Ngụy Vô Song rất phiền muộn. Quần Ngạo đã mang Hương Nhi đi rồi, hắn muốn nạp thị thiếp thì cứ nạp, nhưng tại sao lại tìm một người có cái tên bình thường như vậy, Hương Nhi, Hương Nhi, bình thường!

"Ngươi quen với thị thiếp của Ngạo ca à?"

"Hả?" Ngụy Vô Song dừng lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mặt biến sắc, gần như sắp rơi lệ đến nơi.

Thấy hắn không trả lời Kỳ Nhi lại hỏi, "Ngụy Vô Song, có phải ngươi quen với thị thiếp của Ngạo ca không?"

"Ngạo ca..." Ngày đêm kề cận bên cạnh lại bị gọi bằng cả tên lẫn họ, chưa từng nghe qua một tiếng "Ngụy đại ca", ngược lại chỉ gặp Quần Ngạo vài lần đã xưng hô thân cận như vậy. Hai tay đặt lên vai Kỳ Nhi, thê lương hô một tiếng "Kỳ Nhi..." Quần Ngạo tự ý nạp thị thiếp, Kỳ Nhi lại lạnh lùng như vậy, Ngụy Vô Song cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.

Kỳ Nhi nghĩ rằng gọi Quần Ngạo như vậy chẳng có gì không đúng. Hai năm trước Ngụy Vô Song dẫn nó đến Triển Phủ ở Dương Châu, khi ấy Nam Cung KIệt cũng ở đó, nó cứ nghĩ tên của bọn họ là "Ngạo Ca", "Kiệt Ca", về sau biết được tên thật của bọn họ, nó vẫn cứ thế gọi Ngạo ca Kiệt ca. Người Trung Nguyên không phải đều thích xưng huynh gọi đệ sao, giống như Hải Đàm gọi Ngụy Vô Song là "Ngụy huynh", không có gì kì quái.

Thế nhưng Ngụy Vô Song trông rất khổ sở, Kỳ Nhi nghi hoặc nhìn hắn, hắn đang khổ sở cái gì? Nếu hắn không quen biết với Hương Nhi tại sao lại có địch ý với nàng ấy, Quần Ngạo nạp thị thiếp chẳng liên quan đến hắn, Quần Ngạo không phải tề quân của hắn, hắn cũng không phải tề quân của Quần Ngạo...

"Ngụy Vô Song ngươi có tề quân... ngươi có thê tử không?" Người Trung Nguyên không thể đồng tính kết thân, không gọi là tề quân.

Ngụy Vô Song buồn cười nói, "Kỳ Nhi có bao giờ thấy bên người Ngụy đại ca có ai không?"

"Cũng không chọn được ai à?" Một lòng muốn truy vấn.

"Cũng không phải không có. Năm mười tuổi cha ta có hứa hôn với con gái của Lâm Gia, ba năm trước đi đón dâu mới biết hắn không phải nữ nhi, nếu không ta đã có thê tử rồi." Hắn thản nhiên nói, không để ý thấy Kỳ Nhi đột nhiên cứng đờ cả người, "Kỳ Nhi cũng biết hắn đấy, Tiểu Lâm, còn nhớ không, Tiểu Lâm đã từng trị thương cho ngươi."

Tiểu Lâm... Trong đầu còn nhớ mang máng, thân hình bé nhỏ co rúm lại, đôi mắt trong veo như dòng suối trong khe núi, đã từng nói với hắn một câu, một câu "Ngươi giết ta được không?"

"Hắn không được..."

"Không được?" Ngụy Vô Song nghe không rõ lắm.

Hắn không được, hắn không thể là tề quân của Ngụy Vô Song. Tề quân, cùng quân đồng tề, mà hắn không có võ công, không có trí dũng, không thể phù trợ, cũng không thể đồng sinh cộng tử với Ngụy Vô Song... Trong lòng lạnh lùng cười tự giễu, hắn không được, còn chính mình thì sao? - ---------

Đông qua xuân đến, hoa tàn hoa nở, vẫn cùng nhau gắn bó tương tùy.

Ngụy Vô Song nhìn bóng lưng phía trước, phát giác Kỳ Nhi đã cao lên, nhưng mà cũng chỉ cao đến ngực hắn, bởi vì hắn cũng cao lên không ít. Hắn còn phát giác, phát giác từ mấy ngày trước, ngày tháng yên ổn đã sắp hết, chỉ nửa năm cũng đủ để cho bọn họ vui vẻ được rồi.

"Đi thôi! Kỳ Nhi!" Cảm thấy sát khí đến gần, hắn tiến lên ôm lấy Kỳ Nhi chuẩn bị rời khỏi đoàn người.

Kỳ Nhi xoay người vùng ra khỏi vòng tay của hắn, thi triển khinh công bay ra mấy trượng, hắn lập tức theo tới. Hai người một đường chạy ra khỏi trấn nhỏ, không cần quay đầu cũng biết có người đuổi sát phía sau, quả nhiên vừa ngừng chân đã nhìn thấy giữa không trung có rất nhiều điểm đen tới gần, chạy cũng vô dụng.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp phải lão nhân thấp bé gầy gò kia, lần trước lão chỉ mang theo năm tên dược nhân, lần này mang gấp mấy lần, có lẽ không định chừa cho hắn một con đường sống. Khoảng hai mươi người mặc trang phục Trung Nguyên, đông như vậy mà có thể trà trộn trong đoàn người không bị phát hiện, chứng tỏ chúng rất lợi hại.

"Đã lâu không gặp!" Lão hán chào hỏi như một người bằng hữu lâu ngày gặp lại.

"Tiền bối hữu lễ!" Ngụy Vô Song đáp.

Nếu không phải đang ở hai thế đối lập, bọn họ đã có thể trở thành bằng hữu tâm giao. Ngay lúc Cự Long Kiếm cứa ngang yết hầu của lão nhân, hắn không khỏi quay đầu đi, trong lòng có chút khó chịu.

Yết hầu trào ra dòng máu đỏ tươi, lão hán lấy ra một vật gì đó, tự trút thứ bột phấn lên người mình, hai mắt trước khi khép lại tựa hồ còn thở dài tiếc hận.

Dược nhân là dùng các loại kỳ dược luyện chế mà thành, uống máu để sống... Hải Đàm không phải nói dọa, Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi cứng đờ người nhìn trước mặt, hai mươi ba tên dược nhân từng người từng người tiến lên kề miệng vào yếu hầu của lão hán để hút máu, lần lượt từng người, không tranh không đoạt, những tên hút xong nhanh chóng đứng lên, hai tròng mắt dần dần sung huyết, khuôn mặt vốn dại ra đã có chút hưng phấn.

"Kỳ Nhi lui mau!"

Kỳ Nhi không để ý, vẫn cầm đoản kiếm đứng sóng vai với hắn.

"Đi mau!"

Không kịp rồi, từng trận huyết khí thổi qua, hai mươi ba tên âm quỷ đã chặn đường lui của cả hai. Biết rõ nếu để bọn chúng vây lại Kỳ Nhi sẽ không có cơ hội sống sót, Ngụy Vô Song không chần chờ, giơ lên Cự Long KIếm, vài đạo ngân quang thoáng thoáng hiện, cánh tay, trước ngực, phía sau lưng xuất hiện vài vết thương chảy máu. Không ngoài sở liệu, bọn dược nhân lập tức thay đổi nét mặt.

"Ngươi điên rồi!"

"Không được nhúc nhích!" Ngụy Vô Song quát.

"Ngươi..." Kỳ Nhi nhìn quanh, môi run rẩy, không kiềm chế được sợ hãi, cắn mạnh môi, máu từ khóe miệng chảy xuống.

"Nhớ kỹ, không được qua đây." Tiếng nói vừa dứt đã rơi vào giữa đám dược nhân.

Bị máu của Ngụy Vô Song hấp dẫn, bọn dược nhân không còn chú ý gì đến Kỳ Nhi. Chúng thấp giọng gầm gừ, hai mươi ba tên, trong giang hồ đều có thể gọi là cao thủ. Võ công không môn không phái, nhưng lại dường như cùng một nguồn mà ra, đao, kiếm, phi tiêu, roi da hợp lại làm cho Ngụy Vô Song không có lấy một chút cơ hội nghỉ ngơi, hắn có thể tránh được nhưng lại không có cơ hội phản công, những vết thương trên người khiến hắn thân thù càng ngày càng khó khăn.

Xuất kiếm ngoan tuyệt, mỗi kiếm đều nhắm thẳng yết hầu của đám dược nhân, một ngọn roi từ phía sau quấn vào tay hắn, vai giật mạnh một cái kéo tên dược nhân đến bên hông, Cự Long Kiếm nện mạnh vào lưng, lập tức nghe thấy tiếng xương gãy. Cơ thể bọn chúng mặc dù đao kiếm bất nhập, nhưng xem ra cũng không phải là sắt thép.

Kỳ Nhi mở to mắt nhìn roi quấn vào tay hắn, da tróc thấy xương, nhìn hắn bị một đám dã thú vây quanh xâu xé, nhìn hắn trên người thanh y đều nhiễm đỏ. Nắm chặt đoản kiếm đến tay nổi gân xanh.

Ngụy Vô Song sẽ chết, nó sẽ hại chết Ngụy Vô Song, là nó hại chết Ngụy Vô Song.

Nghĩ vậy Kỳ Nhi đến gần thi thể lão hán, từ bên hông lão lấy ra một bao bột vàng, chính là loại bột mà lão đã trút ra lúc nãy. Sờ sờ trên cổ, ngón tay miết một chút, cuối cùng cầm đao cắt cổ tay, rắc bột phấn vào vết thương. Nếu có thể sống, thì nó không muốn chết.

Mũi kiếm đang hướng thẳng ngay tim đột nhiên dừng lại, giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, Ngụy Vô Song cảm thấy kì quái, theo ánh mắt của bọn dược nhân quay lại nhìn.

"Kỳ Nhi! Kỳ Nhi! Kỳ Nhi!"

Tiếng thét tê tâm liệt phế khiến nó cứng người lại, đây là chuyện ngu ngốc nhất mà cả đời nó đã làm. Bị ôm trọn vào ngực, người đang ôm nó đang chém giết với đám dược nhân, đôi mắt cũng sung huyết như dã thú. Một dòng máu đỏ tươi bắn lên người, nó không biết là máu của ai, nhưng nhất định không phải là của nó.

Khi tất cả đều an tĩnh lại, cảnh tượng trước mắt đều nhiễm thành màu đỏ.

"Kỳ Nhi..."

"Ta không sao... Tay ngươi..." Kéo tay áo nhìn, cả cánh tay đều đã thâm đen.

Ngụy Vô Song muốn buông tay, nhưng tay trái như là bị ngưng trụ, vẫn ôm chặt Kỳ Nhi không thể thả ra. Trước ngực một chiếc phi tiêu ghim sâu, tràn ra từng dòng máu đen.

"Mau cầm máu!" Kỳ Nhi vươn tay điểm huyệt hắn, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, "Ngụy Vô Song!"

"Chảy một lúc sẽ không chảy nữa."

"Ngươi cười cái gì, ngươi sắp chết rồi!"

"Phải! Kỳ Nhi gọi một tiếng "Ngụy đại ca" ta nghe..."

"Mơ tưởng! Ngươi mơ tưởng!" Kỳ Nhi giãy ra khỏi cánh tay của hắn, xốc lên mấy lớp quần áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở nắp thì hương tỏa bốn phía, bên trong có hai hạt tròn sáng hơn cả ngọc, cầm hộp đưa đến miệng hắn, "Nuốt vào! Nuốt vào!"

"Tử quả không giải được loại độc này..." Cho dù giải được độc, máu chảy hết rồi vẫn không sống được.

"Tử quả có thế giải độc, có thể giải." Cố chấp muốn hắn nuốt vào, đưa đến một viên hắn đã ngã xuống đất, miệng khép chặt lại.

Đôi tay xanh xao áp chặt lên ngực Ngụy Vô Song, chỉ nghe Kỳ Nhi lẩm bẩm nói, "Giữ chặt, giữ chặt là được!" Ở đây cách Dược Thánh Các không xa, người tên Tiểu Lâm kia nhất định có thể cứu Ngụy Vô Song.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện