Tiếp tục Đoạn Tam dẫn Đồ Tử đi đến Khu Thị Trường Tập Thị cao cấp

Lúc trước Đoạn tam có nghe ngóng một chút ít thông tin về vài của hàng rèn binh khí, liền rất dễ dàng tìm tới một nhà tiệm thợ rèn.

Cửa hiệu: Thanh Lâm

Mặc dù đây chỉ là nơi rèn ra Phàm Khí nhưng sinh ý đặc biệt tốt, số lượng người đến rèn binh khí tương đối nhiều, võ giả đến đây rèn binh, sửa khí như Đoạn Tam hầu như ngày nào cũng có.

Lúc này, Trong tiệm lò rèn đã là là rất bận rộn, đinh đinh đang đang, nện sắt, bệnh thiết, chế đúc “xèo xèo” bên tai không dứt.

“Lão bản có đây không?”

Đồ Tử tung tăng nhảy nhảy rồi đứng ngoài cửa vào không bước vào trong, lò rèn bốn phía đâu đâu cũng bốc lên hoả tinh sát na bay qua bay lại, đồ vật hun đúc văn vải khắp nơi, nhỡ như đi vào làm phá hư trật tự thì khốn lắm.

Trái lại, Đoạn Tam là chẳng hề để ý đến mọi thứ xung quanh, một đường đi thẳng vào.

Nghe tiếng sinh ý bên tai, lập tức xuất hiện một vị lão giả tóc hơi bạch kim ra chào đón.

“Hai vị quan khách đến lấy Binh khí hay muốn đặt trước làm Binh khí?”

“đặt làm Binh khí”

Đường Dần nói:

“Chúng ta muốn làm một thanh Côn Nhị Khúc, một bộ Thủ Sáo và một Chiếc Ô bằng thiết có mũi thương trên đỉnh chóp."

“Côn Nhị Khúc?”

lão giả chau mày khó hiểu.

Đoạn Tam mỉm cười, cúi đầu xuống đất nhặt lên một mảnh thiết nhỏ vừa tầm tay, rồi vẽ lên trên mặt đất luôn hình dạng bản thiết kế của ba loại binh khí hắn vừa nêu ra, nói:

“Cái ta muốn toàn bộ đều kiểu dáng này.”

Lão giả nhìn Đoạn Tam vô tư vẽ ba bản thiết kế của ba loại binh khí, chợt nhăn mặt:

“Quan Khách thật muốn rèn loại binh khí này, bản thân tại hạ hành nghề gần mấy chục năm ngược lại chưa từng ta chưa từng thấy dạng côn này như vậy cả….”

Đoạn Tam mặt không biết sắc hỏi:

“Chế tạo được không?”

“Cái này?”

Lão bản trầm ngâm suy nghĩ.

“Thật không thể chế luyện ra binh khí dạng này được sao?”

“Quả thực có chút rắc rối.hai loại binh khí sau ta có thể chế luyện dễ dàng nhưng món tên “Nhị Khúc Côn” này lần đầu lão thấy nên công tác chế tạo có thể tốn hơi nhiều thời gian.”

Đoạn Tam không nói nhiều liền đem lấy ra một xấp kim tệ đặt lên bàn đây về hướng trước mặt lão bản, nói:

“Ta không có nhiều thời gian hơn nữa, hạn chỉ có một ngày, nếu lão bản có thể tạo ra chúng, số kim tệ này tất cả nhượng lại cho lão...”

Đoạn Tam dứt lời, lão bản lẫn Đồ Từ đều giật mình, ngạc nhiên lớn nhất chính là Đồ Tử. Nhìn thoáng qua thôi, Đồ Tử hắn cũng biết xấp kim tệ đáng giá bao nhiêu, xấp đó đoán chừng cũng gần 1000 tấm kim tệ, tương đương có thể mua đến mấy chục thanh binh khí trong tiệm rèn của lão bản này.

Đồ Tử liếc hắn một cái, lại lấy chân đá vào chân Đoạn Tam một cái nữa, rồi lại lấy tay thục lên xương sườn hắn thêm một cái, với chủ ý rút lại lời mà Đoạn Tam vừa nói.

Nhưng trái lại với hành động của Đồ Tử, Đoạn Tam vô cùng thờ ơ tựu như chưa từng nghe thấy gì, hắn biết thời gian hiện tại không có nhiều nữa.

Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể là ngọn giáo đầu để Mai Hoa Cung nhắm tới nhằm khu trừ Thanh Sơn Thành, nhưng với hành động thị uy sức mạnh của Thanh Sơn Thành trước mặt bao hảo hán tán tu, xem như Thanh Gia sẽ không dứt lòng mà xử tử hắn, nên cùng lắm là có thể sẽ bị Trục xuất khỏi Thanh Sơn Thành.

Nhìn thấy gần 1000 miếng kim tệ vàng óng ánh sáng lóa, hai mắt lảo bản sáng lên, lão xoắn tay áo lên, nói:

“Hạn trong một ngày ba loại binh khí này tất thành cho quan khách!”

Đoạn Tam vui mừng cười ha hả, nói:

“Vậy phiền lão bản phải vận động tay chân chút rồi…”

Chưa kịp nghe Đoạn Tam nói xong, lão liền bắt tay vào việc, những âm thanh loảng choảng, đương đương, đan đan, ùn ụt vang lên không ngơt. Phải nói rằng tay nghề lão ta rất không tầm thường nha.

Cơ mà điều đó cũng đương nhiên thôi, mở cửa hàng buôn bán, ai lại nỡ buôn bỏ một chuyến hàng vừa lợi vừa mát tay như thế này cơ chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện