Tô Vi Tích vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa và đang ngồi chơi trong phòng, nghe thấy tiếng của Tô Hướng Vãn cô bé liền bò dậy nhảy xuống giường muốn ra ngoài gặp mẹ, tuy nhiên chỉ mới đi tới cửa thì câu nói băng lạnh không chút tình cảm của Tô Hướng Vãn đã truyền đến tai cô bé, vì vậy cô mới đứng yên bên cánh cửa, gương mặt nhỏ xíu còn rất non nớt ấy ghi đầy sự nghiêm túc, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa rất lớn, cô mới lén le lưỡi một cái rồi rón rén khép cửa lại, quay về giường ôm con gấu bông còn to hơn mình vào lòng.
“Gấu con ơi, mẹ đã đuổi kẻ xấu kia đi rồi.”
Căn phòng rất yên tĩnh, đương nhiên là gấu bông không biết nói chuyện với Tô Vi Tích, nhưng đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi vẫn cứ ôm lấy nó, đầu nghiêng qua một bên, gương mặt đáng yêu ấy viết đầy dấu chấm hỏi.
“Vì sao ông bà ngoại lại không cảm thấy người đó là kẻ xấu vậy? Người đó khiến cho mẹ không vui mà.”
“Gấu con ơi, mày nghĩ xem chị siêu nhân có còn xuất hiện nữa không?”
“Chị siêu nhân lợi hại thật, khi mẹ mắng Tiểu Tích, chị siêu nhân còn giúp Tiểu Tích nữa.”
“Gấu con ơi, mày nói xem có phải là ba cũng giống chị siêu nhân không?”
…
Không ai biết rằng đứa bé ngày thường rất kiệm lời này, đứa bé chỉ khi nhìn thấy Tô Hướng Vãn mới lộ ra thần thái trông đợi này, luôn tự nói chuyện với mình như thế, thế giới của trẻ con người lớn không thể hiểu, cũng giống như trẻ con không bao giờ hiểu được thế giới của người lớn vậy.
Bên ngoài phòng, Tống Trạch dù có tâm kế cách mấy khi đứng trước cách đối đãi như thế thì dẫu có hiểu rằng mình nên biểu hiện thật tốt trước mặt ông bà Tô, anh cũng không còn nhẫn nhịn được nữa. Hứ một cái thật lạnh, anh mang giày vào, mở cửa ra về, trước khi đi còn đóng rầm cửa lại, và toàn bộ những cử chỉ này của anh đều lọt hết vào mắt ông Tô, khiến ông nhíu chặt chân mày.
“Lão Tô, lúc nãy ông kéo tôi làm gì chứ, ông không thấy đứa con này rất quá đáng sao? Ông…” Bà Tô không có nhiều ý kiến với thái độ của Tống Trạch, hoặc có lẽ trong lòng bà, Tống Trạch đích thực đã chịu uất ức chăng.
Nhưng ông Tô thì ngược lại, nghe vợ mình nói thế liền lườm bà một cái, “Quá đáng cách mấy thì cũng là con của bà, giúp người ngoài làm gì chứ?”
“Tôi…” Không ngờ chồng mình lại phản ứng mạnh như vậy, bà Tô sững sờ, nửa ngày trời cũng không nói được một lời.
“Con gái đã lớn rồi, tự có cách nghĩ của nó.” Ông biết lần này con mình thật sự rất giận, ông vừa đau lòng vừa bất lực với người vợ không biết suy nghĩ của mình, “Chúng ta đừng bận tâm nữa, được không?”
“Nhưng nó là con gái của tôi.” Bà Tô chau mày, “Chúng ta không quản nó, nó nhất định sẽ lại đi lầm đ…”
Lời vẫn chưa nói hết thì bà Tô chợt nhớ ra gì đó, đập tay một cái, bà hỏi với vẻ sửng sốt, “Lão Tô, bó hoa đó! Ông nói bó hoa đó là ai đã tặng cho nó?”
“Làm sao tôi biết.” Ông thật hết cách với người vợ cứng đầu của mình, trong lòng thầm thở dài, quyết định phẫu thuật xong phải lập tức về thành Y.
“Chẳng lẽ con nhỏ này có đối tượng rồi?” Chồng không tham gia cũng không thể ngăn cản bà tự mình suy diễn, bà ngồi nói một mình, cuối cùng biến cả sắc mặt, “Có khi nào là phụ nữ tặng không?”
“Được rồi!” Ông Tô cũng biến sắc theo vợ, “Đủ rồi! Đừng nhắc lại nữa!”
Thấy chồng như đã nổi giận, bà Tô dù cho còn muốn tiếp tục thì cũng không có lá gan đó nữa, tính tình hai cha con này giống hệt như nhau, ngày thường nhịn được sẽ nhịn, đến khi không nhịn được nữa, đã nổi giận rồi thì chẳng phải chuyện gì hay ho.
Trong phòng ngủ, Tô Hướng Vãn để túi xách xuống sofa rồi mang bó hoa cắm vào bình trên bàn trang điểm, sau đó mới đến bên giường thả mình rơi tự do xuống tấm nệm mềm mại, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ hôm nay cô thật sự đã mệt, lúc nãy lại bị Tống Trạch làm ảnh hưởng đến tâm trạng, giờ đây, Tô Hướng Vãn không cần biết hình tượng là gì nữa, quần áo cũng không thay thì đã lăn ra giường thiếp ngủ.
Nhưng, mới nhắm mắt chưa được bao lâu cô đã ngồi bật dậy, vài giọt mồ hôi lung lay lung lay rồi chảy dọc xuống gương mặt, dẫu cho máy lạnh trong phòng vẫn đang hoạt động.
Từng cảnh tượng trong mơ đều khiến cô đau khổ đến khép chặt đôi mắt, nhưng cô sợ chúng sẽ xuất hiện lần nữa, thế là lại mở ra, Tô Hướng Vãn lặng yên ngồi đấy, không có bất kỳ một cử động nào.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, khi nhịp đập khôi phục lại tần số bình thường, Tô Hướng Vãn mới đứng dậy đi tới tủ quần áo, vừa định vào phòng tắm thả lỏng tinh thần thì chợt nhớ ra gì đó, bèn bước đến sofa mở giỏ xách lấy chiếc móc khóa màn thầu ra, đặt nó ở giữa lòng bàn tay ngắm nghía một hồi, bấy giờ nụ cười mới lại xuất hiện.
Cô tiếp tục lấy ra cổ cầm Nam Hướng Bắc vừa tặng, mang cả hai đến tủ đầu giường. Tô Hướng Vãn nhìn chiếc cổ cầm được xem là vật quý giá nhất của cầm sư trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”, lắc lắc đầu rồi đặt màn thầu nằm cạnh cổ cầm, ngắm nhìn một lúc sau mới chịu mang quần áo vào phòng tắm.
Nam Hướng Bắc cứ ngỡ giờ này chắc chắn ba mình đang viết viết vẽ vẽ trong phòng sách, chẳng ngờ vừa mở cửa nhà ra đã thấy rất nhiều người ngồi trong phòng khách, chính giữa là một phụ nữ mặc trang phục công sở với lớp trang điểm vô cùng tinh tế, cô sững ra vài giây, hít vào buồng phổi một hơi lạnh, ngồi xuống thay giày ra rồi đi sang đó, “Mẹ.”
“Ừm.” Người phụ nữ ngước lên nhìn cô và chỉ đáp lại một tiếng, thấy người đàn ông vốn đang báo cáo gì đó chợt dừng lại, bà hơi chau mày nói: “Tiếp tục.”
“Vâng, đổng sự trưởng.” Người đàn ông mặc đồ tây vội vàng tiếp tục đề tài lúc nãy, người đó nói rất nhiều thuật ngữ kinh tế, Nam Hướng Bắc chỉ hiểu đại khái ý nghĩa bên trong, cụ thể thế nào thì cô chịu.
Biết là mẹ mình đang làm việc, cô đương nhiên không dám làm ồn, bèn nhấc chân định đi về phòng. Chỉ mới đi được vài bước thì người phụ nữ đang rất chăm chú nghe cấp dưới báo cáo đã đưa tay đẩy mắt kính gọng vàng lên và bảo: “Đứng lại.”
Toàn thân cứng đờ, song cũng nhanh chóng thả lỏng, Nam Hướng Bắc ngoan ngoan dừng bước chờ đợi chỉ thị của mẹ.
“Qua đây, con đã lớn rồi, đến lúc phải làm quen những việc này rồi.” Người phụ nữ mở lời, giọng điệu mang ý ra lệnh khiến Nam Hướng Bắc thở dài, nhưng cũng chỉ có thể vâng lời làm theo thôi, ngồi trên sofa, nghe những từ ngữ đối với cô mà nói không khác gì thiên văn học ấy, đầu óc của cô bắt đầu bay đi nơi khác.
Lúc còn đi học, mỗi lần tự giới thiệu cô đều rất tự hào mà ưỡn ngực nói: “Tôi tên Nam Hướng Bắc, ba đặt cho tôi tên này là có ngụ ý đấy, ba rất yêu mẹ, mẹ của tôi họ Bắc Đường.”
Nam Hướng Bắc, họ Nam cứ luôn hướng về họ Bắc Đường, và cô, là kết tinh tình yêu của họ, ngụ ý trong tên cô đồng thời cũng quán xuyến nếp sống bao năm qua của gia đình này.
Bởi vì hướng về mẹ, ba đã bỏ lại sự nghiệp gia tộc mà theo mẹ đến thành phố nơi mẹ làm việc; Bởi vì hướng về mẹ, ba cam nguyện từ bỏ công việc mà lựa chọn làm một người đàn ông nội trợ; Bởi vì hướng về mẹ, nên dẫu cho mẹ quanh năm bận bịu công việc ba cũng không một lời oán trách; Cũng bởi vì hướng về mẹ, ba đã làm rất nhiều việc, và tất cả những việc ấy, chỉ vì yêu.
Từng có một thời Nam Hướng Bắc rất tự hào vì tình yêu này của ba, tuy nhiên đến khi cô phát hiện mình đã động lòng với Tô Hướng Vãn, đồng thời bất chấp tất cả cũng muốn vào làm việc trong Vân Phi, dẫu biết rằng cô đã có gia đình vẫn hy vọng được ở bên cạnh bảo vệ cô, cô mới hiểu hóa ra tình yêu như thế thật sự rất nặng.
Nam Hướng Bắc cứ thế trưng mắt nhìn vào bàn trà mà suy nghĩ tâm sự của mình, đến mức nhân viên của mẹ đã báo cáo xong công việc cô vẫn chưa hồi thần lại.
Ra ý bảo nhân viên ra về, Bắc Đường phu nhân im lặng chờ đợi cửa nhà đóng lại, quan sát Nam Hướng Bắc một hồi lâu bà mới từ từ hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Nam Hướng Bắc vẫn chưa hết mơ.
“Nam Hướng Bắc.” Giọng điệu vẫn bằng bằng như mặt hồ tĩnh lặng, người phụ nữ quản lý tập đoàn mấy mươi tỷ này không để lộ một cảm xúc nào, nhưng khí chất lan tỏa từ người bà lại khiến cho Nam Hướng Bắc vừa tỉnh “ngủ” bất chợt rùng mình và lập tức ngồi thẳng dậy, “Mẹ.”
“Lúc nãy con không nghe vào một câu nào cả.” Bà nói bằng câu tường thuật.
Biết là mẹ đang biểu thị sự bất mãn đối với sự lơ đãng của mình, Nam Hướng Bắc cúi đầu lẩm bẩm: “Con nghe cũng đâu có hiểu.”
Ai cũng biết phía nam của đất nước có một tập đoàn Bắc Đường – long đầu của ngành đầu tư, ai cũng biết đổng sự trưởng của tập đoàn Bắc Đường là một phụ nữ có thủ đoạn rất lợi hại, ai cũng biết người phụ nữ đó tên là Bắc Đường Lạc Anh, nhưng lại không ai biết con gái của Bắc Đường Lạc Anh không hề muốn trở thành người thừa kế của mẹ mình.
Nét mặt không thay đổi, cũng không tỏ ra phẫn nộ hay tức giận vì câu nói của con mình, Bắc Đường Lạc Anh nhìn cô vài giây, nói rất tự nhiên: “Không hiểu thì học.”
“Mẹ…” Nam Hướng Bắc ngước lên nhìn mẹ, bắt gặp đôi mắt bình lặng như mặt hồ ấy, cô thật sự cảm thấy hơi thất bại, “Con đã nói rồi, con…”
“Con không muốn kế thừa công ty của mẹ.” Bắc Đường Lạc Anh tiếp lời giúp cô, “Nhưng mẹ cũng đã từng nói, con không muốn thừa kế, cũng phải thừa kế.”
Quá hiểu sự bá đạo của mẹ mình, Nam Hướng Bắc thở dài, không tiếp tục đề tài ấy nữa, “Sao mẹ lại đột nhiên về đây vậy? Ba nói mẹ đang xử lý một dự án, không nhất định sẽ về được mà.”
“Đã giải quyết xong rồi.” Bắc Đường Lạc Anh vẫn đáp lại bằng giọng điệu đó, bà nhìn qua con mình nói: “Trái lại là con đấy, còn hai mươi mấy ngày nữa mới đi làm, những ngày này cứ đi theo mẹ…”
Lời chưa nói xong thì cửa phòng sách đột nhiên mở ra, Nam Cực rất thong dong mà bước ra, tựa như không hề cảm nhận được không khí ngưng đọng trong phòng khách vậy, “Nam Hướng Bắc, qua đây giúp một tay.”
“Dạ!” Đang than vãn trong lòng thì nghe thấy tiếng của ba, Nam Hướng Bắc tức thì đứng phắt dậy như được phóng thích vậy, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lúc nhé, con vào giúp ba làm cơm.”
Dứt câu cô đã đi thật nhanh vào bếp, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng.
“Ba chỉ cứu được con lần này.” Nam Cực nói rất nhỏ, lẻn liếc mắt nhìn ra phòng khách, “Phía sau con phải tự lo liệu thôi.”
Động tác thái rau dừng lại, Nam Hướng Bắc hít thật sâu vào buồng phổi rồi thở mạnh ra ngoài, vẻ mặt ủ rũ, “Con biết rồi.”
Với tính khí bá đạo của mẹ, những ngày sau đây nhất định sẽ còn nghĩ đủ mọi cách bắt cô đi theo bên cạnh học cách kinh doanh.
Nghĩ lại mới thấy, may mà cô và Tô Hướng Vãn đã không còn cơ hội, nếu như cô và Tô Hướng Vãn thật sự đến với nhau, không biết mẹ sẽ làm ra chuyện gì nữa, thủ đoạn của mẹ, không phải tư duy thông thường có thể đoán ra được.
“Gấu con ơi, mẹ đã đuổi kẻ xấu kia đi rồi.”
Căn phòng rất yên tĩnh, đương nhiên là gấu bông không biết nói chuyện với Tô Vi Tích, nhưng đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi vẫn cứ ôm lấy nó, đầu nghiêng qua một bên, gương mặt đáng yêu ấy viết đầy dấu chấm hỏi.
“Vì sao ông bà ngoại lại không cảm thấy người đó là kẻ xấu vậy? Người đó khiến cho mẹ không vui mà.”
“Gấu con ơi, mày nghĩ xem chị siêu nhân có còn xuất hiện nữa không?”
“Chị siêu nhân lợi hại thật, khi mẹ mắng Tiểu Tích, chị siêu nhân còn giúp Tiểu Tích nữa.”
“Gấu con ơi, mày nói xem có phải là ba cũng giống chị siêu nhân không?”
…
Không ai biết rằng đứa bé ngày thường rất kiệm lời này, đứa bé chỉ khi nhìn thấy Tô Hướng Vãn mới lộ ra thần thái trông đợi này, luôn tự nói chuyện với mình như thế, thế giới của trẻ con người lớn không thể hiểu, cũng giống như trẻ con không bao giờ hiểu được thế giới của người lớn vậy.
Bên ngoài phòng, Tống Trạch dù có tâm kế cách mấy khi đứng trước cách đối đãi như thế thì dẫu có hiểu rằng mình nên biểu hiện thật tốt trước mặt ông bà Tô, anh cũng không còn nhẫn nhịn được nữa. Hứ một cái thật lạnh, anh mang giày vào, mở cửa ra về, trước khi đi còn đóng rầm cửa lại, và toàn bộ những cử chỉ này của anh đều lọt hết vào mắt ông Tô, khiến ông nhíu chặt chân mày.
“Lão Tô, lúc nãy ông kéo tôi làm gì chứ, ông không thấy đứa con này rất quá đáng sao? Ông…” Bà Tô không có nhiều ý kiến với thái độ của Tống Trạch, hoặc có lẽ trong lòng bà, Tống Trạch đích thực đã chịu uất ức chăng.
Nhưng ông Tô thì ngược lại, nghe vợ mình nói thế liền lườm bà một cái, “Quá đáng cách mấy thì cũng là con của bà, giúp người ngoài làm gì chứ?”
“Tôi…” Không ngờ chồng mình lại phản ứng mạnh như vậy, bà Tô sững sờ, nửa ngày trời cũng không nói được một lời.
“Con gái đã lớn rồi, tự có cách nghĩ của nó.” Ông biết lần này con mình thật sự rất giận, ông vừa đau lòng vừa bất lực với người vợ không biết suy nghĩ của mình, “Chúng ta đừng bận tâm nữa, được không?”
“Nhưng nó là con gái của tôi.” Bà Tô chau mày, “Chúng ta không quản nó, nó nhất định sẽ lại đi lầm đ…”
Lời vẫn chưa nói hết thì bà Tô chợt nhớ ra gì đó, đập tay một cái, bà hỏi với vẻ sửng sốt, “Lão Tô, bó hoa đó! Ông nói bó hoa đó là ai đã tặng cho nó?”
“Làm sao tôi biết.” Ông thật hết cách với người vợ cứng đầu của mình, trong lòng thầm thở dài, quyết định phẫu thuật xong phải lập tức về thành Y.
“Chẳng lẽ con nhỏ này có đối tượng rồi?” Chồng không tham gia cũng không thể ngăn cản bà tự mình suy diễn, bà ngồi nói một mình, cuối cùng biến cả sắc mặt, “Có khi nào là phụ nữ tặng không?”
“Được rồi!” Ông Tô cũng biến sắc theo vợ, “Đủ rồi! Đừng nhắc lại nữa!”
Thấy chồng như đã nổi giận, bà Tô dù cho còn muốn tiếp tục thì cũng không có lá gan đó nữa, tính tình hai cha con này giống hệt như nhau, ngày thường nhịn được sẽ nhịn, đến khi không nhịn được nữa, đã nổi giận rồi thì chẳng phải chuyện gì hay ho.
Trong phòng ngủ, Tô Hướng Vãn để túi xách xuống sofa rồi mang bó hoa cắm vào bình trên bàn trang điểm, sau đó mới đến bên giường thả mình rơi tự do xuống tấm nệm mềm mại, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ hôm nay cô thật sự đã mệt, lúc nãy lại bị Tống Trạch làm ảnh hưởng đến tâm trạng, giờ đây, Tô Hướng Vãn không cần biết hình tượng là gì nữa, quần áo cũng không thay thì đã lăn ra giường thiếp ngủ.
Nhưng, mới nhắm mắt chưa được bao lâu cô đã ngồi bật dậy, vài giọt mồ hôi lung lay lung lay rồi chảy dọc xuống gương mặt, dẫu cho máy lạnh trong phòng vẫn đang hoạt động.
Từng cảnh tượng trong mơ đều khiến cô đau khổ đến khép chặt đôi mắt, nhưng cô sợ chúng sẽ xuất hiện lần nữa, thế là lại mở ra, Tô Hướng Vãn lặng yên ngồi đấy, không có bất kỳ một cử động nào.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, khi nhịp đập khôi phục lại tần số bình thường, Tô Hướng Vãn mới đứng dậy đi tới tủ quần áo, vừa định vào phòng tắm thả lỏng tinh thần thì chợt nhớ ra gì đó, bèn bước đến sofa mở giỏ xách lấy chiếc móc khóa màn thầu ra, đặt nó ở giữa lòng bàn tay ngắm nghía một hồi, bấy giờ nụ cười mới lại xuất hiện.
Cô tiếp tục lấy ra cổ cầm Nam Hướng Bắc vừa tặng, mang cả hai đến tủ đầu giường. Tô Hướng Vãn nhìn chiếc cổ cầm được xem là vật quý giá nhất của cầm sư trong “Trượng Kiếm Giang Hồ”, lắc lắc đầu rồi đặt màn thầu nằm cạnh cổ cầm, ngắm nhìn một lúc sau mới chịu mang quần áo vào phòng tắm.
Nam Hướng Bắc cứ ngỡ giờ này chắc chắn ba mình đang viết viết vẽ vẽ trong phòng sách, chẳng ngờ vừa mở cửa nhà ra đã thấy rất nhiều người ngồi trong phòng khách, chính giữa là một phụ nữ mặc trang phục công sở với lớp trang điểm vô cùng tinh tế, cô sững ra vài giây, hít vào buồng phổi một hơi lạnh, ngồi xuống thay giày ra rồi đi sang đó, “Mẹ.”
“Ừm.” Người phụ nữ ngước lên nhìn cô và chỉ đáp lại một tiếng, thấy người đàn ông vốn đang báo cáo gì đó chợt dừng lại, bà hơi chau mày nói: “Tiếp tục.”
“Vâng, đổng sự trưởng.” Người đàn ông mặc đồ tây vội vàng tiếp tục đề tài lúc nãy, người đó nói rất nhiều thuật ngữ kinh tế, Nam Hướng Bắc chỉ hiểu đại khái ý nghĩa bên trong, cụ thể thế nào thì cô chịu.
Biết là mẹ mình đang làm việc, cô đương nhiên không dám làm ồn, bèn nhấc chân định đi về phòng. Chỉ mới đi được vài bước thì người phụ nữ đang rất chăm chú nghe cấp dưới báo cáo đã đưa tay đẩy mắt kính gọng vàng lên và bảo: “Đứng lại.”
Toàn thân cứng đờ, song cũng nhanh chóng thả lỏng, Nam Hướng Bắc ngoan ngoan dừng bước chờ đợi chỉ thị của mẹ.
“Qua đây, con đã lớn rồi, đến lúc phải làm quen những việc này rồi.” Người phụ nữ mở lời, giọng điệu mang ý ra lệnh khiến Nam Hướng Bắc thở dài, nhưng cũng chỉ có thể vâng lời làm theo thôi, ngồi trên sofa, nghe những từ ngữ đối với cô mà nói không khác gì thiên văn học ấy, đầu óc của cô bắt đầu bay đi nơi khác.
Lúc còn đi học, mỗi lần tự giới thiệu cô đều rất tự hào mà ưỡn ngực nói: “Tôi tên Nam Hướng Bắc, ba đặt cho tôi tên này là có ngụ ý đấy, ba rất yêu mẹ, mẹ của tôi họ Bắc Đường.”
Nam Hướng Bắc, họ Nam cứ luôn hướng về họ Bắc Đường, và cô, là kết tinh tình yêu của họ, ngụ ý trong tên cô đồng thời cũng quán xuyến nếp sống bao năm qua của gia đình này.
Bởi vì hướng về mẹ, ba đã bỏ lại sự nghiệp gia tộc mà theo mẹ đến thành phố nơi mẹ làm việc; Bởi vì hướng về mẹ, ba cam nguyện từ bỏ công việc mà lựa chọn làm một người đàn ông nội trợ; Bởi vì hướng về mẹ, nên dẫu cho mẹ quanh năm bận bịu công việc ba cũng không một lời oán trách; Cũng bởi vì hướng về mẹ, ba đã làm rất nhiều việc, và tất cả những việc ấy, chỉ vì yêu.
Từng có một thời Nam Hướng Bắc rất tự hào vì tình yêu này của ba, tuy nhiên đến khi cô phát hiện mình đã động lòng với Tô Hướng Vãn, đồng thời bất chấp tất cả cũng muốn vào làm việc trong Vân Phi, dẫu biết rằng cô đã có gia đình vẫn hy vọng được ở bên cạnh bảo vệ cô, cô mới hiểu hóa ra tình yêu như thế thật sự rất nặng.
Nam Hướng Bắc cứ thế trưng mắt nhìn vào bàn trà mà suy nghĩ tâm sự của mình, đến mức nhân viên của mẹ đã báo cáo xong công việc cô vẫn chưa hồi thần lại.
Ra ý bảo nhân viên ra về, Bắc Đường phu nhân im lặng chờ đợi cửa nhà đóng lại, quan sát Nam Hướng Bắc một hồi lâu bà mới từ từ hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Nam Hướng Bắc vẫn chưa hết mơ.
“Nam Hướng Bắc.” Giọng điệu vẫn bằng bằng như mặt hồ tĩnh lặng, người phụ nữ quản lý tập đoàn mấy mươi tỷ này không để lộ một cảm xúc nào, nhưng khí chất lan tỏa từ người bà lại khiến cho Nam Hướng Bắc vừa tỉnh “ngủ” bất chợt rùng mình và lập tức ngồi thẳng dậy, “Mẹ.”
“Lúc nãy con không nghe vào một câu nào cả.” Bà nói bằng câu tường thuật.
Biết là mẹ đang biểu thị sự bất mãn đối với sự lơ đãng của mình, Nam Hướng Bắc cúi đầu lẩm bẩm: “Con nghe cũng đâu có hiểu.”
Ai cũng biết phía nam của đất nước có một tập đoàn Bắc Đường – long đầu của ngành đầu tư, ai cũng biết đổng sự trưởng của tập đoàn Bắc Đường là một phụ nữ có thủ đoạn rất lợi hại, ai cũng biết người phụ nữ đó tên là Bắc Đường Lạc Anh, nhưng lại không ai biết con gái của Bắc Đường Lạc Anh không hề muốn trở thành người thừa kế của mẹ mình.
Nét mặt không thay đổi, cũng không tỏ ra phẫn nộ hay tức giận vì câu nói của con mình, Bắc Đường Lạc Anh nhìn cô vài giây, nói rất tự nhiên: “Không hiểu thì học.”
“Mẹ…” Nam Hướng Bắc ngước lên nhìn mẹ, bắt gặp đôi mắt bình lặng như mặt hồ ấy, cô thật sự cảm thấy hơi thất bại, “Con đã nói rồi, con…”
“Con không muốn kế thừa công ty của mẹ.” Bắc Đường Lạc Anh tiếp lời giúp cô, “Nhưng mẹ cũng đã từng nói, con không muốn thừa kế, cũng phải thừa kế.”
Quá hiểu sự bá đạo của mẹ mình, Nam Hướng Bắc thở dài, không tiếp tục đề tài ấy nữa, “Sao mẹ lại đột nhiên về đây vậy? Ba nói mẹ đang xử lý một dự án, không nhất định sẽ về được mà.”
“Đã giải quyết xong rồi.” Bắc Đường Lạc Anh vẫn đáp lại bằng giọng điệu đó, bà nhìn qua con mình nói: “Trái lại là con đấy, còn hai mươi mấy ngày nữa mới đi làm, những ngày này cứ đi theo mẹ…”
Lời chưa nói xong thì cửa phòng sách đột nhiên mở ra, Nam Cực rất thong dong mà bước ra, tựa như không hề cảm nhận được không khí ngưng đọng trong phòng khách vậy, “Nam Hướng Bắc, qua đây giúp một tay.”
“Dạ!” Đang than vãn trong lòng thì nghe thấy tiếng của ba, Nam Hướng Bắc tức thì đứng phắt dậy như được phóng thích vậy, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lúc nhé, con vào giúp ba làm cơm.”
Dứt câu cô đã đi thật nhanh vào bếp, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng.
“Ba chỉ cứu được con lần này.” Nam Cực nói rất nhỏ, lẻn liếc mắt nhìn ra phòng khách, “Phía sau con phải tự lo liệu thôi.”
Động tác thái rau dừng lại, Nam Hướng Bắc hít thật sâu vào buồng phổi rồi thở mạnh ra ngoài, vẻ mặt ủ rũ, “Con biết rồi.”
Với tính khí bá đạo của mẹ, những ngày sau đây nhất định sẽ còn nghĩ đủ mọi cách bắt cô đi theo bên cạnh học cách kinh doanh.
Nghĩ lại mới thấy, may mà cô và Tô Hướng Vãn đã không còn cơ hội, nếu như cô và Tô Hướng Vãn thật sự đến với nhau, không biết mẹ sẽ làm ra chuyện gì nữa, thủ đoạn của mẹ, không phải tư duy thông thường có thể đoán ra được.
Danh sách chương