QT: Mạt Mạt
Edit & Beta: Hàn Mạch Tuệ
========================
Chương 45: Loạn
Gần đây có nhiều chuyện phải làm, ốc còn không mang nổi mình ốc, Khương Vân sau khi đem ảnh đưa cho Đậu Ninh Thành thì không còn để ý tới Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý, hơn nữa bên phía Đậu Ninh Thành cũng không có đáp lại chút gì, nàng thật đúng là không biết Hứa Tri Ý rời khỏi thành phố C, hoàn toàn không biết rõ cô ta đi đâu làm gì.

Nghe Tưởng Mẫn nói trong lòng nàng hơi kinh ngạc nhưng không thể hiện ra vì lo lắng Tưởng Mẫn trước mặt mình giả vờ nói vậy, không nhiệt tình mà đáp: "Mấy ngày nay tôi đi tìm việc, thật lâu cũng chưa liên hệ cùng cô Hứa, cũng không đặc biệt tìm hiểu".

Hẳn là trong lòng rõ rành rành, biết được giữa ba người bọn nàng xảy ra chuyện gì, Tưởng Mẫn tự biết ở lại chỉ tự mình tìm mất mặt nhưng ngại mặt mũi nên vẫn tiếp tục nói: "Nhà cô ấy hình như xảy ra chuyện, nghe nói rất ầm ỹ nên quay về rất vội".

Khương Vân nghe, biểu hiện tự nhiên lãnh đạm nói: "Tôi thật sự không biết rõ chuyện tư của cô Hứa cũng chưa từng nghe ai nói qua".

Tưởng Mẫn tự mất mặt mà cười cười, có chút không được tự nhiên.

Bất quá không phải Khương Vân cố ý làm cô ấy mất mặt, dù sao cũng bị Hứa Tri Ý chen chân vào chuyện tình cảm, Khương Vân chỉ có thể đáp như vậy, mọi chuyện xảy ra thì cứ bảo không biết là tốt nhất còn không thì có vẻ như là nàng quá để ý đến cô ta.

Tưởng Mẫn tự giác biết mình không còn cớ gì để nói tiếp nên tùy tiện nói vài câu xả giao, mượn cớ còn có việc nên đi trước.

Khương Vân một câu cũng không nói nhiều, vẫn thái độ kia.

Nhưng khi đi được hai bước bỗng nhiên Tưởng Mẫn dừng lại, xoay người, trên mặt tương đối rối rắm, áy náy mà nói: "Chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi cũng không biết Hứa Tri Ý cô ấy....!Dù sao cũng thật ngại, cô đừng để trong lòng".

Đây là chuyện Khương Vân không dự đoán trước được, lời xin lỗi tự dưng mà tới.

Kỳ thật khẳng định là Tưởng Mẫn đã sớm biết chuyện giữa Tần Chiêu và Hứa Tri Ý, cho dù không xác định được cũng đoán ra hơn phân nửa, bằng không lần trước gặp ở trung tâm thương mại cũng sẽ không lấy cớ tránh né.

Khương Vân cùng cô ấy không thân cũng không đoán ra được tâm tư đối phương nên thể hiện ngoài mặt cũng lười làm, chỉ ừ một tiếng liền xoay người rời đi.

Cũng chỉ là một người qua đường không thân, giả vờ giả vịt đều lãng phí hơi sức.

Trên đường trở về, Khương Vân gửi tin nhắn cho Hà Dư cùng Nguyên Nhược, hẹn thời gian ăn cơm, một là để chúc mừng chính mình tìm được công việc mới, hai là cũng tới lúc thông báo cho bạn bè một chút chuyện mình đã sớm chia tay.

Mọi người gần đây đều bận việc của mình, thời gian hẹn tương đối trễ, thứ bảy tuần sau.


Khương Vân đầu tiên là báo cho Hà Dư: "Mình chia tay, đã sớm tách ra".

Hà Dư rất nhanh trả lời: "Đã đoán được".

Nàng cười cười, suy nghĩ một chút gõ chữ gửi qua: "Mấy hôm trước chia tài sản, chia ra không ít".

Khung chat không có động tĩnh mới, hai ba phút sau Hà Dư hỏi: "Được bao nhiêu?"
Nàng: "Hơn bốn trăm vạn, một chiếc xe còn có một ít đồ vật này nọ".

Hà Dư: "Vậy cũng tốt, có thể mua nhà mới".

Hai người trò chuyện chốc lát, ai cũng không đề cập tới tên Tần Chiêu, cũng không nói tiếc nuối.

Mắng cũng lười mắng.

Tâm tình Khương Vân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trạng thái hiện tại của nàng khá tốt, một lần nữa bắt đầu thích ứng cuộc sống mới, chậm rãi trôi qua.

Trở lại nhà cũ, nàng tự nấu cho mình một bữa cơm chiều thanh đạm, hai mặn một canh, vừa ăn vừa xem TV, ăn xong rửa chén, dọn dẹp phòng bếp sau đó lên lầu tắm rửa, đem quần áo đã thay giặt sạch toàn bộ...!Chờ tới lúc lên giường nghỉ ngơi đã hơn mười một giờ rưỡi.

Ban đêm tắt đèn, nằm trên giường, Khương Vân không có lý do lại nhớ tới chuyện ban ngày, nhớ câu xin lỗi kia của Tưởng Mẫn.

Kỳ thật Tưởng Mẫn không cần thiết nói ra những lời như vậy, Khương Vân cũng không cần nghe, hai người ngày thường không thân, ít gặp mặt, làm như vậy ngược lại càng xấu hổ.

Nàng suy nghĩ một lát, đoán không ra tâm tư người khác, không bao lâu thì nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Chuyện này tạm thời qua đi, chỉ là đoạn nhạc đệm không quan trọng, Khương Vân nghĩ không ra thì không rối rắm mà nghĩ làm gì.

Thẳng đến lúc từ chỗ người khác nghe được Hứa Tri Ý thôi việc, Tần Chiêu cũng vô duyên vô cớ rời khỏi thành phố C, nàng mới chậm rãi nhớ tới lời Tưởng Mẫn.

Tuy không biết rõ lắm hai người kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng trực giác Khương Vân khẳng định là có quan hệ tới Đậu Ninh Thành, hơn phân nửa là có chuyện lớn rồi, nếu không Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý sẽ không song song rời đi thành phố C mà không quay về, sao có thể trùng hợp như vậy.


Có lẽ bức ảnh kia có tác dụng, Hứa Tri Ý lật thuyền trong mương.

Bởi vì thứ hai tuần sau mới tới công ty nhậm chức, Khương Vân ở nhà cũ quả thực thảnh thơi, trừ bỏ làm vài chuyện để chuẩn bị đi làm thì chính là ngồi hóng hớt trên mạng.

cô còn có thể tiếp xúc vòng bạn bè của Tần Chiêu, có thể coi được một ít tin tức đáng tin cậy.

Nghe nói Đậu gia đột nhiên bỏ hạng mục hợp tác cùng Hứa gia, ngược lại còn cùng công ty khác bắt tay, không công bố nguyên nhân cụ thể ra bên ngoài.

Có người tiết lộ ra, hạng mục này đặc biệt quan trọng với Hứa gia, liên quan đến việc Hứa gia khuếch trương thị trường ở nước ngoài, giống như là Đậu gia vì thành ý liên hôn mà tung ra cành oliu.

Có người suy đoán liên hôn xảy ra vấn đề, bằng không tại sao lại như vậy hơn nữa Hứa Tri Ý còn vội vã chạy trở về, đến bây giờ cũng chưa nghe tin tức gì, không phải liên hôn xảy ra vấn đề thì là gì.

Bất quá cũng chỉ là suy đoán, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Đậu gia cùng Hứa gia cũng chưa lên tiếng, người bên ngoài đều không rõ ràng.

Khương Vân càng thêm xác định chính là do Đậu Ninh Thành ra tay, nàng cách ngàn dặm xa ngồi xem kịch.

Đậu Ninh Thành người này so với tưởng tượng của nàng còn thủ đoạn hơn, chỉ cần dùng hạng mục hợp tác cùng Hứa gia này ra tay, thật sự cao minh, đánh rắn phải đập đầu, trực tiếp một chiêu chế địch.

Hứa gia bên kia tuyệt đối sẽ không ngồi không mà nhìn miếng thịt béo bỡ này bay đi, kế tiếp nhất định hơn phân nửa sẽ làm cuộc trao đổi đàm phán, như thế nào cũng sẽ ổn định phía Đậu gia mà Đậu gia sẵn đó sẽ bàn điều kiện, đem này nọ trước kia đưa ra đều thu về tới tay.

Cụ thể như thế nào thì Khương Vân không đoán được, cũng không biết kế tiếp phát sinh cái gì, nàng không hiểu chuyện làm ăn kinh doanh của họ, không rõ thế giới người có tiền, dù sao cùng nàng không quan hệ là được.

Tần Chiêu vì cái gì phải trở về thành phố S, về làm gì, người khác cũng không biết được.

Bọn Trương Dịch không nói quá nhiều về Tần Chiêu, không đem việc của nàng cùng vệc Hứa gia nối với nhau, cho rằng chỉ là quay về giải quyết chuyện gì đó.

Trong lòng Khương Vân biết người này là chịu liên lụy, là bị Hứa Tri Ý kêu trở về, tóm lại là phía Đậu Ninh Thành không dễ đối phó, sự việc không thể đơn giản mà giải quyết.

Nàng cũng không đặt quá nhiều tâm tư cùng tinh lực vô những việc này, biết đại khái là được, lúc sau thì không hóng nữa mà lo chuyện bản thân.


Trước khi chính thức nhậm chức, Khương Vân lại mời Đỗ Thanh ra ăn bữa cơm.

Lần chia tài sản này không xảy ra vấn đề gì, so với dự đoán của hai người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể tiến hành thuận lợi như vậy thì Tần Chiêu nhượng bộ là một chuyện, năng lực chuyên nghiệp của Đỗ Thanh cũng rất quan trọng.

Ban đầu Khương Vân thật loạn, rất nhiều chỗ không hiểu toàn dựa vào hỗ trợ của Đỗ Thanh.

Kết quả cuối cùng tốt như vậy, công của Đỗ Thanh không ít.

Nàng gửi Đỗ Thanh một cái bao thư to cảm tạ, cơm nước xong còn đưa đối phương đến cửa nhà.

Từ hôm đó rời đi về sau, Lục Niệm Chi tương đối ít tới đây, không giống như trước kia.

Khương Vân cũng không tìm cô ấy, cả hai trầm tĩnh một thời gian.

Hai nàng đều hiểu nhau, cho dù không nói thẳng ra.

Tới lúc đi công ty mới làm thì Lục Niệm Chi cũng chỉ tới nhà cũ hai lần, hơn nữa chưa từng ở lại qua đêm.

Trong đó một lần mang theo bó cúc họa mi tới, nói là tặng Khương Vân nhân dịp tìm được công việc mới.

Công ty mới của Khương Vân là công ty đầu tư nước ngoài, tập đoàn ô tô Bồi Thịnh.

Quy mô tương đối, tổng công ty ở nước Đức, ở thành phố C chỉ là một trong số công ty con trong nước của Bồi Thịnh.

Lục Niệm Chi giống như rất hiểu biết công ty này, sau khi biết Khương Vân đến làm tại đây thì vô tâm nói một câu: "So với công ty cũ của em thì lớn hơn một chút, không tệ".

Khương Vân không để bụng những lời này, nghe tai này ra tai kia.

Ngày đi làm công ty mới, nàng sáng sớm liền tỉnh, tỉ mỉ trang điểm một phen, tính thời gian đi qua công ty.

Công ty sớm có người chờ nàng, nàng vừa đi vào đã bị gọi tới văn phòng, nói chuyện.

Chức vị mới của Khương Vân là phó giám đốc nhưng chung quy vừa mới nhậm chức, thực quyền không nhiều, hơn nữa bên bộ phận nghiên cứu phát minh không chỉ có một phó giám đốc, nàng vừa tới công ty khẳng định ở sẽ không được đụng tới quá nhiều công việc.

Lãnh đạo có tới đây một lần, chỉ dẫn vài câu cho giám đốc đầu tiên mang nàng đi công ty làm quen một chút quy trình.

Giám đốc bộ phận nghiên cứu phát minh là nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, tên là Đại Trí Sùng, dáng người bình thường, thoạt nhìn rất nghiêm túc.


Ông ấy biết Khương Vân là dựa vào người quen tiến cử vào, trình độ tương đương đi cửa sau cho nên ấn tượng đối với Khương Vân không thể nào tốt được nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, thậm chí khi lãnh đạo rời đi rời còn tương đối khách khí với nàng.

Khương Vân trong ngành lăn lộn mấy năm làm sao không nhìn ra được người ta có ý kiến đối với mình, bất quá là làm ra vẻ mà thôi.

Nàng cẩn thận mà quan sát, ghi nhớ quy trình công ty, toàn bộ quá trình không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Đại Trí Sùng đối với Khương Vân có thành kiến như nhìn nàng không vừa mắt, lời nói cũng không nói nhiều, tùy tiện ném một xấp văn kiện cho nàng: "Mấy cái này cô đều xem qua đi, trước tan tầm đưa cho tôi một cái báo cáo".

Nói xong còn gọi một nhân viên tới: "Buổi chiều dẫn Khương phó giám đốc đi quanh công ty nhìn một chút, làm quen các bộ phận khác".

Có chút ra oai phủ đầu nhưng không quá mức.

Khương Vân không cùng ông ta so đo, cầm lấy văn kiện, đáp lại: "Phiền toái giám đốc Đại".

Đại Trí Sùng nói: "Về sau là đồng nghiệp, không phiền toái".

Khương Vân cười cười, đi theo nhân viên kia ra ngoài.

Người dẫn nàng đi là một nữ nhân viên dáng người mảnh khảnh, lớn lên cũng không tệ lắm, tên Dương Hi, tính tình thoải mái, hiền hòa, nói hơi nhiều.

Cô ấy một bên dẫn Khương Vân đi tới văn phòng phó giám đốc một bên nói không ngừng, chờ khi tới cửa, cười nói: "Hai ngày trước mọi người bộ phận mình bàn tán phó giám đốc sắp tới là đại mỹ nữ, quả nhiên phó giám đốc Khương so với ảnh chụp càng đẹp hơn".

Khương Vân không biết nên đáp như thế nào, dừng lại một chút, chỉ có thể cười nhàn nhạt.

Dương Hi liếc nhìn Khương Vân một cái, vào cửa văn phòng lại nhẹ giọng nói: "Giám đốc Đại tính tình nhìn như vậy nhưng thật ra là người tốt, mọi người cũng yêu quý, ngày thường vẫn luôn đặc biệt chiếu cố mọi người, phó giám đốc Khương đừng để trong lòng".

"Không có", Khương Vân ôn nhu nói, vẫn là khách khách khí khí, "Giám đốc Đại giúp tôi rất nhiều".

Dương Hi mỉm cười nói: "Ông ấy gần đây có chút sốt ruột, trong bộ phận nhiều việc lại gặp người ở trên tới thị sát, các loại công tác đều dồn lại, thật sự khiến người bực bội, vậy nên tính tình có chút nóng nảy".

Khương Vân đều nghe, không đáp lại.

Chung quy thì nàng mới đến, không rõ ràng mọi chuyện, mặc kệ thế nào cũng không nói bậy là được
Dương Hi giúp đỡ nàng thu dọn đồ đạc, chờ lát nữa còn muốn dẫn nàng đi gặp các đông nghiệp khác trong bộ phận.

Khương Vân đem văn kiện Đại Trí Sùng đưa để lên bàn, lại lấy đồ vật của mình bày ra, đang lúi cúi sắp xếp bỗng dưng nghe được một cái tên không quá quen thuộc cũng không xa lạ
- Dương Hi nhắc tới Minh Nhân..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện