Lúc này sắc trời đã sáng choang, mọi người đều tụ tập ở bên cạnh mộ thất mà xem. Tả Đăng Phong ngồi xuống kiểm tra mặt đất, nền mộ thất lát gạch xanh, gạch xanh này không phải là gạch xám bị nung thành, mà là gạch màu vàng, nghĩa là gạch chưa được nung. 

"Thù Mộ Vũ, phía dưới có khí tức gì dị thường không?" Tả Đăng Phong hỏi, gạch chưa nung không có tính hỏa, có thể giấu giếm khí tức của âm chúc thổ ngưu.

"Khí tức khác thường thì không có, nhưng có mộc khí rất yếu." Đại Đầu lắc đầu, vì thời gian đã quá lâu, địa khí của nơi này không còn rõ rệt.

"Tiếp tục đào xuống." Tả Đăng Phong nói với binh sĩ nam.

Người kia lập tức đào xuống, lớp gạch vàng chỉ dày chừng năm mươi cen-ti-mét, qua lớp gạch này, xuất hiện một lớp gỗ.

Gỗ làm cả cây, nối liền với nhau, thân nào cũng to cỡ tô cơm, có thể thấy được những thanh gỗ hoa văn nhẵn nhụi, bên trong có màu vàng nhạt.

"Tả chân nhân, có phải là hoàng tràng đề hay không?" Đại Đầu bỗng hỏi.

Mọi người đều kinh ngạc, họ không hoàng tràng đề là cái gì, nên quay sang nhìn Tả Đăng Phong.

"Hoàng tràng đề là lăng mộ tử cung chuyên dụng của đế vương đời Hán, chính là lớp gỗ điệp thô bao bên ngoài quan tài, có tử cung nhất định sẽ có quan tài, nhưng theo lý thuyết chư hầu không có quyền sử dụng hoàng tràng đề, nếu không sẽ là vượt lễ nghi." Tả Đăng Phong cau mày giải thích.

"Tả chân nhân, vậy làm sao?" Binh sĩ nam ló đầu ra hỏi.

"Lái nó đi đi, phần còn lại để tôi xử lý." Tả Đăng Phong phất tay.

"Tả chân nhân, Quan tài của Khương Tử Nha có phải ở ngay dưới này hay không? " Cổ Trân chạy tới hỏi.

"Chắc chắn, hoàng tràng đề là vật chuyên dụng của đế vương, cũng có khi được ban thưởng cho chư hầu đại phu, nhưng Khương Tử Nha năm đó là lén lút chôn ở chỗ này, ông ta không có thánh chỉ cho về Chu quốc để mai táng, nên nếu ông ta sử dụng hoàng tràng đề chính là vượt lễ." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Ở bên dưới là tốt rồi." Cổ Trân đã một đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng.

"Tả chân nhân, ý của ngài là?" Đại Đầu chen vào, đào cổ mộ có hai cảnh giới cao thấp, người cảnh giới thấp chỉ lấy được vật chôn cùng, còn người cảnh giới cao có thể hiểu được tư duy của chủ mộ khi còn sống, cùng Cổ Nhân giao lưu vượt thời không.

"Khương Tử Nha đã đi Bắc cực đòi lấy lò xo để kiến tạo cơ quan, cho thấy khi còn sống ông ta đã tham dự kiến tạo toà lăng mộ này, việc sử dụng hoàng tràng đề chắc chắn ông ta đã biết, muốn biết nhân phẩm của một người, phải xem những lúc không có ai người đó đã làm gì, những cây gỗ này đều là gỗ ruột vàng trăm năm, ông ta không được dùng, nhưng ông ta lại dùng, cho thấy ông ta tự cho mình có công lao rất lớn, không thua kém gì Chu thiên tử, sử dụng hoàng tràng đề thể hiện suy nghĩ thật sự trong lòng ông ta." Tả Đăng Phong nói.

Mọi người gật gù, hoàn toàn tán thành với ý kiến của Tả Đăng Phong.

"Sao ông ta lại không để quan tài của mình trong mộ thất?" Đại Đầu không mù quáng theo.

"Theo sách sử ghi chép, Khương Tử Nha sau khi chết bị chở về Chu triều để an táng, lăng mộ ở Lâm Truy chỉ là mộ giả, nhưng trên thực tế Khương Tử Nha sau khi chết không hề bị chở về Chu triều, nơi này là cố hương của ông ta, là đất phong của ông ta, làm sao ông ta lại rời khỏi đây để trở về vòng xoáy tranh đấu quyền lực đó được, nhưng thánh chỉ không thể trái, nên ông ta phải tìm một thế thân để đưa về Chu triều, đội ngũ đưa ma đi đường ít nhất phải đi hơn nửa tháng, tới nơi thì cái xác cũng đã thối rữa, người ở Chu triều không thể mở quan tài khám nghiệm tử thi. Khương Tử Nha lúc chết đã hơn một trăm tuổi, là người già nên tính toán mọi việc rất cẩn thận, sợ thế thân bị người ta phát hiện được, cũng sợ người của Chu triều nghi ngờ, nên mới mai táng chân thân của mình ở ngay bên dưới mộ giả, dù người của Chu triều có tới, cũng sẽ chỉ nhìn thấy cái mộ thất rỗng tuếch, sắp xếp như vậy chẳng những có thể an nghỉ ở nơi cố thổ, mà có thể hàng năm được hiên ngang hưởng thụ tế tự." Tả Đăng Phong suy đoán, vì lịch sử thật đã qua quá lâu không thể nào chứng minh, nên những điều hợp tình hợp lý trở thành tiêu chuẩn chính để suy đoán.

"Tả chân nhân, Khương Tử Nha này rốt cuộc là người như thế nào." Đại Đầu hỏi, người trong Đạo môn ai cũng thích lịch sử cổ đại.

"Không phải trung cũng không phải gian, không tốt lắm nhưng cũng không xấu, là người bình thường." Tả Đăng Phong chỉ xuống dưới chân, "Cậu Ngũ hành mạng thổ, cậu tới đào, tôi mở quan tài."

Đại Đầu gật đầu, phất tay ra hiệu mọi người lùi lại, Chuyển Sơn Quyết tung ra, dịch chuyển hết bùn đất đi, lộ ra lớp gỗ dài sáu trượng, rộng ba trượng, vì được linh khí của âm chúc thổ ngưu tẩm bổ suốt ba ngàn năm, cộng với lòng đất rất khô ráo, nên đống gỗ không hề bị mục nát.

Đại Đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong gật đầu, Đại Đầu hai tay cùng vung tới, dịch đống gỗ hoàng tràng đề, lớp hoàng tràng đề sâu khoảng một trượng, lớp gỗ bị mang đi lộ ra bên dưới là một cái quan tài to lớn.

Hoàng tràng đề chỉ ở tầng ngoài tử cung, quách là lớp bọc ngoài quan tài, bên trong quan tài mới là chỗ để thi thể, lúc này mọi người chỉ có thể nhìn thấy quách, cái quách này ánh vàng lấp lóe, rõ là được chế tạo bằng vàng ròng, trên quách có khắc hình rồng lượn trong mây, uy nghiêm và xa hoa.

"Ngông cuồng lãng phí mới là bản tính con người, khiêm tốn tiết kiệm là phẩm cách do thời gian dưỡng thành, nhưng phẩm cách vĩnh viễn không thể chiến thắng bản tính." Tả Đăng Phong cười, Khương Tử Nha cũng không thể ngoại lệ, ông ta chỉ thích vàng ròng.

"Tả chân nhân, làm gì tiếp?" giọng Đại Đầu run run, ai mà chẳng muốn biết trong quan tài Khương Tử Nha có cái gì.

"Nhấc quách ra, hai chúng ta cùng nhấc một đầu." Tả Đăng Phong đưa tay ra hiệu Đại Đầu, hai người cùng nhấc một đầu, như vậy có thể nhấc cái quách ra ngoài mà không động chạm tới quan tài.

Quyết định này là chính xác, trọng lượng của quách vàng không hề nhẹ, hai người hợp lực nâng một đầu lên, lộ ra quan tài bên trong, quan tài dài một trượng, rộng sáu thước, hoàn toàn trong suốt, bên trong có một lão già râu tóc bạc phơ nằm yên trong đó.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lão giả trong quan tài có thể hình rất khôi ngô, mặc một bộ thường phục màu tím đen, hai tay để trước ngực, khuôn mặt trông rất sống động, thật ra dùng từ sống động để hình dung cũng không thỏa đáng lắm, vì một người khi chết đi, hình dạng sẽ thay đổi một chút với lúc còn sống, chỉ có thể bảo là thi thể này được bảo tồn cực tốt, gần như giống hệt bộ dạng lúc chết đi.

Cổ Trân và Vạn Tiểu Đường rút máy ảnh trong người ra chụp ảnh, Tả Đăng Phong không cản, sự chú ý của hắn dồn cả vào hai bàn tay của lão giả. Bàn tay đó đang cầm một cái kim bài màu vàng dài bảy thốn, rộng ba tấc, bên trên có khắc chữ, phần dưới đã bị ngón tay che khuất, nhưng hai chữ bên trên vẫn đọc được rất rõ, là ‘thiên triện’.

"Cái quan tài thuỷ tinh này còn trong hơn cả quan tài thuỷ tinh của niệm đường." Vạn Tiểu Đường cảm thán. Trong quan tài ngoài thi thể có rất nhiều đồ vật bằng ngọc rất tinh xảo và đẹp mắt, phỉ thúy xanh biếc, bạch ngọc trong veo, cái nào cũng đều là thượng phẩm hoàn mỹ, ngọc là đạo của người quân tử, ngọc càng to chứng tỏ chí khí người đó càng lớn.

"Đây là Bắc cực Huyền Băng, không phải thủy tinh." Tả Đăng Phong sửa lại, quan tài bốc lên hàn khí rất mạnh, do hàn băng được phơi nắng lâu ngày tạo thành.

"Tả chân nhân, thẻ bài vàng kia có bốn tầng, có phải bốn chữ thiên chữ triện sách (sách trời) ngài đang tìm hay không?" Đại Đầu chỉ bộ sách vàng chưởng thi thể, sách vàng này có hình thức giống hệt tấu chương của thời Thanh triều, dài và mảnh, gồm nhiều trang, Đại Đầu tuy không biết chữ cổ, nhưng biết thiên chữ triện sách chia làm bốn bộ phận.

"Mở nắp quan tài lên." Tả Đăng Phong nói. Thiên chữ triện sách hắn nhất định phải lấy, hiện giờ tâm tình của hắn rất tốt, không muốn hủy hoại thi thể Khương Tử Nha, đối với cố nhân nhất định phải dành cho ông ta một sự tôn trọng tương xứng.

Đại Đầu phóng linh khí hất nắp quan tài lên, Tả Đăng Phong tay phải vung Huyền Âm chân khí để giữ nhiệt độ cho cái xác, tay trái nhanh chóng cuốn lấy sách vàng.

Đại Đầu tay mắt lanh lẹ, biết Tả Đăng Phong không muốn lấy những món đồ khác, lập tức đậy nắp quan tài lại ngay. Tả Đăng Phong phóng thêm Huyền Âm chân khí, đóng băng gắn nắp quan tài lại vào thân quan tài.

"Gắn lại hoàng tràng đề, chôn kín nơi này." Tả Đăng Phong và Đại Đầu tròng lại quách vào như cũ, nói với mọi người.

Mọi người lập tức bận rộn, Tả Đăng Phong đưa quyển sách vàng cho Đại Đầu, "Đây chính là thiên chữ triện sách trong truyền thuyết, mang về, đưa cho sư phụ cậu."

"Á ." Đại Đầu ngây ra, y giật mình không phải vì quyển sách vàng, mà vì Tả Đăng Phong không hề xem mà đã đưa luôn cho hắn.

"Đây là vật do Tiên Nhân truyền xuống, binh pháp ghi chép bên trong đủ để tung hoành thiên hạ, phương pháp luyện khí có thể tinh luyện kim loại, chế tạo các loại đồ vật, cô hư pháp đủ để bày những đại trận nghịch thiên, kỳ môn độn giáp giúp biết quá khứ tương lai, sư phụ cậu là có người có đức, chỉ có ông ấy mới có tư cách nghiên cứu." Tả Đăng Phong nhét sách vàng vào tay Đại Đầu.

"Tả chân nhân, như vậy sao được, ngài còn chưa xem chút nào, tôi không thể nhận, nếu tôi cầm, sư phụ nhất định sẽ trách tôi." Đại Đầu lắc đầu, sách vàng này có vẻ ngoài cổ điển, trong hoa văn có chứa khí tức thượng cổ, nhìn là biết không phải vật phàm.

“Tôi là người sắp chết rồi, có lấy nó cũng không dùng được." Tả Đăng Phong xoay người đi lên, thật ra trong lòng hắn cũng rất tò mò, cũng muốn xem nội dung bên trong sách vàng, nhưng hắn đã áp chế lòng hiếu kỳ của mình, hắn không thể xem món đồ này, nếu không sẽ biết quá nhiều, biết càng nhiều, khả năng được trở về Dân quốc sẽ càng nhỏ, Tam Thanh thả một con sói về nước đã là rất phiêu lưu, họ tuyệt đối không thả một con rồng trở về, nếu không con rồng này một khi phi thăng sẽ tạo nên nguy hại rất lớn.

Thêm nữa, cái đạo tặng lễ cũng nhất định phải chân thành, không thể đứ thứ mình không thèm đi tặng người, mà phải đưa món mình yêu nhất, như vậy mới biểu hiện thành ý của mình, thường người nhận lễ lúc nào cũng thông minh người tặng lễ, Đạo nhân áo tím sẽ hiểu động cơ và thâm ý của hắn.

Mọi người nhanh chóng lấp đất lại, mang máy xúc ra chỗ khác bỏ, tới thị trấn mọi người đổi một chiếc ô tô to, đi Hà Nam.

"Nếu gặp thành phố hơi lớn thì dừng lại, kiếm một ít đồ hữu dụng về dùng." Tả Đăng Phong nói với lái xe Vạn Tiểu Đường, chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại Tử Dương quan, trước đó tới đó nhất định phải tìm chút rượu ngon cực phẩm, đưa cho lão lùn béo họ Ngưu kia để dụ dỗ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện