Thân thể Đoạn Tam nháy động, vụt tới tung ra một cước vòng về phía trái, đem ba tên hề này cùng lúc đâm đầu vào tường.
Chưa dừng lại ở đó, Đoạn Tam vốn chẳng phải kẻ hiền lành gì, thân thể hắn lại biến mất lần nữa, lần này hắn lại xuất hiện trước mắt ba người kia, mặt không biến sắc, chân giáng thẳng vào mặt của ba tên hề kia.
“ÁAAAAA!”
Tiếng la hét âm ỉm cả lên, tiếng thét kia cảm tưởng như bị một tòa thái sơn dẫm lên mặt ba người, ba tên hề không còn sức chống chịu, ngã lăng ra ngất.
“Ngất rồi à!”
Đoạn Tam cười mỉm nhìn ba tên hề của Mai Hoa Cung đang nằm dưới đất, giọng khinh khỉnh nói hỏi.
Lúc này, tên Đại sư huynh kia nhìn thấy sư đệ bị đánh mà vẫn ung dung, thản nhiên nhìn Đoạn Tam nói:
“Tại hạ Phí Minh Hầu, không biết cao danh quý tánh các hạ?”
“Hà hà, chỉ là phàm phu tục tữ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Đoạn Tam tâm trạng trông cực kỳ vui vẻ, đáp xéo lại Phí Minh Hầu
“Nể tình các hạ là người có thực lực, thế này đi chỉ cần chặt một chân một tay lại phế đi võ công, chuyện này coi như xong?”
Mặc kệ đe dọa Đoạn Tam vẫn kinh kỉnh cười nói:
“Ngươi đe dọa ta?....chưa đủ đạo hành đâu”
“Có đủ hay không…biết liền thôi
Phí Minh Hầu chau mày, tỏ vẻ khó chịu, ẩn ý muốn khai chiến với Đoạn tam liền nói.
“Khoan cái đã, đánh đấm không không chán lắm cơ!”
Đoạn Tam giơ năm ngón tay ra ngăn cản trận chiến.
“Ngươi muốn gì?”
“Muốn gì?...tất nhiên là thủ trạc trên tay ngươi rồi, đánh không không cũng chán. Cái đầu của ta và thủ trạc của ngươi, thế nào?”
“Hắc hắc!...nếu ngươi đã muốn chết thì ta đành tiễn ngươi một đoạn trước ậy”
Một nửa chén trà sau, hiệp nghị đã kí kết, giấy trắng mực đen rõ ràng, vẫn còn chưa yên tâm:
“Các vị anh hùng hảo hán ở đây, xin làm chứng giùm cho tại hạ!”
“Hahha… yên tâm có chúng tán tu chúng ta ở đây làm chứng cho đại hiệp”
Sở dĩ Đoạn Tam phải làm như thế là bởi, thế lực hậu phương của tên Phí Minh Hầu này không đơn giản, phía sau hắn là cả Mai Hoa Cung, còn Doạn Tam tuy nói suông là vì Thanh Sơn Thành, nhưng thực chất cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi
Vì vậy để tránh việc sau này Phí Minh Hầu lật lọng, hắn còn có cái chứng cứ để giữ oan cho bản thân, tránh bị Mai Hoa Cung sau này xử ép.
Trong khi tất cả đang chú mục lên cuộc chiến sắ xảy ra giữa Đoạn Tam và Phí Minh Hầu, thì giờ phút này trong Lưu Vân Điếm, một lão giả,mặc y phục cự kỳ bình thường, xám nâu, tóc tai hơi bù xù.
Nếu mọi người chú ý thì liền có thể nhận ra thiếu nữ này chính là Lão Tổ Tông của Thanh gia Thanh Sơn lão tổ, mặc dù đã quy về ở ẩn ít khi xuất hiện nhưng địa vị và quyền lực rất lớn.
“lại sắp có đánh nhau hà hà…”
Cũng giống bao người, lão rất thích thú với những trận đấu của những người trẻ tuổi bây giờ.
Bỗng lúc này, Lại thêm hai người nữa xuất hiện bên cạnh lão giả. một người là nam tử mặc trường bào xanh nhạt, mắt như chim ưng, khuôn mặt cực kỳ nghiêm khắc.
‘Ài! Bằng nhi đó à?”
“Phụ Thân”
Lão giả xưng hô với nam tử mới tới vô cùng tự nhiên, thoải mái, cảm giác như đã gặp nhau từ trước.
Nam tử vừa xuất hiện kia chính là gia chủ đương thời của Thanh Gia – Thanh La Bằng.Nhân vật có quyền lực lớn nhất tại Thanh Sơn Thành hiện nay.
Người áo đen còn lại phía sau Thanh la Bằng cùng gã đi tới chính là thuộc hạ của gã.
“Phụ Thân, có cần ngăn cản không?”
Thanh La Bằng nhìn hai người Đoạn Tam và Phí Minh Hầu rồi quay sang hỏi lão giả.
“Không cần thiết, chuyện của bọn trẻ cứ để tự chúng giải quyết, với cả quan hệ giữa chúng ta và Mai Hoa Cung bấy lâu cũng chẳng tốt đẹp gì, nay chúng tại đến đây diễu võ giương oai, phải đánh một lần cho chừa cái tật ra vẻ mới hợp lý được”
“Vâng!”
Thanh La Bằng gật gật đầu hiểu ý, rồi lấy một chiếc ghế gần đó thu chân ngồi xuống bên cạnh lão giả, cùng xem kịch chiến.
Thanh âm lão giả lại một lần nữa vang lên:
“Tiểu tử kia là người Thanh gia chúng ta?”
“Hài nhi cũng không chắc nữa, cần điều tra chút đã!”
Thanh La Bằng chợt suy nghĩ một chút, hiển nhiên trong trí nhớ của gã làm sao biết đến Đoạn Tam, một tên đệ tử ngoại tộc của Thanh gia Ngoại Phủ được:
“Tìm hiểu tin tức của Thiếu niên kia cho ta?”
Dứt Lời Thanh la Bằng quay ngoắc ra phía sau, nói với một thuộc hạ áo đen đi bên cạnh hắn, dặn dò tìm hiểu thông tin về Đoạn Tam.
Chưa dừng lại ở đó, Đoạn Tam vốn chẳng phải kẻ hiền lành gì, thân thể hắn lại biến mất lần nữa, lần này hắn lại xuất hiện trước mắt ba người kia, mặt không biến sắc, chân giáng thẳng vào mặt của ba tên hề kia.
“ÁAAAAA!”
Tiếng la hét âm ỉm cả lên, tiếng thét kia cảm tưởng như bị một tòa thái sơn dẫm lên mặt ba người, ba tên hề không còn sức chống chịu, ngã lăng ra ngất.
“Ngất rồi à!”
Đoạn Tam cười mỉm nhìn ba tên hề của Mai Hoa Cung đang nằm dưới đất, giọng khinh khỉnh nói hỏi.
Lúc này, tên Đại sư huynh kia nhìn thấy sư đệ bị đánh mà vẫn ung dung, thản nhiên nhìn Đoạn Tam nói:
“Tại hạ Phí Minh Hầu, không biết cao danh quý tánh các hạ?”
“Hà hà, chỉ là phàm phu tục tữ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Đoạn Tam tâm trạng trông cực kỳ vui vẻ, đáp xéo lại Phí Minh Hầu
“Nể tình các hạ là người có thực lực, thế này đi chỉ cần chặt một chân một tay lại phế đi võ công, chuyện này coi như xong?”
Mặc kệ đe dọa Đoạn Tam vẫn kinh kỉnh cười nói:
“Ngươi đe dọa ta?....chưa đủ đạo hành đâu”
“Có đủ hay không…biết liền thôi
Phí Minh Hầu chau mày, tỏ vẻ khó chịu, ẩn ý muốn khai chiến với Đoạn tam liền nói.
“Khoan cái đã, đánh đấm không không chán lắm cơ!”
Đoạn Tam giơ năm ngón tay ra ngăn cản trận chiến.
“Ngươi muốn gì?”
“Muốn gì?...tất nhiên là thủ trạc trên tay ngươi rồi, đánh không không cũng chán. Cái đầu của ta và thủ trạc của ngươi, thế nào?”
“Hắc hắc!...nếu ngươi đã muốn chết thì ta đành tiễn ngươi một đoạn trước ậy”
Một nửa chén trà sau, hiệp nghị đã kí kết, giấy trắng mực đen rõ ràng, vẫn còn chưa yên tâm:
“Các vị anh hùng hảo hán ở đây, xin làm chứng giùm cho tại hạ!”
“Hahha… yên tâm có chúng tán tu chúng ta ở đây làm chứng cho đại hiệp”
Sở dĩ Đoạn Tam phải làm như thế là bởi, thế lực hậu phương của tên Phí Minh Hầu này không đơn giản, phía sau hắn là cả Mai Hoa Cung, còn Doạn Tam tuy nói suông là vì Thanh Sơn Thành, nhưng thực chất cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi
Vì vậy để tránh việc sau này Phí Minh Hầu lật lọng, hắn còn có cái chứng cứ để giữ oan cho bản thân, tránh bị Mai Hoa Cung sau này xử ép.
Trong khi tất cả đang chú mục lên cuộc chiến sắ xảy ra giữa Đoạn Tam và Phí Minh Hầu, thì giờ phút này trong Lưu Vân Điếm, một lão giả,mặc y phục cự kỳ bình thường, xám nâu, tóc tai hơi bù xù.
Nếu mọi người chú ý thì liền có thể nhận ra thiếu nữ này chính là Lão Tổ Tông của Thanh gia Thanh Sơn lão tổ, mặc dù đã quy về ở ẩn ít khi xuất hiện nhưng địa vị và quyền lực rất lớn.
“lại sắp có đánh nhau hà hà…”
Cũng giống bao người, lão rất thích thú với những trận đấu của những người trẻ tuổi bây giờ.
Bỗng lúc này, Lại thêm hai người nữa xuất hiện bên cạnh lão giả. một người là nam tử mặc trường bào xanh nhạt, mắt như chim ưng, khuôn mặt cực kỳ nghiêm khắc.
‘Ài! Bằng nhi đó à?”
“Phụ Thân”
Lão giả xưng hô với nam tử mới tới vô cùng tự nhiên, thoải mái, cảm giác như đã gặp nhau từ trước.
Nam tử vừa xuất hiện kia chính là gia chủ đương thời của Thanh Gia – Thanh La Bằng.Nhân vật có quyền lực lớn nhất tại Thanh Sơn Thành hiện nay.
Người áo đen còn lại phía sau Thanh la Bằng cùng gã đi tới chính là thuộc hạ của gã.
“Phụ Thân, có cần ngăn cản không?”
Thanh La Bằng nhìn hai người Đoạn Tam và Phí Minh Hầu rồi quay sang hỏi lão giả.
“Không cần thiết, chuyện của bọn trẻ cứ để tự chúng giải quyết, với cả quan hệ giữa chúng ta và Mai Hoa Cung bấy lâu cũng chẳng tốt đẹp gì, nay chúng tại đến đây diễu võ giương oai, phải đánh một lần cho chừa cái tật ra vẻ mới hợp lý được”
“Vâng!”
Thanh La Bằng gật gật đầu hiểu ý, rồi lấy một chiếc ghế gần đó thu chân ngồi xuống bên cạnh lão giả, cùng xem kịch chiến.
Thanh âm lão giả lại một lần nữa vang lên:
“Tiểu tử kia là người Thanh gia chúng ta?”
“Hài nhi cũng không chắc nữa, cần điều tra chút đã!”
Thanh La Bằng chợt suy nghĩ một chút, hiển nhiên trong trí nhớ của gã làm sao biết đến Đoạn Tam, một tên đệ tử ngoại tộc của Thanh gia Ngoại Phủ được:
“Tìm hiểu tin tức của Thiếu niên kia cho ta?”
Dứt Lời Thanh la Bằng quay ngoắc ra phía sau, nói với một thuộc hạ áo đen đi bên cạnh hắn, dặn dò tìm hiểu thông tin về Đoạn Tam.
Danh sách chương