Đó là lần đầu tiên cậu ăn thịt người, ban đầu thì hoàn toàn tan vỡ, gào thét muốn tự sát, rồi uống cạn máu tươi của thiếu niên, sau đấy thì chuyện gì đã xảy ra…

Cơn đói được thỏa mãn rồi, Tiếu Thanh tỉnh táo lại. Tỉnh táo, đồng nghĩa với việc lần nữa quý trọng mạng sống của mình, đồng nghĩa với việc tiến thêm một bước đấu tranh phản kháng.

Trong lòng cậu rất rõ, cậu là người có lỗi, nhưng không hề sai đến mức phải bị thiếu niên đối xử như thế này. Năm 8 tuổi ấy, người chủ động đi đến chỗ của cha là thiếu niên, khi đó cậu nhỏ như vậy, nên không thể biết rõ chân tướng, không thể phân rõ đúng sai, có nhát gan, cũng là điều dễ hiểu. Là cha chủ trương ra cái thí nghiệm vô nhân tính đó, tất thảy những căn nguyên của tội nghiệt này, đều xuất phát từ chính gia tộc. Như vậy hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà xem mình từ một người vô tội, thành một kẻ phải gánh chịu đòn trả thù này?? Cậu trước hết tỉnh táo phân tích ngọn nguồn cho thiếu niên, mà thiếu niên lại không có bất kỳ phản ứng nào, sau mấy tiếng, lại đi lấy một khối thịt cho cậu. Cậu bắt đầu gào thét, giãy dụa, sau đó thiếu niên dùng mạng nhện kéo đến một căn phòng còn tối hơn, khóa cửa lại, rồi rời đi. Tiếu Thanh căn bản không biết điện thoại của mình bị lạc ở chỗ nào, cậu hoàn toàn không có cách để liên lạc với người bên ngoài.

Cũng không biết qua bao lâu, là một ngày, hay là hai ngày, Tiếu Thanh lại tiếp tục tan vỡ.

Cơn đói làm cậu thống khổ, lý trí cũng làm cậu thống khổ.

Sức mạnh của cậu có thể giúp cậu đập nát cánh cửa này, thế nhưng, bị xích lại tới ba vòng xiềng xích, cậu không thể ra sức đập được.

Lần thứ hai thiếu niên xuất hiện, cậu gần như phát điên mà nhảy lên muốn công kích hắn — thực ra, trong đầu của cậu đã thoáng vẽ ra vô số lần, cậu muốn nhân lúc tư duy còn tồn tại để chế phục thiếu niên, chạy ra khỏi cánh cửa này… Sau đó, bất kể có chuyện gì sẽ xảy ra, cậu cũng nhất định phải báo cảnh sát đã. Cậu không thể tiếp tục chịu đựng nữa. Cậu tin, nếu còn tiếp tục như này, cậu sớm muộn gì cũng sẽ thành người điên cho xem.

Nhưng mà, cậu lại không nghĩ đến.

Hai chân của cậu, hai tay của cậu, bị tơ nhện cứng rắn tàn nhẫn trói trên giường.

Ở xung quanh người, thiếu niên đốt mấy chục ngọn nến. Giữa không gian ánh lửa bập bùng, hắn bưng một thùng nước nóng tới, kiên trì mà dịu dàng mát xa khắp người Tiếu Thanh, từ trán, xuống tận đến hai chân cậu. Thắt lưng, áo, quần dơ bẩn của cậu đều bị thiếu niên chậm rãi ném qua một bên, thân thể cậu nhanh chóng trở nên lần nữa trần trụi.

Mặc kệ Tiếu Thanh giãy dụa như thế nào, gào la thế nào, hắn tựa hồ cũng không nghe thấy. Hoặc nói, hắn đã biến thanh âm giãy dụa của Tiếu Thanh, thành tiếng làm nũng của người em với anh trai mình rồi.

Môi hắn vẫn cong lên, đôi mắt lam tím vẫn mang theo ý cười, thậm chí còn ngâm nga vài giai điệu vui tươi. Giữa hơi nước nóng lập lờ, hắn mát xa mỗi một góc trên cơ thể Tiếu Thanh, mái tóc trắng hơi xoăn từ sau cổ trượt xuống, làn da căng mịn nơi ***g ngực lộ ra từ khoảng áo rộng mở.

Từ cơ thể hắn tỏa ra mùi hương thơm ngát, nó lại lần nữa đánh gục Tiếu Thanh.

Thời điểm hai mắt Tiếu Thanh mơ màng, thiếu niên cúi người xuống, từ từ đến gần đôi môi khô khốc của cậu, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng thổi khí một cái, không hề hôn lên. Giọng nói của hắn khản đi: “Muốn không? Tiếu Thanh.”

Lý trí Tiếu Thanh đã tan thành tro bụi, răng cậu cắn chặt môi mình.

Hai bàn tay trắng xám, bệnh trạng của thiếu niên theo ***g ngực phập phồng của Tiếu Thanh trượt xuống dưới, lướt qua eo, ma sát bộ phận đã dựng đứng của cậu, nhưng lại không làm thêm bất kì động tác kích thích nào. Hắn lại hỏi: “Muốn không bé con?”

Qua rất lâu, mới có một chữ thốt ra từ cổ họng khô khốc của Tiếu Thanh: “Không…”

Thiếu niên có chút buồn cười nhìn nơi đang hưng phấn của Tiếu Thanh, nâng bắp đùi cậu lên, nghiêng đầu hôn lên, kiên nhẫn tỉ mỉ liếm láp mỗi một chỗ. Một cái tay khác của hắn mò đến bộ phận cực kì xấu hổ của Tiếu Thanh. Cái bộ phần này ban nãy đã liên kết chặt chẽ với thiếu niên, vì đã trải qua một lần kết hợp, nên nơi này cũng sẽ có biến đổi. Quả nhiên, thiếu niên vừa mới đút một lóng ngón tay giữa vào, nơi đó liền chảy nước.

Hai mắt Tiếu Thanh đã hoàn toàn mất đi tiêu cự. Cậu chắc hẳn đã bị bản năng xâm chiếm hoàn toàn rồi.

Khát vọng của người bị đồng hóa, dành cho người đồng hóa, rất đáng sợ.

Rõ ràng đã gần như mất hết lý trí, nhưng cơ thể Tiếu Thanh vẫn đang cố gắng giãy dụa. Cậu nhíu chặt lông mày, nhắm hai mắt lại, khàn khàn rống lên: “Tại sao lại… Đối xử như vậy với tôi? Tại sao… Tôi hận anh… Tôi thật sự hận anh… Tại sao không giết tôi… Tôi hận anh!! Sống như này… Thì còn ý nghĩa gì nữa… Tôi vô cùng hận anh… Đồ quái vật buồn nôn!!!”

Hết thảy ôn nhu của thiếu niên trong khoảnh khắc chợt biến hóa.

Hắn giống như mãnh thú không biết thương tiếc là gì, dùng tơ nhện cuộn Tiếu Thành thành tư thế cực kỳ khuất nhục, không hề tiết chế mãnh liệt xâm phạm cậu.

Trong suốt một tuần này, thiếu niên một lần rồi một lần trói buộc, xâm phạm cậu. Làm thân dưới cậu thành một mớ bừa bãi, làm cậu không nói nổi, làm cậu nước mắt nước mũi đầy mặt, làm cậu không thể kiểm soát nổi thân thể mình, thậm chí không cách nào khép huyệt sau của mình lại được, làm trong bụng, thậm chí toàn thân cậu đều là dịch thể tanh hôi, dơ bẩn, làm cậu triệt triệt để để không cách nào phản kháng, không cách nào trốn thoát, không cách nào gào khóc, triệt để trở thành kẻ tù tội của dục vọng.

Cũng chính vào ngày cuối của một tuần này, Tiếu Thanh vốn dĩ chỉ còn sót lại chút ít tư duy, cũng bị thiếu niên dồn nén đến mức không còn lại gì.

Cậu không ngây ngốc phản kháng nữa, cậu đã tự xem bản thân mình thành sinh vật hạ tiện rồi. Chỉ cần không chọc giận tới hành vi biến thái của hắn, thì người anh trai quái vật tức giận thất thường này, thực ra, vẫn khá tốt cậu, cậu có thể cầm cự qua được. Anh trai rất yêu thương cậu, quản lý toàn bộ chuyện ăn uống ngủ nghỉ của cậu. Cậu chỉ cần yên tĩnh làm thú cưng tiết dục cho anh ấy là được.

Mỗi ngày, chỉ sau khi cậu ăn no nê rồi, thì mới hơi tỉnh táo được 2, 3 tiếng. Thời gian còn lại, thì chỉ có *** nhấn chìm cậu, dù cho đã rơi vào giấc ngủ, cũng chỉ có thể bị ác mộng dằn vặt.

— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ?

— Gia đình của cậu, trường học của cậu, bạn bè của cậu, tương lai của cậu, người cậu đã từng… đã từng cho rằng mình sẽ rất thích, cũng đều không còn.

— Cậu… giờ cái gì cũng không còn.



Tiếu Thanh mở mắt ra, cảm thấy đầu đau choáng váng, cơ thể nặng nề.

Cậu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một màu đen kịt. Cậu phát hiện bản thân đang ngồi trên một đống thứ cứng ngắc, rải rác, thật không thoải mái. Tiếu Thanh cúi đầu nhìn.

Ồ, dưới người của cậu, chỉ toàn là xương. Những khúc xương đó, những khúc xương dài nhỏ đó, còn dính da thịt ở trên… Tại sao, lại có nhiều xương đến vậy? Nơi này, đến cùng, có bao nhiều thi thể?

Mười người?

Một trăm người?

Đều bị cậu ăn sạch rồi sao?

Tiếu Thanh đứng dậy, lảo đảo rời khỏi đống xương cốt chất chồng. Cậu bấy giờ mới phát hiện mình ấy vậy mà lại đang đứng trên một mạng nhện trắng tinh, mà ở mạng nhện kế bên, là một bóng lưng quen thuộc.

Xung quanh người ấy, là ánh lửa yêu dã đang thiêu đốt, tóc, áo đều chỉ thuần một màu trắng, bên cạnh người đó, có rất nhiều rất nhiều chai chai lon lon.

Tiếu Thanh hơi nghi hoặc hướng người đó đi tới.

Chẳng biết vì sao, những tâm tình như phẫn nộ, thống khổ, tuyệt vọng, cừu hận, hổ thẹn… đều không còn. Cậu chỉ như đứa nhỏ hiếu kỳ, chỉ như đứa em nghi hoặc mà hỏi: “Anh hai, anh đang làm gì vậy?”

Nhưng thiếu niên tóc trắng không quay đầu lại.

“Soàn soạt…”

Hắn đang mài dao sao?

“Kít kít”… “Kít kít”…

Hình như là thứ gì đó, bị kéo xuống.

“Xạch xạch”… “Xạch xạch”… “Xjch xạch”…

Hắn đang dùng dao, kiễn nhẫn chặt thứ gì đó.

Chẳng hiểu vì sao, cơ thể Tiếu Thanh bắt đầu run rẩy. Hoảng sợ mãnh liệt xông lên đầu, cậu cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng nề, không thể hô hấp nổi!

Cậu lớn tiếng kêu: “Anh hai, đang làm gì vậy? Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm cái gì đấy??”

Thế nhưng, thiếu niên không trả lời cậu.

“Xạch xạch… Xạch xạch xạch xạch… Xạch xạch… Xạch xạch xạch xạch xạch… Xạch xạch xạch xạch xạch xạch xạch xạch…”

Từng miếng từng miếng thịt bị cắt xuống, cắt xuống, cắt xuống… Bị cắt xuống…

Máu tươi từ trên tấm thớt chảy xuống dưới, nhuộm đỏ mạng nhện màu trắng, dần dần lan tới chỗ của Tiếu Thanh —

“A a a a a –“

Tiếu Thanh hét lớn!

Cậu lúc này mới nghe thấy thiếu niên vẫn ở bên cạnh gọi tên cậu. Nhưng cậu đã không thể phân rõ hiện thực hay là ảo mộng nữa rồi, kịch liệt thở dốc làm phổi cậu cảm thấy đau đớn, Tiếu Thanh bắt lấy vạt áo của thiếu niên, đỏ mắt đứt quãng nói: “Anh hai, anh đang làm gì? Anh đang làm cái gì đó??”

Thiếu niên nhìn cậu thành như vậy, khẽ thở dài.

Cuối cùng, hắn ôm lấy người em trai đang phát điên trong giấc mộng lên giường, dùng chăn bao chặt chẽ cả người cậu, bản thân cũng nằm lên theo, đem người vẫn không tỉnh táo ôm thặt chặt vào trong lòng.

Trong bóng tối, thiếu niên không ngừng xoa xoa sống lưng Tiếu Thanh.

Khi còn bé, mỗi lần Tiếu Thanh mơ thấy ác mộng, Tiếu Triệt cũng sẽ làm như vậy để an ủi cậu.

Nhiệt độ lạnh lẽo của Tiếu Thanh chầm chậm tăng trở lại, hô hấp cũng dần vững vàng hơn. Rốt cục, cậu ngủ thiếp đi. Lần này, hình như cậu mơ thấy mộng đẹp, nên trán không nhăn nhíu lại nữa, ít nhất nó đã giãn ra hơn.

Thiếu niên vẫn ôm thật chặt cậu như cũ. Hiếm khi thấy được, hắn thế nhưng lại nhíu mày, tựa như rất thống khổ, thân thể nằm cạnh Tiếu Thanh hơi run run. Hắn như đang rầm rì điều gì đó, giọng nói đứt quãng trầm thấp: “Nên làm gì bây giờ?… Làm sao bây giờ?”

“Con quái vật bị giam nhốt trong bóng tối ấy… Con quái vật vừa cô đơn vừa đói bụng ấy… Con quái vật bị cha mẹ ruột phản bội ấy… Con quái vật bị lãng quên tên tuổi ấy, đến cùng… Nó phải làm thế nào để thực hiện nguyên vọng đây?”

“Cũng chỉ có thể… Lựa chọn kết cục như thế này thôi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện