Tô Hướng Vãn đã không còn nhớ lần gần nhất mình vào khu vui chơi là khi nào, ngồi trên ghế nhìn Nam Hướng Bắc bế Tô Vi Tích đi đến bên mình, nụ cười rạng ngời, bờ môi của cô cũng tự nhiên cong lên.
“Nè, trà xanh.” Nam Hướng Bắc vừa đưa nước cho Tô Hướng Vãn vừa cùng cô bé ngồi xuống ghế, thở phù một hơi.
Tô Hướng Vãn cũng rất ăn ý mà mở giỏ xách lấy khăn giấy, rút ra một miếng, “Hướng Bắc.”
Nghe gọi, Nam Hướng Bắc quay lại, vừa cười vừa giơ tay muốn nhận lấy, ngờ đâu Tô Hướng Vãn lại sớm cô một bước đặt khăn giấy lên trán chấm mồ hôi giúp cô.
Vốn dĩ gò má chỉ đỏ vì trời nóng, giờ đây, dưới hành động của Tô Hướng Vãn, mặt của Nam Hướng Bắc đã có thể sánh với quả táo chín, toàn thân cứng đờ nhìn Tô Hướng Vãn, không dám tin vào mắt mình.
Người đang bị nhìn lại chẳng hề nao núng, chỉ chăm chú vào việc làm trên tay, dịu dàng và chu đáo, thấy đã lau sạch mồ hôi, Tô Hướng Vãn mới vò khăn giấy lại, đứng dậy vứt vào thùng rác ở gần đó.
Mãi đến khi cô quay lại thì Nam Hướng Bắc vẫn chưa hồi thần, ngay cả Tô Vi Tích cũng không khỏi kỳ lạ mà sờ lên mặt cô nói: “Mặt của Bắc Bắc nóng quá, lại còn đỏ nữa.”
Bấy giờ Nam Hướng Bắc mới như bừng tỉnh, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn đầy ý vị của Tô Hướng Vãn, cô càng thêm ngượng ngùng, cúi gầm đầu ho khèm nói: “Hôm nay trời nóng quá.”
“Ồ…” Tô Vi Tích gật gật như đã hiểu, nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ gì đó, quay sang nhìn mẹ của mình, mặt của mẹ rõ ràng vẫn trắng hồng, nó chớp chớp mắt, lại quay về nhìn Nam Hướng Bắc, tiếp đó đưa chai cam ép mát lạnh lên áp vào mặt Nam Hướng Bắc, “Như vậy sẽ không nóng nữa.”
Da mặt đột nhiên tiếp xúc với hơi lạnh, Nam Hướng Bắc giật thót mình, sau khi phản ứng ra thì cũng cầm chai coca của mình lên áp vào mặt cô bé, “Vậy Bắc Bắc cũng cho con được mát mẻ nhá.”
“Ha ha… không chịu…” Cô bé lách qua lách lại, trốn tới trốn lui, nhất thời bất cẩn té nhào lên chân của Tô Hướng Vãn.
Thấy nó sắp ngã xuống đất, Nam Hướng Bắc hoảng hồn, vội vàng nhỏm tới đỡ, chẳng ngờ Tô Hướng Vãn đã nhanh tay đón lấy cô bé, và tay của Nam Hướng Bắc cũng từ ôm Tô Vi Tích mà biến thành nắm tay Tô Hướng Vãn.
Ngước mặt lên, bốn mắt nhìn nhau vài giây, Nam Hướng Bắc tức thì buông ra, gãi gãi đầu, quay mặt nhìn sang hướng khác, cô sợ Tô Hướng Vãn phát hiện tâm tư của mình.
Đồ nhát gan… nhìn dáng vẻ cô như vậy, Tô Hướng Vãn vừa thấy tức cười vừa thấy tức mình. Còn Tô Vi Tích, người đang nằm trong vòng tay cô thì trợn tròn mắt, lộ rõ nét mặt không dám tin tưởng, vẻ mặt này hệt như Nam Hướng Bắc khi nãy.
Tô Hướng Vãn thu lại ánh mắt đang nhìn Nam Hướng Bắc, dời sang con gái, trông thấy bộ dạng của nó, cô thật không biết nên khóc hay cười, trái tim cũng chợt mềm nhũn ra.
Tô Vi Tích ngồi im ru trên đùi mẹ, không dám động đậy, chỉ sợ mình bất cẩn làm gì đó sẽ khiến mẹ không vui rồi đuổi mình đi.
Chờ khi cảm thấy mặt của mình đã bình thường trở lại, Nam Hướng Bắc mới quay trở về, phát hiện Tô Vi Tích đang ngồi co rúm cứng đờ trong lòng Tô Hướng Vãn, cô bật cười, song cũng không nói gì.
Thật ra nếu như quan hệ giữa Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích có thể giống mẹ con một chút, cô sẽ càng vui hơn.
Bởi vì, hiện giờ cả hai người này đều đã được cô đặt vào trái tim bé nhỏ của mình rồi.
Chỉ ngồi nghỉ ngơi một lúc thì Tô Vi Tích không chịu được nữa, đặc biệt là khi thấy những người bạn nhỏ được ba mẹ dẫn đi chơi hết trò này đến trò khác, dù rằng lúc nãy Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn đã cùng nó chơi rất nhiều trò, nhưng nó vẫn muốn chơi nữa, vì hôm nay, nó cũng có Bắc Bắc và mẹ ở bên cạnh.
Tuy nhiên, hiếm khi được mẹ ôm trong lòng như thế này, Tô Vi Tích khó xử rồi, nó vừa muốn chơi, vừa muốn được mẹ ôm, gương mặt nhỏ xíu chụm lại thành cục bột càng khiến Nam Hướng Bắc không nhịn được cười, và Tô Hướng Vãn, làm sao mà cô không hiểu.
Thầm thở dài, cô đương nhiên biết Tô Vi Tích muốn được mẹ yêu thương, nhưng có những việc, đến nay cô vẫn chưa thể vượt qua.
Bế Tô Vi Tích đứng dậy, Tô Hướng Vãn hỏi: “Muốn chơi gì nữa không?”
Đôi mắt đen láy tức thì sáng lên, Tô Vi Tích nhìn mẹ của mình vài giây, vừa trông chờ lại vừa sợ sệt, nó từ từ giang tay ra, ôm lấy cổ của mẹ, thấy Tô Hướng Vãn không nổi giận, nó liền cười cong cả mắt.
Nam Hướng Bắc cũng đã đứng dậy, cố gắng không phụt cười trước nét mặt rạng rỡ của Tô Vi Tích, cô chủ động lấy giỏ xách từ tay Tô Hướng Vãn qua, hỏi: “Tiểu Tích, tiếp theo đây con muốn chơi trò gì?”
“Cái kia!” Một tay ôm lấy cổ Tô Hướng Vãn, tay còn lại chỉ thẳng vào nơi đang tấp nập người, giọng của Tô Vi Tích trong trẻo lạ thường.
Nam Hướng Bắc giương mắt nhìn qua đó một hồi mới biết hóa ra là quầy bắn súng, cô quay sang cười nhìn Tô Hướng Vãn, “Chúng ta qua đó thôi.”
“Ừm.”
Thế là, Tô Hướng Vãn bế Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc đi cạnh cô, ba người cùng tiến về phía đó. Chỉ là, chỉ mới đi được nửa đường thì cô bé chợt lên tiếng, vẻ mặt còn rất ưu sầu, “Mẹ…”
Tô Hướng Vãn dừng chân nhìn nó, chờ xem Tô Vi Tích muốn nói gì.
“Mẹ thả Tiểu Tích xuống đi.” Gương mặt nhỏ nhắn chụm lại, Tô Vi Tích cúi mặt nói nhỏ, “Tiểu Tích tự đi là được, như vậy mẹ sẽ không bị mệt.”
Tim chợt run lên, Tô Hướng Vãn nhìn cô bé vài giây, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. Nam Hướng Bắc ở bên cạnh theo dõi toàn bộ sự việc, trông thấy Tiểu Tích chớp chớp mắt rồi lại như thở phù, cô không khỏi mỉm cười.
Quả là một cô bé hiểu chuyện.
Chẳng mấy chốc thì họ đã đến nơi, trò chơi rất đơn giản, chẳng qua là cầm súng hơi bắn vào mục tiêu cách đó vài mét, bắn được món nào thì nhận quà đó mà thôi.
“Con muốn chơi cái này sao?” Nhìn những khẩu súng hơi không hề phù hợp với trẻ em 5 tuổi, Tô Hướng Vãn hỏi.
Khu vực này không có nhiều trẻ con, đa phần chỉ là những chàng trai đang cố gắng muốn lấy lòng bạn gái.
“Bắc Bắc!” Đến lúc này cô bé mới nhớ ra còn có sự hiện diện của Bắc Bắc, liền quay lại nhìn với ánh mắt mong mỏi.
Bắc Bắc là siêu nhân, nhất định sẽ chơi được!
Lại là động tác gãi gãi đầu theo thói quen, Nam Hướng Bắc bước tới cầm súng lên ước lượng trọng lượng, sau đó nhìn vào ống ngắm, mỉm cười, đặt súng xuống, lấy tiền đưa cho chủ quầy rồi cầm khẩu súng lên lại.
Cũng trong lúc này, Tô Hướng Vãn mới nhớ ra Nam Hướng Bắc vốn dĩ là một quân nhân.
Rốt cuộc vì lý do gì mà rời khỏi bộ đội, chuyển sang ngành hàng không dân dụng? Nếu nói là vì đãi ngộ cao hơn… dường như cũng không đúng, gia đình của Nam Hướng Bắc có vẻ không cần cô phải như vậy?
Nghĩ đến xe của Nam Hướng Bắc, nghĩ đến gia cảnh của Nam Hướng Bắc, lại nghĩ về ba mẹ của mình, nét mặt của Tô Hướng Vãn bỗng có hơi thay đổi, những điều này Nam Hướng Bắc không hề hay biết, bởi vì cô đang ngắm thẳng mục tiêu, Tô Vi Tích càng không biết, vì nó đang chú tâm vào siêu nhân Bắc Bắc của nó, chờ lấy quà tặng.
“Bạch, bạch” vài tiếng, dưới tiếng cảm thán của những người xung quanh, vài con gấu bông ở trên cao nhất lần lượt ngã xuống, Nam Hướng Bắc đặt súng về chỗ cũ, le lưỡi với Tô Vi Tích đang vỗ tay bộp bộp.
Tô Hướng Vãn hồi thần, đúng lúc bắt gặp dáng vẻ nghịch ngợm này của Nam Hướng Bắc, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng nhu hòa, những lo lắng lúc nãy tạm thời bị gạt sang một bên.
Nhận lấy từ ông chủ những con gấu bông, Nam Hướng Bắc chọn ra một con dễ thương nhất đưa cho Tô Vi Tích, tươi cười hỏi: “Chơi nữa không?”
“Không chơi nữa.” Tô Vi Tích ôm gấu con trên tay, cười sung sướng, lời nói tuôn ra không khỏi khiến người nghe ấm lòng: “Mẹ nói không được tham lam, hơn nữa Bắc Bắc cầm nhiều đồ quá sẽ rất vất vả.”
Xoa xoa lên đầu cô bé, Nam Hướng Bắc không nói gì, đến khi quay sang Tô Hướng Vãn, cô rõ ràng bắt được tia áy náy trong ánh nhìn ấy.
“Mẹ, Tiểu Tích có thể tự đi rồi.” Đã nói Tô Vi Tích là một cô bé rất ngoan, Bắc Bắc mà nó còn thương như vậy thì huống chi là mẹ của mình, nó nhìn mẹ một cách chân thành, Tô Hướng Vãn bấy giờ mới từ từ khom người cho cô bé xuống đất, rồi nắm lấy tay của nó.
Cả ba vui chơi thỏa thích suốt cả ngày, ngay cả bữa trưa cũng là giải quyết trong Mc Donald, đến khi hoàng hôn gần buông xuống, nhìn hai mẹ con họ như đã rất mệt, Nam Hướng Bắc mới mở lời: “Được rồi, lần sau chúng ta mới tới chơi nữa nha.”
“Dạ!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, sau đó quay qua ngước nhìn Tô Hướng Vãn.
Tô Hướng Vãn cũng gật đầu nhìn cô bé: “Được.”
Nam Hướng Bắc một lần nữa mỉm cười, những con gấu bông khiến dáng vẻ của cô hiện giờ trông rất khờ, nhưng nụ cười chân thật đủ khiến Tô Hướng Vãn ấm lòng.
Rời khỏi khu vui chơi, Nam Hướng Bắc chở hai mẹ con họ đến nhà hàng ở gần công ty của mẹ mình, thức ăn ở đó rất ngon, trước đây khi còn đi học, những lúc không bận rộn, Bắc Đường Lạc Anh sẽ cùng Nam Cực dẫn cô đến đây ăn tối, vì vậy trước khi sang Úc, cô rất muốn cùng Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích đến đây một lần.
Đến nơi, Nam Hướng Bắc đậu xe vào bãi, cả ba vừa xuống xe thì đột nhiên…
“Tiếp viên trưởng?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Tô Hướng Vãn dừng bước, quay lại, trông thấy người gọi mình, cô hơi chững lại, “Trương Quân Nhã.”
Gấu bông đương nhiên là để hết ở trên xe, giờ đây Nam Hướng Bắc đang bế Tô Vi Tích, cũng rất tự nhiên mà quay lại cùng Tô Hướng Vãn.
Trương Quân Nhã chính là người đã tát nước trái cây vào hành khách trên chuyến bay hôm qua, trên tay là chiếc giỏ xách, cô nói: “Trùng hợp thật.”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn gật đầu chào, không có ý định hàn huyên với cô.
“Vậy tôi đi trước đây.” Cô gái nhìn sang Nam Hướng Bắc và Tô Vi Tích với vẻ tò mò, như muốn biết họ có quan hệ gì với Tô Hướng Vãn, song lại tự nhiên nhớ ra mình còn có việc gấp, bèn vội vàng vẫy tay tạm biệt rồi chạy đi.
Chẳng qua là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thôi, Tô Hướng Vãn không mấy để tâm, Nam Hướng Bắc càng không để ý.
Cả ba cùng vào nhà hàng, vừa ngồi vào chỗ thì lại có một giọng nói băng lạnh và trầm trầm vang lên: “Tiểu Bắc.”
Nam Hướng Bắc hoảng hồn, vội vàng đứng dậy, quả nhiên, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi ở gần đó, “Mẹ.”
“Bà nội!” Người nghe thấy tiếng gọi không chỉ có Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích cũng tìm kiếm theo hướng giọng nói, trông thấy Bắc Đường Lạc Anh, nó liền tươi cười gọi với theo.
Nét mặt khựng lại, Bắc Đường Lạc Anh rất không tự nhiên mà nhìn sang người bạn đang nhịn cười, sau đó cũng nhẹ giọng gọi: “Tiểu Tích.”
Giây tiếp theo, ánh mắt của bà dời sang Tô Hướng Vãn, trong đó ánh lên một luồng sáng lạnh.
“Nè, trà xanh.” Nam Hướng Bắc vừa đưa nước cho Tô Hướng Vãn vừa cùng cô bé ngồi xuống ghế, thở phù một hơi.
Tô Hướng Vãn cũng rất ăn ý mà mở giỏ xách lấy khăn giấy, rút ra một miếng, “Hướng Bắc.”
Nghe gọi, Nam Hướng Bắc quay lại, vừa cười vừa giơ tay muốn nhận lấy, ngờ đâu Tô Hướng Vãn lại sớm cô một bước đặt khăn giấy lên trán chấm mồ hôi giúp cô.
Vốn dĩ gò má chỉ đỏ vì trời nóng, giờ đây, dưới hành động của Tô Hướng Vãn, mặt của Nam Hướng Bắc đã có thể sánh với quả táo chín, toàn thân cứng đờ nhìn Tô Hướng Vãn, không dám tin vào mắt mình.
Người đang bị nhìn lại chẳng hề nao núng, chỉ chăm chú vào việc làm trên tay, dịu dàng và chu đáo, thấy đã lau sạch mồ hôi, Tô Hướng Vãn mới vò khăn giấy lại, đứng dậy vứt vào thùng rác ở gần đó.
Mãi đến khi cô quay lại thì Nam Hướng Bắc vẫn chưa hồi thần, ngay cả Tô Vi Tích cũng không khỏi kỳ lạ mà sờ lên mặt cô nói: “Mặt của Bắc Bắc nóng quá, lại còn đỏ nữa.”
Bấy giờ Nam Hướng Bắc mới như bừng tỉnh, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn đầy ý vị của Tô Hướng Vãn, cô càng thêm ngượng ngùng, cúi gầm đầu ho khèm nói: “Hôm nay trời nóng quá.”
“Ồ…” Tô Vi Tích gật gật như đã hiểu, nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ gì đó, quay sang nhìn mẹ của mình, mặt của mẹ rõ ràng vẫn trắng hồng, nó chớp chớp mắt, lại quay về nhìn Nam Hướng Bắc, tiếp đó đưa chai cam ép mát lạnh lên áp vào mặt Nam Hướng Bắc, “Như vậy sẽ không nóng nữa.”
Da mặt đột nhiên tiếp xúc với hơi lạnh, Nam Hướng Bắc giật thót mình, sau khi phản ứng ra thì cũng cầm chai coca của mình lên áp vào mặt cô bé, “Vậy Bắc Bắc cũng cho con được mát mẻ nhá.”
“Ha ha… không chịu…” Cô bé lách qua lách lại, trốn tới trốn lui, nhất thời bất cẩn té nhào lên chân của Tô Hướng Vãn.
Thấy nó sắp ngã xuống đất, Nam Hướng Bắc hoảng hồn, vội vàng nhỏm tới đỡ, chẳng ngờ Tô Hướng Vãn đã nhanh tay đón lấy cô bé, và tay của Nam Hướng Bắc cũng từ ôm Tô Vi Tích mà biến thành nắm tay Tô Hướng Vãn.
Ngước mặt lên, bốn mắt nhìn nhau vài giây, Nam Hướng Bắc tức thì buông ra, gãi gãi đầu, quay mặt nhìn sang hướng khác, cô sợ Tô Hướng Vãn phát hiện tâm tư của mình.
Đồ nhát gan… nhìn dáng vẻ cô như vậy, Tô Hướng Vãn vừa thấy tức cười vừa thấy tức mình. Còn Tô Vi Tích, người đang nằm trong vòng tay cô thì trợn tròn mắt, lộ rõ nét mặt không dám tin tưởng, vẻ mặt này hệt như Nam Hướng Bắc khi nãy.
Tô Hướng Vãn thu lại ánh mắt đang nhìn Nam Hướng Bắc, dời sang con gái, trông thấy bộ dạng của nó, cô thật không biết nên khóc hay cười, trái tim cũng chợt mềm nhũn ra.
Tô Vi Tích ngồi im ru trên đùi mẹ, không dám động đậy, chỉ sợ mình bất cẩn làm gì đó sẽ khiến mẹ không vui rồi đuổi mình đi.
Chờ khi cảm thấy mặt của mình đã bình thường trở lại, Nam Hướng Bắc mới quay trở về, phát hiện Tô Vi Tích đang ngồi co rúm cứng đờ trong lòng Tô Hướng Vãn, cô bật cười, song cũng không nói gì.
Thật ra nếu như quan hệ giữa Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích có thể giống mẹ con một chút, cô sẽ càng vui hơn.
Bởi vì, hiện giờ cả hai người này đều đã được cô đặt vào trái tim bé nhỏ của mình rồi.
Chỉ ngồi nghỉ ngơi một lúc thì Tô Vi Tích không chịu được nữa, đặc biệt là khi thấy những người bạn nhỏ được ba mẹ dẫn đi chơi hết trò này đến trò khác, dù rằng lúc nãy Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn đã cùng nó chơi rất nhiều trò, nhưng nó vẫn muốn chơi nữa, vì hôm nay, nó cũng có Bắc Bắc và mẹ ở bên cạnh.
Tuy nhiên, hiếm khi được mẹ ôm trong lòng như thế này, Tô Vi Tích khó xử rồi, nó vừa muốn chơi, vừa muốn được mẹ ôm, gương mặt nhỏ xíu chụm lại thành cục bột càng khiến Nam Hướng Bắc không nhịn được cười, và Tô Hướng Vãn, làm sao mà cô không hiểu.
Thầm thở dài, cô đương nhiên biết Tô Vi Tích muốn được mẹ yêu thương, nhưng có những việc, đến nay cô vẫn chưa thể vượt qua.
Bế Tô Vi Tích đứng dậy, Tô Hướng Vãn hỏi: “Muốn chơi gì nữa không?”
Đôi mắt đen láy tức thì sáng lên, Tô Vi Tích nhìn mẹ của mình vài giây, vừa trông chờ lại vừa sợ sệt, nó từ từ giang tay ra, ôm lấy cổ của mẹ, thấy Tô Hướng Vãn không nổi giận, nó liền cười cong cả mắt.
Nam Hướng Bắc cũng đã đứng dậy, cố gắng không phụt cười trước nét mặt rạng rỡ của Tô Vi Tích, cô chủ động lấy giỏ xách từ tay Tô Hướng Vãn qua, hỏi: “Tiểu Tích, tiếp theo đây con muốn chơi trò gì?”
“Cái kia!” Một tay ôm lấy cổ Tô Hướng Vãn, tay còn lại chỉ thẳng vào nơi đang tấp nập người, giọng của Tô Vi Tích trong trẻo lạ thường.
Nam Hướng Bắc giương mắt nhìn qua đó một hồi mới biết hóa ra là quầy bắn súng, cô quay sang cười nhìn Tô Hướng Vãn, “Chúng ta qua đó thôi.”
“Ừm.”
Thế là, Tô Hướng Vãn bế Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc đi cạnh cô, ba người cùng tiến về phía đó. Chỉ là, chỉ mới đi được nửa đường thì cô bé chợt lên tiếng, vẻ mặt còn rất ưu sầu, “Mẹ…”
Tô Hướng Vãn dừng chân nhìn nó, chờ xem Tô Vi Tích muốn nói gì.
“Mẹ thả Tiểu Tích xuống đi.” Gương mặt nhỏ nhắn chụm lại, Tô Vi Tích cúi mặt nói nhỏ, “Tiểu Tích tự đi là được, như vậy mẹ sẽ không bị mệt.”
Tim chợt run lên, Tô Hướng Vãn nhìn cô bé vài giây, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. Nam Hướng Bắc ở bên cạnh theo dõi toàn bộ sự việc, trông thấy Tiểu Tích chớp chớp mắt rồi lại như thở phù, cô không khỏi mỉm cười.
Quả là một cô bé hiểu chuyện.
Chẳng mấy chốc thì họ đã đến nơi, trò chơi rất đơn giản, chẳng qua là cầm súng hơi bắn vào mục tiêu cách đó vài mét, bắn được món nào thì nhận quà đó mà thôi.
“Con muốn chơi cái này sao?” Nhìn những khẩu súng hơi không hề phù hợp với trẻ em 5 tuổi, Tô Hướng Vãn hỏi.
Khu vực này không có nhiều trẻ con, đa phần chỉ là những chàng trai đang cố gắng muốn lấy lòng bạn gái.
“Bắc Bắc!” Đến lúc này cô bé mới nhớ ra còn có sự hiện diện của Bắc Bắc, liền quay lại nhìn với ánh mắt mong mỏi.
Bắc Bắc là siêu nhân, nhất định sẽ chơi được!
Lại là động tác gãi gãi đầu theo thói quen, Nam Hướng Bắc bước tới cầm súng lên ước lượng trọng lượng, sau đó nhìn vào ống ngắm, mỉm cười, đặt súng xuống, lấy tiền đưa cho chủ quầy rồi cầm khẩu súng lên lại.
Cũng trong lúc này, Tô Hướng Vãn mới nhớ ra Nam Hướng Bắc vốn dĩ là một quân nhân.
Rốt cuộc vì lý do gì mà rời khỏi bộ đội, chuyển sang ngành hàng không dân dụng? Nếu nói là vì đãi ngộ cao hơn… dường như cũng không đúng, gia đình của Nam Hướng Bắc có vẻ không cần cô phải như vậy?
Nghĩ đến xe của Nam Hướng Bắc, nghĩ đến gia cảnh của Nam Hướng Bắc, lại nghĩ về ba mẹ của mình, nét mặt của Tô Hướng Vãn bỗng có hơi thay đổi, những điều này Nam Hướng Bắc không hề hay biết, bởi vì cô đang ngắm thẳng mục tiêu, Tô Vi Tích càng không biết, vì nó đang chú tâm vào siêu nhân Bắc Bắc của nó, chờ lấy quà tặng.
“Bạch, bạch” vài tiếng, dưới tiếng cảm thán của những người xung quanh, vài con gấu bông ở trên cao nhất lần lượt ngã xuống, Nam Hướng Bắc đặt súng về chỗ cũ, le lưỡi với Tô Vi Tích đang vỗ tay bộp bộp.
Tô Hướng Vãn hồi thần, đúng lúc bắt gặp dáng vẻ nghịch ngợm này của Nam Hướng Bắc, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng nhu hòa, những lo lắng lúc nãy tạm thời bị gạt sang một bên.
Nhận lấy từ ông chủ những con gấu bông, Nam Hướng Bắc chọn ra một con dễ thương nhất đưa cho Tô Vi Tích, tươi cười hỏi: “Chơi nữa không?”
“Không chơi nữa.” Tô Vi Tích ôm gấu con trên tay, cười sung sướng, lời nói tuôn ra không khỏi khiến người nghe ấm lòng: “Mẹ nói không được tham lam, hơn nữa Bắc Bắc cầm nhiều đồ quá sẽ rất vất vả.”
Xoa xoa lên đầu cô bé, Nam Hướng Bắc không nói gì, đến khi quay sang Tô Hướng Vãn, cô rõ ràng bắt được tia áy náy trong ánh nhìn ấy.
“Mẹ, Tiểu Tích có thể tự đi rồi.” Đã nói Tô Vi Tích là một cô bé rất ngoan, Bắc Bắc mà nó còn thương như vậy thì huống chi là mẹ của mình, nó nhìn mẹ một cách chân thành, Tô Hướng Vãn bấy giờ mới từ từ khom người cho cô bé xuống đất, rồi nắm lấy tay của nó.
Cả ba vui chơi thỏa thích suốt cả ngày, ngay cả bữa trưa cũng là giải quyết trong Mc Donald, đến khi hoàng hôn gần buông xuống, nhìn hai mẹ con họ như đã rất mệt, Nam Hướng Bắc mới mở lời: “Được rồi, lần sau chúng ta mới tới chơi nữa nha.”
“Dạ!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, sau đó quay qua ngước nhìn Tô Hướng Vãn.
Tô Hướng Vãn cũng gật đầu nhìn cô bé: “Được.”
Nam Hướng Bắc một lần nữa mỉm cười, những con gấu bông khiến dáng vẻ của cô hiện giờ trông rất khờ, nhưng nụ cười chân thật đủ khiến Tô Hướng Vãn ấm lòng.
Rời khỏi khu vui chơi, Nam Hướng Bắc chở hai mẹ con họ đến nhà hàng ở gần công ty của mẹ mình, thức ăn ở đó rất ngon, trước đây khi còn đi học, những lúc không bận rộn, Bắc Đường Lạc Anh sẽ cùng Nam Cực dẫn cô đến đây ăn tối, vì vậy trước khi sang Úc, cô rất muốn cùng Tô Hướng Vãn và Tô Vi Tích đến đây một lần.
Đến nơi, Nam Hướng Bắc đậu xe vào bãi, cả ba vừa xuống xe thì đột nhiên…
“Tiếp viên trưởng?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Tô Hướng Vãn dừng bước, quay lại, trông thấy người gọi mình, cô hơi chững lại, “Trương Quân Nhã.”
Gấu bông đương nhiên là để hết ở trên xe, giờ đây Nam Hướng Bắc đang bế Tô Vi Tích, cũng rất tự nhiên mà quay lại cùng Tô Hướng Vãn.
Trương Quân Nhã chính là người đã tát nước trái cây vào hành khách trên chuyến bay hôm qua, trên tay là chiếc giỏ xách, cô nói: “Trùng hợp thật.”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn gật đầu chào, không có ý định hàn huyên với cô.
“Vậy tôi đi trước đây.” Cô gái nhìn sang Nam Hướng Bắc và Tô Vi Tích với vẻ tò mò, như muốn biết họ có quan hệ gì với Tô Hướng Vãn, song lại tự nhiên nhớ ra mình còn có việc gấp, bèn vội vàng vẫy tay tạm biệt rồi chạy đi.
Chẳng qua là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thôi, Tô Hướng Vãn không mấy để tâm, Nam Hướng Bắc càng không để ý.
Cả ba cùng vào nhà hàng, vừa ngồi vào chỗ thì lại có một giọng nói băng lạnh và trầm trầm vang lên: “Tiểu Bắc.”
Nam Hướng Bắc hoảng hồn, vội vàng đứng dậy, quả nhiên, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi ở gần đó, “Mẹ.”
“Bà nội!” Người nghe thấy tiếng gọi không chỉ có Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích cũng tìm kiếm theo hướng giọng nói, trông thấy Bắc Đường Lạc Anh, nó liền tươi cười gọi với theo.
Nét mặt khựng lại, Bắc Đường Lạc Anh rất không tự nhiên mà nhìn sang người bạn đang nhịn cười, sau đó cũng nhẹ giọng gọi: “Tiểu Tích.”
Giây tiếp theo, ánh mắt của bà dời sang Tô Hướng Vãn, trong đó ánh lên một luồng sáng lạnh.
Danh sách chương