Tiếng kêu của Thập Tam vút cao, sắc nhọn, là tiếng kêu thị uy của loài mèo khi gặp phải địch thủ. Thập Tam kêu lên và ánh mắt nhìn chăm chú về phía sau chứng tỏ sau lưng Tả Đăng Phong có cái gì đó không hay.

Trong lúc Tả Đăng Phong đang vô cùng hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, Thập Tam đột nhiên phóng vèo về phía sau. Tả Đăng Phong vội quay đầu lại, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ, hắn chỉ lờ mờ thấy Thập Tam đang điên cuồng cắn xé cái gì đó trong đám tuyết ngay phía trước nấm mồ.

Cảnh này khiến Tả Đăng Phong kinh hãi tới cực điểm, vì hắn chỉ thấy được Thập Tam mà không thấy được vật đang đánh nhau với nó.

Tả Đăng Phong hoảng sợ quá, định xoay người chạy trốn, nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị hắn kềm lại ngay, Thập Tam rõ ràng là đang bảo vệ mình, mà mình lại bỏ nó để chạy thì còn mặt mũi gì nữa.

Trong khi Tả Đăng Phong còn đang do dự, Thập Tam đã ngừng kêu, cùng lúc Tả Đăng Phong cảm thấy cảm giác mông lung cũng biến mất, giống như cái gì đó đang đè siết trên đầu bỗng dưng mất tăm, khiến đầu óc lại nhẹ nhàng thanh tỉnh, cảm giác mất phương hướng cũng tiêu tán.

Đầu óc tỉnh táo rồi, Tả Đăng Phong mới thấy Thập Tam đang kéo một con gì đó trắng toát về phía mình, xem động tác của nó, thì con vật kia chắc cũng không nhỏ.

Tả Đăng Phong khơi đám lửa, nhận ra con vật Thập Tam đang kéo tới giông giống sói, nhưng nhỏ hơn sói, toàn thân trắng phau, giữa cổ đang ồ ồ chảy máu tươi.

Loại động vật này Tả Đăng Phong tuy chưa bao giờ thấy qua, nhưng hắn đã từng được nghe người già kể lại, nên hắn biết đây là con da. Da là một loại động vật thần bí thuộc loài chó, trông giống chó và sói, hình thể kích thước cũng tương tự, nhưng da hơi nhỏ hơn một chút, đuôi cũng ngắn hơn, đuôi chó thì vểnh lên, đuôi sói thì buông lỏng, còn đuôi da buông thõng, cái đuôi thô xõa tung như cái chổi.

Da là một loài động vật rất thần bí, lông đổi màu theo mùa, nghe nói biết mê hoặc, khống chế tâm trí con người. Hồi Tả Đăng Phong còn bé đã từng bị da dụ, dẫn vào trong núi, trong nhà tìm kiếm khắp nơi rốt cục thấy hắn trên một con dốc. Hắn nói có một bà cụ đưa hắn tới đó, cho hắn ăn mì sợi, hắn bò lên dốc không được, bà cụ còn ở phía sau đẩy giúp hắn. Sau người nhà tìm ra chỗ hắn bảo bà cụ cho hắn ăn mì, thấy ở đấy có rất nhiều giun chết, và trên mông hắn vẫn còn vết cào.

“Thập Tam, về thôi.” Tả Đăng Phong ném cây diêm sắp cháy hết đi, tuy Thập Tam đã giết chết con da này, nhưng Tả Đăng Phong vẫn còn sợ.

Nhưng Thập Tam lại không lập tức quay về, mà lại chạy tới chỗ nấm mồ kia. Tả Đăng Phong lại quẹt diêm, thấy Thập Tam nhảy lên trên tấm bia, đái một bãi, rồi mới chạy trở về. Khi nó chạy về, màu vàng trong con mắt phải dần nhạt đi, mắt nó lại dần chuyển thành màu lam nhạt giống con mắt trái.

“Mày thật may mắn.” Tả Đăng Phong sờ sờ đầu Thập Tam.

Thập Tam kêu lên một tiếng, rồi xoay người chạy trước, Tả Đăng Phong xách súng đi theo.

Hai người về tới đạo quan đã là nửa đêm, cửa đạo quan đóng chặt. Thập Tam nhảy qua tường vào trong, còn Tả Đăng Phong tiến lên gõ cửa. Gõ được hai cái, cửa đã mở ra, chứng tỏ Vu Tâm Ngữ luôn đứng đằng sau cửa.

“Gặp chuyện gì à?” Vu Tâm Ngữ ân cần nhìn Tả Đăng Phong.

“Không có gì, em làm tốt lắm, từ nay về sau nếu anh có về trễ, em cứ ở nhà chờ, đừng có chạy đi tìm anh.” Tả Đăng Phong đưa xác thỏ cho Vu Tâm Ngữ. hắn rất thích Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ không ra ngoài tìm hắn là vô cùng sáng suốt và đúng đắn. Cô đóng chặt cửa cũng là chính xác, chứng tỏ cô biết cách tự bảo vệ mình. Cô đứng sau cửa chờ Tả Đăng Phong chứng tỏ cô rất quan tâm tới hắn. Mấy chuyện này chứng tỏ Vu Tâm Ngữ quan tâm hắn, thông minh và biết tự bảo vệ bản thân.

“Sao về muộn vậy?” vào trong phòng, Vu Tâm Ngữ múc đồ ăn ra khỏi nồi.

“Gặp một con da, bị nó dụ, đều nhờ Thập Tam.” Tả Đăng Phong buột một câu chửi thề.

“Da là Hoàng Thử Lang phải không?” Vu Tâm Ngữ hỏi.

“Không phải.” Tả Đăng Phong lắc đầu. da là con da, còn Hoàng Thử Lang là cây hồng bì tử. Đây là cách gọi của người Sơn Đông. Người Đông Bắc cũng gọi cây hồng bì tử là Hoàng Thử Lang vì cây này chính là do người Đơn Đông mang tới.

“Bệnh anh mới khỏi, đừng ra ngoài nhiều.” Vu Tâm Ngữ nhẹ nhàng nói.

Tả Đăng Phong gật đầu, người đang gặp vận xui hoặc vừa khỏi bệnh rất dễ gặp phải loại con da kia.

Vu Tâm Ngữ cũng chưa ăn cơm, nên hai người chỉ trao đổi vài câu rồi cùng ăn cơm. Ăn xong, Tả Đăng Phong lấy đồ lòng con thỏ đưa cho Thập Tam để cảm ơn nó đã cứu giúp. Tả Đăng Phong chẳng những đưa nội tạng, mà còn cho cả nửa con thỏ nhưng Thập Tam thích đồ lòng hơn thịt, đây là bản năng của động vật.

Ăn uống xong xuôi, hai người thu dọn rồi đi ngủ. Vu Tâm Ngữ lại hỏi chuyện hắn đã gặp phải, Tả Đăng Phong chỉ trả lời qua loa, hắn không muốn làm Vu Tâm Ngữ sợ.

Nằm trên giường, Tả Đăng Phong trằn trọc, tự hỏi hai chuyện, một là khuya hôm nay tại sao mắt phải của Thập Tam lại biến thành màu vàng, chuyện kia là vì sao lúc sắp đi, Thập Tam lại leo lên đái trên tấm bia.

Hai vấn đề này Tả Đăng Phong nghĩ mãi mà không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng mơ màng thiếp đi. Vì mới gặp phải chuyện kinh hãi, nên Tả Đăng Phong không ngủ ngon, mới sáng sớm đã bị ác mộng đánh thức. Vu Tâm Ngữ thấy thế ôm lấy hắn an ủi, cơ thể mềm mại ấm áp làm Tả Đăng Phong ham muốn, nhưng nhớ tới mẹ, hắn lại cố gắng kềm chế dục vọng, trong lúc đang để tang mà sinh hoạt vợ chồng chính là bất hiếu.

Mùa đông dần tan, xuân sang, hoa nở rộ.

Mùa xuân tới, Tả Đăng Phong bắt đầu cuốc đất trồng trọt. Trong núi không thiếu đất, Tả Đăng Phong liền trồng ngô. Ngô là do thôn dân đưa cho hắn. Chiếc vòng cổ của Thập Tam đã giao cho Bảo Trường bán đi, mỗi nhà được chia hơn mười đồng đại dương. Nhưng thôn dân có tiền cũng không dùng bậy bạ, mà đem hết đi mua đồ dùng. Họ biết mình được chia tiền nghĩa là ‘Tả lãnh đạo’ đã bị thiệt thòi, nên khi biết Tả Đăng Phong muốn đi chợ mua hạt giống, đều lấy ngô trong nhà mình đưa hết cho hắn.

Tả Đăng Phong thuận tiện hỏi thăm tình huống bên ngoài, nhưng thôn dân cũng không biết rõ, chỉ nghe thấy lời đồn thế này thế kia, toàn là loại tin vỉa hè vô căn cứ. Có người nói người Nhật sắp đánh tới, có người lại bảo người Nhật thua chạy rồi, tóm lại kiểu nào cũng có. Rốt cuộc, Tả Đăng Phong lười chẳng buồn nghe nữa, vì biết có nghe cũng toàn là tin tầm bậy.

Cuộc sống yên tĩnh nhẹ nhàng, mùa xuân làm việc tay chân, trồng trọt chuẩn bị lương thực, mùa hè đi câu cá sơ chế rồi phơi nắng, Tả Đăng Phong với Vu Tâm Ngữ như đang ở thế ngoại đào nguyên. Trời vào thu, hai người thu hoạch ngô, đất trong núi rất màu mỡ, nên sản lượng ngô rất cao. Bây giờ rất ít người trồng lúa, ngô với khoai lang là chủ yếu.

Đến đầu xuân sau, Thập Tam thường rời khỏi nhà, cứ trời tối thì đi săn, đến hừng đông mới về ngủ. Qua gần một năm tĩnh dưỡng, cơ thể gầy còm của Thập Tam giờ đã đạt tới gần một trăm cân, cả người toàn là thịt, dưới quai hàm nổi cả nọng. Nhưng dù mập, Thập Tam vẫn rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tường đạo quan cao hơn hai thước mà nó nhảy qua nhẹ nhàng.

Thời gian trôi, nhưng Vu Tâm Ngữ không hề có dấu hiệu mang thai, riết rồi Tả Đăng Phong cũng chẳng buồn để ý nữa, thời gian còn dài mà, cần gì phải vội.

Sinh hoạt hạnh phúc cuối cùng cũng bị phá vỡ. Một ngày vào mùa thu, sau giờ ngọ, Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ đang ở trong phòng nghiền ngô, thì đạo quan truyền tới tiếng đập cửa.

Có người tới thăm nhà cũng là chuyện thường tình, nhưng đây là đạo quan ở trong núi sâu, bình thường đâu có ai tới, nên tiếng đập cửa này rất là đột ngột.

Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ ngừng nói chuyện, cả hai đều ngạc nhiên, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, còn có tiếng gọi: “Tả lãnh đạo có nhà không?”

“Em không cần ra, để anh ra xem.” Tả Đăng Phong nói. Bảo Trường đột nhiên tới thăm làm hắn rất bất ngờ.

Vu Tâm Ngữ gật đầu, Tả Đăng Phong mở cửa, đi ra khỏi phòng.

Mở cửa đạo quan, thấy ngoài Bảo Trường còn có hai người lạ mặt. Cả hai đều khoảng ba lăm ba sáu tuổi, người cũng không cao, một người khá gầy mặc áo dài, mặt tươi tỉnh, người kia hơi béo, tay cầm roi ngựa, xem ra hẳn là người đánh xe.

“Thôi Bảo Trường, có chuyện gì à?” Tả Đăng Phong cũng không mời ba người vào.

“Tả lãnh đạo, đây là Cao chưởng quỹ, từ tỉnh thành tới.” Thôi Bảo Trường mở miệng giới thiệu.

“Xin chào, xin hỏi có việc gì?” Tả Đăng Phong khẽ gật đầu chào người mặc áo dài.

“Một món quà nhỏ, bày tỏ kính ý, xin tiên sinh vui lòng nhận cho.” Cao chưởng quỹ đưa ra hai cái túi to và hai chai rượu.

“Thôi Bảo Trường, đây là ý gì?” Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn Cao chưởng quỹ, nhưng lại hỏi Thôi Bảo Trường. Hai túi này dùng giấy dai làm bọc, bên trong là đồ ăn làm từ bột mì chiên với dầu ăn, tại thời điểm này là một món quà tặng xa hoa. Hai bình rượu lại càng quý hiếm, năm đó Vương lão gia tử vì Tả Đăng Phong mới biếu cho huyện trưởng hai chai rượu. Những lễ vật này theo Tả Đăng Phong là quá nặng, nên làm hắn rất kinh ngạc.

“Tả lãnh đạo, Cao chưởng quỹ chính là người mua cái vòng cổ của chúng ta, nghe nói vòng cổ này là của một con mèo, rất tò mò, muốn tới xem con mèo kia.” Thôi Bảo Trường giải thích.

“Ai da, ai da.” Tả Đăng Phong ngơ ngác trong tích tắc rồi bắt đầu đập tay vào đùi, vẻ mặt đầy nuối tiếc.

“Sao vậy?” Thôi Bảo Trường thấy thế nghi hoặc.

“Con mèo kia ta mới lấy được hôm trước hôm sau đã chết rồi, tiếc quá, tiếc quá.” Tả Đăng Phong tận lực ra vẻ thèm thuồng nhìn lễ vật trong tay Cao chưởng quỹ. Hắn phải giả bộ như vậy vì hai mục đích, một là không muốn để cho họ vào nhà, họ vào sẽ thấy Vu Tâm Ngữ, đến lúc đó không khí khủng bố của Thanh Thủy đạo quan sẽ bị mất, người ngoài sẽ liên tục tới quấy rầy; hai là không muốn bọn họ nhìn thấy Thập Tam. Hắn biết rõ lai lịch của Thập Tam, Cao chưởng quỹ này có thể thông qua cái vòng cổ mà cảm giác được Thập Tam lạ thường mà đến đây, nên Tả Đăng Phong không tin là hắn chỉ muốn đơn thuần nhìn xem mà thôi.

Tả Đăng Phong vừa nói xong, ba người đều lộ vẻ thất vọng. Tả Đăng Phong thấy vậy lại cố tăng thêm dáng vẻ thèm thuồng, nhìn chằm chằm vào lễ vật trong tay Cao chưởng quỹ.

“Phần lễ mọn này sẽ đưa cho tiên sinh, chúng ta từ xa tới đây, rất là khát nước.” Cao chưởng quỹ nói rồi đưa lễ vật cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong ôm hai cái bọc đồ ăn và rượu sửng sốt, không ngờ tên chưởng quỹ này lợi hại như vậy. Hắn đưa quà cho Tả Đăng Phong là giả, là muốn mượn đường đòi vào trong mới là thật.

“Mấy người chờ một chút.” Tả Đăng Phong trả túi quà lại cho Cao chưởng quỹ, xoay người, tới chum nước múc một bầu nước mang ra.

Cao chưởng quỹ tiếp bầu nước uống một hơi cạn sạch, Tả Đăng Phong thấy thế rất nghi hoặc, nhìn bộ dạng uống nước kia hình như là khát thật.

“Cảm ơn tiên sinh, lễ vật nhỏ, xin cứ nhận lấy. Xin chào.” Cao chưởng quỹ uống nước xong, đưa cả cái muôi và hai túi quà cho Tả Đăng Phong, rồi xoay người rời đi.

“Tả lãnh đạo, con mèo kia chết thật rồi à?” hai người kia quay người đi rồi, Thôi Bảo Trường lại nhỏ giọng hỏi, mắt nhìn vào trong ngó nghiêng thăm dò.

Tả Đăng Phong vừa định mở miệng trả lời, thì thấy Cao chưởng quỹ và mã phu ở phía xa cúi đầu nói chuyện với nhau, hắn sợ hãi.

“Tả lãnh đạo, anh làm sao vậy?” Thôi Bảo Trường thấy sắc mặt Tả Đăng Phong tự nhiên biến thành khó coi, liền hỏi.

“Không có gì, cậu đi đi.” Tả Đăng Phong giận dữ đưa hai túi quà kia cho Bảo Trường, rồi đóng cửa lại.

Tả Đăng Phong giận dữ vì Cao chưởng quỹ kia vốn chẳng phải là chưởng quỹ quái gì, mà mã phu cũng chẳng phải là mã phu, vì sau khi quay đi hai người họ dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhau, họ nói:

“Đại tá Đằng Khi, làm sao bây giờ?”

“Cho bao vây đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện