Vì ham vui muốn thử tư thế mới mà sáng ngày hôm sau Lý Cẩm Thành chỉ có thể xin nghỉ nằm lỳ ở trên giường rầm rì một lúc. Sau đó cậu quay đầu lại đàng hoàng trịnh trọng nói: “Hà Chấn Hiên, em cảm thấy em đã già rồi.”

Hà Chấn Hiên lúc này đang đứng trước gương thắt cà vạt, nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, anh nhịn cười nói: “Năm nay em mới có 26 tuổi.”

“Thật sao? Vậy tại sao em cảm thấy rất mệt?”

Nói xong cậu ôm gối đầu nói thầm, cậu nói: “Nếu như không phải em già, vậy thì anh quá mạnh…”

Trong giọng nói cậu tràn ngập nghi hoặc.

Cậu chỉ vô thức nói ra như vậy nhưng Hà Chấn Hiên lại biết nguyên nhân chân chính.

Tuy rằng cậu so với lúc trước khi bị thương mập lên không ít, nhưng thân thể của cậu so với người bình thường kém rất nhiều.

Nghĩ đến tối hôm qua mình đòi hỏi không hề tiết chế, Lý Cẩm Thành lại luôn luôn chiều anh Hà Chấn Hiên cũng không quan tâm đến nút thắt cà vạt, anh chỉ yên lặng đi tới bên cạnh Lý Cẩm Thành nằm xuống ôm lấy bờ vai của cậu, anh nói: “Cẩm Thành, đợi anh trong khoảng thời gian này cố gắng giải quyết cho xong công việc chúng ta xuất ngoại du lịch có được không em?”

Ở trong mắt người khác sự sự nghiệp của hai người được cho là thành công nhưng trên thế giới này làm sao việc gì có thể thập toàn thập mỹ? Quần áo hàng hiệu hưởng thụ quyền lợi mà một số bộ phận người bình thường không có cách nào hưởng thụ được, nhưng đổi lại bọn họ đều không có thời gian dành cho gia đình và thân nhân của mình.

Vấn đề như vậy rất thông thường, hơn nữa dường như mãi mãi cũng sẽ không có biến mất.

Cũng may thông qua mưa dầm thấm đất cùng với từ nhỏ tiếp nhận giáo dục, bọn họ cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận.

Đại đa số mọi người cũng như Hà Chấn Hiên đều được gia tộc chỉ định đối tượng kết hôn.

Giữa bọn họ không có tình yêu chỉ là hợp tác, nhưng việc này đồng thời cũng làm cho bọn họ tránh khỏi không ít phiền phức.

Chỉ có một phần nhỏ là do tình yêu chân thành kết hợp, nhưng bởi vì không có thời gian dành cho nhau thiếu hụt sự thông cảm cuối cùng họ hoặc là ly hôn, hoặc là bằng mặt không bằng lòng. Rất ít có cặp đôi vợ chồng nào như anh và Lý Cẩm Thành thật tâm yêu nhau lại hiểu được thông cảm cho đối phương.

Đối với việc này, trong lòng cũng Hà Chấn Hiên rất là cảm kích.

Dù cho nhiều việc hay ngủ thật trễ, Lý Cẩm Thành cũng sẽ nhất định mặc áo ngủ ôm lấy cổ của Hà Chấn Hiên kéo anh tới bên cạnh mình, cậu mới nhắm mắt lại nói: “Bảy tuần nữa em mới tốt nghiệp, coi như xuất ngoại du lịch cũng phải chờ tới sau tháng tư.”

“Vậy đến lúc đó chúng ta phải đi ăn các món ăn ngon được không em?”

“Dạ được.”

Không khí chung quanh rất ấm áp, thấy hai mắt Lý Cẩm Thành nhắm lại khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, Hà Chấn Hiên cũng không ảo não, qua một hồi lâu anh mới nói: “Cẩm Thành, rất nhiều lúc anh chỉ muốn bên cạnh em ôm em ngủ đến giữa trưa…”

“Đừng nằm mơ, anh còn phải nuôi em đó.”

Nói xong Lý Cẩm Thành đem đầu chôn ở bên trong lòng anh, cậu còn nói: “Có điều nói đi nói lại, anh đến tột cùng bận bịu tới khi nào?”

“Nếu như lần này vợ của Phong có thể sinh được con trai, đợi nó hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, anh có thể thoái vị nhường lại cho người có tài…”

“Đến lúc đó chúng ta đều già rồi.”

“Đúng… Lại như những ông già nghĩ hưu, có thể cùng nhau ở dưới ánh tà dương tản bộ.”

“Tại sao nhất định phải ở dưới ánh tà dương?”

“Không quá lạnh cũng không quá nóng, khí trời vừa vặn.”

“Vâng…”

Chờ Lý Cẩm Thành chân chính ngủ, Hà Chấn Hiên mới rón ra rón rén buộc chặt cà vạt ra ngoài.

Khi con người lên đến độ tuổi nhất định, thời gian của giấc ngủ dường như cũng sẽ tương ứng giảm thiểu, thấy chị Phương đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, Hà Chấn Hiên kêu chị một tiếng, anh còn nói: “Bữa trưa trước nửa giờ đánh thức Cẩm Thành, để cậu ấy cơm nước xong rồi đi học.”

Hà Chấn Hiên là một người mạnh mẽ và kiên cường anh có thể vì người anh yêu mà chống đỡ uy hiếp của gia đình nên mang lại cho chị Phương sức hấp dẫn rất lớn, nghe Hà Chấn Hiên nói, chị chỉ đáp ừ một tiếng.

Thấy chị hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, Hà Chấn Hiên không nhịn được nhếch miệng cười.

Anh và Lý Cẩm Thành đối với những người trong nhà cũng không phải rất thân cận, nhưng đối với Ngụy Xuân Phương thì anh và cậu xuất phát từ nội tâm tôn trọng và thích chị.

—-

Khi Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Liêu Trường Viễn, thì gần như đã đến bữa trưa.

Do chưa tỉnh ngủ nên Lý Cẩm Thành nghe giọng nói của Liêu Trường Viễn có một cảm giác hết sức hỗn loạn.

Cậu nhớ không rõ đây là kiếp trước, hay là lúc Liêu Trường Viễn nằm ở bệnh viện.

Nhưng dù thế nào tiếng nói của hắn vẫn làm Lý Cẩm Thành có cảm giác kinh sợ.

“Cẩm Thành?”

“A? Tôi nghe.”

Trong quá khứ Lý Cẩm Thành rất hay đờ người ra, lúc hai người bắt đầu ở cùng nhau Liêu Trường Viễn thích nhất là yên lặng đi tới phía sau cậu đột nhiên nắm lấy bờ vai của cậu.

Khi đó Lý Cẩm Thành rõ ràng đã bị kinh sợ, nhưng trên mặt là vẻ mờ mịt.

Hai người ở chung gần bốn năm, có thể Lý Cẩm Thành đã triệt để quên nhưng Liêu Trường Viễn càng ngày càng mê muội với hồi ức trong quá khứ không thể tự thoát ra được.

Có những lúc mà ánh mặt trời chiếu sáng rọi vào một người có vóc dáng có nụ cười khá giống cậu cũng có thể làm cho hắn dễ dàng nghĩ nhớ đến Lý Cẩm Thành.

Như hiện tại chỉ nghe tiếng nói của cậu thì dáng vẻ của cậu như hiện lên sinh động ở trước mắt của hắn.

Liêu Trường Viễn cảm thấy tâm tình thay đổi, cười cợt, cậu ta mới nói: “Cẩm Thành bị làm sao? Là tôi doạ cậu sao?”

Hai người bây giờ cũng không thể xem như là bạn thân, nghe hắn dùng ngữ khí thân mật nói chuyện với mình Lý Cẩm Thành ép buộc mình tỉnh táo lập tức lạnh nhạt nói: “Có việc gì?”

“Cẩm Thành…”

Liêu Trường Viễn thở dài một hơi, hắn mới nói: “Nghe nói ngày hôm qua Quan Tiêu phái người đem cậu tới nơi của anh ta, cậu có sao không?”

“Không có, còn có, anh ta nói anh ta yêu anh.”

Câu nói của cậu không mang theo cảm xúc nào để Liêu Trường Viễn cảm thấy khó chịu, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, Lý Cẩm Thành đã nói: “Có thể anh cùng anh ta thử xem.”

“Cẩm Thành, tôi đã đáp ứng cậu không xuất hiện ở trước mặt cậu nữa…”

“Tôi không phải ý đó!”

Buồn bực vò tóc của mình, Lý Cẩm Thành nói: “Đã chết qua một lần, tại sao lại không nghĩ thông? Tại sao không đối với mình khá một chút? Liêu Trường Viễn, ý nghĩa của việc anh sống lại đến tột cùng là như thế nào?!”

“Không phải tôi đã nói với cậu sao?”

Mặc dù biết Lý Cẩm Thành đối với mỗi người đều có thiện ý, nhưng Liêu Trường Viễn vẫn có chút không hài lòng, dừng một chút, hắn mới nói: “Mục đích tôi sống lại chủ yếu nhất có thể chỉ là vì bồi thường cho cậu.”

“Tôi không cần!”

“Cẩm Thành… Chúng ta có thể thay cái góc độ suy nghĩ… giống như cậu lần thứ hai sống lại, lại lần nữa gặp phải Hà Chấn Hiên, cậu sẽ đối với anh ta như thế nào?”

Sẽ mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh anh ta, cũng sẽ đủ khả năng đối xử tốt với anh ta.

Nhưng Lý Cẩm Thành không muốn cùng Liêu Trường Viễn nói những câu này.

Chỉ vì câu nói như thế này trong lòng hai người đã hiểu.

“Hiện giờ đã biết rõ sao? Cẩm Thành?”

Sống lại một lần, Liêu Trường Viễn không chỉ có thay đổi tính cách của mình, dường như cách ăn nói của hắn tốt hơn nhiều.

Lý Cẩm Thành bị hắn làm cho phiền muộn đến cực điểm, cuối cùng chỉ buồn bực nói: “Tùy anh thôi! Còn có, sau này tôi không muốn anh lại gọi điện thoại cho tôi!”

Ngụy Xuân Phương mở của phòng ngủ của Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên ra nhìn thấy Lý Cẩm Thành để trần chân đứng ngẩn người ở chỗ đó.

Do đó chị Phương bị hoảng sợ không ít, vỗ một cái thật mạnh lên vai Lý Cẩm Thành lại đẩy cậu lên trên giường sau mới nói: “Cậu còn nhỏ lắm sao! Không biết để chân trần ở trên sàn nhà đối với thân thể không tốt? Nếu như bị Chấn Hiên nhìn thấy, nhìn cậu ta lúc đó làm sao xử cậu!”

Hà Chấn Hiên không nỡ mắng cậu, thế nhưng trên người tản mát ra hàn ý…

Lý Cẩm Thành cấp tốc lấy lại tinh thần, thấy chị Phương vừa mắng mình một bên tìm bít tất mang vào cho cậu, cậu mới ôm bờ vai của mình vô cùng đáng thương nói: “Chị Phương, đau…”

“Đáng đời cậu!”

“Vậy chị đừng nói cho Chấn Hiên có được không?”

Nghe cậu nói như vậy, chị Phương liếc cậu, rồi chị nói: “Để xem biểu hiện của cậu thế nào.”

Nói xong chị như nữ vương vênh vang đắc ý đi ra ngoài, Lý Cẩm Thành bất đắc dĩ đi theo bên người chị làm tùy tùng.

Mặc dù nói qua một quãng thời gian sẽ dẫn cậu đi ăn ngon, nhưng mấy ngày nữa khu trung tâm mua sắm của Vinh Thịnh ở thành phố C sắp khai trương, Hà Chấn Hiên lại bay đi nội địa.

Lý Cẩm Thành cũng đã từng đến nơi đó, cậu đối với thiết kế kiến trúc nơi đó cũng hết sức tò mò, bởi vậy bảo Hà Chấn Hiên chụp mấy tấm hình cho cậu xem.

Khi Hà Chấn Hiên đem bức ảnh gửi đến, Lý Cẩm Thành ăn ô mai, bên cạnh chị cậu Phương đang nấu ăn.

Khi cậu nhìn thấy những bức hình kia, cậu không chỉ có khụ lên tiếng, còn đem hột ô mai trong miệng phun vào người chị Phương đang tập trung nấu ăn.

Chị Phương không nói gì, nhưng khi Lý Cẩm Thành đem màn ảnh điện thoại di động cho chị xem thì chị nha một tiếng, như nhặt được của quí đem di động của Lý Cẩm Thành phủng ở trong tay.

Óc thẩm mỹ của hai người không giống, chị Phương thích những bức hình kia, Lý Cẩm Thành thì chỉ cảm thấy kinh sợ.

Trung tâm mua sắm Vinh Thịnh chiếm diện tích rất lớn, chạy quanh nơi đây một vòng cũng phải mất một canh giờ.

Lầu một vô số cửa kính to nhỏ không đồng đều, hơn nữa dựa theo thiết kế của nơi này thì mỗi một mặt vách tường đều sẽ làm cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Hà Chấn Hiên chọn sáu chỗ mà anh cảm thấy vừa ý, Lý Cẩm Thành muốn nhìn chính là thiết kế kiến trúc, lại không nghĩ anh gửi tới trong mỗi tấm ảnh chụp đều có hình của anh.

Anh và Lý Cẩm Thành đều không thích chụp ảnh, vì lẽ đó vẻ mặt nhìn sẽ có chút không tự nhiên, nhưng có lẽ để cho Lý Cẩm Thành cảm thấy tâm tình của anh rất tốt, bởi vậy ở trong mỗi bức ảnh anh đều kiên trì cố gắng mĩm cười.

Chỉ là nụ cười trên gương mặt anh rất ngượng ngùng hoàn toàn đối lập với bản thân của anh.

Chờ đến khi chị Phương nói: thì ra Chấn Hiên cũng có một mặt đáng yêu như vậy, Lý Cẩm Thành lập tức nhắn cho anh một cái tin nhắn

[Ai chụp ảnh cho anh?]

[Tư Khải Lâm.]

Hầu như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tư Khải Lâm khi đó giúp anh chụp những tấm ảnh này.

[Thế nào? Đẹp mắt không? ]

[Vô cùng thê thảm.]

Rất nhanh Hà Chấn Hiên lại gửi đến biểu tượng bị làm tổn thương.

Nghĩ đến trong hình anh cố gắng tạo dáng, Lý Cẩm Thành lại an ủi anh, nói [Chị Phương nói anh như vậy rất đáng yêu.]

Lần này Hà Chấn Hiên gửi tới là hình anh tự sướng, thấy nụ cười của anh so với khí chất của anh hoàn toàn không hợp, Lý Cẩm Thành thấy thật nhớ anh.

Đáng tiếc anh lần này cần đi hơn nửa tháng, Lý Cẩm Thành nằm trên ghế sa lông, cảm giác mình sống một ngày bằng một năm.

“Cẩm Thành, tới dùng cơm.”

Ngụy Xuân Phương mới vừa đi tới phòng khách thì nhìn thấy Lý Cẩm Thành giơ điện thoại di động của mình vui mừng khôn tả.

“Làm sao? Chấn Hiên lại gửi ảnh sao?”

“Cũng không phải.”

“Vậy cậu hài lòng vì điều gì?”

Lý Cẩm Thành lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.

Là một người thích chuyện bát quái, Lý Cẩm Thành biết thế giới giải trí rất nhiều chuyện.

Cậu vừa ở internet nhìn thấy tin Quan Tiêu thu mua công ty đại diện của Liêu Trường Viễn. Bây giờ hắn là một diễn viên dưới trướng của anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện