Võ công của Xích Luyện Môn trở thành một môn phái riêng. Trong chốn võ lâm cũng có nhiều công phu chí cương chí dương, vừa cướp lực vừa đánh ra lực, nhưng nếu khổ luyện võ công của Xích Luyện Môn, cứng như sắt thép cũng có thể đánh nát, mềm như lá hương bồ cũng có thể chặt đứt, vì vậy mà có hai chữ "Xích Luyện"

Thân ảnh màu tím ngã xuống thật mạnh, trang sức trên người vỡ bung. Hắn nhắm mắt nằm, những vết thương trên người chậm rãi tràn ra máu đỏ sẫm, cánh tay bầm đen rũ xuống bên người không thể động đậy. "Còn chưa chịu ra tay?" Hắn nói.

"Đủ rồi."

"Không giết ta?"

"......"

"Đừng đi! Ta hỏi ngươi, nếu không có Kỳ Nhi..."

"Sẽ không..."



- ---------

Ngụy Vô Song, Ngụy Đại ca từ sau khi trở thành Ngụy lão gia ngày nào cũng khoái hoạt như thần tiên. Nếu Ngũ phu nhân của hắn không dăm ba ngày lại chạy trở về kinh thành, Thất phu nhân không chạy về Nam Cung Môn, ngày của hắn còn khoái hoạt hơn cả thần tiên.

Trời chưa sáng A Kiệt đã mở mắt, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay còn đặt trên lưng hắn, vừa định đứng dậy thì tay lại đặt lên, lại đi chuyển, lại đặt lên. Hắn biết người bên cạnh đã tỉnh, xoay người sang chỗ khác tức giận nói, "Đại ca, Lão gia, đừng náo loạn, ta phải đứng dậy!"

Ngụy Vô Song lại càng ôm chặt hắn, oán giận nói, "Dạo này mới hai tháng, ngươi đã về hai lần, Nam Cung Môn không có ngươi không được à?"

"Ta là Môn chủ, dĩ nhiên phải về Nam Cung Môn."

"Môn chủ vẫn là phu nhân của ta."

A Kiệt vận công hất tay hắn ra, cả giận nói, "Lúc trước ngươi bảo ta lúc nào về Nam Cung Môn cũng được cơ mà!"

"Phải phải phải, như vậy ngươi mới chịu thú ta đúng không?" Ngụy Vô Song lắc lắc cánh tay bị hất đau, đau lòng nói, "Vi phu là lo lắng cho phu nhân phải bôn ba mệt nhọc thân thể."

"Đừng có suốt ngày phu nhân phu nhân, ta là nam nhân!" Lại vận công, nhưng lúc này lại không thể hất được tay hắn. "Đại ca!" A Kiệt bỗng dưng mở to mắt kinh hô.

Tay của Ngụy Vô Song luồn vào trong chăn, cầm lấy hạ thân của hắn vuốt ve, "Hôm qua bởi vì thông cảm ngươi hôm nay phải lên đường nên không chạm đến ngươi... chính là... Xin lỗi, A Kiệt..."

A Kiệt muốn tránh, nhưng lại không có một chút khí lực, hơn nữa cũng chưa bao giờ đánh thắng được hắn, đành phải nhắm mắt mặc kệ.

- ---------

Buổi tối, gia đinh hộ vệ trói Duy Nhất đưa vào thiên thính, "Lão gia, đã bắt... đã tìm được Ngũ chủ tử."

Dây trói chính là Bàn Long Ti, dù Duy Nhất dùng hết công lực cũng không làm đứt được. Hắn hung hăng trừng mấy tên gia đinh, vừa giãy dụa vừa áp chế nói, "Mấy tên cẩu điêu nô các ngươi! Ta sẽ bảo cha ta tru di cửu tộc, chém đầu các ngươi!"

Ngụy Vô Song gật đầu ý bảo bọn họ lui xuống, phất tay khép cửa lại, đi đến trước mặt Duy Nhất giúp hắn cởi bỏ Bàn Long Ti, hỏi, "Lần này chạy tới đâu rồi?"

"Dư Dương Trấn." Duy Nhất ưỡn ngực nói.

"Lại xa hơn một chút, Duy Nhất thật lợi hại." Ngụy Vô Song khen, tùy tiện cúi đầu hôn một cái.

"Còn phải nói. Thêm vài lần nữa ta sẽ đến được kinh thành."

"Vậy sao?" Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Song biến mất, ánh mắt thâm trầm đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, "Xin hỏi Ngũ chủ tử, ngài muốn về kinh thành làm cái gì?"

Duy Nhất co co khóe miệng, lắp bắp nói, "Trờ về... tìm cha của ta..."

"Tìm nhạc phụ đại nhân sao? Tìm để làm gì?"

"Giết hết những tên dám khi dễ ta!" Đám cẩu điêu nô, đường đường Tịnh Khang Hầu Gia lại bị trói như gói bánh, hắn dĩ nhiên phải báo thù.

"Dám khi dễ ngươi..." Ánh mắt của Ngụy Vô Song trở nên ảm đạm, đưa tay lau đi vết bùn trên mặt phu nhân, nhẹ giọng nói, "Duy Nhất nhớ kỹ, sau này ngươi không thể đi tìm phụ thân, muốn giết ai đã có ta, ngươi là của ta..."

"Ta không phải... Ta không cần... ngô ngô..." Miệng bỗng dưng bị một bàn tay che lại.

Ngụy Vô Song ôm hắn vào lòng, chặt đến nỗi làm cho hắn đau. "Duy Nhất ngươi có thể trốn có thể nháo, nhưng không thể nói không cần. Những gì ta cho ngươi ngươi đều phải nhận. Ngươi nên biết, ta đoạt được ngươi một lần cũng có thể đoạt được ngươi lần thứ hai." Hắn không muốn nói như vậy. Nhưng nếu hắn nói những gì hắn nghĩ, Duy Nhất sẽ tin sao? "Ngươi... ô ô..."

"Đừng khóc!" Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của hắn, ôm hắn vào nội đường.

Tiếng khóc bên trong nhanh chóng biến mất, không bao lâu lại truyền ra tiếng nức nở, có cả tiếng rên rỉ như đau đớn cùng những tiếng gầm nhẹ vì thỏa mãn.

- ---------

Không lâu sau, Ngụy lão gia phát hiện cuộc sống cũng không thần tiên khoái hoạt như hắn nghĩ.

Một bóng người phi thân xuống ngay trước mặt hắn, chỉ kiếm vào hắn hỏi, "Lão gia có phải ngươi mang Việt Vương Kiếm dạy cho Bạch Vân phi hay không?"

"Không... không có." Ngụy Vô Song vội vàng lui ra phía sau vài bước.

Sĩ Thần giận dữ, "Còn dám gạt ta! Hắn đã thừa nhận rồi!"

Ngụy Vô Song cười nói, "Ta cũng dạy Lưu Vân Kiếm cho ngươi cơ mà."

"Làm sao giống được, ai thèm loại kiếm pháp thấp kém đó!"

"Không thèm thì ngươi khổ luyện làm gì?" Lại một người bay tới,  thì ra là Vân Phi, "Tên bại tướng! Còn dám nói Lưu Vân Kiếm của ta là thấp kém!"

"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy..."

Ngẩng đầu nhìn không trung, có một đàn chim bay về phía nam, một con, hai con, ba con.... Mau đếm, sắp không được nhìn thấy nữa rồi.

"Lão gia!"

"Hả?" Ngụy lão gia nhìn lại, thấy Tứ phu nhân đỏ mặt tía tai, Tam phu nhân lại đắc ý dào dạt. Xem ra lại là Vân Phi thắng.

"Lão gia ngươi nói đi, có phải ngươi yêu hắn nhiều hơn, mới cho hắn làm thê ta làm thiếp?"

Không phải đang bàn luận kiếm pháp à, sao lại dời sang chuyện này. Ngụy Vô Song vô lực nhún vai, tay xoa đầu nghĩ xem nên nói cái gì cho đúng. Tay?

"Đương nhiên không phải, Sĩ Thần ngươi xem, ngón tay trên bàn tay cũng có dài có ngắn, có trước có sau, ngươi nói có ngón nào không quan trọng hay không? Đều rất quan trọng đấy thôi, thiếu một ngón cũng không còn là bàn tay nữa. Lão gia nói có đạo lý hay không?"

"Có đạo lý." Sĩ Thần gật đầu, sau đó thản nhiên cười, hỏi, "Vậy Lão gia nói xem, ta là ngón nào?"

- ---------

Bảy người không phải nữ nhi, không cần suốt ngày phải ở lại Vương phủ chờ Ngụy Vô Song ân sủng, rất ít khi cả bảy người đều ở lại trong phủ, nam nhi mỗi người đều có một khoảng trời riêng để tung hoành.

Kỳ Nhi từng hỏi Ngụy Vô Song muốn có một tề quân như thế nào, Ngụy Vô Song trả lời, muốn một người như hắn. Người ngoài đều xem hắn là Đại chủ tử uy nghiêm trầm tĩnh, đối đãi với sáu vị chủ tử khác đều rất công bằng. Không ai biết được hắn đã phải trải qua những gì, lúc trước hắn chỉ sống cùng Ngụy Vô Song, hiện giờ phải cùng những người không hề tương quan ở chung dưới một mái nhà, cả sáu người đều là nhân trung long phượng, hắn làm thế nào để trở thành tề quân mà mọi người tin phục.

Chỉ trong một năm hắn đã có được uy nghiêm trầm ổn của một Đại chủ tử. Ngụy Vô Song khuyên hắn không được, chỉ có thể dùng miệng để cổ vũ hắn. Vì vậy, cũng trong một năm công phu lời ngon tiếng ngọt của Ngụy Vô Song ngày càng tăng, đối với sáu vị chủ tử khác cũng vậy.

Đều kiện cuối cùng trong ba điều kiện dùng để trao đổi với Hoàng đế, chính là diệt trừ Tam vương gia Kim Thụy. Chỉ cần hắn làm xong chuyện này, "Ngụy Vô Song" vĩnh viễn sẽ biến mất, sau đó hắn sẽ cùng tam thê tứ thiếp của mình rời khỏi Ngụy vương phủ, trải qua một cuộc sống thần tiên.

[Căn phủ đẹp như vậy thật sự phải đốt đi à?] Tiểu Lâm hỏi.

"Hừ, đẹp cái gì, không đẹp bằng Hầu phủ của ta." Duy Nhất nói.

Sỹ Thần kiến nghị, "Ta không muốn, cái tử thi này thật khó coi, giả trang thành ta là làm nhục thanh danh của Tư Đồ tứ trang chủ."

Vân Phi hừ nói, "Ngươi thật buồn cười, có ai biết Tư Đồ tứ trang chủ là Tứ chủ tử của Vương phủ? Mà nếu có biết, đã cháy thành than thì là trư là cẩu cũng phân không rõ, ngươi còn muốn phải dễ coi?"

"Đại chủ tử, những chuyện khác phân phó cho Hách Thúc được không?" Quần Ngạo hỏi.

"Ân." Kỳ Nhi gật đầu.

Quần Ngạo lại nói, "Chúng ta cứ đi trước, không cần chờ A Kiệt, Nam Cung Môn cách Tần quận không xa, hắn sẽ nhanh chóng đuổi tới."

Sáu người còn chưa tới được Tần quận, A Kiệt đã mang đến một tin kinh người. Ngụy Vô Song ám sát Tam vương gia thất thủ bị bắt, bị dùng làm điều kiện trao đổi với Tư Đồ Khải Tinh Di của Nam Lương.

"Tư Đồ?" Mọi người đều nhìn về phía Sỹ Thần.

Sỹ Thần nói, "Tư Đồ là chức quan, tương đương với Thừa tướng của Thiên Triều. Ở Nam Lương người có quyền lực chân chính không phải là Vương Thượng, mà là ba người: Phượng chủ Hải Phượng Hoàng, Tư Đồ Khải Tinh Di, Quý Vương Hải Ngọc, hiện giờ Quý vương đã trao lại binh quyền, chỉ còn hai người nắm giữ triều chính, có thể Tam vương gia nhờ vậy cũng được không ít ưu đãi." Nói đến đây Sỹ Thần liếc mắt nhìn Kỳ Nhi, Kỳ Nhi nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có một chút thay đổi. Hắn lại nói, "Các ngươi không biết Khải Tinh Di, ở Trung Nguyên hắn có đỉnh đỉnh đại danh "Thiên Thần Thông"."

"Khó trách sư phụ cũng biết việc này."A Kiệt gật đầu.

"Sư phụ?"

"Việc này là do sư phụ Đệ Ngũ Vũ nói cho ta biết. Ta vốn định trực tiếp đi tìm Tam vương gia, nhưng lão nhân gia hắn nói đi tìm các ngươi thương lượng trước đã." A Kiệt nghĩ thầm, thương lượng con khỉ, một mình hắn cũng có thể cứu được Đại ca.

"Nói vậy sư phụ là sư đệ của Khải Tinh Di, nhưng tại sao hắn không đi cứu Lão gia?" Duy Nhất hỏi.

"Cũng vì hắn là sư đệ của người kia, hắn nói hắn không nhúng tay vào, nên mới truyền lại chuyện này cho chúng ta."

Vân Phi gật đầu nói, "Tuy võ công của Lão gia không có khả năng thất thủ, nhưng sư phụ đã nói thì không thể giả được. Nhưng mà ta không rõ, tại sao Khải Tinh Di lại muốn bắt Lão gia? Chẳng lẽ bởi vì hắn là Ngụy vương thế tử?"

Đúng lúc này lão quản gia vội vàng vào khách điếm, cầm trong tay một phong thư. Quần Ngạo xem thư liền biến sắc, dùng sức chụp thư lên bàn. Tiểu Lâm cẩn thận bước đến nhặt lên xem, nháy mắt, lệ chảy ra.

Ngày mai, rừng hạnh tây bắc Tần quận, phu thê đoàn tụ. Khải Tinh Di tự.

Kỳ Nhi vò nát bức thư trong tay, thả ra đã thành một nắm bụi, hỏi, "Hách thúc, từ Lạc Dương đến đây cần mấy ngày?"

Lão quản gia nhíu mày trả lời, "Hồi Đại chủ tử, lão nô đã dùng bồ câu đưa thư bảo người ở Lạc Dương cho biết hư thật, nhanh nhất cũng phải ba ngày."

Duy Nhất vội la lên, "Còn hỏi hư thật làm gì, sư phụ đã nói làm sao là giả được?"

Trầm ngâm một lát, Kỳ Nhi đối sáu người thấp giọng mệnh lệnh, "Không được đi!"

"Chẳng lẽ ngươi muốn đi một mình?" A Kiệt lớn tiếng hỏi.

Kỳ Nhi nhìn từng người từng người, sáu người đều như A Kiệt, vẻ mặt phẫn nộ. Nếu hắn nói Đệ Ngũ Vũ không thể tin, có ai nghe hắn không? Sẽ không, bọn họ thà tin tưởng sư phụ của Ngụy Vô Song chứ không tin hắn.

"Lão lục, ngươi chuẩn bị đi!"

Tiểu Lâm gạt nước mắt, gật đầu.

Thôi, cho dù chết hắn cũng sẽ chết trước bọn họ, nếu không Ngụy Vô Song sẽ không tha cho hắn.

- ---------

Ngụy Vô Song trở về Hồ Tụ Lâu tìm ngọc bội, tìm khắp nơi cũng không tìm ra. Nếu Tiểu Lâm biết hắn đã đánh mất ngọc bội không biết sẽ khóc thành cái gì. Có lẽ ở trong đống quần áo bị tên tiểu quan kia cầm đi, kì quái chính là hắn nói muốn tìm tên tiểu quan ấy, tú bà lại bảo không có người như vậy.

Chuyện này có nên nói hay không? Tuy rằng vì mị dược, nhưng hắn quả thật đã cùng cấu kết với tiểu quan, bảy vị phu nhân sẽ nghĩ như thế nào đây...

Đứng lặng trong gió suy nghĩ nửa nén hương, Ngụy Vô Song quyết định, chết cũng không nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện