"Cậu... cậu đang nói gì vậy? Có thể nói rõ ràng hơn được hay không?"


Tôi lo sợ hỏi khi nghe thấy câu nói có phần kỳ lạ của cậu ta.


"Anh có thật là nghe không hiểu?"


Cậu ta nhướng mày, khe khẽ hỏi ngược lại tôi, giọng nói cực kỳ trầm thấp.


"Tôi... đúng thiệt là có chút không hiểu cho lắm, thứ không sạch sẽ đang ở xung quanh tôi là sao?"


Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm túc lên tiếng.


Cậu ta nhìn nhìn tôi một thoáng, rồi mới trả lời "Thứ không sạch sẽ ở xung quanh anh là gì, anh là người hiểu rõ nhất, chẳng phải nó liên tục xuất hiện hay sao?"


Tôi vừa nghe xong câu nói này của cậu ta, liền vô thức giựt mình, thầm nghĩ, không lẽ cậu ta là đang muốn ám chỉ tới những cái xác chết nam kinh dị mặc đồ cưới áo dài đỏ thường xuyên xuất hiện gần đây?


"Nhìn vẻ mặt này của anh hiện giờ, coi bộ anh đã biết thứ tôi đang nói tới là gì rồi".


Cậu ta lại lên tiếng, giọng nói vẫn đều đều và không mang theo cảm xúc gì "Nếu đã biết nó là gì thì nên cẩn thận một chút, tránh trường hợp bản thân của anh sẽ trở thành một trong số bọn họ".


Vừa nói, cậu ta vừa chầm chậm chầm chậm bước tới gần tôi hơn, cái áo khoác ngoài của cậu ta lay động nhẹ trong không trung, nét mặt vô cảm lạnh lùng hiện ra rõ hơn, nó khiến cho tôi có chút lo lắng liền theo phản ứng lùi về phía sau vài bước.


"Đừng sợ".


Cậu ta dừng bước, không tiến tới nữa, khóe miệng khẽ cười, tuy nhiên vẫn không có chút cảm xúc gì hết "Tôi không làm hại anh đâu, tôi chỉ muốn xác định trên người anh có tất cả bao nhiêu thứ không sạch sẽ thôi mà".


"Cậu...".


Tôi kinh hãi, lắp ba lắp bắp cất tiếng "Cậu... ý này của cậu là trên người tôi không chỉ có một thứ không sạch sẽ hay sao?"


"Đúng là như vậy".


Cậu ta thản nhiên gật đầu, nói "Trên người anh có kha khá thứ không sạch sẽ đeo bám đó".


Nói tới đây cậu ta ngừng lại, đưa một ngón tay chạm lên ngực của tôi, rồi chậm rãi quẹt nhanh xuống một đường, sau đó thu tay về.


Tuy rằng hành động này rất nhanh, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy hơi ấm rất kỳ lạ từ đầu ngón tay của cậu ta xuyên qua lớp áo tới phần da thịt của tôi, một loại hơi ấm tạo cảm giác vô cùng an toàn.


Sau hành động đó, cậu ta lại cất tiếng "Anh hãy nhớ lại đi, chẳng phải anh đã gặp rất nhiều thứ không sạch sẽ hay sao? Một trong số bọn họ đã bị tiêu diệt, nhưng phần lớn vẫn còn ở xung quanh anh".


"Thành Kiệt".


Bỗng giọng nói của Trương Lăng ở phía sau vang lên, chen ngang cuộc nói chuyện của tụi tôi, chỉ có điều chàng trai trước mặt tôi không quan tâm tới, cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi mà tiếp tục nói "Bọn họ đang cầu cứu sự giúp đỡ cũng như đang chỉ dẫn manh mối cho anh tìm ra hung thủ, tuy nhiên đây là con dao hai lưỡi, nó có thể giúp anh phá được vụ án mạng liên hoàn này, đồng thời cũng có thể khiến anh mất mạng, cho nên anh tuyệt đối phẩn cẩn thận".


"Võ Thành Kiệt".


Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì Trương Lăng từ phía sau chạy vội tới, anh ta nhíu mày, bày ra vẻ mặt khó chịu, hướng Võ Thành Kiệt trách móc "Cậu bị làm sao vậy? Tôi kêu cậu từ nãy tới giờ vẫn không lên tiếng".


Võ Thành Kiệt lạnh nhạt quay sang anh ta, hỏi "Có chuyện gì mà anh gấp gáp vậy?"


Trương Lăng không trả lời ngay mà liếc nhìn tôi một cái, rồi thận trọng nói "Chuyện này rất gấp, trước tiên lên xe đi dã".


Võ Thành Kiệt gật đầu rồi cùng với Trương Lăng rời đi, trước khi đi xa cậu ta còn quay đầu lại nhìn tôi một cái, như thể xác nhận tôi có còn ở đó hay không?


Tôi thở dài, mang theo chuyện vừa rồi chầm chậm bước về phòng ký túc xá.


"Duy Phúc".


Vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng của Lý Hoành Nghị, nó làm tôi thoáng cái bừng tỉnh, thoát khỏi mớ hỗn độn quanh quẩn đang ở trong đầu mình.


Lý Hoành Nghị nhìn tôi, nhíu mày, gấp gáp lên tiếng hỏi "Cậu sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm nha".


"Không sao hết".


Tôi nhìn cậu ta rồi khẽ lắc đầu. Thật lòng tôi không muốn những chuyện xảy ra với tôi sẽ ảnh hưởng tới cậu ta, dù sao đi nữa cậu ta cũng đang rất tốt kia mà, cho nên cứ để cậu ta như vậy sẽ hay hơn.


"Không sao hả? Nhưng mình thấy dạo gần đây cậu rất bận rộn, lại thêm có nhiều tâm sự lắm, bộ đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"


Lý Hoành Nghị vừa hỏi vừa bước tới gần tôi hơn.


Tôi không biết nên làm sao, đành mỉm cười, làm bộ nói "Có gì đâu, chỉ là cuộc thi ca hát của ban văn nghê sắp tới gần, nên công việc nhiều, mình thành ra suy nghĩ nhiều hơn đó mà, cậu cứ yên tâm đi, sau khi hoàn thành mình sẽ trở lại bình thường ngay thôi".


Lý Hoành Nghị vừa ầm ừ vài tiếng vừa gật đầu, sau đó lại thở dài, lên tiếng "Cậu như vậy mình cũng có thể hiểu, nhưng còn Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành thì đột nhiên thay đổi tới kỳ lạ, bình thường rất làm biếng học hành, giờ lại cứ hay chạy tới thư viện, rồi họp nhóm các kiểu, bữa nãy đi chưa thấy về nữa?"


"Hai người bọn họ chưa về sao?"


Nghe cậu ta nói, tôi kinh ngạc, vội vội vàng vàng hỏi.


Lý Hoành Nghị "ừ" một tiếng, đáp "Chưa về, chỉ là sao mình cứ có cảm giác hai cậu ấy không giống đang học hành, mà lại có vẻ như đang âm mưu làm chuyện bí mật gì đó vậy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện