Đội du kích rút lui, quỷ tử cũng không đuổi theo, mà quay lại đuổi bắt dân chúng. Bọn chúng không ngốc, chúng biết trời tối thế này mà theo đội du kích vào trong rừng cây cũng sẽ chẳng bắt được ai.

Đội du kích lúc tới khoảng bốn mươi người, bây giờ chỉ còn không đến một nửa, không bị thương chỉ có bảy tám người, những người khác đều có băng bó. Râu quai nón mất đứt tai trái, nhưng hắn trời sinh tính tình bưu hãn nên không hề để ý, đầu của bệnh chốc đầu bị trúng đạn bay mất một mảng da, mặt và đầu cổ đầy máu, những người còn lại đa số là bị thương ở tay và chân, cũng có người bị bắn trúng bụng, những người này chắc chắn không thể sống, nhưng họ chưa tắt thở thì bọn râu quai dứt khoát sẽ không bỏ rơi họ.

"Các người rất thủ tín, tôi đi trước." Đi được một quãng, Tả Đăng Phong đặt người trên vai xuống, từ biệt râu quai nón. Người kia chết rồi, không cần phải mang theo nữa, mà dưới nách hắn còn kẹp một tên quỷ tử, Tả Đăng Phong muốn tìm một nơi yên tĩnh để bức cung.

"Mau cút đi, nếu không vì anh, chúng tôi không bị thương vong nặng thế này!” Bệnh chốc đầu giận dữ to tiếng.

"Ý anh là gì?" Tả Đăng Phong nhướng mắt.

"Nếu anh vừa vào đã đi cứu người, thì chúng tôi không phải chết nhiều như vậy." Bệnh chốc đầu lấy tay quẹt một dòng máu từ trên đầu chảy xuống.

"Lão Chu, đừng nói nữa. Tiểu huynh đệ, cậu đi đi." Râu quai nón nhìn chiến hữu của mình, rồi thở dài nói với Tả Đăng Phong.

"Đã nói 20', các người chỉ kiên trì được hơn 10', vậy mà cuối cùng lại thành lỗi của tôi?" Tả Đăng Phong cao giọng. Đã là giao dịch công bằng, chẳng việc gì phải nén giận trong lòng.

"Cứu người còn nói điều kiện, anh còn là người Trung Quốc không?" Bệnh chốc đầu đến gần Tả Đăng Phong trợn mắt nhìn hắn.

"Trước sau tôi giết tổng cộng hơn ba mươi tên quỷ tử, anh có giết nhiều hơn tôi không?" Tả Đăng Phong đáp trả. Hắn không nói ngoa, trên thực tế số lượng đó nhiều hơn con số ba mươi rất nhiều. Tuy nhiên Tả Đăng Phong giết quỷ tử là vì thù riêng chứ không phải quốc hận, nhưng dù là vì động cơ gì, thì hắn cũng đã thực sự giết quỷ tử, không ai có thể phủ nhận điểm này.

"Thôi, tiểu huynh đệ, cậu đừng nóng giận, chúng tôi hy sinh quá nhiều đồng chí, đạn dược cũng hết sạch, nên trong lòng lão Chu không thoải mái. Cậu mau đi đi. " râu quai nón thấy Tả Đăng Phong tức giận vội lên tiếng khuyên giải.

"Nói cho tôi biết bình thường các người ở đâu, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm cách lấy cho các người một ít đạn dược." Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát mở miệng nói ra. Tuy nhiên hắn theo đội du kích hợp tác chỉ là một trường giao dịch, nhưng là đội du kích phi thường thủ tín dùng, Tả Đăng Phong rất bội phục bọn họ. Hắn bản thân không có nhiều thời giờ như vậy cùng tinh lực đi kháng ngữ, nhưng là giúp đội du kích lấy điểm đạn dược vẫn là có thể.

"Muốn làm thì làm liền đi, đừng có ở đây nói suông." Bệnh chốc đầu vô cùng chán ghét sự lạnh lùng vô tâm của Tả Đăng Phong.

"Lão Chu, đừng nói bậy, tiểu huynh đệ này từng giúp chúng ta lấy mấy khẩu súng đó." Râu quai nón vội cản bệnh chốc đầu. Sau khi Tả Đăng Phong rời khỏi Văn Đăng, bệnh chốc đầu mới gia nhập đội du kích, nên có một số việc hắn không biết.

"Vậy tôi sẽ đi chung với các người mấy ngày, đến chừng nào giúp lấy được đạn thì tôi sẽ đi!" Tả Đăng Phong ghét nhất những người khoác lác, nên cũng ghét bị người khác nói mình khoác lác. Bệnh chốc đầu bảo hắn nói suông, khác gì bảo hắn khoác lác, nên Tả Đăng Phong rất là không thích.

"Tốt quá, hoan nghênh cậu gia nhập đội ngũ cách mạng." Râu quai nón mừng rỡ, hắn biết Tả Đăng Phong lợi hại, có hắn gia nhập, đội du kích sẽ rất trâu bò.

"Các người chờ tôi một chút, tôi đi khảo cung tên quỷ tử này rồi sẽ trở lại ngay." Tả Đăng Phong xoay người kẹp tên quỷ tử bỏ đi. Hắn không muốn để đội du kích biết hắn biết tiếng Nhật. Những quỷ tử biết chuyện này đều đã bị hắn giết, tuy chỉ để thoát Liễu Điền, nhưng hắn có thể khẳng định Liễu Điền sẽ không tiết lộ ra, nếu không sẽ bị thượng cấp nghi ngờ hắn tiết lộ cơ mật, nên đến bây giờ việc Tả Đăng Phong biết tiếng Nhật vẫn còn là bí mật.

"Cậu khảo cung?" giọng râu quai nón đầy nghi hoặc.

"Tên quỷ tử này biết nói tiếng Trung Quốc." Tả Đăng Phong cau mày nói dối. Từ lúc bị bắt tới giờ, tên quỷ tử này chỉ toàn cầu xin hắn thả ra bằng tiếng Nhật, chẳng nói lấy một từ tiếng Trung nào.

"Bắt được tù binh phải do chúng tôi thẩm vấn." bệnh chốc đầu lên tiếng.

"Đây là tù binh của tôi, không phải của anh." Tả Đăng Phong lạnh lùng quăng một câu rồi bỏ đi.

Đến một chỗ không người, Tả Đăng Phong bỏ tên quỷ tử xuống. Tên kia vừa chạm đất lập tức quỳ xuống xin hắn tha cho, bao nhiêu tinh thần võ sĩ đạo và cả Thiên hoàng vĩ đại cũng bị vứt đi mất.

"Có ai lấy được cái gì từng trong mộ hay không?" Tả Đăng Phong hỏi bằng tiếng Nhật.

Quỷ tử không ngờ Tả Đăng Phong biết tiếng Nhật, nên sững người ra một hồi mới đáp: "Từ lúc đào xuống tới giờ, chúng tôi chỉ tìm thấy một cái chén đá rất nóng mà thôi, hai hôm sau một đại tá tới lấy đi rồi. "

"Người kia dưới đuôi lông mày trái có nốt ruồi đúng không?" Tả Đăng Phong cau mặt. Tiếng Nhật ngọc và thạch (đá) phát âm giống nhau, nên Tả Đăng Phong không biết được người kia lấy đi là chén ngọc hay là chén đá.

"Đúng." Tên kia đáp ngay.

"Hắn mang cái chén đi khi nào?" Tả Đăng Phong không ngờ tình hình lại thảm thế này, Thuần Dương lại rơi vào tay Đằng Khi.

"Năm ngày trước."

Tả Đăng Phong biết đuổi không kịp, bọn quỷ tử đều có xe hơi, năm ngày chạy cả mấy ngàn dặm rồi.

"Chỉ có một mình hắn tới?" Tả Đăng Phong thở dài.

"Với một nữ đại uý, hình như là em gái của ông ấy. Tôi nghe cô ấy gọi đại tá là anh trai." Quỷ tử nói xong trơ mắt nhìn Tả Đăng Phong. Con người ai cũng có bản năng cầu sinh, đáng tiếc tên quỷ tử này không thể thả được. Trước đây Tả Đăng Phong không giết Liễu Điền là vì Liễu Điền đã cung cấp cho hắn nhiều thông tin có ích làm hắn vui vẻ, còn thông tin của tên quỷ tử này lại khiến Tả Đăng Phong căm tức, giết hay thả đều phải xem tâm tình của Tả Đăng Phong như thế nào.

Tả Đăng Phong đờ đẫn đi về phía trước, đây chính là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Thuần Dương rơi vào tay ai không rơi, lại rơi vào tay Đằng Khi. Có điều theo lời tên quỷ tử, việc đào mộ này cũng không phải do Đằng Khi cố ý bày ra, hắn chỉ là nhận được báo cáo thì tới lấy đi Thuần Dương mà thôi, chứng tỏ Đằng Khi cũng không biết công dụng của Thuần Dương, thuần túy chỉ là vô ý, có gì lấy đó.

Đằng Khi tìm được chén đá nhất định sẽ tìm hiểu vì sao nó nóng. Món đồ kia cũng không bền, nên sớm muộn gì Đằng Khi cũng sẽ phát hiện ra Thuần Dương. Cũng may Đằng Khi tuy có biết pháp thuật, nhưng tu vi của hắn không cao. Bây giờ mình đã có chỉ quyết tụ khí, tu vi nhất định sẽ vượt qua Đằng Khi, chỉ cần tu vi cao hơn hắn, vẫn có thể giết chết hắn.

Tả Đăng Phong đã gặp đủ thứ chuyện xấu, chuyện lần này tuy rất xấu nhưng cũng chưa phải là xấu nhất, nên Tả Đăng Phong cũng không nổi giận. Nhưng hắn biết muốn giết Đằng Khi sẽ trở nên khó khăn hơn, Đằng Khi còn là người do Thiên hoàng phái tới, không bị quân bộ quản thúc, em gái hắn đến Trung Quốc chắc là để giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ. Suy đoán này Tả Đăng Phong cũng không chắc lắm, vì hắn biết phụ nữ ở Nhật có địa vị rất thấp, phụ nữ bình thường không có tư cách tòng quân chứ đừng nói tới có cấp hàm, xem ra gia đình Đằng Khi rất không tầm thường.

"Thập Tam, từ hôm nay mày đi theo từ xa, đừng tới gần tao quá nhé." Tả Đăng Phong dặn Thập Tam, hắn không muốn những người kia đều thấy Thập Tam.

Thập Tam khẽ gật đầu, xoay người chạy đi, còn Tả Đăng Phong trở về chỗ đội du kích. Tìm Đằng Khi và sáu động vật âm đều cần phải đạt tới cảnh giới chí tôn, bây giờ tu luyện ở đâu cũng giống nhau, nên hắn mới bằng lòng ở lại giúp đội du kích kiếm đạn dược.

"Tù binh đâu?" Râu quai nón nghi hoặc nhìn ra sau lưng Tả Đăng Phong.

"Giết rồi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.

" Đội du kích Bát Lộ quân chúng ta không giết tù binh." Râu quai nón nhíu mày.

"Các người là đội du kích, không phải tôi." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp.

"Đi thôi.” Râu quai nón bất đắc dĩ nhìn Tả Đăng Phong, miệng hô chiến hữu rời đi.

Đội du kích không đi về phía rừng tây bắc, mà chuyển sang hướng đông. Bọn họ đi trước, Tả Đăng Phong tay bấm chỉ quyết tụ khí theo tít xa phía sau. Ưu điểm của chỉ quyết này là ở chỗ không bị thời gian địa điểm hạn chế, ở đâu lúc nào cũng có thể làm được. Nếu không gặp phải đội du kích, Tả Đăng Phong cũng vẫn tu luyện, mà có gặp đội du kích, thì cũng vẫn thế thôi.

Nửa đêm về sáng, đội du kích đi tới một sơn động. Sơn động không sâu, nhưng rất lớn, bên trong còn có một ít phụ nữ và trẻ em. Những người này đều là người nhà của thành viên đội du kích. Quỷ tử không cho phép thôn dân tham gia đội du kích, nếu biết có người tham gia, sẽ giết hết cả nhà, nên nhiều người già, con nít, phụ nữ đều phải cùng lên núi.

Tả Đăng Phong không biết đội du kích còn mang theo gia đình lên núi. Lần này đội du kích chết rất nhiều người, trong đó khó tránh khỏi có người còn người thân, nên vừa về tới sơn động, rất nhiều người đã khóc, ai cũng muốn đi nhặt xác người thân, bọn râu quai nón phải khuyên cản họ, nói là chờ quỷ tử đi rồi mới lấy được. Trong sơn động tạp âm khiến Tả Đăng Phong buồn bực, hắn bỏ ra ngoài sơn động kiếm một chỗ khuất gió nằm nghỉ.

Người trong sơn động đều là người nghèo, quần áo rách nát, sinh hoạt gian nan. Sáng sớm họ bắt đầu nấu cơm, râu quai nón đưa tới cho Tả Đăng Phong một chén cháo, sau đó ngồi xuống cạnh hắn nói về đạo nghĩa kháng Nhật. Tiếc là hắn có nói gì Tả Đăng Phong cũng không cho vào tai, chén cháo loãng kia hắn cũng không ăn, hắn không ăn đồ ăn của người ngoài.

"Đừng phải cố gắng thuyết phục tôi nữa." Tả Đăng Phong nghe một hồi không nhịn được liền đưa trong tay trả chén cháo cho râu quai nón, rồi đứng dậy đi xuống núi.

"Tiểu huynh đệ, cậu đừng đi." Râu quai nón vội đi theo.

"Tôi xuống núi một chuyến, sẽ về nhanh thôi." Tả Đăng Phong phất tay.

"Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm." Râu quai nón dừng bước.

Tả Đăng Phong đi chưa được bao xa, sau lưng râu quai nón vang lên tiếng bệnh chốc đầu thì thầm: "Đội trưởng, hắn có thể đi mật báo hay không?"

"Hắn muốn giết chúng ta đâu cần phải tìm trợ giúp!" câu trả lời của râu quai nón khiến Tả Đăng Phong thư thái, không thèm nghe thêm nữa, sải bước chân xuống núi.

Tả Đăng Phong xuống thị trấn tìm hiểu tin tức, sau đó mua một ít lương khô. Mục đích chính xuống núi lần này là để mua lương thực cho người già và trẻ em trên núi. Hắn không biết vì sao mình phải làm thế, có lẽ là hắn nghĩ mình phải chịu trách nhiệm với những đội viên du kích đã chết.

Khiêng gạo ra tới ngoại ô, nghe trong nhà một địa chủ có tiếng heo kêu, Tả Đăng Phong ngừng lại, do dự một chút rồi nhảy vào trong tóm con heo.

Trở lại trên núi trời đã gần giữa trưa, mọi người thấy Tả Đăng Phong khiêng gạo dắt heo đều kinh ngạc, vội chạy ra giúp, giết heo nấu cơm, tiếng người huyên náo.

"Tiểu huynh đệ, mấy thứ này lấy từ đâu ra vậy?" Râu quai nón tới ngồi cạnh Tả Đăng Phong. Trông dáng vẻ Tả Đăng Phong chẳng giống một kẻ có tiền.

"Gạo là mua, heo là trộm." Tả Đăng Phong ngồi cách mọi người rất xa.

Râu quai nón nghe vậy nhíu mày, nét mặt khó coi, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng rồi lại thôi.

"Tôi biết anh muốn nói cái gì, không cần nói nữa, tôi không nhập đội du kích đâu." Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

"Người có chí riêng, tôi không ép cậu, nói thật, cậu giết tù binh lại trộm đồ, tôi cũng chẳng dám thu nhận cậu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện