Nửa tiếng trôi qua, Lạc Thạch cũng từ từ bị đẩy khỏi Hoàn Nguyên, dần thanh tỉnh lại. Gã đã thành công tấn cấp, đột phá lên Hoán Cốt cảnh nhị giai, mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, mệt mỏi từ cuộc chiến lúc nãy đồng thời tan hết, cơ thể như thoát thai hoàn cốt, nhẹ nhàng hơn hẳn.

“Lần trước chưa rõ ràng lắm, nhưng bây giờ thì mình khẳng định, đây hoàn toàn không phải Hoàn Nguyên mà Nặc lão đã đề cập. Từng tế bào của cơ thể, được ký ức bào thai dẫn dắt, đẩy nhanh vòng tuần hoàn, liên tục sinh mới. Hay nói cách khác, là ‘Tái Tạo’...”

Hoàn Nguyên chân chính, thực tế còn giúp Tu Chân Giả phục hồi một phần Khí lực, tên như ý nghĩa - ‘quay về khởi điểm’. Ở Thiên Diễn Tinh Cầu, không kẻ nào có thể khống chế Hoàn Nguyên, nên ai cũng mặc nhiên coi thứ này như là Thiên Đạo nhân nhượng cho người tu hành một lần, mỗi khi họ được nó công nhận, tức ‘tiến giai’.

Tái Tạo của gã, lại chỉ giống như phiên bản lỗi, đẩy nhanh quá trình chữa trị tổn thương bằng chính tiềm năng của cơ thể, mà chúng ta hay gọi là ‘lão hoá’. Càng thúc đẩy thì hồi phục càng mạnh, tuy nhiên, hành động đó chẳng khác nào tự sát, vắt kiệt tuổi thọ bản thân.

Yên lặng một hồi, mặt gã chợt dài ra, ôm bụng lắc đầu lẩm bẩm.

“Ài... Nghĩ nhiều làm gì. Tái Tạo quả thực tốn năng lượng, đói quá...”

Tiếng dạ dày sôi kéo Lạc Thạc về thực tại, nỗi sợ tổn thọ còn chẳng bằng cơn đói trước mắt, lo xa quá cũng không tốt. Hơn nữa, Nặc lão đã từng nói, trên Thiên Diễn này, muốn giữ sinh mệnh tồn tại, có tới trăm phương ngàn cách, cố gắng kéo dài thọ nguyên chỉ là một trong.

Hướng trúc lâm chạy lại, tốc độ so với lúc tới đã nhỉnh hơn không ít, dưới ánh sao trải dài, bóng gã nhỏ bé lướt nhanh trên mặt cỏ, khiến lá khô tự cuộn lên xào xạc. Trước khi trở về Trai, Lạc Thạch còn phải thu hoạch Thục Nữ Lệ Sương, thời gian hiện đã vượt quá dự tính, nên gã cũng phải tranh thủ, bị người khác phát hiện sẽ rất rắc rối.

...

Lại một sáng thường nhật, tiết trời đang dần bước sang đầu đông, bắt đầu ngả màu ảm đạm. Đám trẻ đang chăm chú ngồi học bên trong Thực Dưỡng Phòng, tiếng Tuỳ lão sư vẫn vang lên đều đặn. Lạc Thạch có phần lơ đễnh, mải miết nhìn cửa sổ suy nghĩ, khiến Lạc Kỷ phải huých huých, kéo gã về thực tại. Cô bé từ sau biến cố đã bình tâm lại, cổ luôn đeo Niệm Tinh Lệ, bất quá, nàng ta không chịu tìm một búp bê vải mới, mà có vẻ coi Lạc Thạch là thứ thay thế, suốt ngày theo sát lấy.

“Xa xưa, trước cả thời Dân An Đại Đế Quốc, Phàm Nhân Lục Địa và thậm chí ngay cả Thiên Diễn Tinh Cầu còn chưa từng tồn tại, là thời đại của những người khổng lồ thống trị. Phàm nhân chúng ta sau này liền gọi họ là Cự Thần Tộc...”

Tuỳ lão sư hôm nay đã kết thúc giảng tự, bắt đầu chuyển qua dạy về Thần Tích - một kiểu truyện thần thoại dân gian được lưu truyền ở vùng Nam Cương. Mà đã là thần thoại, thì thường nhuốm sắc màu huyền bí, những thứ mà người trần mắt thịt không thể hiểu nổi, đều bị quy kết chung chung về một mối, vừa mơ hồ, lại vừa quyền năng - “Thần”.

Cự Thần Tộc trong Thần Tích Ký, được mô tả có thân thể bẩm sinh khổng lồ, do chính Mẹ thiên nhiên thai nghén, nhào nặn cả ức năm mới thành. Tộc nhân của họ tuy thưa thớt, nhưng đều mang thần lực, sức mạnh đủ để di sơn đảo hải, gây khiếp sợ muôn loài.

‘Bàn Cổ’ - cái tên từng xuất hiện trong nhiều truyền kỳ dị bản nhất của Phàm nhân - với Thần Tích ‘Bàn Cổ khai thiên’ vô tiền khoáng hậu, hết sức quen thuộc với trẻ con Giang Thành, gần như đứa nào cũng từng học hoặc nghe kể qua, chính là một trong những Tộc nhân Cự Thần Tộc.

“Từ thuở mông muội, thiên, địa chưa phân, Cự Thần làm chủ. Bàn Cổ sau khi đại nghĩa diệt thân, khoá chặt bầu trời không cho sụp đổ, nhưng đành bất lực nhìn mặt đất dưới chân đang liên tục rạn nứt, chỉ trực bị biển cả bốn bề xé nhỏ cuốn đi...”

(Trích lược Nam Phương Thần Tích Ký)

Ngạo Minh, cũng là một Cự Thần, đồng thời sức mạnh được đánh giá ngang ngửa Bàn Cổ, vì tuổi trẻ thừa nhiệt huyết mà ngày trước luôn so kè với nhau. Thấy đối thủ một đời của mình không tiếc sinh mạng bảo vệ thân tộc, rồi cứ thế vẫn lạc, Ngạo Minh lập tức cảm thấy vô cùng mất mát, tất thảy liền không muốn quản, mang chính nhục thân hoá thành trọng sơn chìm sâu xuống biển.

Thần Tích Ký truyền rằng, Ngạo Minh lấy huyết mạch toàn thân phủ kín mặt đất muôn trùng, tạo ra hệ thống Thái Cổ Võng Hà, tiền thân của Võng Hà ngày nay, rồi neo tất cả các dòng sông đổ ra biển lớn lên trên người mình, kể từ đó, mảnh đại lục này mới dừng tan vỡ.

Tuỳ lão sư thu lại gậy trúc, cát trắng đã thành hình, thân thể cường tráng, giống như Bàn Cổ, đầu trọc lốc, giữa trán là đồ văn dạng vòng tròn khuyết một góc ở dưới đặc trưng của Cự Thần tộc. Ngạo Minh trong tư thế xếp bằng, lưng thẳng tắp, hai tay để thoải mái lên đùi, gương mặt vô cùng nhàn nhã ung dung. Sau lưng cắm chi chít những manh tuyến li ti, đầu kia xoè rộng tựa cái lưới cực lớn, bao trùm toàn bộ mặt đất khổng lồ, lơ lửng xa xa phía trên đầu.

Nếu để ý kỹ, nơi Ngạo Minh thiền định, là hải đế sâu thẳm, còn thứ bị neo vào người y, lại giống như ngàn vạn hòn đảo trôi nổi trên mặt biển, tuỳ thời đều có thể chìm xuống.

“Được Thái Cổ Võng Hà trói buộc, lưu sa theo dòng chảy mà bồi đắp đất đai, khiến vạn đảo dần dần gắn kết. Trải qua tháng năm, bước vào thời kỳ Viễn Cổ, mới chính thức có tên là Phàm Nhân Lục Địa, kéo dài mãi cho tới tận ngày nay”.

Buổi học về Thần Tích của Ngạo Minh đã kết thúc, Tuỳ lão sư vẫn như bao lần, mau mau chóng chóng biến mất, để lại Thực Dưỡng Phòng ồn ã đang bắt đầu nổ ra tranh luận.

“Nặc lão, ‘Ngạo Minh’ là dạng tồn tại như thế nào? Kiến thức Địa Đàng Động chỉ nhắc qua Bàn Cổ, nhưng hoàn toàn bỏ quên người này. Vãn bối đang khá hứng thú muốn biết a...”

Đã thành thói quen, bất kỳ Dân gian Ca Thoại nào đều có dị bản Tu chân Truyền kỳ tương ứng, vậy ắt hẳn các Thần Tích cũng không ngoại lệ. Thậm chí Lạc Thạch còn vô cùng tò mò, bởi Cự Thần Tộc - theo lời Nặc lão nói - lại chính là tên gọi khác của Á Thần Tộc, mà ngay cả trong Tu Chân giới đương trường, họ đồng thời cũng là Đại Chủng Tộc mạnh mẽ và thần bí bậc nhất.

“Á Thần Tộc... Đại Chủng Tộc này quyền năng cực lớn, đồng thời cũng là giống loài xuất hiện đầu tiên trên Thiên Diễn Tinh Cầu. Được Thiên Địa ưu ái, lúc chào đời đều mang sẵn Tiên Thiên Thần Thể ‘Xá Lợi’, bẩm sinh đã bước sẵn nửa bước vào cảnh giới của ‘Thần’, nên chiến lực thập phần khủng bố...”

Nặc lão sau một hồi trầm ngâm thì lên tiếng trả lời.

Bất quá, họ phải thai nghén rất lâu mới có thể phá kén thoát ra, thời gian tính bằng đơn vị triệu năm, trong khi nguy cơ tử vong trong giai đoạn này lại cực kỳ cao, bởi nhiều lý do như bị thiên địch tập kích, thiếu dinh dưỡng, hay ký sinh trùng xâm thực v.v... Vì thế, tộc nhân Á Thần Tộc vô cùng thưa thớt khi đem so sánh với các Đại Tộc khác, Tu Chân Giới thậm chí còn đồn đoán rằng, những bào thai chết lưu kia tạo thành các ngôi sao, vẫn đang miệt mài thắp sáng thương khung, hằng hà sa số.

Á Thần Tộc lại không có Nội Đan, mà dựa vào mức độ cường hãn của nhục thân để luận tu vi. Dọc theo sống lưng lên tận đỉnh đầu họ, là Bát Môn - tám ‘cánh cổng’ đại diện cho tám cấp độ của Xá Lợi Thần Thể.

Trong quá trình tu luyện, hễ vượt qua một tiểu cảnh giới, quanh ‘cánh cổng’ lại xuất hiện một tầng quang hoa, hay còn gọi là ‘nhất chuyển’, cứ thế cho tới ‘cửu chuyển’, thì mới có thể bắt đầu vượt cấp. Đột phá thành công, ‘cánh cổng’ liền được đả thông mà tiến hoá lên Xá Môn, cho đến khi tất cả các cổng đều biến đổi, thì cũng vừa lúc Xá Lợi Thần Thể đại thành.

Bình thường, Á Thần Tộc sẽ phong ấn toàn bộ Xá Môn, thu bé cơ thể, hạn chế tối đa mức tiêu thụ năng lượng, và cũng nhằm giảm thiểu những tình huống phá hoại do bất cẩn mà ra. Còn khi họ phải chiến đấu, cùng với mỗi Xá Môn được giải khai, thì lại tương ứng với một lần đề thăng lực lượng cấp tốc, nên cực kỳ bá đạo.

Phương pháp khai môn, vốn dĩ không cần ai truyền dạy, mà nó lưu trữ sẵn trong huyết mạch tộc nhân Á Thần Tộc, dưới dạng Huyết kế giới hạn mang tỉ lệ di truyền là một trăm phần trăm. Chỉ cần đạt tới tu vi Nhất Xá, ký ức tổ tiên liền trỗi dậy, ban cho họ Bí Pháp không chế, tuỳ nghi ‘đóng’, ‘mở’ Xá Môn. ‘Bát Môn đồng khai’ vì thế cung cấp cho Á Thần Giả thứ lực lượng tương đương Thiên Khiển cỡ trung bình, quyền đầu tựa bộc tinh, Xá Lợi Thần Thể bùng cháy giống như tiểu Thái Dương, thừa khả năng tuyệt diệt hoàn toàn một Tinh Cầu.

Cả Bàn Cổ hay Ngạo Minh, tu vi đương nhiên đã vượt xa cảnh giới Bát Xá Cửu Chuyển, là hai đại nhân vật mạnh nhất nhì của Thái Cổ Á Thần Tộc. Bất quá, câu chuyện đấu đá nội tộc của họ, thì hoàn toàn đối lập những gì Thần Tích Ký ghi chép.

Thời đại dã man đó, trí tuệ còn thô thiển, cá lớn nuốt cá bé bất kể luân thường, Á Thần Tộc đương nhiên không ngoại lệ. Tuy họ cường đại, nhưng các loài khác, cũng đều là tồn tại khủng bố trong Thiên Địa, sống được càng lâu, sức mạnh và thần trí lại càng được nâng cao, dẫn đến việc, chúng tập hợp lại, tạo nên thế đối trọng với Thái Cổ Á Thần Tộc, đe doạ trực tiếp tới sự thống trị của họ.

Nội bộ Á Thần Tộc, trước nguy cơ hiện hữu từ ngoại địch, thì hết sức dửng dưng, thậm chí, họ vẫn tiếp tục đấu đá nhau để tranh đoạt Tổ vị. Và đúng như những gì Phàm - Tu nhị giới đã biết, kẻ chiến thắng, trở thành biểu tượng sừng sững cho kỷ nguyên hỗn độn sơ khai, chính là Khởi Thuỷ Hoá Thần - Bàn Cổ.

Còn Ngạo Minh, do theo đuổi quan điểm ‘Thế Giới Đại Đồng’, vốn còn quá lạ lẫm, đi ngược tư tưởng của phần lớn tộc nhân, và hoàn toàn đơn thương độc mã trong cuộc chiến cuối cùng với Bàn Cổ.

Ngạo Minh thất bại, kết cục không rõ, Tu Chân giới có vô số lời đồn thổi về tung tích của y, nhưng chỉ một cái là đáng tin hơn cả: Ngạo Minh vẫn kiên trì với lý tưởng riêng mình, Á Thần Tộc lại không thể đơn giản thả y rời khỏi, nhưng ngoài Bàn Cổ ra, thì ai dám đứng trước mặt y diễu võ giương oai?

”Cuối cùng, Á Thần Tộc đành phải nhượng bộ, cho phép y cai quản toàn bộ hải đế, nhưng với điều kiện duy nhất, là phải gánh lấy toàn bộ Phàm Nhân Lục Địa trên vai. Nếu Ngạo Minh không phục mà bỏ đi, lập tức làm mặt đất sụp đổ, sinh linh đồ thán, sẽ đả kích cực lớn đến tư tưởng Thế Giới Đại Đồng của y...”

Nặc lão chắp tay sau lưng, mắt nhìn trời cao, thở dài đầy cảm thán, đoạn tiếp lời.

“Ngạo Minh vướng vào cái bẫy tâm lý hết sức đơn giản của Bàn Cổ, tự lún sâu trong bãi lầy mang tên ‘bảo vệ tư tưởng’, gián tiếp giam lỏng chính mình...”

Về sau, Bàn Cổ ôm lấy thiên không mà vẫn lạc, thân xác y rơi xuống, hoà làm một cùng mặt đất bên dưới, khiến Phàm Nhân Lục Địa mở rộng gấp trăm lần, gần giống với ngày nay. Sức nặng của bầu trời vừa sụp đổ và mặt đất mới đản sinh, đè lên Ngạo Minh, dù cho được biển cả hỗ trợ, thì nó vẫn là thứ khó có thể tưởng tượng nổi.

Tu Chân giới từ đó lưu truyền ức vạn năm, liền tránh đi tên huý mà kính sợ gọi bốn tiếng ‘Bất Động Đoạ Thần’, để ghi tạc công đức vô lượng, và đồng thời thể hiện đúng bản chất con người y, đối với lý tưởng của mình liền bất di bất dịch.

Lạc Thạch lắng nghe câu chuyện im lặng từ nãy tới giờ, thái độ hoàn toàn điềm tĩnh, nhưng kỳ thực, trong lòng gã đang nổi sóng lớn. Bàn Cổ trong mắt phàm nhân, gần như là ‘Sáng Thế Thần’, với thành tựu lấy thân đỡ trời, còn Ngạo Minh thì chỉ giống kẻ lạc đường giác ngộ vào giây phút cuối cùng, vai trò vô cùng mờ nhạt.

Giờ đây, thêm một mặt trái nữa bị bóc trần. Chiến thắng của Bàn Cổ có đóng góp không nhỏ từ thân tộc y, rồi tiếp tục tính kế Ngạo Minh, hòng giam lỏng địch thủ cả đời. Nếu Khởi Thuỷ Hoá Thần đại diện tư tưởng ‘thống trị muôn loài’, thì Bất Động Đoạ Thần cũng là tượng đài bất diệt cho ‘giải phóng chúng sinh’. Kết cục của cả hai thái cực đối lập này, nguyên nhân đều bởi sức mạnh chưa đủ để ngạo thị thiên địa, khi phải đương đầu kiếp số, lập tức hình nát thân vong.

Dẫu vậy, họ vẫn để lại vô khối bài học đắt giá, thế hệ kế tục có thể thoả thích nhìn vào chiêm nghiệm, muốn làm ‘Bàn Cổ’ hay ‘Ngạo Minh’, người đời sau liền phải nhớ lấy những hậu quả đó mà tự mình đưa ra quyết định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện