Sau đó, Tiếu Triệt mới chú ý đến cha đã ngất đi bên cạnh. Cậu thật sự thấy chút hổ thẹn.

Nâng người ông lên, khoác hờ bộ đồ lên, rồi cùng thiếu niên đi tới phòng tắm, tắm rửa cho ba ba.

Kỳ quái chính là, từ khi cùng thiếu niên tiến thêm một bước tiếp xúc thân thể, Tiếu Triệt liền phát hiện dục vọng của bản thân đối với cha trở nên rất nhạt. Ngay cả khi đâm ngón tay vào trong lỗ nhỏ của ông để tẩy rửa, thì cũng chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn trở nên rất tỉnh táo.

Trong lúc Tiếu Triệt tẩy rửa, thiếu niên cũng không đến hỗ trợ, mà chỉ ngồi một bên nhìn chằm chằm Tiếu Triệt.

“Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, tại sao cậu cùng với cha tôi lại có hình thức ở chung như này vậy?” Tiếu Triệt hỏi.

“Hình thức ở chung gì?” Thiếu niên hỏi.

“Ừ thì… Cha gọi cậu là chủ nhận, còn ổng… lại không khác gì một con chó quẫy đuôi với chủ cả.”

“Chỉ là trò chơi mà thôi.”

“Tôi thấy không giống trò chơi.”

Thiếu niên trầm mặc một lúc, trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc: “Ông ta xem tôi thành thần.”

“?”

“Ông ta tin tưởng tôi là Chúa cứu thế.”

“Cái quái gì thế?”

Thiếu niên chỉ cười lạnh: “Thế nhưng, tôi chỉ là một con quái vật.”

Tiếu Triệt cau mày: “Cậu làm sao cứ nói mình là quái vật vậy?”

“Tôi vốn là thế mà.”

“Ồ, vậy đem bằng chứng chứng minh cậu là quái vật ra đây đi.”

Thiếu niên ngẩn người, giống như không đoán được Tiếu Triệt sẽ nói như vậy, dây dưa một lúc, mới hơi ngửa đầu nói: “Em xem, sắc tố của tôi ít ỏi như thế, nhiệt độ cũng thấp hơn nhiều so với người thường. Tôi sợ ánh sáng, thích ngồi cùng các loài bò sát, thích ăn đồ sống, còn có chút phép thuật…”

Tựa như chú ý đến hai mắt trợn lên kinh ngạc của Tiếu Triệt, thiếu niên ngừng lại, nụ cười vẫn giữ trên môi, tuy trong màn đêm tăm tối thực sự trông có chút đáng sợ: “Có từng nghe về nữ bá tước vampire chưa? Nghe đồn cô ta là quỷ hút máu nhỉ, ả sẽ ăn nội tạng sống, rồi tắm rửa bằng máu của những thiếu nữ. Tôi cũng không khác là bao so với ả đâu? Tôi thích máu, thích động vật sống, nói không chừng… Còn ăn cả thịt người… Tiểu Triệt, tôi thấy em cũng còn trẻ, lớn lên trông cũng tuấn tú đẹp trai, như vậy thịt của em, chắc là sẽ ngon lắm phải không?”

Tiếu Triệt rét run một trận.

Mà thiếu niên bỗng cười to, cười đến run cả người, cười đến mức nước mắt lăn ra từ hai bên khóe mắt.

Tiếu Triệt lúc này mới phản ứng lại, đứng lên đá một cước vào người thiếu niên, đáng tiếc thiếu niên phản xạ nhanh hơn, lập tức tránh được.

Cú đá bất thành làm mặt Tiếu Triệt có chút đỏ, cậu hung ác nói: “Cười chết cậu đi!”

Thiếu niên càng vui vẻ, hắn nở nụ cười hồi lâu mới ngừng lại được, nói: “Tiểu Triệt em thực sự quá đáng yêu… Vậy mà lại tin thật! Tôi còn nghĩ, chỉ có mấy đứa con nít mới tin chứ!”

Tiếu Triệt buồn bực: “Ai bảo bộ dáng của cậu đáng sợ đến vậy? Cậu có từng soi gương chưa hả?”

Thiếu niên một mặt vô tội: “Vẫn chưa… Phía dưới này làm gì có gương?”

Tiếu Triệt: “Cũng thật là, trong phòng tắm cũng chả có cái gương nào luôn. Hôm nào tôi cầm gương xuống cho cậu soi!”

Thiếu niên: “Nhưng tôi không hề có chút hứng thú nào với khuôn mặt mình cả…”

Tiếu Triệt: “Mặt mình mà bảo không hứng thú, vậy anh có hứng thú với cái gì?”

Thiếu niên nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Tiếu Triệt: “Điều duy nhất có thể cho tôi sự hứng thú, chỉ có em.”

Lời buồn nôn như vậy, thiếu niên lại nói rất trôi chảy, tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập, dường như đây chỉ là lời thoại từ trong hồi ức. Nhưng Tiếu Triệt nghe xong, sửng sốt nửa ngày, ngay cả cha sắp bị chết nghẹt dưới nước cũng không phát hiện. Mấy giây sau, cậu mới đột nhiên quay đầu tránh tầm mắt của thiếu niên, nâng người cha dậy.

Mà thiếu niên ở bên cạnh quan sát cậu cười đến hài lòng.

Bởi vì tuy Tiếu Triệt khó chịu không chịu nhìn hắn, nhưng tai, thậm chí sau gáy cậu đều đỏ ửng hết.

Sau khi tắm cho cha xong, Tiếu Triệt ẵm ông lên trên giường.

“Không biết ngày mai, ổng có nhớ đến chuyện xảy ra đêm nay không.” Tiếu Triệt ra hiệu.

“Em sợ sao?” Thiếu niên hỏi.

Tiếu Triệt rủ mắt, khi cậu lần nữa giương mắt lên, đôi mắt ấy đã không còn tia sợ hãi: “Làm đều đã làm rồi, còn sợ cái gì nữa.”

“Không hổ là Tiểu Triệt, thật dũng cảm.”

Tiếu Triệt cau mày: “Sao cứ thấy cậu coi tôi thành đứa con nít vậy?”

Thiếu niên nghi ngờ nói: “Lẽ nào Tiếu Triệt không phải con nít?”

Mỗi lần nhìn thấy bộ mặt ngây thơ này của thiếu niên, tức giận trong cậu sẽ lập tức tiêu tan: “Cậu chắc chắn không lớn hơn tôi bao nhiêu!”

Thiếu niên hôn một cái lên môi cậu, giọng dịu dàng mềm mỏng: “Lớn hơn em đó nha.”

Không đấu khẩu nữa, hai người họ hôn nhau.

Hơi hơi tách ra, tắm rửa, rồi lại ở trong phòng tắm hôn tiếp.

Tiếu Triệt ngồi ở mép bồn tắm, thiếu niên đứng trước mặt cậu.

Từng dòng nước nhẹ man mát từ vòi sen chảy xuống sống lưng cùng cánh tay Tiếu Triệt, men theo đường lưng và ***g ngực cậu trượt xuống. Mái tóc màu trắng của thiếu niên bị ướt nhẹp, ngoan ngoãn dính sát vào gò má và cổ hắn. Hắn cúi người, dùng hai tay nâng gò má cậu, nghiêng đầu ôn nhu hôn Tiếu Triệt.

Vòi sen chẳng biết lúc từ trên tay Tiếu Triệt rơi xuống sàn, quần áo hai người còn chưa kịp cởi đều ướt đẫm, ngay cả lông mi thiếu niên cũng đọng lại vài giọt nước óng ánh. Những giọt nước óng ánh này theo động tác hôn nhau của bọn họ rơi xuống mặt Tiếu Triệt, lành lạnh mát mát.

Không lâu sau, nước ấm tăng lên, nhiệt độ hai người cũng kịch liệt tăng theo. Hai người lăn tiến vào bồn tắm lớn, cười đùa hôn nhau trong đấy.

Hôn cùng ôm như vậy, đều là những hành động gây nghiện.

Tuy hai người ngoại trừ việc dán sát vào nhau hôn môi, thì không hề tiến thêm một bước nào cả. Nhưng có thể thấy, bọn họ chỉ cần hôn môi một chút liền rất hưng phấn thoải mái. Bọn họ theo bản năng mà giống y như một cặp sinh đôi, đến chỗ nào cũng có nhau, chỉ cần đối diện, chỉ cần vài giây, liền lại dính lấy nhau. Tiếu Triệt đổ lỗi cho những hành động khác thường này là “Trúng độc, trúng độc của người thiếu niên này”, “Bởi vì quá thoải mái, cho nên chẳng muốn giải độc.”

Lần đầu tiên, bọn họ nằm trên cùng một chiếc giường.

Phía dưới tấm chăn mỏng manh, bọn họ hôn nhau, ma sát đối phương, loại kích thích như có như không này làm họ thoải mái đến run người. Cái cảm giác này, giống như song song rơi vào cái gọi là dục vọng mênh mông, chỉ có thân thể đối phương mới có thể cung cấp chất dinh dưỡng, mới có khả năng mang sinh mệnh đến cứu rỗi người còn lại. Một lẽ hiển nhiên, khát vọng được hòa vào cơ thể đối phương là bản năng, căn bản không cần bất kỳ lý do dư thừa nào.

Cũng không biết qua bao lâu, hai người rốt cục lẫn vào trong hơi thở của đối phương, rơi vào mộng đẹp.

Buổi tối hôm nay, Tiếu Triệt mơ thấy rất nhiều giấc mộng.

Tuy qua ngày hôm sau tỉnh lại, cậu cái gì cũng không nhớ rõ.

Thế nhưng cậu biết, những giấc mộng ấy, đều có liên quan đến thiếu niên.

Những giấc mộng ấy, đều là mộng đẹp.



Thời điểm Tiếu Triệt tỉnh lại, hoàn toàn không phân biệt được bây giờ là ban ngày, hay là buổi tối. Ngọn nến đã cháy sạch, trong phòng một vùng tăm tối, thiếu niên nằm cạnh vẫn chưa tỉnh lại.

Tiếu Triệt sờ soạng nửa ngày, mới từ trong túi lấy ra được cái điện thoại. Thời gian hiển thị, là 8 giờ 30 phút sáng. Sửng sốt một lát, cậu mới đột nhiên mắng một tiếng “Shh”.

Bởi vì cậu dã quên mất hôm nay còn có tiết học! Muộn mất rồi. Vì điện thoại không có tín hiệu, nên cũng không thể nhắn tin cho bạn bè, hay gọi điện báo nghỉ gì.

Thôi, quên đi vậy, xem như hôm nay nghỉ một bữa.

Tiếu Triệt nghĩ như vậy.

Cậu xoa xoa đầu, từ trên giường bò dậy, tận lực làm nhẹ nhàng nhất có thể.

Cậu đeo giày rồi nhóm lửa cho ngọn nến bên giường, đứng quan sát căn phòng.

Phòng ngủ của thiếu niên phi thường nhỏ hẹp, khá là bừa bộn. Không có tủ quần áo, trên đất chỉ có một cái rương, bên trong chất đầy giấy tờ lộn xộn. Cái tủ đầu giường có chút rách nát đặt một cái giá cắm nến, cùng với lọ hoa hồng trắng kia.

Nhìn thấy nước còn mới, hoa cũng tươi tốt, Tiếu Triệt mới nhận ra mình cũng không ở dưới này quá lâu. Có lẽ bởi vì cậu không qua đêm ở dưới này, đây là lần đầu tiên, cho nên mới có cảm giác đã ở dưới tầng hầm này rất nhiều ngày.

Tiếu Triệt không nhịn được đưa tay gảy gảy cánh hoa.

Vài cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống.

Tiếu Triệt chú ý thấy bên dưới lọ hoa, có một tập tranh vẽ.

A, đây không phải là tập truyện tranh cổ tích của thiếu niên kia sao.

Nhìn qua thiếu niên một chút, còn ngủ rất say.

Tiếu Triệt rút tập tranh vẽ ra, dưới ánh nến mờ ảo lật mở nó.

Hình ảnh bên trong đủ loại màu sắc, mới nhìn qua còn tưởng đây là tác phẩm trừu tượng. Thế nhưng nếu như cẩn thận lật xem, sẽ phát hiện tranh vẽ ngày càng tiến bộ, hình dáng của nhân vật chính bị vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần, ngay cả nét chữ trên những lời thoại, cũng từ nét chữ non nớt ban đầu từ từ đổi thành cứng cáp đẹp đẽ. Tiếu Triệt lật đến mặt sau, phi thường kinh ngạc phát hiện mặt sau của tranh vẽ trở nên đẹp hơn hẳn, nét chữ cũng đẹp hơn rất nhiều. Lại lật sang trang sau, thì không còn…

Tiếu Triệt hơi kinh ngạc, đây là bản truyện cổ tích chưa vẽ xong minh họa à? Cậu chợt nhớ ra cái gì đó, vội lật đến tờ đầu tiên.

Tìm một lúc, rốt cục mới tìm được chỗ có cái tương tự với chữ kí.

Chỗ ấy, chỉ có hai chữ viết tắt.

“X. C”

Đây chính là, tên của thiếu niên?

Dù sao nhận thức lâu như vậy, Tiếu Triệt cũng chưa biết được tên thiếu niên. Lần này, cậu giống như đã phát hiện ra bí mật của đối phương, tim bắt đầu đập thình thịch.

X. C, là hai chữ nào đây?

“Em đang đọc gì đấy?”

Giọng thiếu niên đột nhiên vang lên làm Tiếu Triệt sợ hết hồn.

Cậu quay lại nhìn thiếu niên. Trông qua cứ tưởng thiếu niên chưa từng ngủ say vậy, hắn chống cằm nhìn chằm chằm Tiếu Triệt. Hiếm khi thấy trên mặt hắn không có ý cười, cặp mắt lam tím kia trong bóng tối lóe lên ánh sáng, giống như ánh mắt của động vật máu lạnh, lạnh lùng, tàn khốc mà vô cùng sắc bén.

Thiếu niên nở nụ cười, tuyệt đối là viên ngọc quý tỏa sáng còn một khi hắn không cười, tỷ như lúc đem cha đạp dưới chân, hay như lúc nào đó đột nhiên tỉnh giấc, nắm lấy cổ tay cậu, lúc ấy hắn trông thật sự rất đáng sợ.

“X. C, là tên của cậu sao?” Tiếu Triệt hỏi.

Thiếu niên chống người đến gần Tiếu Triệt. Tiếu Triệt có thể cảm giác được khí tức lạnh băng trên người hắn, nhưng nét thâm độc trên mặt hắn đã tan biến.

Giọng hắn nhẹ nhàng: “Đó là bút danh của tôi, Tuyết Thần.” (Tuyết: Xue, Thần: Chen)

“Là hai chữ nào?”

“Tuyết trong hoa tuyết, Thần là buổi sáng sớm. Lúc mới bắt đầu vẽ tập tranh cổ tích này, là vào một buổi sớm đầy tuyết. Người đã đặt cho tôi cái bút danh này, là người tôi thích nhất.”

Thiếu niên nhìn hai ký tự này, hạ mắt mỉm cười. Dường như hắn đang trở lại với buổi sớm tuyết rơi đầy trời ấy, mỉm cười nhận bút danh từ người hắn thích nhất, ngay cả đôi con ngươi cũng sáng long lanh. Tiếu Triệt không hiểu vì sao lại có chút đố kị với người đã đặt bút danh cho hắn, nhưng chẳng mấy chốc lại thấy mình ghen ghét như vậy thật kì cục…

Thiếu niên chưa từng nói thích mình cơ mà.

Còn mình thì… Chỉ là có dục vọng muốn hôn hắn, bị mùi hương của hắn hấp dẫn mà thôi, có phải là thích hắn đâu?

Hơn nữa, đến cùng thế nào mới gọi là thích?

Bản thân cũng chưa từng thích qua ai, còn chưa biết nó ra sao.

Tiếu Triệt đột nhiên có chút đau đầu. Qua hồi lâu, cậu mới cứng ngắc hỏi: “Người cậu thích? Cha sao?”

Thiếu niên lắc đầu.

“Vậy là ai? Nam hay nữ?”

“Nam.” Thiếu niên cười, “Em không biết đâu.”

Tiếu Triệt càng thấy bực mình. Nhưng ngẫm kĩ lại, bản thân cũng vậy thôi. Người mình quen khi còn bé, thiếu niên cũng sẽ không biết được. Cho nên liền ép buộc bản thân chuyển đề tài, hỏi câu muốn hỏi nhất: “Vậy thì, tên thật của cậu là gì?”

“Quên rồi.” Thiếu niên trả lời không chút do dự.

“Làm sao có thể?!” Tiếu Triệt không tin.

“Vốn dĩ cũng chỉ là cái tên vô nghĩa. Đã lâu không được người gọi, nên hiển nhiên sẽ quên thôi.”

Là bởi vì không muốn nhắc đến sao? Tên của hắn, lẽ nào gợi lên hồi ức không đẹp? Cho nên mới không muốn nói với mình?

Tiếu Triệt suy nghĩ lung tung. Không lâu sau, cậu nhìn hai ký tự ấy thấp giọng nói: “Tuyết Thần.”

Thiếu niên không lên tiếng.

Tiếu Triệt xoay đầu lại nhìn thiếu niên ở bên cạnh, lại gọi: “Tuyết Thần.”

Thiếu niên mở to mắt nhìn cậu.

“Nói thật thì, tôi có chút ganh ghét “người tôi thích nhất” kia của anh, đừng hỏi tôi lý do, tôi cũng chả biết! Nhưng, cái tên này rất hợp với anh, anh vốn là trắng từ trên xuống dưới, giống như hoa tuyết.” Tiếu Triệt nhếch miệng cười, thái độ có chút ngang ngược, “Sau này cũng đừng nhớ đến người kia nữa, cứ để mình tôi gọi anh là Tuyết Thần thôi, thế nào?”

“Được.”

Thiếu niên cười trả lời.

Nhưng trong lòng lại suy nghĩ: Người đặt cho tôi bút danh này, chính là em đấy, đồ ngốc à.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện