Nói không cần tôn nghiêm gì đó tuyệt đối là nói đùa đấy. Người đàn ông chòm sao Sư Tử như tôi đây là một người có chủ nghĩa đàn ông cực lớn!
Nhưng mà, ở cùng cậu nhóc này, thật sự… rất mất mặt!
Những ngày tỉnh lại vừa qua, thân thể xương khô không thể đứng dậy nổi, chuyện mất mặt không gì bằng… lúc đi tè, phải để nó cầm bô hứng; còn đi nặng, hoặc bị nó đỡ đi, hoặc bị ôm vào WC… Chuyện như thế thật sự không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Ngay cả bản thân tôi cũng ghét không chịu được, mà sao cậu bé ngay cả nhíu mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, hơn nữa lại còn cực cẩn thận. Tôi tè xong nó còn muốn lau cho tôi, tôi đi nặng nó sẽ ngồi xổm ngoài cửa, thỉnh thoảng hỏi tôi có cần gì không —— đệt mợ! Anh cần nhóc mau đi chỗ khác chơi, đừng có ngồi ở ngoài đó yên lặng nghe anh bõm bõm chứ!!
Đương nhiên, loại chuyện vượt quá giới hạn con người này trải qua nhiều rồi, tôi cũng dần quen thuộc.
Mỗi tối nó đều bế tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm từ đầu xuống chân, tôi không oán giận; mỗi ngày nó đều dìu tôi đứng trên cái cân, xong nhíu mày như đang phân biệt thịt heo mà bóp chỗ này, nhéo chỗ kia trên người tôi, tôi cũng không nói gì.
Cũng may, một tuần sau đó, tôi rốt cục, có thể, đi rồi!
Lần đầu tiên tự mình đi WC xè xè, tự mình bõm bõm, tự mình đi bộ trong phòng, quả thật chẳng thể thoải mái hơn nữa.
Nhưng… thằng nhóc kia, có thể đừng trưng ra vẻ mặt trống vắng cô quạnh như thế không? Hóa ra không cần nhóc dẫn đi tè là anh sai à??? Bó tay rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài phớt lờ ánh mắt ai oán hờn tủi của nó, mà bắt đầu quan sát nhà mình.
Cây trồng trên ban công rất tươi tốt, sàn nhà sạch bóng, phòng bếp thơm ngát, chậu cá trong phòng khách vẫn còn, một dải bọt khí sủi trong bể, có con cá vàng màu đỏ bơi lội.
Tôi bước đến nhìn chằm chằm con cá vàng thật lâu, không cầm lòng được mỉm cười: “Mày còn sống à, bé Đỏ.”
“Có em chăm sóc đương nhiên phải sống rồi.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Đứa nhỏ không nói tiếp, tôi có chút giật mình, quay lại nhìn nó.
Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn nó. Bây giờ hình như nó cao lớn hơn so với lần đầu gặp mặt… Khoảng chừng 1m60 mấy. Tóc nó vàng nhạt, hơi xõa ra, thật sự rất đáng yêu. Da trắng đến trong suốt, lông mi rất dài, môi hồng nhạt, hơi căng thẳng tí thôi mặt đã đỏ ửng lên, dáng vẻ ấy quá thích hợp bị người chà đạp.
Còn chưa kịp ý thức tôi đã giơ tay vò tóc nó. Quào, xúc cảm thật tốt, làm sao có thể mềm mượt đến vậy!
Mặt nó càng lúc càng đỏ, khó chịu tránh đi: “Đừng xem em là trẻ con!”
“Em không phải trẻ con hả?”
“Anh mới là trẻ con! Em nhìn anh từ thời cởi truồng trưởng thành đến bây giờ…”
…Cởi truồng.
“Ồ? Vậy em là cha anh?”
Tôi thuận miệng nói ra câu hài hước, không ngờ đứa nhỏ này thật sự nghiêm túc suy tư, đôi lông mày đẹp nhíu lại: “Chắc… Cũng có thể nói là vậy.”
“… Nên nói chúng ta đang trình diễn tình yêu cấm kị đó hả? Cha yêu con trai của mình?”
Thằng nhóc không đỡ nổi ấy nghe xong thì mở to mắt, thỏa mãn sung sướng: “A Cảnh! Cuối cùng anh cũng bắt đầu tiếp nhận em rồi hả??”
Đại thần ơi, xin hỏi trọng điểm? Xin hỏi trọng điểm nằm ở đâu vậy???
Nhưng mà, ở cùng cậu nhóc này, thật sự… rất mất mặt!
Những ngày tỉnh lại vừa qua, thân thể xương khô không thể đứng dậy nổi, chuyện mất mặt không gì bằng… lúc đi tè, phải để nó cầm bô hứng; còn đi nặng, hoặc bị nó đỡ đi, hoặc bị ôm vào WC… Chuyện như thế thật sự không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Ngay cả bản thân tôi cũng ghét không chịu được, mà sao cậu bé ngay cả nhíu mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, hơn nữa lại còn cực cẩn thận. Tôi tè xong nó còn muốn lau cho tôi, tôi đi nặng nó sẽ ngồi xổm ngoài cửa, thỉnh thoảng hỏi tôi có cần gì không —— đệt mợ! Anh cần nhóc mau đi chỗ khác chơi, đừng có ngồi ở ngoài đó yên lặng nghe anh bõm bõm chứ!!
Đương nhiên, loại chuyện vượt quá giới hạn con người này trải qua nhiều rồi, tôi cũng dần quen thuộc.
Mỗi tối nó đều bế tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm từ đầu xuống chân, tôi không oán giận; mỗi ngày nó đều dìu tôi đứng trên cái cân, xong nhíu mày như đang phân biệt thịt heo mà bóp chỗ này, nhéo chỗ kia trên người tôi, tôi cũng không nói gì.
Cũng may, một tuần sau đó, tôi rốt cục, có thể, đi rồi!
Lần đầu tiên tự mình đi WC xè xè, tự mình bõm bõm, tự mình đi bộ trong phòng, quả thật chẳng thể thoải mái hơn nữa.
Nhưng… thằng nhóc kia, có thể đừng trưng ra vẻ mặt trống vắng cô quạnh như thế không? Hóa ra không cần nhóc dẫn đi tè là anh sai à??? Bó tay rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài phớt lờ ánh mắt ai oán hờn tủi của nó, mà bắt đầu quan sát nhà mình.
Cây trồng trên ban công rất tươi tốt, sàn nhà sạch bóng, phòng bếp thơm ngát, chậu cá trong phòng khách vẫn còn, một dải bọt khí sủi trong bể, có con cá vàng màu đỏ bơi lội.
Tôi bước đến nhìn chằm chằm con cá vàng thật lâu, không cầm lòng được mỉm cười: “Mày còn sống à, bé Đỏ.”
“Có em chăm sóc đương nhiên phải sống rồi.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Đứa nhỏ không nói tiếp, tôi có chút giật mình, quay lại nhìn nó.
Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn nó. Bây giờ hình như nó cao lớn hơn so với lần đầu gặp mặt… Khoảng chừng 1m60 mấy. Tóc nó vàng nhạt, hơi xõa ra, thật sự rất đáng yêu. Da trắng đến trong suốt, lông mi rất dài, môi hồng nhạt, hơi căng thẳng tí thôi mặt đã đỏ ửng lên, dáng vẻ ấy quá thích hợp bị người chà đạp.
Còn chưa kịp ý thức tôi đã giơ tay vò tóc nó. Quào, xúc cảm thật tốt, làm sao có thể mềm mượt đến vậy!
Mặt nó càng lúc càng đỏ, khó chịu tránh đi: “Đừng xem em là trẻ con!”
“Em không phải trẻ con hả?”
“Anh mới là trẻ con! Em nhìn anh từ thời cởi truồng trưởng thành đến bây giờ…”
…Cởi truồng.
“Ồ? Vậy em là cha anh?”
Tôi thuận miệng nói ra câu hài hước, không ngờ đứa nhỏ này thật sự nghiêm túc suy tư, đôi lông mày đẹp nhíu lại: “Chắc… Cũng có thể nói là vậy.”
“… Nên nói chúng ta đang trình diễn tình yêu cấm kị đó hả? Cha yêu con trai của mình?”
Thằng nhóc không đỡ nổi ấy nghe xong thì mở to mắt, thỏa mãn sung sướng: “A Cảnh! Cuối cùng anh cũng bắt đầu tiếp nhận em rồi hả??”
Đại thần ơi, xin hỏi trọng điểm? Xin hỏi trọng điểm nằm ở đâu vậy???
Danh sách chương