“Pháp khí thường dùng nhất của Mao Sơn phái chúng tôi là đồng tiền, ngày đó bên cạnh cậu có một nữ quỷ đi theo, tôi muốn dùng đồng tiền đó đánh tan nó, không nghĩ tới Ngọc Phật luôn luôn độc ác vô tình thế mà nổi lên thiện tâm, thời điểm mấu chốt dùng kim đậu thay cho đồng tiền.” Kim Châm thuận miệng trả lời.

Tả Đăng Phong nghe vậy cực kì ngạc nhiên, theo như lời của Kim Châm, nữ quỷ đó vô cùng có khả năng là hồn phách Vu Tâm Ngữ.

“Đỗ chân nhân, người nữ quỷ kia có hình dạng thế nào?” Tả Đăng Phong vội vàng hỏi.

“Nữ quỷ kia cũng mới chết không lâu, cũng không mang theo oán khí, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó chứ không thấy được hình dạng của nó. Bất qua tôi có thể khẳng định một điều, nữ quỷ kia không có ác ý với cậu.” Kim Châm nâng vò rượu lên uống một ngụm nói tiếp: “Ngọc chân nhân ắt là thấy được hình dạng của nó, bằng không nàng cũng không ngăn tôi đáng tan nó đi.”

“Dĩ nhiên là nàng không có ác ý với tôi” Tả Đăng Phong cố nén bi thương chậm rãi lắc đầu. Giờ này trong lòng của hắn tràn đầy cảm động, không nghĩ tới sau khi Vu Tâm Ngữ chết đi vẫn còn thương nhớ hắn, luôn như hình với bóng không muốn rời xa. Ngoài cảm động, Tả Đăng Phong còn có một tia an ủi. Lúc mình chôn cất thi thể Vu Tâm Ngữ cùng với những sự tình phát sinh sau đó, ắt là hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã chứng kiến toàn bộ, nàng thấy được hắn bi thương, cũng thấy được lòng dũng cảm của hắn.

“Tuy nó không có ác ý với cậu, nhưng thể xác con người là thuần dương, quỷ hồn là âm tính, quỷ hồn đi theo người sống sẽ làm hao tổn dương khí của người sống. Cho nên tôi mới định đưa đồng tiền đó cho cậu.” Kim Châm buông vò rượu bắt đầu dùng bữa. Kim Châm rất cao ngạo, nhưng phần cao ngạo này chỉ biểu hiện ra đối với người thế tục, còn người thực lực tương đương hay bạn bè, hắn lại trò chuyện rất nhiều.

“Tôi tiến vào Chí Tôn chi cảnh thì cũng có thể cảm nhận được khí tức hồn phách tồn tại, nhưng vì sao hiện giờ tôi không cảm giác được nàng?” Tả Đăng Phong vội vàng hỏi.

“Cậu nói Chí Tôn chi cảnh có phải như lời Phật môn gọi là kiếp nạn còn theo lời Đạo môn là độ kiếp?” Kim Châm nhíu mày hỏi lại.

“Không rõ” Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

“Phàm là người tu đạo hoặc người ngoài nếu muốn tiến vào cảnh giới như chúng ta bây giờ đều phải trải qua cửa ải Thiên Lôi gia trì thân thể, ba đạo thiên lôi qua đi, mười người không sống một.” Kim Châm so với Tả Đăng Phong thì hiểu biết nhiều hơn.

“Đúng rồi, tôi đã qua cửa ải này.” Tả Đăng Phong bừng tỉnh đại ngộ.

“Thiên Lôi độ kiếp có ba đạo, cậu nhận mấy đạo?” Kim Châm hiếu kỳ hỏi lại.

“Một đạo” Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

“Tôi cũng một đạo, hai đạo sau đều do tổ sư bá chịu thay cho tôi.” Kim Châm lắc đầu thở dài.

“Tôi thì chịu đạo thứ ba.” Tả Đăng Phong thốt. Căn cứ lời Kim Châm thì xem ra hắn nhận đạo thiên lôi thứ nhất.

“Vậy tu vi linh khí của cậu so với tôi còn vững chắc hơn vài phần. Ba đạo thiên lôi, mỗi đạo sau so với đạo trước thì mãnh liệt hơn, mỗi khi tiếp nhận được một đạo, linh khí trong cơ thế sẽ vững chắc một phần, nhận được toàn bộ ba đạo thiên lôi đánh xuống mà không chết cơ hồ là không có ai.” Kim Châm nhìn Tả Đăng Phong giải thích.

“Vì sao hiện giờ tôi không cảm thụ được hồn phách đi theo tôi?” Tả Đăng Phong quay lại vấn đề cũ.

“Người anh em, cậu thật là cái gì cũng không biết a, người sau khi chết, bảy ngày đầu hồn phách âm khí nặng nhất, sau đó âm khí càng ngày càng yếu, nếu như không có oán khi thì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, hồn phách sẽ tự động tiêu tán.” Kim Châm bất đắc dĩ chỉ rõ kiến thức cơ bản cho Tả Đăng Phong.

“A” Tả Đăng Phong nghe vậy đứng bật dậy. Nếu như Kim Châm nói đúng thì hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã tiêu tán mất.

“Nữ quỷ kia là gì của cậu?” Kim Châm thấy Tả Đăng Phong kinh hãi thất sắc, lập tức nhíu mày hỏi.

“Là vợ tôi.” Tả Đăng Phong biết mình thất thố vội vàng ngồi xuống.

“Người anh em, hãy nén bi thương lại.” Kim Châm đưa tay vỗ vỗ bả vai Tả Đăng Phong.

“Đỗ chân nhân, đừng nói ý của anh là hồn phách của vợ tôi đã tiêu tán?” Tả Đăng Phong trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Kim Châm trước mặt, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là bắt quỷ, Kim Châm là chưởng giáo phái Mao Sơn, lời hắn nói tuyệt đối là chân lý.

Kim Châm nghe vậy cũng không trả lời ngay cho Tả Đăng Phong mà ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu trôi qua mới thu hồi ánh mắt lại.

“Bình thường thì hồn phách sau bốn mươi chín ngày nhất định sẽ tiêu tan, chỉ có một ít hồn phách vì lo lắng gì đó thì sẽ nương tựa theo tia lo lắng đó mà ngưng lại dương thế trong thời gian rất lâu. Hiện giờ cậu đã độ kiếp thành công, âm vật cũng không dám tới gần cậu, có khả năng hồn phách vợ cậu vẫn chưa tiêu tán nhưng lại không dám đi theo.” Kim Châm lần nữa đưa vò rượu lên uống một hớp.

“Cô ấy không dám đi theo thì sẽ ở chỗ nào?” Tả Đăng Phong đã sớm không còn tâm tình uống rượu.

“Tôi cũng không rõ.” Kim Châm xoay người vẫy vẫy tay với người làm thuê trong tiệm, ý bảo đối phương đưa trà lên.

Kim Châm có ý bảo tiểu nhị đưa trà là có hai khả năng, môt là thật sự khát nước nên muốn uống, hai là đã tới thời điểm uống nước xong sẽ kết thúc, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất khẩn trương. Lúc trước vẫn luôn truy hỏi Kim Châm, dường như đang thẩm vấn phạm nhân vậy, thật rất thất lễ.

Lúc này Tả Đăng Phong nhớ lại lời Ngọc Phật nói lúc hắn đi Đông Bắc: “Lúc trước ta thật sự xem trọng cậu, ta còn tưởng rằng cậu có thể không quên không rời xa”. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hẳn là nàng không phát hiện nữ quỷ đi theo hắn, mà lúc đó chưa quá bốn mươi chín ngày. Ngọc Phật cũng là cao nhân trong đạo môn, lời của nàng cũng có thể dùng để làm bằng chứng so sánh với lời Kim Châm nói ra. Như vậy vẫn có khả năng hồn phách vì lo lắng mà ngưng lại dương thế lâu dài, nếu vậy Tả Đăng Phong lần nữa lại thấy hy vọng. Tuy không thể trông thấy hồn phách của Vu Tâm Ngữ, nhưng cũng không thể nói hồn phách nàng đã bị tiêu tán.

“Tiểu nhị cho tôi hai món ăn.” Tả Đăng Phong hướng tiểu nhị gọi, trên thực tế món ăn còn rất nhiều, Tả Đăng Phong làm vậy là muốn cho Kim Châm biết hắn chưa muốn giải tán.

Kim Châm thấy vậy cũng không ngăn cản, làm nội tâm Tả Đăng Phong hơi yên ổn. Nước trà đưa lên, Kim Châm chế trà cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong vội vàng khiêm nhượng. Vì Kim Châm là chưởng giáo phái Mao Sơn nên địa vị hắn cao quý, tuy tu vi là như nhau nhưng nếu không thấy Tả Đăng Phong thuận mắt, căn bản gã sẽ không theo hắn để uống rượu tâm tình.

Kim Châm ăn cơm không nhiều, các loại thức ăn chỉ gắp sơ rồi ngưng, nhưng tửu lượng lại không kém. Một vò rượu đế hai cân, rất nhanh đã uống cạn đáy. Khách quan nhìn thì Tả Đăng Phong ăn uống tương đối nhiều, hắn đã quá quen cuộc sống khổ cực, rất ít khi ăn được những thức ăn tinh xảo thế này. Ngoài ra vì kiếp sống lang thanh quá lâu đã tạo thành thói quen gặp được thức ăn gì cũng đều ăn hết sức, bởi vì hắn không biết bữa ăn tiếp theo sẽ là khi nào.

Sau đó hai người nói chuyện phiếm tương đối nhẹ nhàng. Tuy tính cách Tả Đăng Phong cực đoan, nhưng hắn cũng không cuồng vọng coi trời bằng vung, hắn biết mình tuy có tu vi linh khí sánh ngang với Ngũ Đại Huyền Môn Thái Đầu, nhưng không hề có kinh nghiệm giang hồ, cho nên hắn rất khiêm tốn thỉnh giáo Kim Châm. Kim Châm thấy Tả Đăng Phong tu vi cao thâm nhưng thủy chung vẫn lấy lễ học hỏi, khiến hắn có ấn tượng rất tốt với Tả Đăng Phong.

“Đỗ chân nhân, trong ngũ đại huyền môn Thái Đẩu thì anh ở vị trí đầu, nhưng không biết lai lịch bốn vị kia thế nào, là địch hay bạn với anh?” Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.

“Cái gọi là huyền môn Thái Đẩu chỉ là đề tài tán chuyện rãnh rỗi của người giang hồ, điều này không đúng lắm, trên thực tế có rất nhiều cao nhân lánh đời không ra, còn năm người chúng tôi xuất đầu lộ diện nhiều nên được thế nhân biết rõ thôi.”

“Ngoài ra, xếp hạng tôi đầu tiên cũng không phải vì tôi có pháp thuật tinh diệu nhất, mà bởi vì tôi là chưởng giáo Mao Sơn, luôn dùng Kim Châm để thi pháp cho nên mới xấu hổ nhận cái vị trí đầu tiên này. Còn những vị khác ắt cậu cũng đã được nghe nói. Ngân Quan Vương chân nhân là chưởng giáo phái Toàn Chân, vốn có tên là Vương Quốc Tĩnh, nhập đạo lúc thanh niên, tu tập chính là Thiên Cương chính khí bình thường nhất của Toàn Chân giáo, nhưng nếu tu luyện đến cực hạn thì uy lực cũng rất kinh người. Mọi người đều biết võ học không bằng đạo pháp và thần thông huyền diệu, người tập võ cũng rất khó bằng võ học mà phá được thiên kiếp, nhưng Vương chân nhân lại làm được, hơn nữa dùng chính là công phu thông thường nhất.” Bất luận kẻ nào uống rượu cũng đều nhiều lời, Kim Châm cũng không ngoại lệ.

“Võ học của Vương chân nhân có điểm gì tinh diệu?” Tả Đăng Phong thừa dịp Kim Châm uống trà liền xen vào một câu.

“Cậu có thể phóng linh khí ra ngoài bao xa?” Kim Châm cũng không trả lời thẳng vấn đề của Tả Đăng Phong.

“Năm trượng.” Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

“Năm trượng quả thực không gần, tôi chỉ có thể phóng ra ngoài ba trượng, mà Vương chân nhân có thể phóng ra chín trượng.” Kim Châm đưa ánh mắt tán thưởng về phía Tả Đăng Phong, cùng lúc trả lời vấn đề cho hắn. Phạm vi công kích linh khí của Ngân Quan so với bọn hắn rất xa, nếu đối địch sẽ chiếm hết tiên cơ, người khác không đánh tới gã nhưng gã lại có thể công kích được người khác.

“Hạc Phi Long Du, là thuật chuyên về tấn công.” Tả Đăng Phong gật đầu tiếp lời.

“Lời đó không sai.” Kim Châm tỏ vẻ đồng ý với ý kiến Tả Đăng Phong. Phái Mao Sơn am hiểu chính là trận pháp và bắt quỷ hàng yêu, nên phương diện tu luyện linh khí dĩ nhiên có chỗ khiếm khuyết.

“Bên ngoài đồn đãi Đồng Giáp là bại hoại của Phật môn, không biết có phải là thật hay không?” Tả Đăng Phong lại hỏi tiếp.

“Lời đồn cũng không sai, người này là tăng nhân Mật tông, danh tự dài quá tôi cũng không nhớ kĩ, hắn là nanh vuốt của Mông Gian đức vương, người cao hơn hai thước, nặng hơn ba trăm cân, giống như một con gấu. Dị thuật Mật tông kiếm tu nội ngoại, tu luyện công phu đao thương bất nhập, đại thủ ấn cực kỳ cương mãnh, trừ Ngân Quan ra không người nào dám chính diện tiếp nhận. Lúc trước tại thành Nam Kinh tôi từng gặp qua hắn, cuối cùng chỉ có thể vây khốn hắn bằng trận pháp mới có thể thoát thân.” Mặt Kim Châm lộ vẻ ngưng trọng.

“Người này to lớn như vậy, khẳng định thuật khinh thân không tốt.” Tả Đăng Phong thuận miệng suy đoán.

“Cũng không kém cỏi lắm đâu, nếu sau này cậu gặp hắn thì phải vạn lần cẩn thận, bất quá hắn có một đặc điểm là buổi tối không ra khỏi cửa.” Kim Châm mở miệng nhắc nhở.

“Vì sao?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Dị thuật Mật tông có pháp môn Âm Dương Song Tu, Đồng Giáp rất háo sắc.” Vẻ mặt Kim Châm lộ rõ khinh thường.

“Thiết Hài và Ngọc Phật có tu vi và nhân phẩm thế nào?” Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.

“Thiết Hài có pháp danh là Minh Tịnh, là giữa đường quy y, tục gia là họ Vương, đơn danh một chữ Bân, nguyên quán ở An Huy, nghe nói năm đó là vì đào hôn mới đi Thiếu Lâm tự, ngộ tính rất cao, vừa vào đã được phương trượng xem trọng, sau khi khảo sát ba năm liền truyền Tẩy Tủy kinh cho hắn, hắn cũng không phụ kỳ vọng của phương trượng, đã luyện đến mức tột cùng tầng thứ chín của Tẩy tủy kinh. Năm Dân quốc thứ mười bảy, quân phiệt Thạnh Hữu Tam hỏa thiêu Thiếu Lâm tự, hắn xả thân bảo vệ chùa, đại khai sát giới, khiến hai trăm quân tiên phong của Thạch Hữu Tam có đến mà không có về, bản thân hắn cũng trúng hơn mười viên đạn. Đáng tiếc là cuối cùng hắn cũng không ngăn cản được trường kiếp nạn kia, Thiếu Lâm tự vẫn bị thiêu hủy, đáng giận chính là sau khi hắn được cứu sống cũng không được ban thưởng và vinh danh xứng đáng mà còn bị trụ trì tân nhiệm cho là sát nghiệt sâu nặng, đưa tới kiếp nạn cho Thiếu Lâm tự, do đó bị phạt diện bích mười năm. Trong lòng Minh Tịnh cảm thấy oan khuất nhưng vẫn đi hậu sơn diện bích, diện bích được năm năm thì uất ức mà sinh cuồng, thần trí xảy ra vấn đề, rời khỏi Thiếu Lâm tự mà lang thang khắp nơi. Tuy thần trí hắn có vấn đề nhưng bản tính lại thập phần nhân hậu, không trộm cắp, không cướp đoạt, rất ít làm ác.” Kim Châm lắc đầu thở dài.

“Dường như hắn có trộm cái gì đó a. Lúc tôi đi Đông Bắc có gặp hắn trộm con tiểu hầu tử của Ngọc Phật.” Tả Đăng Phong mở miệng cười nói. Đến lúc này Tả Đăng Phong mới hiểu được vì sao khi đi Thiếu Lâm tự ăn trộm thì thấy được kinh văn có dấu vết bị thiêu hủy, thì ra mười năm trước Thiếu Lâm tự gặp tai ương.

“Chuyện này tôi biết rõ, hắn thật sự trộm của Ngọc Phật con cửu dương tiểu hầu tử, Ngọc Phật đuổi hắn hơn một tháng, cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát. Ngọc Phật tức giận chạy đến Thiếu Lâm tự bắt phương trượng giao người, nhưng mà Minh Tịnh nhiều năm chưa từng về chùa, thì lấy gì phương trượng giao cho nàng. Đoán chừng giờ này Thôi Kim Ngọc còn đang chận cửa ở chùa Thiếu Lâm.” Kim Châm mở miệng cười nói.

“Tại sao hắn phải trộm con khỉ của Ngọc Phật?” Tả Đăng Phong giờ mới biết Ngọc Phật có tên là Thôi Kim Ngọc

“Người có thần trí không rõ ràng, thì làm ra chuyện cần gì lý do, có khả năng là hắn chỉ cảm giác con khỉ cửu dương kia thú vị nên bắt trộm chơi vài ngày, chỉ là lần này hắn đã gây đại họa. Con khỉ cửu dương kia chính là con vật mà Ngọc Phật rất yêu mến, trước kia nó đã từng cứu mạng nàng. Ngọc Phật nổi danh là ác độc vô tình, nếu Minh Tịnh thật sự không giao ra con khỉ cửu dương, rất có thể Ngọc Phật sẽ ra tay với chúng tăng chùa Thiếu Lâm.” Kim Châm cười khổ lắc đầu.

“Con khỉ của Ngọc Phật sao gọi là con khỉ cửu dương?” Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi, dù trong lòng hắn đã biết rõ vì sao.

“Chuyện này nói đến rất dài, quay lại ba ngàn năm trước kia, thời kì Thương Chu mà nói….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện