cửa chợ quay về.
Lạc Thạch chậm rãi đi sau chót, bên cạnh là Lạc Kỷ vẫn lầm lũi bám theo, gã ngoái nhìn thân ảnh nhàn nhã của Lạc Dược Việt lần nữa, thầm suy tính trong lòng.
“Cảm giác bất hợp lý mà ta thoáng nhận ra, dường như chính bởi cái khí tức cứ mơ hồ lan toả, đáng ra chỉ có ở những kẻ từng trải qua lịch duyệt sâu dày. Tên này, nếu không phải lão quái phụ thể, thì cũng là thiên tài ngoại giao hiếm gặp. Chậc chậc, đi so đấu miệng lưỡi, đối thủ của hắn, đoán chắc hẳn, chẳng dễ chịu gì mấy...”
(#1): Khẩu thiệt = miệng lưỡi. Mình thấy để thế này hay hơn ^_^
(#2): cùng quan sát.
Ánh mắt khó chịu hướng Lạc nhị thiếu, một trong số ba tên cất lời.
“Dược Việt, miệng ngươi vẫn thối như vậy. Khiếm nhã với Hoàng tiểu thư, đây, là có ý gì?”
Lũ tráng đinh thấy đã có chủ của chúng chống lưng, dường như an tâm hơn hẳn, cũng hăng máu gầm ghè. Không khí còn ngột ngạt hơn lúc nãy, giương cung bạt kiếm, tiếng xì xào bàn tán tự động lắng xuống, mấy kẻ không liên quan, chân đều đã rậm rịch chuẩn bị chuồn khỏi chỗ này.
Lạc Dược Việt thập phần thờ ơ, thái độ không đổi, lần lượt đảo mắt nhìn qua đám người trước mặt, chậm rãi lên tiếng.
“Ngũ Yên Bạt Phong công tử, cả Vũ Miêu, Đột Mã, nhị vị công tử, Giang Nội Tam Thiếu ‘nổi danh’, Dược Việt ta thật là hân hạnh...”
Tên từ đầu buông lời chỉ trích, hoá ra lại là con nhà Yên gia ở Hạt Thực Phì, nằm ngay sát Hạt Bách Tính, cũng thuộc Ngũ Yên Đại gia tộc. Hạt này phù hợp trồng nhiều loại cây ăn quả, cây lương thực, bởi vì đất đai đặc biệt màu mỡ. Yên gia tại đây sở hữu toàn bộ đội vận chuyển hàng hoá, tự thành lập nên Hộ Thương Tiêu Cục từ xa xưa. Nông, lâm sản hằng ngày đều phải thông qua họ rồi mới được đưa đi các nơi khác, đủ thấy quy mô làm ăn của Tiêu Cục khổng lồ như thế nào, và Yên gia vùng này thì chắc chắn là phú hào nhiều đời, danh tiếng rộng khắp Giang Thành.
Yên Bạt Phong mang dáng người mập mạp, hai má xệ xuống, mái tóc loăn xoăn cắt ngắn, mắt trũng sâu, vốn đã bé giờ trông lại càng bé hơn. Bất quá, thứ hắn ăn vận, thì đều là vật có giá trị liên thành, áo lụa viền kim tuyến, ngọc bội bự chảng lủng lẳng treo nơi thắt lưng, ngay cả chiếc quạt đang xếp lại nắm trong tay, thỉnh thoảng phản chiếu lấp loáng, chứng tỏ cũng không phải thứ tầm thường. Nghe Dược Việt nói vậy, Yên Bạt Phong nhướng mày, chờ đợi. Cả hai cái tên Vũ Miêu, Đột Mã đứng bên cạnh, vẫn một mực giữ sự im lặng, ánh mắt đầy nghi kỵ đề phòng.
“Bất quá, đừng bảo ta, là các ngươi nam nhân mười phần, tỳ thiếp hàng đàn, trông thấy Diễm Kiều cô nương, trong lòng liền nổi máu giữ gìn thuần phong mỹ tục nha...”
“Ngươi? Ngươi ngậm máu phun người!” Đột Mã phản ứng đầu tiên, giống như rất sợ cái tên trước mặt này có được cơ hội khoa môi múa mép.
Lạc nhị thiếu ở Giang Thành Nội, nổi tiếng miệng lưỡi xảo trá, phàm ai bị kéo vào cuộc chiến ngôn từ với hắn, đều không có kết cục tốt, thậm chí nhiều kẻ, thà ngậm quả đắng chịu ăn thiệt thòi, còn hơn là tiếp tục dẫn đến tức chết. Đột Mã dù gì cũng là con cháu dòng chính Đột gia, theo Bạt Phong công tử ăn chơi, trời không sợ, đất không sợ, nhưng nếu vướng phải việc cần tranh luận, thì liền bí lối, bởi đầu óc hắn, thực sự không phù hợp với việc này cho lắm. Sẵn của cải gia tộc, lại ôm chân Ngũ Yên gia, đời này Đột Mã đã từng nghĩ, sẽ cứ vậy mà sung sướng hưởng thụ, an nhàn qua ngày, cho đến khi chạm trán Lạc Dược Việt, hắn mới bắt đầu ý thức được, đối đáp sắc sảo, thực sự đáng sợ như thế nào. Rồi cũng không hiểu Lạc nhị thiếu gây ra kỷ niệm khó phai gì, đến nỗi Đột Mã vô thức bắt chước, khoa trương bốc phét vống lên tận giời, nhưng ngặt nỗi, trí tuệ không cho phép, nên cơ hồ lời nói đều tiền hậu bất nhất, còn làm trò cười cho người khác. Chơi bời quen thói, nên hắn gầy nhẳng, mặt quắt, tai dơi, da vàng bủng beo, mắt thỉnh thoảng lại thẫn thờ mất một lúc.
Lạc Dược Việt cười to, đoạn lại ngồi xuống, nhàn nhã thưởng trà. Diễm Kiều bên cạnh thấy vậy, cũng tủm tỉm, liếc mắt đá lông nheo với Đột Mã, đồng thời ngửa cổ cạn chén trong tay, một giọt rượu không hiểu là vô tình hay cố ý nhễu ra, lăn dài trên mảng trắng ngần cứ thế lồ lộ, khiến không ít kẻ dán mắt nhìn nó chui tọt vào trong cổ áo sâu hoắm, miệng bất giác nuốt nước bọt khan.
Vũ Miêu im lặng nãy giờ, thình lình giật đao của tráng đinh gần đó, toan lao lên ăn thua đủ với cái tên hỗn đản ngứa mắt kia, miệng còn lớn tiếng chửi “Ngươi thực sự chưa thấy quan tài chưa...”
“Rầm” tiếng vỗ bàn dứt khoát vang lên chặn ngang họng, như dội cả chậu nước đá vào sự hung hăng của hắn, làm Vũ Miêu giật mình tới nỗi, tí thì nuốt ngược lưỡi vào trong, rúm lại tựa mèo hen.
“To gan!” người đang nói dĩ nhiên là Lạc Dược Siêu, tay vẫn áp chặt trên mặt bàn, chén bát đổ nghiêng, rượu văng tung toé, giọng dù không quá to, nhưng vẫn mang theo chấn nhiếp đáng kể.
“Tiểu bối cãi nhau, lão phu còn có thể lười quản mà mắt nhắm mắt mở. Nhưng ngươi lại cả gan động đến đao gươm, ngại mạng quá dài hay sao?”
Trắng trợn đe doạ, đồng thời cực lực bao che, Lạc gia gia chủ vốn dĩ tính cách hào sảng không hề uý kỵ Ngũ Yên gia, bây giờ thì lại càng chẳng ngại va chạm, bởi xét cho cùng, ông cũng là người có tiếng nói nhất ngay lúc này. Một lời xuất ra, lập tức làm Vũ Miêu chùn bước, hắn còn đủ tỉnh táo để kiềm chế bản thân, tuy biết vọng động vô ích, nhưng miệng vẫn càu nhàu chửi bới, thái độ tất nhiên tệ hại vô cùng.
Vũ gia vốn là thân cận của Sào gia, nhưng đến đời cái tên này, lập trường lung lay, dần ngả theo Ngũ Yên gia tộc. Cha hắn thì cáo già khôn khéo, nên vẫn được Sào Uy Võ giao phó chấp chưởng chức quan quản lý Hình Bộ trong Giang Thành Nội Phủ, còn Vũ Miêu hắn, lại sẵn sàng hăng máu thí mạng cho Yên Bạt Phong, thậm chí khiến ‘phụ tử từ mặt’. Chỉ có điều, chuyện doạ nạt rút đao thì đã nghe nhiều, nhưng ký lục chém người đổ máu, tuyệt nhiên không có bao nhiêu, chẳng phải vì hắn chạy chọt, quan hệ tốt với quan trên, mà do lá gan hắn thực sự rất nhỏ, sở trường bợ đít mới là ngoại hạng. ‘Thượng đội hạ đạp, bản tính hèn nhát’, tám chữ liền khái quát rõ ràng.
“Lại nói, hôm nay nhằm sinh thần của Ngũ Yên Ngưu Chấn tiểu điệt, là ngày vui. Cửa miệng ngươi treo được mỗi hai chữ ‘quan tài’, lúc nào cũng trực phun ra, thiết nghĩ, kẻ nên ít nói lại, dùng não nhiều hơn, phải là ngươi mới đúng a...”
Lạc Dược Việt vẫn không quên đá xoáy một câu, khiến cả đám đang chăm chú xem diễn tuồng, bất giác bật ra vài tiếng cười khẽ, Kiều Diễm kề bên lôi đâu ra chiếc khăn lụa mỏng, cũng che miệng khúc khích. Lạc Dược Siêu chỉ đằng hắng mấy cái, rồi cũng chẳng nói gì thêm, chắp tay sau lưng, mắt nhìn như không nhìn, im lặng dưỡng thần.
Khoé miệng giật giật, đầu Vũ Miêu có dấu hiệu sắp đến cực hạn mà bùng nổ, định chồm lên cái nữa, nhưng lập tức bị ngăn cản. Tay Yên Bạt Phong giơ ra chắn trước mặt hắn, thần sắc lúc này đã bình tĩnh lại, bặm môi lắc đầu, không thèm ngoái nhìn Vũ Miêu lấy một cái, đoạn cất lời.
“Được. Vậy Ngũ Yên gia lần này thất lễ, mong Lạc gia Gia chủ bỏ qua cho. Các vị, mời tự nhiên. Mọi người, lui đi!”
Đám gia nhân cũng mau chóng giải tán, người nào về việc nấy, không ai nửa lời dị nghị. Ngũ Yên Bạt Phong im lìm bất động, ngọc phiến đều đặn gõ lên lòng bàn tay, mắt chầm chậm đảo qua nhóm Gia tộc thuộc An Sinh Công Đoàn, chẳng biết đang toan tính gì trong đầu. Đột Mã đỡ lấy Hoàng tiểu thư, đầu tuyệt không dám ngoảnh lại, xấu hổ rời đi trước tiên. Vũ Miêu thì có tí khoa trương hơn, cắm đao trong tay xuống đất, nhưng cũng chỉ đứng sau Yên Bạt Phong mà gườm gườm.
Lạc Dược Việt lại treo trên môi nụ cười nửa miệng quen thuộc, lặng lẽ cảm nhận tách trà trong tay, thái độ thờ ờ thu hết toàn bộ tràng cảnh vào trong mắt, ánh nhìn mông lung như vượt qua lớp bạt Thấu Bì, bất giác bao trùm rặng cây Sĩ Biệt phía xa xăm, dáng vẻ ưu tư thâm trầm.
Trời phú Ngũ Yên Bạt Phong cái lưỡi dẻo quẹo, thêm vào hoàn cảnh Gia tộc sau lưng vô cùng hoành tráng, bù đắp hết thảy cho vẻ ngoài vốn không được hấp dẫn cho lắm. Nhận thức đối với bản thân mình là rất tốt, nên có thể nói, con người hắn co được giãn được, vì kinh doanh Tiêu Cục mà giao du cũng trải khắp mọi nơi, Yên Bạt Phong dần hình thành nên mạng lưới giao thiệp rộng lớn khó ai bì kịp. Chỉ tiếc, ngay chính bên trong lòng, hắn cũng không ý thức được, một tia tà niệm cứ lờ mờ nhen nhúm. Sự tự ti về ngoại hình vẫn luôn là cỗ dục hoả thiêu đốt tâm can, khiến hắn đặc biệt ác cảm với những nam tử đẹp mã, nhất là cái loại như kiểu Lạc Dược Việt trước mặt đây, quá thu hút, lại vô cùng độc miệng, hoàn hảo và đầy nguy hiểm.
“Lạc gia Gia chủ, Bạt Phong mạo muội thay mặt Yên gia Bách Tính Hạt bồi tội với ngài. Thứ lỗi đã làm phiền. Vãn bối xin phép cáo lui trước!” đoạn dứt khoát kéo Vũ Miêu rời khỏi.
...
Diễn biến trong rạp Thấu Bì, tất cả đều lọt vào mắt Mục tử, rồi thông qua Viễn Lý Hồn Giao mà ‘dựng’ lại toàn cảnh. Tia Tinh hồn Mục tử nơi Tá Hồn Quang Hoàn, dần biến ảo thành chính tầm nhìn của nó bên ngoài kia, khiến Nặc lão dụi muốn đui con mắt nãy giờ, còn ‘Lạc Thạch’ thì ngây người ra nhìn.
Đây, chẳng phải Mục tử đang vô thức mô phỏng lại Job sao? Hay nói cách khác, ở với Lạc Thạch một thời gian, nó liền bị phương pháp tư duy của gã hấp dẫn mà bắt chước theo.
“Hoàn hảo... Kỹ năng trợ chiến phù hợp với mình, chính là nó. Góc nhìn linh hoạt toàn cảnh từ trên không, có được thứ này, bố trận sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...”
Gã ngay lập tức hưng phấn lẩm bẩm, một loạt ý định vụt qua trong đầu, Mục tử, hoàn toàn thừa khả năng để trở thành con át chủ bài mạnh nhất. Thậm chí, nhờ vào liên kết kỳ dị giữa nó và Lạc Thạch, khiến cả hai đều có thể tự do chia sẻ tầm nhìn cho nhau, mà lại không hề tạo ra trở ngại nào đối với sự vận hành của bản thân trong cùng lúc đó. Mọi việc cứ thế trôi chảy tự nhiên, thuận lý thành chương đến không thể hợp lý hơn được nữa.
Là kẻ ưu nhàn rỗi, né phân tranh, nên Lạc Thạch rất hiểu tầm quan trọng của ‘thông tin’. Ở bất kỳ một cuộc chiến nào, muốn đáp trả phải có sách lược, thì thông tin chính là cơ sở để cụ thể hoá từng bước làm nên kế hoạch. Điều binh khiển tướng, hay ngay cả trong thương trường, chính trường, đều luôn tồn tại một vị trí, gọi là Chiến Lược Gia, chịu trách nhiệm chính cho việc xử lý những tin tình báo nhận được, để dần dần xây dựng định hướng lâu dài cho cả cuộc chiến. Dù chiến tranh là vũ đài đẫm máu, nhưng đối với họ thì chỉ như ván cờ nho nhỏ, nói không ngoa, trận đấu trí tâm điểm trên sa bàn của các Chiến Lược Gia mới thực sự quyết định tất cả, chiếm tới năm phần xác suất thắng lợi. Nắm giữ lượng thông tin vượt trội, và thời gian đủ sớm khiến các bên không kịp xoay sở, đối với cái kiểu đánh trận mưu mô, bố cục trùng trùng như thế này, nếu được làm trí giả sau màn, thì gã liền vô cùng hân hạnh.
“Cái này, chẳng phải giống với kỹ năng phụ trợ khi đạt thành ‘Khế Ước’ hay sao?” Nặc lão vò đầu bứt tai, lên tiếng chặn ngang dòng suy tư của Lạc Thạch, đoạn lại dí mắt quan sát tỷ mỷ kết nối kỳ lạ giữa hai tên này một lần nữa, rồi mới cất giọng cảm khái “Không phải ‘Đồng Khán’ (#2), hoàn toàn khác biệt so với Khế Ước Triệu Hồi. Nhưng nguyên nhân chắc hẳn phải có mối liên hệ nào đó với Tiên Thiên Thần Thông của Mục tử. Chậc, khó hiểu, thực sự là khó hiểu a...”
...
Rời khỏi Nội Thị, gã điều chỉnh cơ thể dần trở về trạng thái cân bằng, rồi mới hồi tưởng lại tràng cảnh lúc nãy. Dù không thể nghe ra hai bên nói gì, nhưng xung đột thì chắc chắn có xuất phát điểm từ cô nàng lẳng lơ và tiểu thư áo vàng kia. Lạc gia chủ cùng Lạc nhị thiếu cũng đã diễn một màn kịch hay, kẻ tung người hứng vô cùng lão luyện, khiến đám tiểu bối nhà Yên Tam Khôi không chiến tự lui. Đối với kinh nghiệm va chạm xã hội của Lạc Dược Siêu, thì xử lý vấn đề này tuyệt đối không cần rình rang như vậy, nhưng vừa rồi, có vẻ như người chủ đạo trong đối đáp, dẫn dắt ngoại giao, lại là thân đệ đệ ông - Lạc Dược Việt. Tuổi tác rất trẻ, ước chừng chỉ ngoài hai mươi, gương mặt sát gái bẩm sinh, thái độ phong khinh vân đạm không nên có ở một tiểu bối, ‘Dược Việt tiểu thúc’ của Lạc Dược Trai, thực sự hết sức thú vị.
Gãi cằm trầm ngâm, Lạc Thạch bất giác mỉm cười, thái độ đã lại phơi phới, tiến về phía Phiên bà bà đang thanh toán bữa ăn với Mễ Tiểu nương. Quán xá huyên náo, khách khứa ra vào nườm nượp chưa có dấu hiệu giảm xuống, nhưng đám người Lạc Dược Trai vẫn phải kết thúc buổi họp chợ thôn ngày hôm nay. Bọn trẻ khá tiếc nuối vì không được xem Bách Tinh Yên Tiệc đến lúc cuối cùng, nhưng cũng đành ngậm ngùi bước sau Mại Ngầu, phụ y mở đường cho xe hàng lớn, rẽ đôi đám đông, nhắm hướng cửa chợ quay về.
Lạc Thạch chậm rãi đi sau chót, bên cạnh là Lạc Kỷ vẫn lầm lũi bám theo, gã ngoái nhìn thân ảnh nhàn nhã của Lạc Dược Việt lần nữa, thầm suy tính trong lòng.
“Cảm giác bất hợp lý mà ta thoáng nhận ra, dường như chính bởi cái khí tức cứ mơ hồ lan toả, đáng ra chỉ có ở những kẻ từng trải qua lịch duyệt sâu dày. Tên này, nếu không phải lão quái phụ thể, thì cũng là thiên tài ngoại giao hiếm gặp. Chậc chậc, đi so đấu miệng lưỡi, đối thủ của hắn, đoán chắc hẳn, chẳng dễ chịu gì mấy...”
(#1): Khẩu thiệt = miệng lưỡi. Mình thấy để thế này hay hơn ^_^
(#2): cùng quan sát.
Danh sách chương