Lý Cẩm Thành không biết rõ ý tưởng của Tiếu Lương Ngọc là muốn cùng Hà Chấn Hiên tái tục tiền duyên, hay là chứng minh địa vị của mình ở trong lòng anh nhưng mặc kệ như thế nào, cậu lựa chọn tín nhiệm Hà Chấn Hiên.
Giống như là ngày đầu tiên gặp mặt, cậu luôn đối với Hà Chấn Hiên có một loại tình cảm tín nhiệm.
Lần này Tiếu Lương Ngọc chọn ăn ở một nhà hàng Nhật. Lý Cẩm Thành nhìn thấy trên người anh ta làn khói đen lại nhạt một ít.
Tuy rằng anh ta làm cho mình không vui, nhưng Lý Cẩm Thành vẫn thông qua anh ta hiểu được hai kiện sự.
Đầu tiên là Hà Chấn Hiên đối với mình thật tình. Thứ hai, trên người anh ta xuất hiện khói đen là thật sự trong tâm anh ta chán ghét mình. Mặc dù bọn họ trước đây không có quen biết.
Nhà hàng này trang trí khá giản dị, nghe tiếng cậu gọi, Tiếu Lương Ngọc quay đầu lại phất tay ý bảo cậu lại ngồi cùng.
Anh ta thoạt nhìn thần sắc như bình thường, Lý Cẩm Thành không nói không rằng ngồi xuống đối diện với anh ta.
Cậu đã bị Tiếu Lương Ngọc lừa dối nên đối với anh ta có chút không kiên nhẫn.
Đẩy ra cái thực đơn đưa tới, Lý Cẩm Thành mới nói: “Tối hôm qua tôi gặp anh cùng với Hà Chấn Hiên, sau khi trở về, anh ấy cùng tôi thẳng thắn nói quan hệ giữa hai người.”
Tiếu Lương Ngọc kinh ngạc gần một giây đồng hồ, phất tay cho người phục vụ rời đi, anh ta mới nói: “Xin lỗi, tôi lúc trước không nên dùng cách thức như vậy để tiếp xúc với cậu.”
Qua nét mặt của anh ta, Lý Cẩm Thành nhìn không ra chút áy náy, không tiếng động cười lạnh một chút, cậu mới nói: “Anh còn muốn thăm dò tôi, cảm thấy tôi không có tài ba và năng lực bằng anh, nếu đem hai người chúng ta so sánh, Hà Chấn Hiên nhất định sẽ chọn anh.”
Lý Cẩm Thành nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng Tiếu Lương Ngọc trước đây đã hiểu biết tính cách của cậu, nên nghe Lý Cẩm Thành nói vậy, anh ta cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
“Hà Chấn Hiên muốn không phải cái đó, mà là muốn người khác đối với anh ta thật tâm.”
Những điều này là tối hôm qua cùng Hà Chấn Hiên tán gẫu Tiếu Lương Ngọc mới dần nghĩ thông suốt. Tuy rằng mấy năm nay anh ta cùng rất nhiều người lên giường, nhưng đối với Hà Chấn Hiên, anh ta thủy chung không bỏ xuống được.
Bởi vì lúc trước không từ mà biệt, khiến cho Tiếu Lương Ngọc suy nghĩ đến Hà Chấn Hiên thì cảm thấy áy náy lẫn bất an. Lần này nếu không phải vì biết Hà Chấn Hiên cùng người khác đính hôn, chỉ sợ vẫn không có dũng khí xuất hiện ở trước mặt Hà Chấn Hiên.
Anh ta tự cho rằng mình đương nhiên ở trong lòng Hà Chấn Hiên còn lưu lại một vị trí nho nhỏ, nhưng tối hôm qua Hà Chấn Hiên đã cùng anh ta nói rất rõ ràng, nói Hà Chấn Hiên thích Lý Cẩm Thành, cũng muốn cùng cậu chung sống cả đời.
Thấy anh ta trầm mặc, Lý Cẩm Thành nói tiếp: “Anh hiện tại được như thế này tất cả đều là dùng tình cảm lúc trước đổi được, có câu vi cá cùng tay gấu không thể được tất cả, nếu đã lựa chọn, anh không nên hối hận, hơn nữa, anh dựa vào cái gì cho là Hà Chấn Hiên vẫn đứng ở tại chỗ chờ anh?”
Tự cho là hay, tự suy nghĩ đó là cảm giác quá mức tốt đẹp, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Tiếu Lương Ngọc ngẩng đầu cười cười nói: “Tôi đã buông tha cho anh ta rồi.”
Lúc trước khiến anh ta không bỏ được Hà Chấn Hiên nguyên nhân có rất nhiều. Bản thân là kẻ phản bội, lúc ấy hai người còn trẻ, tình cảnh của anh ta cũng không được tốt lắm, anh ta rất tự ti cảm thấy mình không cùng đẳng cấp với Hà Chấn Hiên không thể đứng cùng vị trí, nên không thể bỏ qua tất cả mà giữ lại Hà Chấn Hiên.
Hiện giờ anh ta đã có được tất cả, nhưng tối hôm qua khi nghe Hà Chấn Hiên nói thì biết mình đã không còn cơ hội nào nữa.
Lý Cẩm Thành cùng anh ta bất đồng, nội tâm của anh ta mạnh mẽ hơn, cũng biết rõ mình muốn cái gì.
“Cẩm Thành, thật sự rất xin lỗi!”
Tiếu Lương Ngọc hai tay tạo thành chữ thập để trước ngực, còn nói: “Tôi ở Hồng Kông diễn đến cuối tuần là xong, tôi mấy ngày nữa sẽ rời đi, cho nên coi như tôi bồi tội, cùng tôi ăn xong bữa cơm này có được không?”
“Không được, tôi phải về nhà nấu cơm cho Chấn Hiên ăn.”
Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành đã muốn đứng dậy.
“Cẩm Thành!”
Thấy Lý Cẩm Thành quay đầu lại, Tiếu Lương Ngọc làm như không có việc gì mỉm cười, nói: “Tôi là thật sự thực thưởng thức cậu, tương lai nếu cậu chán ghét Hà Chấn Hiên, nhớ rõ tới tìm tôi, tôi nhất định chờ cậu!”
Tiếu Lương Ngọc không cần người khác đồng tình, anh ta có được thành tựu cùng vị trí như hôm nay cũng do hoàn cảnh làm anh ta dưỡng thành một tính cách bất cần đời.
Lý Cẩm Thành không nghĩ sẽ lại nói chuyện với anh ta, xoay người rời đi khỏi nhà hàng.
Mỗi lần nấu cơm Lý Cẩm Thành đều làm bốn năm món với thêm một món canh, cũng may cậu cùng Hà Chấn Hiên ăn cơm cũng không ít, nếu còn lại một chút bình thường cũng sẽ bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ.
Bởi vì đêm qua mới cùng anh phát sinh quan hệ thân mật, bởi vậy thấy Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành vẫn là không tự chủ được cảm thấy xấu hổ hơn nữa lại rất khẩn trương.
“Cẩm Thành, đêm nay có muốn đến phòng anh ngủ không?”
Tắt tivi đang chuẩn bị lên lầu, Lý Cẩm Thành nghe phía sau Hà Chấn Hiên hỏi nhỏ một câu.
Trên mặt độ ấm lại bắt đầu bay lên, Lý Cẩm Thành chưa nghĩ ra sẽ nói cái gì, Hà Chấn Hiên còn nói: “Đừng lo, anh sẽ vẫn luôn chờ em.”
Trong giọng nói mang theo ý cười rõ ràng. Nếu như lúc trước là Lý Cẩm Thành thích đùa giỡn anh, đến bây giờ, quan hệ của hai người đã đổi chỗ.
Theo lên lầu cho đến khi trở lại phòng của mình, Lý Cẩm Thành thủy chung không quay đầu nhìn lại. Nhưng như thế nào cậu cũng không khống chế được nụ cười trên mặt mình.
Đã bước vào tháng mười hai, thời tiết cũng bắt đầu dần trở nên lạnh.
Hôm nay Lý Cẩm Thành ở tại văn phòng chuẩn bị đề thi, thì bảo vệ trường học gọi điện thoại tới, học sinh của cậu Nhậm Vũ Sâm đang ở cửa trường học, cũng không có phụ huynh tới đón bé.
Lý Cẩm Thành đi ra ngoài, mới biết được bên ngoài đang có mưa nhỏ. Thấy Nhậm Vũ Sâm đứng ở trước cửa phòng bảo vệ, cậu vội vàng đi qua: ” Người giúp việc trong nhà còn chưa có tới đón em sao?”
Cha mẹ Nhậm Vũ Sâm mấy năm trước cũng đã mất, trong nhà chỉ còn một anh trai, chỉ là anh em họ hoàn cảnh không tốt, bởi vậy cho tới nay đều có lái xe cùng người giúp việc tới trường đón bé.
Cậu bé trong lớp học so với các bạn rất gầy yếu, đồng thời cũng không thích nói chuyện với các bạn. Lý Cẩm Thành mỗi lần thấy bé, sẽ liên tưởng đến một động vật nhỏ bé, cảm giác này làm cho người ta thương tiếc.
Lý Cẩm Thành biết thân thể của cậu bé không tốt, bèn lắc đầu không nói lời nào ôm Nhậm Vũ Sâm vào trong ngực, sau đó cậu mới phát hiện trán của bé rất nóng.
“Vũ Sâm, em có chìa khoá nhà mình hay không?”
Nhậm Vũ Sâm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ xe, một lát sau, bé mới quay đầu lại nói: “Nhà của chúng em không cần chìa khoá mở cửa.”
Lý Cẩm Thành nghe cậu bé nói những lời này cũng không ngạc nhiên, còn nói: “Em có biết mật mã không?”
“Biết.”
Nhà của Nhậm Vũ Sâm ở trong một khu dân cư cao cấp, cậu phải giải thích với bảo vệ gác cổng mới được vào. Sau đó Lý Cẩm Thành mới ôm cậu bé lên lầu.
Nhà của cậu bé trang hoàng theo phong cách châu Âu, trống trải, hoa lệ, nhưng có chút lạnh lùng.
Trong nhà một người cũng không có, nghĩ đến Hà Chấn Hiên đêm nay có xã giao, Lý Cẩm Thành liền ở phòng bếp nấu cháo cho Nhậm Vũ Sâm.
Nấu cháo xong cậu cho Nhậm Vũ Sâm ăn một chén, sau đó cho bé uống thuốc trị cảm mạo, xong rồi Lý Cẩm Thành mới để cho bé tiếp tục nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Đang đứng ở phòng bếp nấu cơm, Lý Cẩm Thành nghe bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở.
“Vũ Sâm? Vũ Sâm em có ở nhà không?”
Người nọ nói chuyện làm cho người nghe có cảm giác thanh âm không vội không nhanh, Lý Cẩm Thành trong phòng bếp đi ra, đợi cho hai người nhìn thấy lẫn nhau, trên mặt cả cả hai đều có biểu tình hơi kinh ngạc.
Người này hẳn là anh của Nhậm Vũ Sâm, nhưng Lý Cẩm Thành không nghĩ bọn họ tuổi tác chênh lệch đến như thế.
Người nọ thoạt nhìn khoảng 23,24 tuổi, vóc dáng rất cao, vẻ mặt kinh ngạc giống cậu.
Lý Cẩm Thành cảm thấy cậu ta có chút giống ca sĩ trình diễn rock ‘n roll hoặc là nam người mẫu xuất hiện ở các sản phẩm quảng cáo thời trang cao cấp.
Giống như là ngày đầu tiên gặp mặt, cậu luôn đối với Hà Chấn Hiên có một loại tình cảm tín nhiệm.
Lần này Tiếu Lương Ngọc chọn ăn ở một nhà hàng Nhật. Lý Cẩm Thành nhìn thấy trên người anh ta làn khói đen lại nhạt một ít.
Tuy rằng anh ta làm cho mình không vui, nhưng Lý Cẩm Thành vẫn thông qua anh ta hiểu được hai kiện sự.
Đầu tiên là Hà Chấn Hiên đối với mình thật tình. Thứ hai, trên người anh ta xuất hiện khói đen là thật sự trong tâm anh ta chán ghét mình. Mặc dù bọn họ trước đây không có quen biết.
Nhà hàng này trang trí khá giản dị, nghe tiếng cậu gọi, Tiếu Lương Ngọc quay đầu lại phất tay ý bảo cậu lại ngồi cùng.
Anh ta thoạt nhìn thần sắc như bình thường, Lý Cẩm Thành không nói không rằng ngồi xuống đối diện với anh ta.
Cậu đã bị Tiếu Lương Ngọc lừa dối nên đối với anh ta có chút không kiên nhẫn.
Đẩy ra cái thực đơn đưa tới, Lý Cẩm Thành mới nói: “Tối hôm qua tôi gặp anh cùng với Hà Chấn Hiên, sau khi trở về, anh ấy cùng tôi thẳng thắn nói quan hệ giữa hai người.”
Tiếu Lương Ngọc kinh ngạc gần một giây đồng hồ, phất tay cho người phục vụ rời đi, anh ta mới nói: “Xin lỗi, tôi lúc trước không nên dùng cách thức như vậy để tiếp xúc với cậu.”
Qua nét mặt của anh ta, Lý Cẩm Thành nhìn không ra chút áy náy, không tiếng động cười lạnh một chút, cậu mới nói: “Anh còn muốn thăm dò tôi, cảm thấy tôi không có tài ba và năng lực bằng anh, nếu đem hai người chúng ta so sánh, Hà Chấn Hiên nhất định sẽ chọn anh.”
Lý Cẩm Thành nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng Tiếu Lương Ngọc trước đây đã hiểu biết tính cách của cậu, nên nghe Lý Cẩm Thành nói vậy, anh ta cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
“Hà Chấn Hiên muốn không phải cái đó, mà là muốn người khác đối với anh ta thật tâm.”
Những điều này là tối hôm qua cùng Hà Chấn Hiên tán gẫu Tiếu Lương Ngọc mới dần nghĩ thông suốt. Tuy rằng mấy năm nay anh ta cùng rất nhiều người lên giường, nhưng đối với Hà Chấn Hiên, anh ta thủy chung không bỏ xuống được.
Bởi vì lúc trước không từ mà biệt, khiến cho Tiếu Lương Ngọc suy nghĩ đến Hà Chấn Hiên thì cảm thấy áy náy lẫn bất an. Lần này nếu không phải vì biết Hà Chấn Hiên cùng người khác đính hôn, chỉ sợ vẫn không có dũng khí xuất hiện ở trước mặt Hà Chấn Hiên.
Anh ta tự cho rằng mình đương nhiên ở trong lòng Hà Chấn Hiên còn lưu lại một vị trí nho nhỏ, nhưng tối hôm qua Hà Chấn Hiên đã cùng anh ta nói rất rõ ràng, nói Hà Chấn Hiên thích Lý Cẩm Thành, cũng muốn cùng cậu chung sống cả đời.
Thấy anh ta trầm mặc, Lý Cẩm Thành nói tiếp: “Anh hiện tại được như thế này tất cả đều là dùng tình cảm lúc trước đổi được, có câu vi cá cùng tay gấu không thể được tất cả, nếu đã lựa chọn, anh không nên hối hận, hơn nữa, anh dựa vào cái gì cho là Hà Chấn Hiên vẫn đứng ở tại chỗ chờ anh?”
Tự cho là hay, tự suy nghĩ đó là cảm giác quá mức tốt đẹp, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Tiếu Lương Ngọc ngẩng đầu cười cười nói: “Tôi đã buông tha cho anh ta rồi.”
Lúc trước khiến anh ta không bỏ được Hà Chấn Hiên nguyên nhân có rất nhiều. Bản thân là kẻ phản bội, lúc ấy hai người còn trẻ, tình cảnh của anh ta cũng không được tốt lắm, anh ta rất tự ti cảm thấy mình không cùng đẳng cấp với Hà Chấn Hiên không thể đứng cùng vị trí, nên không thể bỏ qua tất cả mà giữ lại Hà Chấn Hiên.
Hiện giờ anh ta đã có được tất cả, nhưng tối hôm qua khi nghe Hà Chấn Hiên nói thì biết mình đã không còn cơ hội nào nữa.
Lý Cẩm Thành cùng anh ta bất đồng, nội tâm của anh ta mạnh mẽ hơn, cũng biết rõ mình muốn cái gì.
“Cẩm Thành, thật sự rất xin lỗi!”
Tiếu Lương Ngọc hai tay tạo thành chữ thập để trước ngực, còn nói: “Tôi ở Hồng Kông diễn đến cuối tuần là xong, tôi mấy ngày nữa sẽ rời đi, cho nên coi như tôi bồi tội, cùng tôi ăn xong bữa cơm này có được không?”
“Không được, tôi phải về nhà nấu cơm cho Chấn Hiên ăn.”
Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành đã muốn đứng dậy.
“Cẩm Thành!”
Thấy Lý Cẩm Thành quay đầu lại, Tiếu Lương Ngọc làm như không có việc gì mỉm cười, nói: “Tôi là thật sự thực thưởng thức cậu, tương lai nếu cậu chán ghét Hà Chấn Hiên, nhớ rõ tới tìm tôi, tôi nhất định chờ cậu!”
Tiếu Lương Ngọc không cần người khác đồng tình, anh ta có được thành tựu cùng vị trí như hôm nay cũng do hoàn cảnh làm anh ta dưỡng thành một tính cách bất cần đời.
Lý Cẩm Thành không nghĩ sẽ lại nói chuyện với anh ta, xoay người rời đi khỏi nhà hàng.
Mỗi lần nấu cơm Lý Cẩm Thành đều làm bốn năm món với thêm một món canh, cũng may cậu cùng Hà Chấn Hiên ăn cơm cũng không ít, nếu còn lại một chút bình thường cũng sẽ bị bọn họ tiêu diệt sạch sẽ.
Bởi vì đêm qua mới cùng anh phát sinh quan hệ thân mật, bởi vậy thấy Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành vẫn là không tự chủ được cảm thấy xấu hổ hơn nữa lại rất khẩn trương.
“Cẩm Thành, đêm nay có muốn đến phòng anh ngủ không?”
Tắt tivi đang chuẩn bị lên lầu, Lý Cẩm Thành nghe phía sau Hà Chấn Hiên hỏi nhỏ một câu.
Trên mặt độ ấm lại bắt đầu bay lên, Lý Cẩm Thành chưa nghĩ ra sẽ nói cái gì, Hà Chấn Hiên còn nói: “Đừng lo, anh sẽ vẫn luôn chờ em.”
Trong giọng nói mang theo ý cười rõ ràng. Nếu như lúc trước là Lý Cẩm Thành thích đùa giỡn anh, đến bây giờ, quan hệ của hai người đã đổi chỗ.
Theo lên lầu cho đến khi trở lại phòng của mình, Lý Cẩm Thành thủy chung không quay đầu nhìn lại. Nhưng như thế nào cậu cũng không khống chế được nụ cười trên mặt mình.
Đã bước vào tháng mười hai, thời tiết cũng bắt đầu dần trở nên lạnh.
Hôm nay Lý Cẩm Thành ở tại văn phòng chuẩn bị đề thi, thì bảo vệ trường học gọi điện thoại tới, học sinh của cậu Nhậm Vũ Sâm đang ở cửa trường học, cũng không có phụ huynh tới đón bé.
Lý Cẩm Thành đi ra ngoài, mới biết được bên ngoài đang có mưa nhỏ. Thấy Nhậm Vũ Sâm đứng ở trước cửa phòng bảo vệ, cậu vội vàng đi qua: ” Người giúp việc trong nhà còn chưa có tới đón em sao?”
Cha mẹ Nhậm Vũ Sâm mấy năm trước cũng đã mất, trong nhà chỉ còn một anh trai, chỉ là anh em họ hoàn cảnh không tốt, bởi vậy cho tới nay đều có lái xe cùng người giúp việc tới trường đón bé.
Cậu bé trong lớp học so với các bạn rất gầy yếu, đồng thời cũng không thích nói chuyện với các bạn. Lý Cẩm Thành mỗi lần thấy bé, sẽ liên tưởng đến một động vật nhỏ bé, cảm giác này làm cho người ta thương tiếc.
Lý Cẩm Thành biết thân thể của cậu bé không tốt, bèn lắc đầu không nói lời nào ôm Nhậm Vũ Sâm vào trong ngực, sau đó cậu mới phát hiện trán của bé rất nóng.
“Vũ Sâm, em có chìa khoá nhà mình hay không?”
Nhậm Vũ Sâm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ xe, một lát sau, bé mới quay đầu lại nói: “Nhà của chúng em không cần chìa khoá mở cửa.”
Lý Cẩm Thành nghe cậu bé nói những lời này cũng không ngạc nhiên, còn nói: “Em có biết mật mã không?”
“Biết.”
Nhà của Nhậm Vũ Sâm ở trong một khu dân cư cao cấp, cậu phải giải thích với bảo vệ gác cổng mới được vào. Sau đó Lý Cẩm Thành mới ôm cậu bé lên lầu.
Nhà của cậu bé trang hoàng theo phong cách châu Âu, trống trải, hoa lệ, nhưng có chút lạnh lùng.
Trong nhà một người cũng không có, nghĩ đến Hà Chấn Hiên đêm nay có xã giao, Lý Cẩm Thành liền ở phòng bếp nấu cháo cho Nhậm Vũ Sâm.
Nấu cháo xong cậu cho Nhậm Vũ Sâm ăn một chén, sau đó cho bé uống thuốc trị cảm mạo, xong rồi Lý Cẩm Thành mới để cho bé tiếp tục nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Đang đứng ở phòng bếp nấu cơm, Lý Cẩm Thành nghe bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở.
“Vũ Sâm? Vũ Sâm em có ở nhà không?”
Người nọ nói chuyện làm cho người nghe có cảm giác thanh âm không vội không nhanh, Lý Cẩm Thành trong phòng bếp đi ra, đợi cho hai người nhìn thấy lẫn nhau, trên mặt cả cả hai đều có biểu tình hơi kinh ngạc.
Người này hẳn là anh của Nhậm Vũ Sâm, nhưng Lý Cẩm Thành không nghĩ bọn họ tuổi tác chênh lệch đến như thế.
Người nọ thoạt nhìn khoảng 23,24 tuổi, vóc dáng rất cao, vẻ mặt kinh ngạc giống cậu.
Lý Cẩm Thành cảm thấy cậu ta có chút giống ca sĩ trình diễn rock ‘n roll hoặc là nam người mẫu xuất hiện ở các sản phẩm quảng cáo thời trang cao cấp.
Danh sách chương