“Tê…”

Cũng may Hà Chấn Hiên ở thời điểm mấu chốt kịp thời thanh tỉnh, thấy cô của mình lao tới, anh thuận thế đẩy Lý Cẩm Thành đang chắn ở trước mặt mình ra.

Nhưng vẫn không kịp, Hà Diệu Thanh cước bộ lảo đảo, con dao trong tay xẹt qua phía sau thắt lưng của Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên đỡ phần eo của cậu nên mu bàn tay trái cũng bị cắt trúng.

Lý Cẩm Thành té ngã trên đất, đồng thời có cảm giác đau đớn từ miệng vết thương truyền đến.

Hà Diệu Thanh mất đà cầm dao té vào bên cạnh vách tường.

“Cô… cô!”

Hà Chấn Hiên trong giọng nói bao hàm tức giận, thấy cô của của mình lần thứ hai cầm dao lao về phía mình anh lập tức bắt lấy cổ tay của cô kéo cao hai tay lên cùng cô duy trì khoảng cách nhất định.

“Tống Hòa Dao tiện nhân này! Mày đoạt đi của tao hết tất cả! Anh cả của tao! Khải Phong! Còn có con của tao! Con đàn bà chết tiệt! Tao muốn giết mày!”

Hà Diệu Thanh đã hoàn toàn điên cuồng, dùng cả tay chân chống cự, ánh mắt hung ác, cô nhìn chằm chằm Hà Chấn Hiên, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

Mà Hà Chấn Hiên cũng không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời như vậy, còn trong lời nói lơ đãng của cô để lộ ra một số bí ẩn của chuyện cũ.

Thấy Hà Chấn Hiên dừng tay lại, Lý Cẩm Thành nghĩ không thể như vậy mà bỏ qua, cậu nhặt lên cái thớt ở bên cạnh chuẩn bị ra tay.

Cậu chán ghét Hà Diệu Thanh, lần đầu tiên thấy cô ta liền chán ghét.

Cho dù cô tinh thần quả thật không bình thường, nhưng cũng không có thể lấy lý do đó mà tùy ý thương tổn người khác.

“Diệu Thanh?! Không! Cẩm Thành! Không nên làm bị thương cô!”

Trần Khải Phong không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng bếp, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mắt thấy Lý Cẩm Thành chuẩn bị cầm cái thớt tính đánh vào sau ót Hà Diệu Thanh, ánh mắt của hắn lại để lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trần Khải Phong là chồng của Hà Diệu Thanh, là một nhà giáo nổi danh ở đại học khoa xã hội nhân văn.

Lý Cẩm Thành lúc đầu đối với hắn ấn tượng rất tốt, cảm thấy hắn nhã nhặn có lễ, đối với người ngoài thân mật, nhưng mới vừa rồi thông qua lời nói của Hà Diệu Thanh vô tình để lộ ra tin tức, hơn nữa cậu liên tưởng đến mẹ của mình, lúc này cậu đối người này cảm thấy không thể hiểu nổi.

Trên thế giới luôn luôn có một loại người như vậy, một bên luôn miệng nói yêu mình, một bên vì người khác, đảo mắt là có thể xem mình như người xa lạ không để ý tới.

Lý Cẩm Thành khẳng định Hà Diệu Thanh bệnh tình tăng thêm cùng thái độ của Trần Khải Phong có liên quan, mà Hà Diệu Thanh mất đi con của mình, nhất định lại liên quan đến Tống Hòa Dao.

Ái mộ hư vinh, lại thích tỏ ra một bộ dạng thanh cao, tính cách do dự, cho dù người khác vì hắn chịu khổ, hắn cũng không có một chút quan tâm nào.

Lý Cẩm Thành lãnh đạm nhìn hắn, sau đó cầm cái thớt lui ra đứng qua một bên.

Hà Diệu Thanh nghe Trần Khải Phong kêu mình thì đã hành động điên cuồng vừa rồi dừng lại. Cô giống như bị mộng du, giờ phút này đang chuẩn bị thanh tỉnh.

“Diệu Thanh…”

Trần Khải Phong kêu rất cẩn thận, một lát sau Hà Diệu Thanh hơi có chút ngây dại quay đầu lại, nói: “Khải Phong?”

“Đúng, là anh, anh là Khải Phong, lại đây, anh mang em về nhà.”

“Chính là…”

Mắt thấy cô lại chuẩn bị nhìn về phía Hà Chấn Hiên, Trần Khải Phong lập tức gọi cô lại, nói: “Diệu Thanh đó là Chấn Hiên, không phải là Dao… Hòa Dao đã qua đời… Còn có anh cả nữa.”

Những lời của Trần Khải Phong làm cho Hà Diệu Thanh nhớ tới chuyện cũ rất là sợ hãi, vô ý thức đem con dao đang cầm trong tay vứt bỏ, sau đó cô kinh ngạc lui về phía sau, nói: ” Đúng… Phải.. Là ta…”

Hà Diệu Thanh thoạt nhìn thực sợ hãi, nhưng lời của cô còn chưa nói xong, Trần Khải Phong đã tiến lên bịt miệng của cô lại.

“Thật có lỗi, Chấn Hiên, Cẩm Thành, Diệu Thanh tinh thần có chút không bình thường, dượng sẽ đưa cô đi ngay bây giờ mang cô đi khám bác sĩ.”

Trần Khải Phong nói xong lập tức đem vợ mình chạy trối chết. Nhưng mặc kệ là Lý Cẩm Thành hay Hà Chấn Hiên, đều hiểu được Hà Diệu Thanh tiếp tục muốn nói điều gì đó.

“Đau không?”

Nghe Hà Chấn Hiên hỏi mình, Lý Cẩm Thành vô thức nhìn vào miệng vết thương của mình.

Nơi đó bây giờ lại truyền đến một trận đau đớn, miệng vết thương còn đổ máu.

“Chờ anh một chút.”

Lý Cẩm Thành đứng ở phòng bếp, nghe thấy Hà Chấn Hiên gọi lái xe tới đây đón anh. Theo sau bên ngoài lại truyền đến tiếng động mở ngăn kéo.

Lớn lên trong hoàn cảnh này làm anh gặp chuyện thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh, huống chi là loại chuyện này…

Lý Cẩm Thành cúi đầu, đợi cho cậu thấy trên sàn nhà đầy vết máu, mà vết máu lại kéo dài đến ngoài cửa cậu mới nhớ tới Hà Chấn Hiên cũng bị thương, hơn nữa bị thương so với cậu càng nghiêm trọng hơn!

Hà Chấn Hiên lúc này đang băng bó mu bàn tay bị thương của mình, tuy rằng đã quấn mấy tầng băng gạc, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra làm ướt hết cả băng gạt.

“Em giúp anh.”

Tiếp nhận trong tay anh băng gạc, Lý Cẩm Thành dùng sức thay anh băng bó miệng vết thương.

Chờ cậu xử lý xong, Hà Chấn Hiên xoay người cậu lại, vén áo lên sử lý băng bó vết thương trên thắt lưng của cậu.

“Khi nào thì biết cô của anh muốn hại em?”

Hà Chấn Hiên trong giọng nói vẫn bình thường nhưng chung quanh anh lại quanh quẩn một tầng áp suất thấp.

“Lúc trước em sinh

bệnh, xét nghiệm máu thường quy biết được trong máu em có a-xít clo-hy-đríc phất tây đinh…”

“Đó là cái gì?”

“Đó là thành phần điều chế thuốc chống trầm cảm, nếu người bình thường dùng, sẽ sinh ra ảo giác…”

Nghĩ đến đoạn thời gian Lý Cẩm Thành có trạng thái tinh thần uể oải, trên mặt cậu còn có xuất hiện khủng hoảng Hà Chấn Hiên vô ý thức dùng sức hơi mạnh.

Nghe Lý Cẩm Thành đau la lên, anh thấp giọng nói xin lỗi, lập tức nhanh tay lấy băng gạc quấn quanh vết thương trên lưng của cậu.

“Cô ấy đã làm như thế nào?”

“Trong nhà có người giúp việc quét tước vệ sinh họ Ngụy, em mỗi ngày đều đã uống sữa đã bị bỏ thuốc…thời gian trước em về nhà, thấy vẻ mặt bà ta rất lạ, sau lại hỏi qua Thiệu Thúc, mới biết được bà ta từ nhỏ nhìn cô của anh lớn lên. Sau đó bởi vì ý của cô, Thiệu Thúc mới có thể phái bà ta tới đây giúp chúng ta quét tước vệ sinh.”

“Vì cái gì lúc ấy không nói cho anh biết?”

Lý Cẩm Thành sớm biết rất nhiều chuyện, nhưng nghe Hà Chấn Hiên hỏi cậu, cậu vẫn cảm thấy chột dạ, nói: “Em không muốn làm cho anh thêm phiền toái, hơn nữa…cô ấy là cô của anh…”

Đây chỉ là một phần nguyên nhân, nhưng phần lớn cũng là hai người còn chưa đủ thân mật, cậu đối với mình cũng không có trăm phần trăm tín nhiệm.

