Rất nhanh, Kim Giáp Cương Thi đã chạy ra khỏi cửa phòng. Lúc này ở ngoài phòng có rất đông quỷ tử. Tứ chi của Kim Giáp Cương Thi cũng không cứng ngắc vụng về, vung tay nhấc nhân cũng không khác gì người thường, hơn nữa nó có sức lực rất lớn, móng vuốt lộ ra có thể dễ dàng đâm thủng ngực quỷ tử, nhấc chân đạp ra có thể đá bay bốn năm tên. Nhưng quan trọng nhất là hành động của nó cực kỳ nhanh nhẹn, lăng không tránh né, xê trái dịch phải, không có chút nào chậm chạp cồng kềnh. Hồn phách con người khống chế Kim Giáp Cương Thi đã tạo ra một tổ hợp hoàn mỹ, đó là tốc độ phản ứng nhanh nhẹn của người và sức mạnh khổng lồ của Kim Giáp Cương Thi.

Kim Giáp Cương Thi vừa ra, thì phản ứng lớn nhất của lính Nhật là sợ hãi. Cho tới bây giờ bọn chúng chưa từng thấy qua vật này. Bất quá , chúng chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi đồng loạt giương súng bắn. Trong bóng đêm, bộ giáp màu vàng trên người Kim Giác Cương Thi khiến người dễ nhận thấy, nên quỷ tử nhắm bắn rất chuẩn xác. Phần lớn đạn đều bị Kim Giáp trên người Cương Thi chận lại, nhưng cũng có một ít bắn trúng vào những nơi không có Kim Giáp bảo vệ. Nhưng trên người Cương Thi không có máu chảy ra, hành động không có chút nào bị ảnh hưởng.

Số lượng quỷ tử đông đảo. Kim Giáp Cương Thi công kích địch nhân dựa vào lực lượng chứ không phải linh khí, cho nên nó cần phải giết từng tên một, do đó những tên khác có một hơi thở dốc để bắn, tiếng súng nổ ngày càng nhanh.

Đúng vào lúc này, Thập Tam từ cửa sổ phía bắc nhảy vào, vẻ mặt ảo não và vội vàng. Ảo não chính là không đuổi bắt được hầu tử, vội vàng là do nó nghe được tiếng súng, nên đoán được có khả năng Tả Đăng Phong gặp nguy hiểm, do vậy mà quay về cứu viện.

“Bảo vệ cửa sổ.” Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam hô lên, đồng thời nhanh chóng chạy ra cửa phòng hiệp trợ Ngọc Phật nghênh địch. Lúc này bên ngoài ánh sáng không rõ, nên Tả Đăng Phong rất dễ ra tay. Tay trái ấn quyết tụ tập linh khí, tay phải đánh địch, đều nhắm vào những tên đang ngắm bắn Ngọc Phật mà đánh.

Ngọc Phật được hắn trợ giúp, áp lực liền giảm xuống. Hai người liên hợp tác chiến, rất nhanh đã đánh đuổi toàn bộ quỷ tử trên lầu hai xuống dưới.

“Ngọc chân nhân, đi ra ngoài giết tên quan chỉ huy quỷ tử cấp bậc đại tá dưới kia giúp tôi. Hắn là kẻ thù của tôi.” Tả Đăng Phong rất nhanh hướng Ngọc Phật hô lớn. Hắn thì không dám đi ra ngoài, nhưng Ngọc Phật khống chế Kim Giáp Cương Thi nên không sợ đạn. Thật ra Tả Đăng Phong rất muốn tự tay giết chết Đằng Khi, nhưng lúc này tình huống không cho phép, nên hắn chỉ có thể lùi một bước để tiến.

“Được!” Ngọc Phật nghe vậy liền bỏ qua bảy tám tên quỷ còn lại trong phòng, lắc mình xông ra ngoài.

Tả Đăng Phong ngay sau đó ra tay đoạt lấy súng của những tên quỷ này. Hắn không dám giết hết đám quỷ tử, bằng không quỷ tử bên ngoài sẽ ném lựu đạn vào.

Ngọc Phật vừa ra khỏi cửa phòng liền xông vào giữa lòng quân địch. Kim Giáp Cương Thi mà nàng đang thao túng cũng không phải là được Kim Giáp che kín toàn bộ cơ thể, một số nơi không có Kim Giáp che chắn cũng tương đối mềm yếu, nếu như trúng quá nhiều đạn thì cũng sẽ tạo cho Cương Thi những ảnh hưởng không thể chữa trị, cho nên nàng đưa ra lựa chọn thông minh xông vào giữa quân địch, làm như vậy lính Nhật sợ ‘ném chuột vỡ bình’, không thể nổ súng bậy bạ.

Phàm là việc có lợi thì cũng sẽ có hại. Xông vào lòng quân địch thì cương thi không bị súng bắn quá nhiều, nhưng tốc độ di chuyển lại tương tối chậm chạp. Lúc này ở phía ngoài không chỉ có lính Nhật mà còn có một đại đội lính ngụy. Những tên Hán gián này bị quỷ lùa lên phía trước, trở thành pháo hôi chết thay chúng, khiến tốc độ tiến lên của Kim Giáp Cương Thi rất bị hạn chế.

“Ngọc chân nhân, không được thì quay lại.” Tả Đăng Phong nghiêng người dò xét bên ngoài rồi hướng Ngọc Phật hô lớn.

Ngọc Phật cũng không trở về theo lời gọi của Tả Đăng Phong mà nhanh chóng đưa chân lên đạp bay mấy tên ngụy quân gần đó, rồi yêu kiều quát lên một tiếng: “Ngự giáp Phi Thiên.” Cương Thi tức thì rùn gối vung tay, đột nhiên rời khỏi mặt đất, bay lên ba trượng, vặn người lao xuống nơi Đằng Khi cách đó không xa.

Tư thế công kích này làm Tả Đăng Phong mở rộng tầm mắt. Hắn không nghĩ tới Kim Giáp Cương Thi mặc bộ giáp trụ nặng như vậy mà vẫn có thể nhảy lên cao như thế. Hắn không nghĩ tới thì Đằng Khi cũng không nghĩ tới. Nhưng mà Đằng Khi lại biết cái tên mặc áo giáp kim quang lóng lánh này là nhắm vào hắn, dưới tình thế cấp bách hắn cũng không hồ đồ, rất nhanh đã đoạt lấy khẩu súng máy trong tay của tên quỷ tử bên cạnh nổ súng ngăn chặn.

Đạn súng máy so với đạn bình thường thì dài hơn, uy lực cũng lớn hơn. Bắn vào Cương Thi mặc giáp trụ, trên Kim Giáp vang lên tiếng ‘đinh đương’. Cương Thi mặc giáp trụ được làm bằng kim loại rất đặc thù, bị đạn bắn trúng cũng không xuất hiện hoa lửa, cũng không bị bắn xuyên qua. Nhưng mà tốc độ viên đạn bắn ra cực nhanh làm giảm tốc độ lao xuống của Kim Giáp Cương Thi, làm nó rơi xuống bên ngoài cách Đằng Khi ba bước. Dù vậy Ngọc Phật cũng không chịu bỏ qua., miễn cưỡng chỉ huy cương thi nghiêng về phía trước giơ vuốt tấn công Đằng Khi.

Có ít người đáng chết, nhưng lẽ ra không nên chết lúc này. Trong lúc khẩn yếu này, một tên lính bởi vì kinh hoàng tránh né, không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao lại đón nhận trảo của Cương Thi, cánh tay Cương Thi lọt vào ngực đâm xuyên qua lưng. Ngọc Phật thấy thế cực kỳ tức giận, cũng không rút tay về. Nàng rất rõ, nếu rút tay về thì sẽ không còn kịp đâm thêm lần nữa, dưới tình thế cấp bách, nàng tiếp tục đẩy tên quỷ tử đó đâm tiếp vào.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi dừng lại, đã tạo cho Đằng Khi cơ hội chạy trốn. Hắn nhanh chóng nghiêng người chạy vào phía sau đám lính, khiến tay của Kim Giáp Cương Thi đâm vào không khí.

“Ngọc chân nhân, mau trở lại.” Tả Đăng Phong vội vàng thăm dò tình hình rồi hô lớn. Lúc này ngụy quân tăng viện đã tới rất đông, nếu không rút về, sẽ lâm vào tình cảnh bị vây chặt. Nếu là một trăm năm trước kia thì có thể nói Kim Giáp Cương Thi vô địch thiên hạ, nhưng hiện tại thì không được, bởi vì giờ đã có súng pháo.

“Tôi giúp cậu giết hắn đã.” Ngọc Phật nghe vậy liền hô lên, rồi lại tiếp tục xông ào ào vào quân địch đuổi theo Đằng Khi. Có vài người hiểu được ‘tri ân tất báo’, Ngọc Phật chính là loại người này. Khi trước Tả Đăng Phong liều mình giúp đỡ làm nàng rất cảm động trong lòng. Khuya nay lại tiếp tục liều mình tương trợ, nàng cũng đã nhìn thấy. Cho nên giờ nàng không để ý nguy hiểm, muốn vì Tả Đăng Phong mà giết chết cừu nhân của hắn.

Lúc này quỷ tử và ngụy quân tập trung toàn bộ súng ống nhắm vào Kim Giáp Cương Thi. Ngọc Phật không dám thao túng Cương Thi nhảy lên lần nữa, bởi vì một khi nhảy lên sẽ trở thành mục tiêu của tất cả quân lính nơi đây. Nàng chỉ có thể ở trong lòng quân địch giết từng tên mà tiến về phía trước.

Tả Đăng Phong thấy thế cũng không kìm chế được nữa, đột nhiên cắn răng nhíu mày xông ào vào trong kẻ địch. Huyền Âm chân khí cấp tốc bắn ra, sương lạnh bốc lên, người ngăn chặn tan tác.

Bản thân Kim Giáp Cương Thi đã khiến mọi người thất kinh run sợ. Huyền Âm chân khí tạo thành dị tượng cộng thêm trong lòng quỷ tử và ngụy quân bị khủng hoảng và Đằng Khi đã chạy trốn, khiến bọn chúng không còn lòng ham chiến. Cho nên khi Tả Đăng Phong lao ra, quỷ và ngụy quân bắt đầu sinh lòng thoái lui, chạy trốn khắp nơi.

Trong khi hai quân đang chém giết, khí thế mạnh hay yếu cực kỳ quan trọng. Khí thế hai người như trâu như hổ làm quỷ và ngụy quân không dám ham chiến, đều kéo súng chạy trốn. Chạy nhanh nhất là ngụy quân, lũ người này là ghê tởm nhất, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, cũng y như khi đánh với đội du kích vậy.

Địch nhân vừa chạy, hai người liền lập tức đuổi theo. Nhưng đuổi theo không bao xa, Tả Đăng Phong nghe được tiếng Đằng Khi ra lệnh ném lựu đạn, liền hô lớn cảnh báo Ngọc Phật, sau đó liền lui về phía sau né tránh.

Cùng lúc đó, quỷ ném ra số lượng lớn lựu đạn. Ngọc Phật nghe nhưng không hiểu tiếng Nhật, nên khi nhận được cảnh báo của Tả Đăng Phong thì cần phải có thời gian phản ứng, do vậy nàng lui về sau hơi chậm. Lựu đạn nổ sinh ra lượng lớn mảnh vỡ, có rất nhiều mảnh bắn trúng vào Kim Giáp Cương Thi, trong đó có một mảnh rất có khả năng đã thương tổn đến đùi phải của Cương Thi. Bởi vì khi Kim Giáp Cương Thi lùi lại phía sau rơi xuống đất, thì phải quỳ một chân trên đất.

“Ngọc chân nhân, cô bị sao không?” Tả Đăng Phong lắc mình tiến lên đưa tay ra nâng.

“Không có gì đáng ngại, nhưng trời sáng nhanh quá, Kim Giáp Cương Thi nhìn thấy ánh mặt trời thì uy lực sẽ giảm đi.” Ngọc Phật ngẩng đầu lên nhìn chân trời ở phía Đông.

“Trước tiên chúng ta phải rời khỏi chỗ này thôi.” Tả Đăng Phong từ trong đám bui mù do lựu đạn gây ra nhìn về phía Nam thấy đám người Đằng Khi đang nhanh chóng rút lui. Bất quá quỷ được huấn luyện nghiêm chỉnh, dù rút lui cũng không giống như ngụy quân chạy tán loạn mà có tổ chức sắp xếp rút lui.

“Cậu đi theo hắn, tìm cơ hội hạ thủ.” Ngọc Phật khống chế được Kim Giáp Cương Thi đứng lên, có thể gân mạch nơi đùi phải của Cương Thi bị thương tổn nên không đứng vững.

“Không thể đuổi, linh khí của tôi đã hao hết.” Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu rồi lấy tay đỡ lấy Ngọc Phật quay về tiệm cơm.

Trở lại căn phòng, Thập Tam và hầu tử chạy tới đón mừng chủ nhân của chúng trở về. Con khỉ đã ở chung với Ngọc Phật lâu ngày, sớm đã quen với việc hồn phách nàng ly thể thao túng cương thi.

Sau khi trở về, Ngọc Phật thi pháp lấy lá bùa màu vàng trong tay bản thể ra, hồn về bản thể liền lập tức tháo giáp trụ trên người cương thi xuống rồi mặc lên người. Mặc dù Kim Giáp bị đạn bắn trúng rất nhiều nhưng không có bất kỳ tổn hại nào, điều này làm cho Tả Đăng Phong thầm than thần kỳ.

Trong khi Ngọc Phật tháo gỡ Kim Giáp xuống, Tả Đăng Phong cũng ngồi bên cạnh, tay niết Tụ Khí chỉ quyết khôi phục linh khí. Thập Tam ngoan ngoãn nằm úp sấp ở bên cạnh, nó cũng không tranh đấu với con khỉ nữa. Mặc dù bọn nó chỉ là những con vật, nhưng chúng biết lúc nào có thể đùa giỡn náo loạn, lúc nào không.

Sau khi Ngọc Phật lấy Kim Giáp trên người Cương Thi xuống, cũng cỡi bỏ luôn y phục của nó. Nó chỉ là cái xác chết, nên Tả Đăng Phong cũng không tị hiềm mà đưa mắt nhìn, hắn thấy trên thân thể cương thi có không ít vết đạn. Tay phải Ngọc Phật chụp vào đầu cương thi, đưa linh khí mạnh mẽ rót vào, bức các viên đạn kẹt trong cơ thể cương thi ra ngoài. Tiếp đó lấy ra một túi nhỏ chứa đạo cụ phẫu thuật, nhằm để chữa trị gân trên đùi phải cương thi.

“Còn cần bao lâu?” Tả Đăng Phong vội vàng hỏi. Hắn từ cửa sổ nhìn ra ngoài dò xét, thấy bọn Đằng Khi cũng không rời đi xa, mà bắn lên bầu trời một viên pháo sáng. Pháo sáng phát ra, từ Thiếu Lâm tự lại xuất hiện một đội quỷ tử. Đội quỷ tử này là trước kia ở Thiếu Lâm tự cầm chân Thiết Hài, ngăn không cho hắn đi báo tin cho hai người Tả, Thôi. Giờ phút này, bọn chúng rất nhanh đang hướng thị trấn dưới núi mà đi. Nếu như đội quỷ tử xuống tới, bọn Đằng Khi tất nhiên sẽ phản công. Lúc này trời đã dần sáng, tình thế đối với hai người cực kỳ bất lợi.

“Tốt lắm.” Ngọc Phật rất nhanh nâng cương thi dậy, mặc quần áo vào cho nó.

“Pháp khí của cô bị hư tổn, thật là đáng lo.” Tả Đăng Phong mở miệng nói, trên thân thể cương thi có bao nhiêu vết đạn hắn đã nhìn thấy.

“Không sao, không bao lâu sau nó sẽ hồi phục lại như cũ.” Ngọc Phật thuận miệng trả lời.

“Người chết còn có thể phục hồi?” Tả Đăng Phong hiếu kỳ truy hỏi.

“Nói ra cậu cũng không hiểu, thật ra tôi phải tạ ơn cậu, nếu không có cậu, tôi đã rất nguy hiểm.” Ngọc Phật ngẩng đầu mỉm cười với Tả Đăng Phong.

“Bọn chúng tới đây để bắt con khỉ, sau này cô phải cẩn thận, quan chỉ huy của bọn chúng cũng tin tưởng thuyết âm dương trường sinh. Rất có khả năng sau này bọn họ đi đến Thần Châu phái của cô. Tả Đăng Phong lên tiếng nhắc nhở.

“Yên tâm đi, bọn họ không tìm được đâu.” Ngọc Phật nhanh chóng mặc quần áo tử tế cho cương thi, rồi lấy ra hai tờ phù chú màu vàng nhét vào tay của nó.

“Vậy sao bọn Kim Châm có thể tìm gặp cô được?” Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.

“Đây là Thanh Phù trùng, tặng cho cậu một con, ngày sau có việc gì thì thả nó ra, tôi sẽ biết cậu đang gọi tôi.” Ngọc Phật lấy từ trong bao quần áo ra một ống trúc nhỏ đưa cho Tả Đăng Phong.

“Nó ăn cái gì?” Tả Đăng Phong tò mò muốn mở ra.

“Đừng mở, không cần ăn.” Ngọc Phật lấy từ trong bọc ra thuốc trị thương rịt thuốc vào vết thương cho Tả Đăng Phong. Nữ nhi giang hồ có đại khí như vậy thật không có mấy người.

“Cô đi nhanh đi, tôi đi theo bọn chúng.” Tả Đăng Phong lên tiếng thúc giục.

“Tôi đi tìm nơi giấu nó, sau đó trở lại giúp cậu.” Ngọc Phật đưa tay chỉ cương thi nói.

“Không cần, nhiều người mục tiêu lớn, cô đi nhanh đi.” Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục. Hắn không muốn cùng Ngọc Phật ở chung một chỗ, vẫn là sợ Kim Châm hiểu lầm.

“Cũng được, chưởng giáo sư huynh chuẩn bị cử hành đại điển thu đồ đệ, tôi phải ở đây.” Ngọc Phật gật đầu đồng ý.

“Đi nhanh đi. Cái này cô cầm lấy đi.” Tả Đăng Phong lần nữa lấy từ trong ngực ra viên kim đậu đưa tới.

“Cậu cứ giữ lại đó, khi nào tôi cao hứng thì lấy về.” Ngọc Phật thấy thế lắc đầu nói, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi xoay người ra ngoài. Hầu tử nhảy lên đầu vai, cương thi nhảy theo như bóng theo hình.

Ngọc Phật đi rồi, Tả Đăng Phong cũng không rời đi, hắn vẫn còn ngây người cầm viên kim đậu trên tay. Hắn nhớ lại ánh mắt lúc Ngọc Phật rời đi, ánh mắt đó không phải thể hiện tình yêu thương, cũng không phải phẫn nộ, ai oán gì; mà đó là cảm giác tràn đầy thương hại và đồng cảm. Tả Đăng Phong không rõ tại sao Ngọc Phật lại dùng ánh mắt này nhìn hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện