“Quần áo này, chén này, còn thiếu một cây gậy đánh chó nữa là đủ.” Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, Thập Tam từ đằng xa chạy tới.

“Thập Tam, mày thấy tao giống ăn xin không?” Tả Đăng Phong thở dài hỏi. May là cái chén gỗ toát ra hàn khí này có thể dùng linh khí để sử dụng, bằng không thì thực chẳng ra sao.

Thập Tam đương nhiên không trả lời được, chỉ kêu meo meo.

Đi được mấy bước Tả Đăng Phong dừng lại, vì hắn nghĩ sau này đánh nhau với người ta thì phải dùng linh khí, lúc đó không thể bưng chén ra trận, không phải vì không hợp, mà vì Thiếu thương huyệt trên tay, chén phải tiếp xúc với Thiếu thương huyệt mới thu nạp được hàn khí.

“Cùng lắm thì dùng nó làm vũ khí.” Tả Đăng Phong ảo não một hồi rốt cục cũng nghĩ ra cách giải quyết. Chỉ là đi được mấy bước hắn lại dừng lại, vì hắn đột nhiên nghĩ tới bưng chén như thế khác gì một tên ăn xin.

“Lão tử còn sống là để báo thù, cần gì phải nhìn cho đẹp.” Tả Đăng Phong thầm mắng mình, rồi tăng tốc, cùng Thập Tam chạy đi.

Trở lại đạo quan, Tả Đăng Phong đầu tiên là rửa mặt, thay bộ quần áo ướt, sau đó mới lấy cái chén gỗ đầy bụi ra lau chùi, rồi đổ một ít nước vào quan sát, một lát sau thấy nước trong chén bị đông thành băng.

“Chắc chắn không phải dùng để uống nước.” Tả Đăng Phong đập rơi miếng băng trong chén ra, rồi dí cái chén sát vào chóp mũi, . Tuy đã qua nhiều năm nhưng hắn vẫn ngửi được trên chén có mùi rượu, chứng tỏ lúc trước nó từng được dùng để uống rượu.

Phát hiện này khiến Tả Đăng Phong càng khó hiểu. Thời cổ đại, trong nhà quan lại quyền quý đều đào hầm băng, mùa đông tích trữ băng trong ấy, đợi đến hè nóng nực lấy ra để ướp lạnh rượu và hoa quả. Chén gỗ này cao cấp hơn hầm băng nhiều, chỉ cần có nó, thì mùa hè đều tha hồ uống rượu ướp lạnh. Vật thần kì thế này người thường không thể nào có được. ngoài ra bên ngoài chén gỗ chạm khắc rất tỉ mỉ hình một con chim phượng. thời đó, phượng và rồng là cùng cấp, không phải nữ nhân hoàng tộc tuyệt không thể sử dụng. theo suy đoán như vậy, thì chủ nhân của chén phải là một nữ nhân trong hoàng tộc, và rất có thể là một người nghiện rượu.

Nghĩ ngợi hơn nửa canh giờ ra được kết luận về chủ nhân của cái chén, Tả Đăng Phong thấy mình toàn nghĩ những chuyện vô dụng, nhìn lại cái chén trong tay, trong lòng Tả Đăng Phong thấy buồn bực. nguyên nhân là vì muốn dùng chén thì phải có linh khí, đẹp mắt hay không thì chưa nói, nhưng chắc chắn là không được tự nhiên, cử động không được thoải mái.

“Có thể đập ra lấy mảnh vỡ cột lên tay không nhỉ?” trong lòng Tả Đăng Phong nảy lên một ý tưởng, nhưng vì lóe lên đã bị hắn dập tắt ngay, vì hắn không dám chắc chắn cái chén bị đập ra thì mảnh vỡ còn có thể phát ra hàn khí hay không, nếu không thì coi như xong.

Tả Đăng Phong do dự hồi lâu,cuối cùng quyết định lấy dao cắt thử một miếng, nếu miếng gỗ vụn cắt ra vẫn có thể phát ra hàn khí, vậy chứng tỏ có thể đập vỡ nó ra.

Nghĩ vậy Tả Đăng Phong xoay người tìm dao, lúc xoay người mới thấy mặt trời đã sớm xuống núi, màn đêm đã buông xuống rồi, sao mình vẫn còn thấy rõ mọi thứ? Tả Đăng Phong nghi hoặc nhíu mày, nhưng chỉ một chốc rồi hiểu ra, trưa nay mình đã đi vào tam cảnh, nên bây giờ đương nhiên trong đêm cũng nhìn thấy rõ.

Vào được tam cảnh, Tả Đăng Phong lập tức bị tẩu hỏa nhập ma, cho tới bây giờ cũng chưa kịp thí nghiệm uy lực của Âm dương sinh tử quyết, nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng, nghiên cứu cái chén cấp bách hơn.

Cầm lấy dao, Tả Đăng Phong cẩn thận từng tí một tìm chỗ cắt, cuối cùng quyết định cắt bên hông chén, không ngờ chỉ vừa ấn tay, cái chén đã vỡ thành mấy mảnh. Chén này là đồ từ ba ngàn năm trước, bảo tồn tới bây giờ đã mất đi độ cứng rắn, trở nên cực kỳ xốp giòn.

Chén gỗ vỡ tan, dưới đáy chén hiện ra một cái gì đó màu trắng, sau khi xuất hiện lập tức nhanh chóng bung ra, trong tích tắc một bàn tay màu trắng hiện ra trên mặt bàn.

Tả Đăng Phong cũng có chút dũng khí, thấy tình cảnh quỷ dị như vậy cũng không quá hoảng sợ, ngưng thần quan sát phát hiện bàn tay kia thực ra không phải tay, mà là một thứ giống như bao tay thời hiện đại, màu trắng.

Tả Đăng Phong nghi hoặc cầm lấy vật kia lên xem, thấy nó cực kỳ giống bao tay, thực ra cũng không chính xác lắm, vì nó dài hơn bao tay nhiều, gần tới tận khuỷu tay. Nó rất nhẹ, đeo vào tay không hề cảm thấy gì, và cảm giác truyền tới lại mềm mại như tơ, và có chút đường vân trên bề mặt.

Nếu như chỉ là hàng tơ thường, thì sau ba ngàn năm, khi tiếp xúc với bên ngoài phải mục ra, nhưng bao tay này lại không bị mục, chẳng những không mục mà còn cực nhanh khôi phục lại hình dáng ban đầu, đặc tính này hình như hàng tơ không thể có.

Trong lòng đầy nghi hoặc, Tả Đăng Phong đưa cái bao tay ra trước mặt nhìn thật kỹ, thấy đường dệt rất là thưa thớt, không dày như các sản phẩm dệt bình thường, ngoài ra sợi tơ dệt lại thô hơn tơ tằm rất nhiều lần, giống như quần áo vải thô vậy. điều khiến Tả Đăng Phong kỳ quái chính là chất liệu thô này, không phải do nhiều sợi tơ mỏng bện thành, mà là chỉ một sợi độc lập, nếu lấy tay gại ra xem còn thấy mơ hồ có nét sáng bóng đặc biệt của kim loại.

Thập Tam ở trong cổ mộ ba ngàn năm, thì vật này ít nhất cũng phải được ba ngàn tuổi, theo Tả Đăng Phong biết, ba ngàn năm trước không có công nghệ tinh luyện kim loại đến mức kéo được thành sợi mỏng như thế này, nên hắn cho rằng sợi tơ này không phải làm từ kim loại, mà nếu không phải từ kim loại, thì thứ tằm gì mới có thể nhả ra thứ sợi kỳ quái thế này.

Nghĩ hồi lâu, Tả Đăng Phong cũng không tìm ra đáp án. Điều hắn quan tâm bây giờ không phải là cái bao tay này từ cái gì bện thành, mà là nó có rắn chắc hay không. Nếu như có, vậy sau này lúc hắn muốn dùng linh khí có thể đeo vào tay, như vậy Thiếu thương huyệt có thể luôn áp vào hấp thu hàn khí trung hòa cho dương khí thừa mứa trong cơ thể.

Khẽ kéo kéo, Tả Đăng Phong phát hiện bao tay chẳng những rất chắc chắn, mà còn rất đàn hồi, kéo cỡ nào sợi tơ cũng không bị đứt. ngoài ra cái bao tay này là dành cho tay phải, đeo vào tay phải rất hợp, không hề có cảm giác bức bối, trói buộc.

“Đây rốt cuộc là cái thứ gì?” Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn cánh tay phải của mình, đeo bao tay vào nhưng nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra chiếc bao tay.

Trên thực tế, Tả Đăng Phong có cảm giác hình dạng của nó cũng không phải là bao tay, vì người Trung Quốc cổ đại không có đeo bao tay, bình thường quần áo dài đủ ấm không cần phải đeo bao tay, mà quan lại quyền quý trên tay đeo trang sức đủ loại, lại càng không thể đeo. Quan trọng nhất là bao tay này tỏa ra hàn khí cực mạnh, đeo vào đâu giữ ấm được, không biết rốt cuộc lúc trước nó là cái gì!

Tả Đăng Phong cẩn thận nghĩ ra mọi khả năng, cuối cùng cái nào cũng gạt đi, chỉ xác định được một điểm là bao tay này cực kỳ quý giá, loại vật liệu tơ này cực hiếm thấy. ngoài ra, bao tay này ban đầu khi được làm ra chắc chắn không phải để nhét vào dưới cái chén để ướp lạnh rượu, mà hẳn là hoàng gia ngẫu nhiên có được nó, phát hiện ra điểm thần kỳ của nó nên mới nhét vào trong chén gỗ.

“Hẳn là vũ khí hoặc pháp khí của người tu đạo!” Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ. Bao tay này tỏa hàn khí quá mạnh, hắn tu luyện Âm dương sinh tử quyết, trong người dương thịnh âm suy mới miễn cưỡng thừa nhận được hàn khí này, nếu đổi lại là người bình thường chắc chắn không cách nào đeo nó được, nếu không cánh tay sẽ bị quá lạnh mà tổn thương, như vậy chỉ có người tu đạo mới có thể chịu đựng được hàn khí mà đeo nó.

Tả Đăng Phong nghĩ rất lâu, rồi đột nhiên tháo bao tay ra để lên thớt, rồi cầm dao lên chém xuống. một dao này hắn dùng toàn lực, hồi trưa vào được tam cảnh, chưa khống chế lực thành thục nên một dao chém xuống làm cái thớt đứt thành hai nửa, mà cái bao tay lại chẳng tổn hao gì.

“Quả nhiên như mình nghĩ.” Tả Đăng Phong lầu bầu. sở dĩ hắn dám dùng dao chém bao tay là có nguyên nhân. Trên thế gian chuyện ghê gớm nhất chính là phân tích. Cái chén kia quá lớn, dùng để xin cơm rất phù hợp, nhưng làm đồ của hoàng tộc thì lại không ổn, phụ nữ hoàng tộc mà dùng cái chén to vậy uống rượu thì còn gì là tao nhã. Nếu vậy thì làm lớn đến thế để làm gì? Đó là bởi vì làm nhỏ sẽ không đủ để nhét cái bao tay này vào. Vậy tại sao không cắt nhỏ cái bao tay ra rồi làm cái chén nhỏ thôi? Đó là bởi vì rất có thể cái bao tay không thể nào cắt nhỏ ra được.

Tả Đăng Phong nghĩ vậy, nên mới dám xách dao ra chém. Kỳ thực khi chém hắn cũng đã tính toán, chỗ chém chính là chỗ cổ tay. Cái bao tay này hơi dài, tới tận khuỷu tay, nếu chém không đứt thì tốt, mà chém đứt thì cũng không ảnh hưởng tới việc đeo nó.

Lại đeo bao tay vào, Tả Đăng Phong bắt đầu ngồi xếp bằng suy nghĩ. Hắn nghĩ thêm thật sâu vào vấn đề. Vũ phu tầm thường không đeo loại bao tay này vì họ không có linh khí. Nếu là người trong đạo môn đeo, vậy cái bao tay này tuyệt đối không đơn giản chỉ để hộ thân hoặc để tiếp ám khí, vì người trong đạo môn khi tiếp ám khí căn bản hông cần đeo bao tay, nên cái bao tay này chắc chắn có một tác dụng quan trọng hơn.

Tả Đăng Phong đã tu luyện Âm dương sinh tử quyết, có hiểu biết về kinh mạch. mười hai kinh mạch là chủ mạch của cơ thể, Thủ thái âm phế kinh là chủ mạch thứ nhất. Thiếu thương huyệt trên Thủ thái âm phế kinh là huyệt vị quan trọng, chủ nhân của cái bao tay này đeo nó khẳng định là có liên quan tới Thiếu thương huyệt, nhưng người này tuyệt đối không phải bị tẩu hỏa nhập ma do luyện công giống mình, nếu như hắn không bị, vậy hắn đeo bao tay này để làm gì?

“Hay không dính dáng gì tới Thiếu thương huyệt, hắn đeo bao tay chỉ để khiến huyệt Lao cung phát ra linh khí để làm lạnh thôi?” Tả Đăng Phong khổ sở suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra đáp án. Trên tay con người có hai mươi mấy huyệt vị, Thiếu thương huyệt ở ngón cái, còn huyệt Lao cung lại ở lòng bàn tay, người tu đạo có thể bức truyền linh khí ra ngoài cơ thể qua huyệt Lao cung.

Đáng tiếc là Tả Đăng Phong tuy đoán ra tác dụng của bao tay nhưng lại không cách nào nghiệm chứng được, vì hắn mới chỉ đạt tam cảnh, linh khí chỉ có thể vận chuyển bên trong người. Chỉ khi nào đạt tới siêu việt chí tôn cửu cảnh mới có thể phóng linh khí ra ngoài.

Dù vậy Tả Đăng Phong vẫn thấy cao hứng, vì hắn không cần phải luôn cầm chén nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện