Trans: Hoèn Hoèn
Beta: Cyane
Trợ lý Giang nghe thấy tên của phu nhân thì cũng theo phản xạ mà nhìn về sếp tổng nhà mình. Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạch Tân đã không còn hiện ra tâm trạng tốt như vừa rồi nữa.
Mắt hoa đào của anh nặng nề, mặt không biểu cảm.
Ngực trợ lý Giang lộp bộp một hồi, anh ta kéo cửa xe ra, thử thăm dò hỏi: “Ông chủ, có lên xe không ạ?”
Thu hồi tầm mắt từ trên người Triệu Luyện về, Văn Trạch Tân nhìn về phía trợ lý Giang, nhìn làm cả người trợ lý Giang cứng đờ, vô cùng sợ sếp mình làm ra việc gì đó tàn ác.
Anh ta nặn ra một nụ cười, ý muốn khiến sếp thấy thoải mái.
Văn Trạch Tân cụp đôi mắt xuống, sửa cổ tay áo, không nói gì, cúi đầu ngồi vào ghế sau. Trợ lý Giang nhìn sườn mặt tuấn tú của sếp, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Bịch.
Xung quanh an tĩnh lại.
Trợ lý Giang vòng lên ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe hơi màu đen đi xuống sườn dốc thì quay đầu xe, đi về phía cửa lớn. Cửa sổ xe đóng kín, ánh sáng mặt trời chiếu lên phía trên cửa sổ xe. Bên trong, người đàn ông ấn di động, gọi một dãy số.
Rất nhanh, đầu bên kia nhận máy.
Âm thanh dịu dàng của Trần Y truyền đến: “Chuyện gì vậy?”
Cô đang làm việc dở.
Hai chân Văn Trạch Tân bắt chéo, tay đặt trên đùi, anh lạnh nhạt nói: “Buổi chiều anh đặt nhà hàng, chúng ta cùng ăn cơm tối.”
Trần Y: “Buổi chiều em không rảnh.”
Văn Trạch Tân siết chặt cằm, anh nhướng mày: “Bận đến mức cơm tối cũng không có thời gian ăn à?”
Trần Y: “Đúng vậy.”
“Phải không, sao anh lại nghe thấy em muốn cùng ăn cơm với Triệu Luyện thế?”
Bên kia, hô hấp của Trần Y ngừng vài giây, cũng trầm mặc vài giây, không biết tại sao anh lại nghe thấy, nhưng mà tin tức của anh cũng nhanh nhạy quá mà.
Trần Y đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, tránh mấy người đồng nghiệp cứ nhìn cô chằm chằm. Cô đẩy cửa tiến vào cầu thang thoát hiểm, nói: “Ừm, em có hẹn ăn tối với Triệu Luyện.”
“Thừa nhận rồi?” Giọng nói Văn Trạch Tân lạnh lẽo, hỏi ngược lại.
Trần Y lạnh lùng nói: “Đây cũng không phải việc gì to tát, vì sao không dám nhận.”
Văn Trạch Tân trầm mặc, anh liếm môi, sau đó nói: “Em không được đi, nếu em cảm thấy đầu gối cậu ta chịu được thì…”
Lời chưa nói hết mang theo sự uy hiếp.
Da đầu Trần Y bên kia lập tức tê dại, cô nắm chặt di động, giọng nói trở nên tức giận: “Văn Trạch Tân, anh giết người không dao phải không? Tại sao em mời anh ấy ăn cơm, anh có thể không biết sao? Vốn dĩ là không có việc gì mà bởi vì một cú đá kia của anh, em không thể không mời anh ấy ăn cơm để xin lỗi. Anh là thiếu gia cao quý, em thì cũng không phải thiên kim gì cả, em không làm được giống như anh, hoành hành ngang ngược!”
Nói xong, Trần Y hung hăng cúp điện thoại,
Âm thanh tút tút tút vọng lại bên tai.
Văn Trạch Tân đè chặt di động, đôi mắt lạnh như băng. Trợ lý Giang nhìn vào kính xe, hoảng hốt suýt nữa trượt tay lái. Vài giây sau, di động của Văn Trạch Tân bị ném mạnh sang một bên ghế.
Anh đột nhiên nhắm mắt lại.
Trợ lý Giang lúc này mới dùng sức giẫm chân ga, lên cao tốc rồi, chỉ cần đừng quay trở lại là được. Hội nghị câu lạc bộ hôm nay cực kỳ quan trọng, sáu tháng cuối năm có hai trận thi đấu. Năm ngoái, hai đội bóng của câu lạc bộ dừng chân ở vòng loại Châu Á, lần này sau khi chấn chỉnh lại thì chuẩn bị thi đấu vòng ngoài Châu Á.
Văn Trạch Tân chính là Định Hải Thần Châm* của đám trẻ tuổi kia.
(*Định Hải Thần Châm: tên đầy đủ là Như Ý Kim Cô Bổng – pháp bảo trong tay Tôn Ngộ Không.)
Xe chạy nhanh vào đường hầm, rồi lại đi ra.
Người đàn ông ngồi ghế sau mở mắt, anh trầm giọng nói với trợ lý Giang: “Điều tra một chút những chuyện xảy ra của phu nhân với Triệu Luyện thời đại học, tôi muốn chiều nay phải biết toàn bộ. Mặt khác, ngoại trừ hội nghị câu lạc bộ, những hội nghị khác chiều nay lùi lại toàn bộ.”
Trợ lý Giang nắm chặt tay lái, thở một hơi, gật đầu nói: “Vâng.”
Xem ra chiều nay còn muốn đi Thịnh Lâm một chuyến.
Anh ta lập tức cầm di động lên, đè giọng nói, bảo người bên kia lập tức đi điều tra. Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn di động, môi mỏng mím lại.
Cúp điện thoại, ngực Trần Y còn hơi phập phồng, cô siết chặt di động, cuối cùng cũng không nhịn được căng mắt lên. Cô đứng ở cửa thoát hiểm một lúc, ổn định tâm trạng rồi mới rời đi.
Trở lại văn phòng, mọi người đều đang bận rộn. Trần Y lặng lẽ đi qua rồi ngồi xuống, Chu Yến đứng dậy rót cà phê cho cô, sau đó đưa tài liệu vừa đóng dấu cho cô.
Trần Y nhận lấy rồi cười nói: “Cảm ơn.”
Chu Yến cười tủm tỉm nói: “Khách sáo gì chứ.”
Tâm trạng Trần Y tốt hơn một chút, cô nhìn số liệu trên máy tính, tổ tính toán bên cạnh cũng bận đến khí thế ngất trời. Tiêu Tiểu Nhàn lấy tài liệu rủi ro gian lận từ trên bàn của cô rồi lại nhìn cô một cái. Trần Y cũng nhìn Tiêu Tiểu Nhàn, Tiêu Tiểu Nhàn thu hồi tầm mắt, mắt nhìn di động của Trần Y.
Nhìn chung, cô ta từ trên xuống dưới đều lộ ra dáng vẻ chú ý đến Trần Y.
Tới gần giữa trưa, chị Thâm đứng dậy vươn vai giãn xương cốt, sau đó nhìn Chu Yến nói: “Không có thời gian ra ngoài ăn cơm, mười một rưỡi cô bảo mọi người đặt cơm đi.”
Chu Yến “A” một tiếng: “Được, mọi người muốn ăn gì nào?”
Tiếng nói vừa dứt, cửa văn phòng phía sau bị đẩy ra, một đám người cùng lúc quay đầu nhìn lại. Triệu Luyện mặc nguyên bộ đồ tây đứng ở cửa, cười nói: “Hay là, trưa nay tôi ở đây sắp xếp, ăn ở nhà ăn được chứ?”
Một đám người sửng sốt.
Chị Thâm cười nói: “Thế thì ngại lắm.”
“Vốn dĩ là chúng tôi nên phụ trách, không có gì phải ngại cả. Chị Thâm à, nhà ăn bên này hôm nay đặc biệt vì mọi người mà mở tiểu táo*, nể mặt tôi chứ?” Triệu Luyện mỉm cười, khuôn mặt lịch sự nho nhã hiện ý cười.
(*Tiểu táo: Tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất.)
Chị Thâm cười rồi nhìn những người khác, mọi người nghe đến mở tiểu táo liền tự nhiên cam tâm tình nguyện. Sâu bên trong chị Thâm cảm thấy nhóm người này thật là mê ăn, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Chị nói với Triệu Luyện: “Được, vậy làm phiền Triệu tổng rồi.”
“Khách sáo rồi.” Ánh mắt Triệu Luyện nhìn về phía Trần Y, cái nhìn rất bình thường, sau đó đóng cửa lại.
Tiêu Tiểu Nhàn ngồi bên cạnh Trần Y, đột nhiên “Bộp” một tiếng, một xấp tài liệu rơi xuống. Toàn bộ người trong nhóm mờ mịt liếc nhìn cô ta, Trần Y cũng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Tiểu Nhàn chằm chằm nhìn cô.
Chị Thâm nhíu mày: “Tiểu Nhàn, cô có ý kiến gì sao?”
Tiêu Tiểu Nhàn thu hồi lại tài liệu kia, môi mấp máy: “Không có gì, chỉ là tài liệu có hơi nặng.”
Sau đó, cô ta nặng nề ngồi xuống. Chu Yến thấy thế, cô ấy sát lại nhỏ giọng nói chuyện với Lương Chấn Phong. Khoảng mười hai giờ, đoàn người thu dọn đồ đạc, đóng cửa văn phòng, đến trước nhà ăn Thịnh Lâm.
Hôm nay nhà ăn Thịnh Lâm thật sự mở bếp ăn xịn cho mọi người, có hải sản, có canh, v.v. Trần Y và Chu Yến chọn một bàn sáu người ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tiểu Nhàn cũng ngồi xuống ở phía đối diện. Chu Yến liếc mắt nhìn Trần Y, sau đó bĩu môi, Trần Y thấp giọng nói: “Ăn cơm thôi.”
Chu Yến lại quét mắt nhìn Tiêu Tiểu Nhàn, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Lúc này, ghế dựa đối diện được kéo ra, một người ngồi xuống. Ba người ngẩng đầu nhìn gương mặt nho nhã của Triệu Luyện, anh ta hơi mỉm cười, cầm lấy đũa nói: “Hôm nay tôi được hưởng ké bữa ngon này rồi.”
Chu Yến “Wow” một tiếng, cười nói: “Triệu Tổng thật là bình dân nha.”
Triệu Luyện cười cười, anh ta nhìn về phía Trần Y, gật đầu.
Trần Y mỉm cười.
Tiếp theo, Triệu Luyện nhìn về phía Tiêu Tiểu Nhàn: “Vừa rồi suýt chút nữa không nhận ra cậu, xin lỗi nhé.”
Tiêu Tiểu Nhàn cầm đũa, ngập ngừng nhìn Triệu Luyện, cô ta cười: “Thật là cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng nhận ra mình rồi.”
Wow…
Chu Yến lập tức túm lấy Trần Y, Trần Y liếc mắt nhìn hai người đối diện. Triệu Luyện nhìn vào ánh mắt của cô, cười nói: “Tiểu Nhàn với anh là bạn cùng khoa, lúc trước cô ấy còn nghĩ cách giúp anh nữa.”
Lúc trước.
Là lúc theo đuổi cô sao? Cuối cùng Trần Y cũng hiểu ý tứ câu nói kia của Tiêu Tiểu Nhàn vào sáng nay.
“Ừm, vậy cũng là bạn cùng trường.” Trần Y gật đầu.
Triệu Luyện cười nói: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Tiêu Tiểu Nhàn hạ khoé môi, chỉ dửng dưng nhìn Trần Y, sự địch ý vô cớ kia làm Trần Y sửng sốt vài giây. Một lát sau, Trần Y cảm thầy sự địch ý này chỉ sợ là bắt nguồn từ Triệu Luyện rồi.
Trần Y sững lại, nghĩ đến bữa cơm tối kia có nên ăn cùng Triệu Luyện nữa không. Nhưng vì đây là do cô muốn chuộc tội chứ không phải vì chuyện gì khác cả, cô nhấp môi dưới.
Lúc này, Tiêu Tiểu Nhàn bưng khay đi.
Triệu Luyện cũng cúi đầu ăn cơm.
Trần Y liếc nhìn Triệu Luyện, sau đó cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Chu Yến ăn xong, sau đó đi xếp hàng múc canh, tiện nói sẽ lấy cho Trần Y, Trần Y “A” một tiếng.
Bàn này giờ chỉ còn lại Trần Y và Triệu Luyện.
Triệu Luyện buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Y, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Hạng mục bây giờ đến đâu rồi?”
Trần Y sửng sốt, lập tức hiểu được, ý tứ của anh ta là nói về công ty này. Trần Y Trả lời: “Vừa mới bắt đầu, tổ tính toán vừa đến, rủi ro gian lận bên anh lớn, với lại theo khoản mục thì…”
“Hao hụt đúng không?”
Trần Y không hé răng.
Triệu Luyện day trán, mờ mịt nói: “Lúc trước khi anh muốn mua công ty này thì bố anh đã không đồng ý. Mấy năm nay cứ lục đục vay trả ngân hàng mới tiếp tục duy trì được, anh cũng không biết chỗ này bị lỗ bao nhiêu.”
Trần Y: “Chờ số liệu ra sẽ biết.”
Triệu Luyện thở dài.
Dáng vẻ không biết làm thế nào.
Trần Y nghe anh ta thở dài, loáng thoáng như thấy hình ảnh của bố cô ở nhà cũng thở dài giống vậy. Cô suy nghĩ, an ủi nói: “Không sao đâu, cơ sở của Thịnh Lâm vẫn còn.”
Trần thị cũng vẫn giữ được cơ sở mà.
Triệu Luyện nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, sau đó gật đầu: “Đúng.”
“Anh ăn xong rồi, buổi tối chúng ta lại nói chuyện.” Anh ta thu dọn khay đồ ăn.
Trần Y: “Được.”
Anh ta đi rồi, Chu Yến trở lại, mỗi người một chén canh, vẫn là canh hầm. Uống xong canh, Trần Y nhận được điện thoại của Liêu Tịch. Tranh thủ lúc người khác nghỉ trưa, Trần Y lại đi đến cửa thoát hiểm.
“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, hôm qua con tới Kinh Giao rồi mà sao chưa gọi điện cho mẹ?”
Trần Y cười: “Con quên mất ạ.”
Bị Văn Trạch Tân ồn ào đến quên luôn.
“Mẹ gửi tin nhắn cho con, con cũng chỉ gửi lại cái icon.” Giọng Liêu Tịch có chút bất đắc dĩ, sau đó bà nói: “Đúng rồi, từ chiều hôm qua Trần Ương đi ra ngoài cho đến hôm nay cũng chưa về, mẹ gọi điện thì nó chỉ nghe một chút rồi nói bận. Mẹ cũng không biết nó bận cái gì, con có muốn hỏi nó không?”
Trần Y nhíu mày: “Nó không nói với mẹ là nó đi ra ngoài làm gì ạ?”
“Nói là đi chơi cùng bạn học.”
Sau khi Trần Ương tốt nghiệp, mấy năm nay vẫn đang làm người mẫu gì đó, nhưng lại lung tung bát nháo, bởi vì thế nên Trần Khánh mới không chịu cho cô ta đến Trần thị. Vốn Trần thị đã loạn rồi, cô ta đi mà làm không ra sao thì càng loạn hơn nữa.
Trần Y cười lạnh: “Đám bạn học của nó có được mấy người đáng tin đâu.”
“Đúng, đúng là như vậy, cho nên mẹ mới lo lắng. Bố con ngày mai mới trở về, mẹ nói thì nó không nghe.”
Từ lúc vợ chồng bác cả qua đời, thật ra không ai quản được Trần Ương. Trần Y nói: “Được rồi, để con nhắn hỏi thử nó.”
“Tốt rồi, con nhớ bảo lại mẹ nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Y gọi điện thoại cho Trần Ương, nhưng bị cô ta từ chối cuộc gọi. Trần Y dựa vào vách tường, sắc mặt đen lại, cô lại gửi tin nhắn.
Trần Y: “Trần Ương, em tốt nhất là cho chị biết tin tức của em.”
Tầng hai quán cà phê của câu lạc bộ Bác Nhã ở thủ đô.
Trần Ương đứng ở cửa toilet, tắt cuộc gọi đến của Trần Y, kết quả là vừa tắt điện thoại thì tin nhắn Wechat lại tới. Cô ta nhìn vài lần, bĩu môi, không kiên nhẫn mà nhắn lại.
Trần Ương: “Trả lời gì, em đang làm việc, bận chết đi được, tối về thì sẽ trả lời, bảo thím đừng lo.”
Nói xong thì ném điện thoại vào túi, sau đó sửa sang lại cổ áo, đánh thêm son môi rồi mới đi ra ngoài. Ở bên ngoài, nhiều nữ sinh xinh đẹp thời thượng ngồi trên sô pha màu xám nhạt.
Một đám mang đồng hồ hàng hiệu, đeo túi đắt tiền đang nói cười. Trong đó có người vẫy tay với Trần Ương, kêu cô ta chạy nhanh qua đây. Trần Ương hơi hơi mỉm cười, đi nhanh hai bước, thuận tiện cụp váy lại, ngồi xuống đó.
Đối diện, người cầm nĩa đang ăn bánh kem là Lâm Tiêu Sanh.
Lâm Tiêu Sanh lạnh lùng nhìn Trần Ương, Trần Ương cười nói chuyện với người khác. Có người nói tới anh em nhà họ Văn, trong đó có người cười nói: “À, nghe nói Văn đại thiếu có vẻ muốn tái hôn đó.”
“Đúng vậy, nghe nói là anh ấy theo đuổi Thẩm Tuyền tốn không ít tâm tư, tôi thật cảm thấy có phải bị mù không nữa. Lúc trước Thẩm Tuyền ly hôn với anh ấy, anh ấy lại còn theo đuổi ngược lại, thật sự là không còn tí tự trọng nào.”
“Chẳng lẽ liên hôn một lần, Thẩm Tuyền đã yểm bùa anh ấy rồi sao?”
“Cạn lời.”
“Thủ đoạn của Thẩm Tuyền lợi hại như vậy, ai biết được có dùng thủ đoạn bỉ ổi nào không, có khi đã mang thai cũng không chừng. Văn Trạch Lệ không có cách nào khác, chỉ có thể theo đuổi lại thôi.”
“Có khi thế, thủ đô này ngoại trừ Tứ đại gia tộc ra thì những gia tộc khác đều làm nền. Thẩm Tuyền phỏng chừng là nghĩ thông suốt rồi, nhanh chóng dùng thủ đoạn đưa người về, cô ta hoá ra cũng chỉ có thế mà thôi.” Trong giọng nói của vài người có vẻ ghen tị, im bặt không nhắc tới những việc quỳ lạy điên cuồng để theo đuổi lại của Văn Trạch Lệ nữa, nói ra càng thêm ghen tị.
“Nói đến chuyện này, Văn nhị thiếu nhìn cái là biết không phải kiểu không có tự trọng.”
Vấn đề này vừa xuất hiện, một đám người yên tĩnh lại, bọn họ theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Tiêu Sanh và Trần Ương phía đối diện. Trần Ương theo Liêu Tịch đi ra ngoài tham gia mấy buổi tụ tập của các phu nhân vài lần, đã thêm Wechat của không ít thế gia tiểu thư, thêm rồi lại thêm, nhưng mà những vị thế gia tiểu thư này cũng không quá vừa mắt cô ta.
Mãi đến ngày hôm đó, Lâm Tiêu Sanh và bố mẹ cô ta bị Văn Trạch Tân ép đi xin lỗi, những người khác mới từ bên ngoài nhìn thấy nhà họ Văn coi trọng nhà họ Trần, vì thế đã có người bắt đầu liên lạc với Trần Ương.
Hôm nay là lần đầu tiên Trần Ương được mời tới.
“À, Trần Ương, cô thấy thế nào?” Có người đột nhiên đẩy Trần Ương một cái, cười hỏi. Trần Ương cười cười, nhìn Lâm Tiêu Sanh, hàm hồ nói: “Sao anh rể tôi lại không có tự trọng được chứ?”
“Vậy cô nói xem, tình cảm giữa chị cô và anh rể như thế nào?”
“Vẫn tốt lắm.”
“Thật không?” Những người khác liếc nhìn nhau.
“Nếu tình cảm tốt, vậy thì tại sao chị cô lại nói như vậy?”
Nét cười trên mặt Trần Ương cứng đờ.
Một thiên kim thế gia dịu dàng ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô ta, nói với người khác: “Được rồi, vụ việc xin lỗi lần trước mấy người không nhìn ra được sao? Hỏi gì mà hỏi, Lâm Tiêu Sanh còn chưa nói kìa, không phải Tiêu Sanh hiểu nhị thiếu nhất à?”
Thấy bạn thân mớm lời cho mình, Lâm Tiêu Sanh gẩy tóc, chớp mắt cười nhìn bạn thân cô ta, sau đó nói: “Mọi người đừng hỏi nữa, nhị thiếu đều rất thành thật với mọi người.”
“Há há há há há? Phải không? Ha ha ha ha.”
“Người nên thành thật là cậu ấy, Tiêu Sanh.”
Lâm Tiêu Sanh lại chớp mắt nhìn bạn thân, cảm ơn người bạn đã giữ mặt mũi của cô ta.
Cô bạn thân đó lại cười nhìn về phía Trần Ương, dịu dàng trấn an.
*
Buổi tối sáu giờ rưỡi.
Thời tiết trong xanh cả ngày bỗng nhiên lại đột ngột đổ mưa, lần này lượng mưa còn nhiều hơn tối qua. Ở bên này, Thịnh Lâm lại sắp cúp điện, vì thế hai tổ nhỏ chỉ có thể nghỉ ngơi.
Trần Y thì không cần xin nghỉ.
Cô dọn dẹp một chút rồi cùng đám người Chu Yến trở về khách sạn. Cất máy tính và tài liệu được khóa kỹ, cô đổi một cái váy tương đối rộng rãi thoải mái rồi ra cửa.
Triệu Luyện đặt nhà hàng trong khách sạn trên con đường tương đối phồn hoa ở Kinh Giao. Trần Y lái xe qua, là một nhà hàng món ăn Quảng Đông, cửa treo đèn lồng. Trần Y đi lên bậc cầu thang, đẩy cửa ra.
Phong cảnh ưu nhã, Triệu Luyện ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ thấy cô liền vẫy tay.
Trần Y đi qua, cười ngồi xuống, cô nói: “Không ngờ nơi này còn có nhà hàng như vậy.”
“Nhà hàng này rất đặc sắc.” Triệu Luyện rót trà cho Trần Y, Trần Y uống một ngụm. Ánh sáng có chút mờ ảo, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái, thích hợp nói chuyện phiếm. Cũng có không ít người ăn mặc kiểu công sở, vừa ăn vừa nói chuyện, so với quán cà phê trong trung tâm thành phố ở thủ đô, thì ở đây có cảm giác yên tĩnh hơn.
Trần Y cười nói: “Người chờ vẫn còn rất nhiều, cần phải đặt trước à?”
“Đúng vậy, em gọi điện nói muốn mời anh ăn cơm, anh liền bảo bạn đặt luôn.” Triệu Luyện hơi mỉm cười, lại rót cho cô một ly trà, hỏi: “Không biết em tìm anh có chuyện gì?”
Anh ta chăm chú nhìn Trần Y.
Anh ta cảm thấy có phải Trần Y cần giúp đỡ gì về chuyện hôn nhân không.
Anh ta muốn nghe thử.
Trần Y dùng khăn giấy lau chút bọt nước trên váy, sau đó nói: “Em xin lỗi chuyện tối qua.”
Triệu Luyện sửng sốt, anh ta không nghĩ đến chuyện này, cười gượng gạo: “Không sao, tính cách của nhị thiếu trong vòng giao thiệp này thật ra rất tốt, chẳng qua hôm qua như vậy cũng là hiếm thấy.”
Trần Y mỉm cười, nhấp trà: “Ừm, nhưng việc này là do em gây nên.”
“Việc này không phải do em.” Triệu Luyện nói.
Trần Y lại cười, làm sao lại không liên quan đến cô chứ.
Cô nói: “Tính cách anh ấy trong giới thượng lưu rất tốt à?”
“Tốt chứ, bọn anh vẫn cảm thấy nhị thiếu dễ dàng gần gũi hơn, lại càng khoan dung hơn nhiều.”
Trần Y nhướng mày, có hơi không tin.
Triệu Luyện mỉm cười nhìn cô, trong lòng không muốn nói nhiều về anh em nhà họ Văn, nhưng cũng không cứng rắn đổi đề tài, anh ta chỉ có thể nói: “Đại thiếu bình thường không giao lưu cùng bọn anh, chỉ có nhị thiếu bình dị gần gũi, hoạt động gì đó đều có thể nhìn thấy anh ấy. Hơn nữa, anh ấy cũng không nóng tính, cho nên nhiều người thích tiếp cận.”
Trần Y: “Ừm, thế à.”
Nếu thật như vậy, vậy nếu sau này cô mà không biết tốt xấu thì có phải anh cũng sẽ khoan dung một chút không.
Lúc này ở bên ngoài nhà hàng, một chiếc xe SUV màu đen chậm rãi dừng lại. Nước mưa dường như từ giây phút này bắt đầu to hơn, mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi lộp bộp trên thành xe, có một chút bí bách khó thở.
Lúc này, trợ lý Giang sắp không thở nổi, anh ta nắm chặt tay lái, yên tĩnh nhìn hai người bên trong cửa sổ kia, phu nhân của sếp mình cùng với tiểu công tử nhà họ Triệu – Triệu Luyện đang ăn cơm bên trong nhà hàng đối diện trong bầu không khí ấm áp.
Mà người đàn ông tuấn tú đằng sau không nói một tiếng nào.
Đôi chân dài của anh bắt chéo, đôi mắt đào hoa không có cảm xúc gì nhìn hai người kia. Tối nay Trần Y mặc đồ rộng thùng thình, không hiện ra vòng eo, chỉ có duy nhất đôi mắt, cô vẫn luôn cười.
Cười làm cho anh bực bội.
Mà Triệu luyện bên đối diện, thằng ngốc cũng đều có thể nhìn ra anh ta chú ý đến Trần Y.
Trợ lý Giang cảm giác thấy sự bức bách ngay trước mặt, nhẫn nhịn nhưng rất muốn hỏi sếp xem liệu ngài có muốn xuống xe không, tôi che dù cho ngài.
Nhưng mà lại cảm thấy việc Văn Trạch Tân xuống xe, đảm bảo sẽ biến thành một trận đại chiến. Văn Trạch Tân hạ cửa kính xe xuống, nước mưa rơi tạt vào trong xe, anh cúi đầu châm điếu thuốc, trong đầu hiện lên những tiếng hét lúc đó trong điện thoại.
Anh tạm thời tin cô.
Anh gảy ngón tay cho bay tàn thuốc, nói với trợ lý Giang: “Nói cho tôi biết về chuyện bọn họ quen biết nhau lúc ở đại học.”
Trợ lý Giang tiếp lời, sau khi nghe thấy tiếng cửa sổ xe đóng lại, anh ta cầm lấy di động rồi mở máy, sau đó bắt đầu nói: “Phu nhân và vị thiếu gia kia năm đó cùng tham gia câu lạc bộ tranh luận, phòng tranh luận và phòng vẽ cách nhau rất gần. Có một lần bởi vì câu lạc bộ của phu nhân đào tạo quá ồn ào mà làm ồn đến phòng vẽ tranh bên cạnh, Triệu tiểu công tử lại ở trong phòng vẽ tranh đó, đội trưởng liền mang người đi tìm câu lạc bộ tranh luận, Triệu Luyện vì như vậy mà quen biết với phu nhân.”
“Có thể nói là vừa gặp đã yêu.”
“Vừa gặp đã yêu?” Người đàn ông thấp tiếng hỏi lại.
Ngay lập tức, trợ lý Giang với những hình ảnh tốt đẹp kia bị đánh tan, anh ta lập tức thu hồi lại những tâm tư lãng mạng phong hoa tuyết nguyệt đó, cứng rắn nói: “Có thể chính là coi trọng nhan sắc của phu nhân.”
“Sau đó Triệu Luyện bắt đầu theo đuổi phu nhân, theo đuổi một tháng, mỗi ngày đều là hoa, sau lại hối lộ Thường Tuyết, còn mời phu nhân giam gia cuộc thi người mẫu của câu lạc bộ hội hoạ nữa.”
“Phu nhân không thích nên không đi, Triệu Luyện lại tiếp tục theo đuổi, bữa sáng rồi bữa khuya này, còn muốn chiếm vị trí ở thư viện cho phu nhân nữa. Có một lần trường học tổ chức cuộc thi đạp xe, Triệu Luyện rút thăm cùng đội với phu nhân, nên cùng phu nhân đi xe đạp đôi, lại còn thắng giải ba. Ở đây có ảnh chụp cuộc thi trước đây của phu nhân và cậu ta. Sếp, anh muốn xem không?”
Trợ lý Giang có hơi chần chừ, quay đầu lại ngó một cái.
Chỉ thấy ngón tay Văn Trạch Tân vẫn đang kẹp điếu thuốc, không nói tiếng nào, mắt đào hoa nặng nề mà mang theo sự sắc bén. Anh nhìn chằm chằm vào di động kia, miệng ngậm điếu thuốc, tay duỗi ra lấy di động rồi rủ mắt nhìn sang.
Trên màn hình, có Trần Y, có Triệu Luyện, còn có một chiếc xe đạp đôi.
Triệu Luyện đỡ đầu xe, quay đầu lại nhìn Trần Y, Trần Y dựa vào lưng ghế xe đạp, tươi cười xán lạn. Tóc cô buộc đuôi ngựa rất dài, đối diện với anh ta, thoạt nhìn như cùng nhau liếc mắt đưa tình.
Văn Trạch Tân bỏ điếu thuốc xuống rồi ấn cửa sổ xe, nước mưa bên ngoài đã bớt, anh đưa tay, màu cam của tàn thuốc lập tức bị dập tắt.
Tay áo của anh vốn được kéo lên, nên lúc này cổ tay cũng bị ướt, làn khói vờn quanh ngón tay anh, anh cứ nhìn màn hình di động mãi.
Trợ lý Giang thì đang xoắn xuýt nhìn sếp của mình.
Không biết vì sao, sếp thoạt nhìn không có biểu cảm gì nhưng mà lại có một sự áp lực dày đặc đè nén trong xe, trợ lý Giang không nhịn được “Khụ” một tiếng.
Mắt Văn Trạch Tân ngước lên, cười lạnh, ném trả điện thoại di động cho trợ lý Giang, dường như không để bụng mà nói: “Sau đó thì sao?”
“Tôi không muốn biết quá trình, tôi muốn biết kết quả, tại sao phu nhân từ chối cậu ta?”
Trợ lý Giang nhanh tay tiếp được di động, nhìn Văn Trạch Tân nói: “Vâng, sau này phu nhân nói với cậu ta là cô ấy tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương, cho nên Triệu luyện cũng từ bỏ.”
Văn Trạch Tân cười, trong đầu chặn lại hình ảnh hai bóng người kia trong bức ảnh. Mắt đào hoa nhìn ra bên ngoài, dừng lại ở cửa sổ nhà hàng bên kia, lúc này Trần Y chuẩn bị đứng dậy lấy đồ vật gì đó.
Triệu Luyện cũng đứng dậy theo, sau đó cầm lấy món đồ y hệt, ngón tay hai người rất gần nhau.
“Cạch.”
Cửa xe mở ra.
Trợ lý Giang hoảng sợ, theo phản xạ mà cầm ô che mưa đi xuống xe rồi căng ra. Quả nhiên, đôi chân dài của người đàn ông bước xuống, trợ lý Giang chạy nhanh qua mở ô đi theo.
Lên bậc thang đi vào cửa nhà hàng, văn Trạch Tân đút tay vào túi, nói với trợ lý Giang: “Cậu đi gọi phu nhân ra đây.”
Trợ lý Giang sửng sốt: “Hả?”
Văn Trạch Tân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Trợ lý Giang từ ánh mắt của anh nhìn ra một hàng chữ rõ ràng: “Con mẹ nó tôi không muốn gặp Triệu Luyện, nên cậu đi đi.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Được rồi.
Tôi đi.
Beta: Cyane
Trợ lý Giang nghe thấy tên của phu nhân thì cũng theo phản xạ mà nhìn về sếp tổng nhà mình. Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạch Tân đã không còn hiện ra tâm trạng tốt như vừa rồi nữa.
Mắt hoa đào của anh nặng nề, mặt không biểu cảm.
Ngực trợ lý Giang lộp bộp một hồi, anh ta kéo cửa xe ra, thử thăm dò hỏi: “Ông chủ, có lên xe không ạ?”
Thu hồi tầm mắt từ trên người Triệu Luyện về, Văn Trạch Tân nhìn về phía trợ lý Giang, nhìn làm cả người trợ lý Giang cứng đờ, vô cùng sợ sếp mình làm ra việc gì đó tàn ác.
Anh ta nặn ra một nụ cười, ý muốn khiến sếp thấy thoải mái.
Văn Trạch Tân cụp đôi mắt xuống, sửa cổ tay áo, không nói gì, cúi đầu ngồi vào ghế sau. Trợ lý Giang nhìn sườn mặt tuấn tú của sếp, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Bịch.
Xung quanh an tĩnh lại.
Trợ lý Giang vòng lên ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe hơi màu đen đi xuống sườn dốc thì quay đầu xe, đi về phía cửa lớn. Cửa sổ xe đóng kín, ánh sáng mặt trời chiếu lên phía trên cửa sổ xe. Bên trong, người đàn ông ấn di động, gọi một dãy số.
Rất nhanh, đầu bên kia nhận máy.
Âm thanh dịu dàng của Trần Y truyền đến: “Chuyện gì vậy?”
Cô đang làm việc dở.
Hai chân Văn Trạch Tân bắt chéo, tay đặt trên đùi, anh lạnh nhạt nói: “Buổi chiều anh đặt nhà hàng, chúng ta cùng ăn cơm tối.”
Trần Y: “Buổi chiều em không rảnh.”
Văn Trạch Tân siết chặt cằm, anh nhướng mày: “Bận đến mức cơm tối cũng không có thời gian ăn à?”
Trần Y: “Đúng vậy.”
“Phải không, sao anh lại nghe thấy em muốn cùng ăn cơm với Triệu Luyện thế?”
Bên kia, hô hấp của Trần Y ngừng vài giây, cũng trầm mặc vài giây, không biết tại sao anh lại nghe thấy, nhưng mà tin tức của anh cũng nhanh nhạy quá mà.
Trần Y đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, tránh mấy người đồng nghiệp cứ nhìn cô chằm chằm. Cô đẩy cửa tiến vào cầu thang thoát hiểm, nói: “Ừm, em có hẹn ăn tối với Triệu Luyện.”
“Thừa nhận rồi?” Giọng nói Văn Trạch Tân lạnh lẽo, hỏi ngược lại.
Trần Y lạnh lùng nói: “Đây cũng không phải việc gì to tát, vì sao không dám nhận.”
Văn Trạch Tân trầm mặc, anh liếm môi, sau đó nói: “Em không được đi, nếu em cảm thấy đầu gối cậu ta chịu được thì…”
Lời chưa nói hết mang theo sự uy hiếp.
Da đầu Trần Y bên kia lập tức tê dại, cô nắm chặt di động, giọng nói trở nên tức giận: “Văn Trạch Tân, anh giết người không dao phải không? Tại sao em mời anh ấy ăn cơm, anh có thể không biết sao? Vốn dĩ là không có việc gì mà bởi vì một cú đá kia của anh, em không thể không mời anh ấy ăn cơm để xin lỗi. Anh là thiếu gia cao quý, em thì cũng không phải thiên kim gì cả, em không làm được giống như anh, hoành hành ngang ngược!”
Nói xong, Trần Y hung hăng cúp điện thoại,
Âm thanh tút tút tút vọng lại bên tai.
Văn Trạch Tân đè chặt di động, đôi mắt lạnh như băng. Trợ lý Giang nhìn vào kính xe, hoảng hốt suýt nữa trượt tay lái. Vài giây sau, di động của Văn Trạch Tân bị ném mạnh sang một bên ghế.
Anh đột nhiên nhắm mắt lại.
Trợ lý Giang lúc này mới dùng sức giẫm chân ga, lên cao tốc rồi, chỉ cần đừng quay trở lại là được. Hội nghị câu lạc bộ hôm nay cực kỳ quan trọng, sáu tháng cuối năm có hai trận thi đấu. Năm ngoái, hai đội bóng của câu lạc bộ dừng chân ở vòng loại Châu Á, lần này sau khi chấn chỉnh lại thì chuẩn bị thi đấu vòng ngoài Châu Á.
Văn Trạch Tân chính là Định Hải Thần Châm* của đám trẻ tuổi kia.
(*Định Hải Thần Châm: tên đầy đủ là Như Ý Kim Cô Bổng – pháp bảo trong tay Tôn Ngộ Không.)
Xe chạy nhanh vào đường hầm, rồi lại đi ra.
Người đàn ông ngồi ghế sau mở mắt, anh trầm giọng nói với trợ lý Giang: “Điều tra một chút những chuyện xảy ra của phu nhân với Triệu Luyện thời đại học, tôi muốn chiều nay phải biết toàn bộ. Mặt khác, ngoại trừ hội nghị câu lạc bộ, những hội nghị khác chiều nay lùi lại toàn bộ.”
Trợ lý Giang nắm chặt tay lái, thở một hơi, gật đầu nói: “Vâng.”
Xem ra chiều nay còn muốn đi Thịnh Lâm một chuyến.
Anh ta lập tức cầm di động lên, đè giọng nói, bảo người bên kia lập tức đi điều tra. Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn di động, môi mỏng mím lại.
Cúp điện thoại, ngực Trần Y còn hơi phập phồng, cô siết chặt di động, cuối cùng cũng không nhịn được căng mắt lên. Cô đứng ở cửa thoát hiểm một lúc, ổn định tâm trạng rồi mới rời đi.
Trở lại văn phòng, mọi người đều đang bận rộn. Trần Y lặng lẽ đi qua rồi ngồi xuống, Chu Yến đứng dậy rót cà phê cho cô, sau đó đưa tài liệu vừa đóng dấu cho cô.
Trần Y nhận lấy rồi cười nói: “Cảm ơn.”
Chu Yến cười tủm tỉm nói: “Khách sáo gì chứ.”
Tâm trạng Trần Y tốt hơn một chút, cô nhìn số liệu trên máy tính, tổ tính toán bên cạnh cũng bận đến khí thế ngất trời. Tiêu Tiểu Nhàn lấy tài liệu rủi ro gian lận từ trên bàn của cô rồi lại nhìn cô một cái. Trần Y cũng nhìn Tiêu Tiểu Nhàn, Tiêu Tiểu Nhàn thu hồi tầm mắt, mắt nhìn di động của Trần Y.
Nhìn chung, cô ta từ trên xuống dưới đều lộ ra dáng vẻ chú ý đến Trần Y.
Tới gần giữa trưa, chị Thâm đứng dậy vươn vai giãn xương cốt, sau đó nhìn Chu Yến nói: “Không có thời gian ra ngoài ăn cơm, mười một rưỡi cô bảo mọi người đặt cơm đi.”
Chu Yến “A” một tiếng: “Được, mọi người muốn ăn gì nào?”
Tiếng nói vừa dứt, cửa văn phòng phía sau bị đẩy ra, một đám người cùng lúc quay đầu nhìn lại. Triệu Luyện mặc nguyên bộ đồ tây đứng ở cửa, cười nói: “Hay là, trưa nay tôi ở đây sắp xếp, ăn ở nhà ăn được chứ?”
Một đám người sửng sốt.
Chị Thâm cười nói: “Thế thì ngại lắm.”
“Vốn dĩ là chúng tôi nên phụ trách, không có gì phải ngại cả. Chị Thâm à, nhà ăn bên này hôm nay đặc biệt vì mọi người mà mở tiểu táo*, nể mặt tôi chứ?” Triệu Luyện mỉm cười, khuôn mặt lịch sự nho nhã hiện ý cười.
(*Tiểu táo: Tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất.)
Chị Thâm cười rồi nhìn những người khác, mọi người nghe đến mở tiểu táo liền tự nhiên cam tâm tình nguyện. Sâu bên trong chị Thâm cảm thấy nhóm người này thật là mê ăn, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Chị nói với Triệu Luyện: “Được, vậy làm phiền Triệu tổng rồi.”
“Khách sáo rồi.” Ánh mắt Triệu Luyện nhìn về phía Trần Y, cái nhìn rất bình thường, sau đó đóng cửa lại.
Tiêu Tiểu Nhàn ngồi bên cạnh Trần Y, đột nhiên “Bộp” một tiếng, một xấp tài liệu rơi xuống. Toàn bộ người trong nhóm mờ mịt liếc nhìn cô ta, Trần Y cũng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Tiểu Nhàn chằm chằm nhìn cô.
Chị Thâm nhíu mày: “Tiểu Nhàn, cô có ý kiến gì sao?”
Tiêu Tiểu Nhàn thu hồi lại tài liệu kia, môi mấp máy: “Không có gì, chỉ là tài liệu có hơi nặng.”
Sau đó, cô ta nặng nề ngồi xuống. Chu Yến thấy thế, cô ấy sát lại nhỏ giọng nói chuyện với Lương Chấn Phong. Khoảng mười hai giờ, đoàn người thu dọn đồ đạc, đóng cửa văn phòng, đến trước nhà ăn Thịnh Lâm.
Hôm nay nhà ăn Thịnh Lâm thật sự mở bếp ăn xịn cho mọi người, có hải sản, có canh, v.v. Trần Y và Chu Yến chọn một bàn sáu người ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tiểu Nhàn cũng ngồi xuống ở phía đối diện. Chu Yến liếc mắt nhìn Trần Y, sau đó bĩu môi, Trần Y thấp giọng nói: “Ăn cơm thôi.”
Chu Yến lại quét mắt nhìn Tiêu Tiểu Nhàn, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Lúc này, ghế dựa đối diện được kéo ra, một người ngồi xuống. Ba người ngẩng đầu nhìn gương mặt nho nhã của Triệu Luyện, anh ta hơi mỉm cười, cầm lấy đũa nói: “Hôm nay tôi được hưởng ké bữa ngon này rồi.”
Chu Yến “Wow” một tiếng, cười nói: “Triệu Tổng thật là bình dân nha.”
Triệu Luyện cười cười, anh ta nhìn về phía Trần Y, gật đầu.
Trần Y mỉm cười.
Tiếp theo, Triệu Luyện nhìn về phía Tiêu Tiểu Nhàn: “Vừa rồi suýt chút nữa không nhận ra cậu, xin lỗi nhé.”
Tiêu Tiểu Nhàn cầm đũa, ngập ngừng nhìn Triệu Luyện, cô ta cười: “Thật là cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng nhận ra mình rồi.”
Wow…
Chu Yến lập tức túm lấy Trần Y, Trần Y liếc mắt nhìn hai người đối diện. Triệu Luyện nhìn vào ánh mắt của cô, cười nói: “Tiểu Nhàn với anh là bạn cùng khoa, lúc trước cô ấy còn nghĩ cách giúp anh nữa.”
Lúc trước.
Là lúc theo đuổi cô sao? Cuối cùng Trần Y cũng hiểu ý tứ câu nói kia của Tiêu Tiểu Nhàn vào sáng nay.
“Ừm, vậy cũng là bạn cùng trường.” Trần Y gật đầu.
Triệu Luyện cười nói: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Tiêu Tiểu Nhàn hạ khoé môi, chỉ dửng dưng nhìn Trần Y, sự địch ý vô cớ kia làm Trần Y sửng sốt vài giây. Một lát sau, Trần Y cảm thầy sự địch ý này chỉ sợ là bắt nguồn từ Triệu Luyện rồi.
Trần Y sững lại, nghĩ đến bữa cơm tối kia có nên ăn cùng Triệu Luyện nữa không. Nhưng vì đây là do cô muốn chuộc tội chứ không phải vì chuyện gì khác cả, cô nhấp môi dưới.
Lúc này, Tiêu Tiểu Nhàn bưng khay đi.
Triệu Luyện cũng cúi đầu ăn cơm.
Trần Y liếc nhìn Triệu Luyện, sau đó cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Chu Yến ăn xong, sau đó đi xếp hàng múc canh, tiện nói sẽ lấy cho Trần Y, Trần Y “A” một tiếng.
Bàn này giờ chỉ còn lại Trần Y và Triệu Luyện.
Triệu Luyện buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Y, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Hạng mục bây giờ đến đâu rồi?”
Trần Y sửng sốt, lập tức hiểu được, ý tứ của anh ta là nói về công ty này. Trần Y Trả lời: “Vừa mới bắt đầu, tổ tính toán vừa đến, rủi ro gian lận bên anh lớn, với lại theo khoản mục thì…”
“Hao hụt đúng không?”
Trần Y không hé răng.
Triệu Luyện day trán, mờ mịt nói: “Lúc trước khi anh muốn mua công ty này thì bố anh đã không đồng ý. Mấy năm nay cứ lục đục vay trả ngân hàng mới tiếp tục duy trì được, anh cũng không biết chỗ này bị lỗ bao nhiêu.”
Trần Y: “Chờ số liệu ra sẽ biết.”
Triệu Luyện thở dài.
Dáng vẻ không biết làm thế nào.
Trần Y nghe anh ta thở dài, loáng thoáng như thấy hình ảnh của bố cô ở nhà cũng thở dài giống vậy. Cô suy nghĩ, an ủi nói: “Không sao đâu, cơ sở của Thịnh Lâm vẫn còn.”
Trần thị cũng vẫn giữ được cơ sở mà.
Triệu Luyện nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, sau đó gật đầu: “Đúng.”
“Anh ăn xong rồi, buổi tối chúng ta lại nói chuyện.” Anh ta thu dọn khay đồ ăn.
Trần Y: “Được.”
Anh ta đi rồi, Chu Yến trở lại, mỗi người một chén canh, vẫn là canh hầm. Uống xong canh, Trần Y nhận được điện thoại của Liêu Tịch. Tranh thủ lúc người khác nghỉ trưa, Trần Y lại đi đến cửa thoát hiểm.
“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, hôm qua con tới Kinh Giao rồi mà sao chưa gọi điện cho mẹ?”
Trần Y cười: “Con quên mất ạ.”
Bị Văn Trạch Tân ồn ào đến quên luôn.
“Mẹ gửi tin nhắn cho con, con cũng chỉ gửi lại cái icon.” Giọng Liêu Tịch có chút bất đắc dĩ, sau đó bà nói: “Đúng rồi, từ chiều hôm qua Trần Ương đi ra ngoài cho đến hôm nay cũng chưa về, mẹ gọi điện thì nó chỉ nghe một chút rồi nói bận. Mẹ cũng không biết nó bận cái gì, con có muốn hỏi nó không?”
Trần Y nhíu mày: “Nó không nói với mẹ là nó đi ra ngoài làm gì ạ?”
“Nói là đi chơi cùng bạn học.”
Sau khi Trần Ương tốt nghiệp, mấy năm nay vẫn đang làm người mẫu gì đó, nhưng lại lung tung bát nháo, bởi vì thế nên Trần Khánh mới không chịu cho cô ta đến Trần thị. Vốn Trần thị đã loạn rồi, cô ta đi mà làm không ra sao thì càng loạn hơn nữa.
Trần Y cười lạnh: “Đám bạn học của nó có được mấy người đáng tin đâu.”
“Đúng, đúng là như vậy, cho nên mẹ mới lo lắng. Bố con ngày mai mới trở về, mẹ nói thì nó không nghe.”
Từ lúc vợ chồng bác cả qua đời, thật ra không ai quản được Trần Ương. Trần Y nói: “Được rồi, để con nhắn hỏi thử nó.”
“Tốt rồi, con nhớ bảo lại mẹ nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Y gọi điện thoại cho Trần Ương, nhưng bị cô ta từ chối cuộc gọi. Trần Y dựa vào vách tường, sắc mặt đen lại, cô lại gửi tin nhắn.
Trần Y: “Trần Ương, em tốt nhất là cho chị biết tin tức của em.”
Tầng hai quán cà phê của câu lạc bộ Bác Nhã ở thủ đô.
Trần Ương đứng ở cửa toilet, tắt cuộc gọi đến của Trần Y, kết quả là vừa tắt điện thoại thì tin nhắn Wechat lại tới. Cô ta nhìn vài lần, bĩu môi, không kiên nhẫn mà nhắn lại.
Trần Ương: “Trả lời gì, em đang làm việc, bận chết đi được, tối về thì sẽ trả lời, bảo thím đừng lo.”
Nói xong thì ném điện thoại vào túi, sau đó sửa sang lại cổ áo, đánh thêm son môi rồi mới đi ra ngoài. Ở bên ngoài, nhiều nữ sinh xinh đẹp thời thượng ngồi trên sô pha màu xám nhạt.
Một đám mang đồng hồ hàng hiệu, đeo túi đắt tiền đang nói cười. Trong đó có người vẫy tay với Trần Ương, kêu cô ta chạy nhanh qua đây. Trần Ương hơi hơi mỉm cười, đi nhanh hai bước, thuận tiện cụp váy lại, ngồi xuống đó.
Đối diện, người cầm nĩa đang ăn bánh kem là Lâm Tiêu Sanh.
Lâm Tiêu Sanh lạnh lùng nhìn Trần Ương, Trần Ương cười nói chuyện với người khác. Có người nói tới anh em nhà họ Văn, trong đó có người cười nói: “À, nghe nói Văn đại thiếu có vẻ muốn tái hôn đó.”
“Đúng vậy, nghe nói là anh ấy theo đuổi Thẩm Tuyền tốn không ít tâm tư, tôi thật cảm thấy có phải bị mù không nữa. Lúc trước Thẩm Tuyền ly hôn với anh ấy, anh ấy lại còn theo đuổi ngược lại, thật sự là không còn tí tự trọng nào.”
“Chẳng lẽ liên hôn một lần, Thẩm Tuyền đã yểm bùa anh ấy rồi sao?”
“Cạn lời.”
“Thủ đoạn của Thẩm Tuyền lợi hại như vậy, ai biết được có dùng thủ đoạn bỉ ổi nào không, có khi đã mang thai cũng không chừng. Văn Trạch Lệ không có cách nào khác, chỉ có thể theo đuổi lại thôi.”
“Có khi thế, thủ đô này ngoại trừ Tứ đại gia tộc ra thì những gia tộc khác đều làm nền. Thẩm Tuyền phỏng chừng là nghĩ thông suốt rồi, nhanh chóng dùng thủ đoạn đưa người về, cô ta hoá ra cũng chỉ có thế mà thôi.” Trong giọng nói của vài người có vẻ ghen tị, im bặt không nhắc tới những việc quỳ lạy điên cuồng để theo đuổi lại của Văn Trạch Lệ nữa, nói ra càng thêm ghen tị.
“Nói đến chuyện này, Văn nhị thiếu nhìn cái là biết không phải kiểu không có tự trọng.”
Vấn đề này vừa xuất hiện, một đám người yên tĩnh lại, bọn họ theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Tiêu Sanh và Trần Ương phía đối diện. Trần Ương theo Liêu Tịch đi ra ngoài tham gia mấy buổi tụ tập của các phu nhân vài lần, đã thêm Wechat của không ít thế gia tiểu thư, thêm rồi lại thêm, nhưng mà những vị thế gia tiểu thư này cũng không quá vừa mắt cô ta.
Mãi đến ngày hôm đó, Lâm Tiêu Sanh và bố mẹ cô ta bị Văn Trạch Tân ép đi xin lỗi, những người khác mới từ bên ngoài nhìn thấy nhà họ Văn coi trọng nhà họ Trần, vì thế đã có người bắt đầu liên lạc với Trần Ương.
Hôm nay là lần đầu tiên Trần Ương được mời tới.
“À, Trần Ương, cô thấy thế nào?” Có người đột nhiên đẩy Trần Ương một cái, cười hỏi. Trần Ương cười cười, nhìn Lâm Tiêu Sanh, hàm hồ nói: “Sao anh rể tôi lại không có tự trọng được chứ?”
“Vậy cô nói xem, tình cảm giữa chị cô và anh rể như thế nào?”
“Vẫn tốt lắm.”
“Thật không?” Những người khác liếc nhìn nhau.
“Nếu tình cảm tốt, vậy thì tại sao chị cô lại nói như vậy?”
Nét cười trên mặt Trần Ương cứng đờ.
Một thiên kim thế gia dịu dàng ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô ta, nói với người khác: “Được rồi, vụ việc xin lỗi lần trước mấy người không nhìn ra được sao? Hỏi gì mà hỏi, Lâm Tiêu Sanh còn chưa nói kìa, không phải Tiêu Sanh hiểu nhị thiếu nhất à?”
Thấy bạn thân mớm lời cho mình, Lâm Tiêu Sanh gẩy tóc, chớp mắt cười nhìn bạn thân cô ta, sau đó nói: “Mọi người đừng hỏi nữa, nhị thiếu đều rất thành thật với mọi người.”
“Há há há há há? Phải không? Ha ha ha ha.”
“Người nên thành thật là cậu ấy, Tiêu Sanh.”
Lâm Tiêu Sanh lại chớp mắt nhìn bạn thân, cảm ơn người bạn đã giữ mặt mũi của cô ta.
Cô bạn thân đó lại cười nhìn về phía Trần Ương, dịu dàng trấn an.
*
Buổi tối sáu giờ rưỡi.
Thời tiết trong xanh cả ngày bỗng nhiên lại đột ngột đổ mưa, lần này lượng mưa còn nhiều hơn tối qua. Ở bên này, Thịnh Lâm lại sắp cúp điện, vì thế hai tổ nhỏ chỉ có thể nghỉ ngơi.
Trần Y thì không cần xin nghỉ.
Cô dọn dẹp một chút rồi cùng đám người Chu Yến trở về khách sạn. Cất máy tính và tài liệu được khóa kỹ, cô đổi một cái váy tương đối rộng rãi thoải mái rồi ra cửa.
Triệu Luyện đặt nhà hàng trong khách sạn trên con đường tương đối phồn hoa ở Kinh Giao. Trần Y lái xe qua, là một nhà hàng món ăn Quảng Đông, cửa treo đèn lồng. Trần Y đi lên bậc cầu thang, đẩy cửa ra.
Phong cảnh ưu nhã, Triệu Luyện ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ thấy cô liền vẫy tay.
Trần Y đi qua, cười ngồi xuống, cô nói: “Không ngờ nơi này còn có nhà hàng như vậy.”
“Nhà hàng này rất đặc sắc.” Triệu Luyện rót trà cho Trần Y, Trần Y uống một ngụm. Ánh sáng có chút mờ ảo, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái, thích hợp nói chuyện phiếm. Cũng có không ít người ăn mặc kiểu công sở, vừa ăn vừa nói chuyện, so với quán cà phê trong trung tâm thành phố ở thủ đô, thì ở đây có cảm giác yên tĩnh hơn.
Trần Y cười nói: “Người chờ vẫn còn rất nhiều, cần phải đặt trước à?”
“Đúng vậy, em gọi điện nói muốn mời anh ăn cơm, anh liền bảo bạn đặt luôn.” Triệu Luyện hơi mỉm cười, lại rót cho cô một ly trà, hỏi: “Không biết em tìm anh có chuyện gì?”
Anh ta chăm chú nhìn Trần Y.
Anh ta cảm thấy có phải Trần Y cần giúp đỡ gì về chuyện hôn nhân không.
Anh ta muốn nghe thử.
Trần Y dùng khăn giấy lau chút bọt nước trên váy, sau đó nói: “Em xin lỗi chuyện tối qua.”
Triệu Luyện sửng sốt, anh ta không nghĩ đến chuyện này, cười gượng gạo: “Không sao, tính cách của nhị thiếu trong vòng giao thiệp này thật ra rất tốt, chẳng qua hôm qua như vậy cũng là hiếm thấy.”
Trần Y mỉm cười, nhấp trà: “Ừm, nhưng việc này là do em gây nên.”
“Việc này không phải do em.” Triệu Luyện nói.
Trần Y lại cười, làm sao lại không liên quan đến cô chứ.
Cô nói: “Tính cách anh ấy trong giới thượng lưu rất tốt à?”
“Tốt chứ, bọn anh vẫn cảm thấy nhị thiếu dễ dàng gần gũi hơn, lại càng khoan dung hơn nhiều.”
Trần Y nhướng mày, có hơi không tin.
Triệu Luyện mỉm cười nhìn cô, trong lòng không muốn nói nhiều về anh em nhà họ Văn, nhưng cũng không cứng rắn đổi đề tài, anh ta chỉ có thể nói: “Đại thiếu bình thường không giao lưu cùng bọn anh, chỉ có nhị thiếu bình dị gần gũi, hoạt động gì đó đều có thể nhìn thấy anh ấy. Hơn nữa, anh ấy cũng không nóng tính, cho nên nhiều người thích tiếp cận.”
Trần Y: “Ừm, thế à.”
Nếu thật như vậy, vậy nếu sau này cô mà không biết tốt xấu thì có phải anh cũng sẽ khoan dung một chút không.
Lúc này ở bên ngoài nhà hàng, một chiếc xe SUV màu đen chậm rãi dừng lại. Nước mưa dường như từ giây phút này bắt đầu to hơn, mưa to tầm tã, tiếng mưa rơi lộp bộp trên thành xe, có một chút bí bách khó thở.
Lúc này, trợ lý Giang sắp không thở nổi, anh ta nắm chặt tay lái, yên tĩnh nhìn hai người bên trong cửa sổ kia, phu nhân của sếp mình cùng với tiểu công tử nhà họ Triệu – Triệu Luyện đang ăn cơm bên trong nhà hàng đối diện trong bầu không khí ấm áp.
Mà người đàn ông tuấn tú đằng sau không nói một tiếng nào.
Đôi chân dài của anh bắt chéo, đôi mắt đào hoa không có cảm xúc gì nhìn hai người kia. Tối nay Trần Y mặc đồ rộng thùng thình, không hiện ra vòng eo, chỉ có duy nhất đôi mắt, cô vẫn luôn cười.
Cười làm cho anh bực bội.
Mà Triệu luyện bên đối diện, thằng ngốc cũng đều có thể nhìn ra anh ta chú ý đến Trần Y.
Trợ lý Giang cảm giác thấy sự bức bách ngay trước mặt, nhẫn nhịn nhưng rất muốn hỏi sếp xem liệu ngài có muốn xuống xe không, tôi che dù cho ngài.
Nhưng mà lại cảm thấy việc Văn Trạch Tân xuống xe, đảm bảo sẽ biến thành một trận đại chiến. Văn Trạch Tân hạ cửa kính xe xuống, nước mưa rơi tạt vào trong xe, anh cúi đầu châm điếu thuốc, trong đầu hiện lên những tiếng hét lúc đó trong điện thoại.
Anh tạm thời tin cô.
Anh gảy ngón tay cho bay tàn thuốc, nói với trợ lý Giang: “Nói cho tôi biết về chuyện bọn họ quen biết nhau lúc ở đại học.”
Trợ lý Giang tiếp lời, sau khi nghe thấy tiếng cửa sổ xe đóng lại, anh ta cầm lấy di động rồi mở máy, sau đó bắt đầu nói: “Phu nhân và vị thiếu gia kia năm đó cùng tham gia câu lạc bộ tranh luận, phòng tranh luận và phòng vẽ cách nhau rất gần. Có một lần bởi vì câu lạc bộ của phu nhân đào tạo quá ồn ào mà làm ồn đến phòng vẽ tranh bên cạnh, Triệu tiểu công tử lại ở trong phòng vẽ tranh đó, đội trưởng liền mang người đi tìm câu lạc bộ tranh luận, Triệu Luyện vì như vậy mà quen biết với phu nhân.”
“Có thể nói là vừa gặp đã yêu.”
“Vừa gặp đã yêu?” Người đàn ông thấp tiếng hỏi lại.
Ngay lập tức, trợ lý Giang với những hình ảnh tốt đẹp kia bị đánh tan, anh ta lập tức thu hồi lại những tâm tư lãng mạng phong hoa tuyết nguyệt đó, cứng rắn nói: “Có thể chính là coi trọng nhan sắc của phu nhân.”
“Sau đó Triệu Luyện bắt đầu theo đuổi phu nhân, theo đuổi một tháng, mỗi ngày đều là hoa, sau lại hối lộ Thường Tuyết, còn mời phu nhân giam gia cuộc thi người mẫu của câu lạc bộ hội hoạ nữa.”
“Phu nhân không thích nên không đi, Triệu Luyện lại tiếp tục theo đuổi, bữa sáng rồi bữa khuya này, còn muốn chiếm vị trí ở thư viện cho phu nhân nữa. Có một lần trường học tổ chức cuộc thi đạp xe, Triệu Luyện rút thăm cùng đội với phu nhân, nên cùng phu nhân đi xe đạp đôi, lại còn thắng giải ba. Ở đây có ảnh chụp cuộc thi trước đây của phu nhân và cậu ta. Sếp, anh muốn xem không?”
Trợ lý Giang có hơi chần chừ, quay đầu lại ngó một cái.
Chỉ thấy ngón tay Văn Trạch Tân vẫn đang kẹp điếu thuốc, không nói tiếng nào, mắt đào hoa nặng nề mà mang theo sự sắc bén. Anh nhìn chằm chằm vào di động kia, miệng ngậm điếu thuốc, tay duỗi ra lấy di động rồi rủ mắt nhìn sang.
Trên màn hình, có Trần Y, có Triệu Luyện, còn có một chiếc xe đạp đôi.
Triệu Luyện đỡ đầu xe, quay đầu lại nhìn Trần Y, Trần Y dựa vào lưng ghế xe đạp, tươi cười xán lạn. Tóc cô buộc đuôi ngựa rất dài, đối diện với anh ta, thoạt nhìn như cùng nhau liếc mắt đưa tình.
Văn Trạch Tân bỏ điếu thuốc xuống rồi ấn cửa sổ xe, nước mưa bên ngoài đã bớt, anh đưa tay, màu cam của tàn thuốc lập tức bị dập tắt.
Tay áo của anh vốn được kéo lên, nên lúc này cổ tay cũng bị ướt, làn khói vờn quanh ngón tay anh, anh cứ nhìn màn hình di động mãi.
Trợ lý Giang thì đang xoắn xuýt nhìn sếp của mình.
Không biết vì sao, sếp thoạt nhìn không có biểu cảm gì nhưng mà lại có một sự áp lực dày đặc đè nén trong xe, trợ lý Giang không nhịn được “Khụ” một tiếng.
Mắt Văn Trạch Tân ngước lên, cười lạnh, ném trả điện thoại di động cho trợ lý Giang, dường như không để bụng mà nói: “Sau đó thì sao?”
“Tôi không muốn biết quá trình, tôi muốn biết kết quả, tại sao phu nhân từ chối cậu ta?”
Trợ lý Giang nhanh tay tiếp được di động, nhìn Văn Trạch Tân nói: “Vâng, sau này phu nhân nói với cậu ta là cô ấy tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương, cho nên Triệu luyện cũng từ bỏ.”
Văn Trạch Tân cười, trong đầu chặn lại hình ảnh hai bóng người kia trong bức ảnh. Mắt đào hoa nhìn ra bên ngoài, dừng lại ở cửa sổ nhà hàng bên kia, lúc này Trần Y chuẩn bị đứng dậy lấy đồ vật gì đó.
Triệu Luyện cũng đứng dậy theo, sau đó cầm lấy món đồ y hệt, ngón tay hai người rất gần nhau.
“Cạch.”
Cửa xe mở ra.
Trợ lý Giang hoảng sợ, theo phản xạ mà cầm ô che mưa đi xuống xe rồi căng ra. Quả nhiên, đôi chân dài của người đàn ông bước xuống, trợ lý Giang chạy nhanh qua mở ô đi theo.
Lên bậc thang đi vào cửa nhà hàng, văn Trạch Tân đút tay vào túi, nói với trợ lý Giang: “Cậu đi gọi phu nhân ra đây.”
Trợ lý Giang sửng sốt: “Hả?”
Văn Trạch Tân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Trợ lý Giang từ ánh mắt của anh nhìn ra một hàng chữ rõ ràng: “Con mẹ nó tôi không muốn gặp Triệu Luyện, nên cậu đi đi.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Được rồi.
Tôi đi.
Danh sách chương