Hà Chấn Hiên thay cậu băng bó vết thương xong.

Vết thương bên hông làm lúc anh băng bó cho cậu vô tình phả hơi thở nóng hổi trên mặt cậu, hơn nữa chung quanh quá mức im lặng, Lý Cẩm Thành cuối cùng nhịn không được quay đầu lại, nói:”Có phải về sau em nói gì anh đều tin?”

Cậu trước đây kỳ thật đã nhắc nhở mình, là chính mình không có đem lời cậu nói để ở trong lòng.

Nghĩ đến chuyện tình cảm mà cậu giành cho mình Hà Chấn Hiên đứng dậy lau mồ hôi trên trán cậu, nói: “Tin, về sau mặc kệ em nói cái gì anh đều tin.”

Để cho tiện khi Hà Chấn Hiên dùng xe,  tài xế cũng ở gần nhà của anh, khi đến nơi thấy hai người toàn thân là máu đi xuống lầu, lái xe đã bị cả kinh nói không nên lời.

Hà Chấn Hiên nơi mu bàn tay bị thương thực nghiêm trọng, sâu có thể thấy được xương, tổng cộng may hơn hai mươi mũi.

Lúc Hà Tông Đồng tới bệnh viện thì Hà Chấn Hiên đã làm xong giải phẫu chuyển qua phòng bệnh bình thường.

Nghĩ đến Trần Khải Phong sau khi dàn xếp chuyện với Hà Diệu Thanh rồi mới gọi điện thoại cho mình, ông không khỏi ở trong lòng mắng câu phế vật.

“Chấn Hiên…”

Đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, Hà Chấn Hiên quay đầu lại nhìn về phía ông, nói: “Nói cho con biết, năm đó ba mẹ con chết như thế nào?”

Hà Chấn Hiên khí chất nguyên bản cũng rất lạnh lùng, lúc này nói ra những lời như vậy, Hà Tông Đồng càng cảm thấy xa lạ.

Tuy rằng đã sớm dự liệu ngày này sẽ đến, nhưng khi ngày này thực sự đến Hà Tông Đồng mới phát hiện mình không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Ông đang nghĩ ngợi nên mở miệng nói như thế nào, Hà Chấn Hiên còn nói: “Ông không muốn nói? Hay là muốn cho con tìm người đi thăm dò?”

Ngữ khí của anh đã để lộ ra sự phẫn nộ với không kiên nhẫn, Hà Tông Đồng vô cùng đau đớn, nói: “Bọn họ bốn người trong tình cảm gút mắt căn bản là vô cùng rắc rối! Ngay từ đầu là Khải Phong cùng mẹ con nói lời thương yêu, sau đó mẹ con yêu ba của con, hai người kết hôn, về phần cô của con, đã sớm vì yêu Khải Phong mà điên cuồng. Năm đó thậm chí không tiếc cùng ta đoạn tuyệt quan hệ cũng muốn cố ý gả cho hắn!”

“Đây là lý do cô hận mẹ của con?”

“Không chỉ có thế, cô của con từ nhỏ thân thể không tốt, người đối với nó tốt nhất chính là ba của con, sau đó ba của con nói thương yêu mẹ con, cô cảm thấy là mẹ con đoạt anh cả của mình. Trừ lần đó ra, cô con từng mang thai, tuy rằng bác sĩ cho biết thân thể của nó không thích hợp mang thai được… Nhưng là ngày đó, lúc cô con cảm giác thân thể không thoải mái, Khải Phong lại bỏ rơi nó chạy đi tìm mẹ con! Mà mẹ con chỉ vì ô tô bị hư liền gọi điện thoại cho hắn!”

Chuyện này đã cách nhiều năm, khi Hà Tông Đồng nhắc đến chuyện này thì trong giọng nói tràn ngập oán hận, mà nỗi oán hận này nhằm vào Tống Hòa Dao, cũng nhằm vào Trần Khải Phong.

Hai người này, căn bản là hai cái tai họa, làm hại hai người con của ông một người chết còn một thì bị điên, hiện giờ thế nhưng lại liên lụy đến Chấn Hiên!

Mẹ của Hà Chấn Hiên đã qua đời, anh không nghĩ phải đánh giá mẹ như thế nào, một lát sau anh mới nói:”Cho nên cô mới có thể ở trên xe của ba mẹ con động thủ, cũng đưa bọn họ đến cái chết?”

“Không không không! Chấn Hiên, cô con là thật sự thương ba của con, chính là lúc ấy không biết ba của con vì cái gì lại đi chiếc xe đó… Còn có, sau khi biết ba của con qua đời, cô của con tinh thần trạng thái càng thêm không ổn. Sau đó lại từng ở trại an dưỡng ngây người ba năm…”

Đây là ông đang nói giúp cô của mình? Nghĩ như vậy Hà Chấn Hiên không khỏi lộ ra một nụ cười châm chọc.

Vì Hà gia cùng với tương lai của Vinh Thịnh anh từ nhỏ đã rời nhà, cùng người thân chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Một năm đó, đầu tiên là Tiếu Lương Ngọc không từ mà biệt, ba tháng sau anh hay được ba mẹ mình bị tai nạn xe cộ mất tin tức.

Lúc về đến nhà trời vào thu xơ xác tiêu điều lá vàng rơi đầy đất. Mỗi người thoạt nhìn tựa hồ cũng rất đau buồn, ông nội của anh, chú, thím của anh…

Nhưng lúc đó anh không có thấy cô của mình, ông nội nói cô từ nhỏ cùng ba cảm tình tốt nhất, lần này bởi vì chịu không nổi đả kích, đã cùng dượng đi điều trị ở trại an dưỡng.

Khi đó, Hà Chấn Hiên đối cô vạn phần đồng tình.

Còn có người nhà của mình thế mà đều muốn bịt kín chuyện này không kẽ hở.

“Chấn Hiên…”

Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, Hà Tông Đồng không khỏi lo lắng kêu một tiếng.

“Con biết cô là con gái của ông, ba cũng là con trai của ông, nhưng mặc kệ thế nào con cũng có quyền biết chân tướng của việc này!”

“Ta…”

“Ông đi ra ngoài đi, con tạm thời không muốn nói chuyện.”

Khoảng cách giữa hai ông cháu kỳ thật khi không nói ra những lời này thì cũng đã tồn tại. Hà Tông Đồng suy sụp đứng trong chốc lát, sau đó mới rời đi khỏi phòng bệnh.

Lý Cẩm Thành ở phòng cách vách Hà Chấn Hiên cậu bị thương không nghiêm trọng lắm, thậm chí không cần phải may vết thương, bởi vì cậu bị thương ở sau thắt lưng, nên chỉ có thể ghé vào trên giường bệnh nghỉ ngơi.

“Cẩm Thành.”

Thấy Hà Tông Đồng tiến vào, Lý Cẩm Thành rất nhanh ngồi dậy.

“Con bị thương có nghiêm trọng không?”

“Không sao, con bị thương không nặng lắm.”

“Lần này là ông nội có lỗi với các con, chính là lúc ấy… y sĩ trưởng của Diệu Thanh nói tình huống của nó đã khá hơn rất nhiều, nhưng không biết…”

Hà Chấn Hiên nghĩ đến cô sẽ liên tưởng đến mẹ của anh Tống Hòa Dao, hơn nữa mình và anh tình cảm càng ngày càng tốt. Trong tiềm thức cô cảm thấy Tống Hòa Dao có lỗi với mình, làm cho mình không có hạnh phúc, bởi vậy sẽ đem hận ý dần dần chuyển dời đến trên người của Hà Chấn Hiên.

Hà Diệu Thanh tuy rằng điên rồi nhưng như trước lại rất thông minh, biết dùng phương pháp gì làm cho Hà Chấn Hiên đau khổ. Cũng là cách mà Tống Hòa Dao làm cô cảm thấy thống khổ.

Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Hà Tông Đồng còn nói:”Cẩm Thành, Chấn Hiên đối ông có chút hiểu lầm, lần này có thể giúp ông khuyên nhủ nó hay không?”

Hà Tông Đồng thoạt nhìn thần sắc không thay đổi, giống như không có bị chuyện này ảnh hưởng.

Hay là ông cảm thấy mình cái gì cũng không biết?

Nghe ông nói như vậy Lý Cẩm Thành nhìn về phía ông, nói: “Ông nội, ông biết sự thật đúng hay không?”

Lời của cậu không nói rõ ràng, nhưng Lý Cẩm Thành biết ông nghe sẽ hiểu được mình đang nói cái gì.

Trong nháy mắt, Hà Tông Đồng trên mặt ý cười biến mất, nhưng ánh mắt đã có chút lạnh, ông nói: “Cẩm Thành, chuyện không liên quan tới con, không cần biết, con cũng không cần hỏi nhiều.”

Lý Cẩm Thành không nói không rằng, nghĩ quả nhiên lúc trước ông đối với mình cũng không có toàn bộ thật tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện