Kế bên cây phượng đang tuổi xuân thì, có ngôi nhà nọ nằm gọn gàng trong khu dân cư yên bình cứ như đang ngủ.
Nó đang nằm úp mặt vào gối thì phải tỉnh dậy do đoạn podcast mở đi mở lại suốt đêm bị ngắt ngang bởi tiếng inh ỏi điếng tai của chuông báo thức.
Thời gian là một khái niệm.
Mà thời gian của đám học sinh thì chỉ có thể đong đếm bằng giữa kì, cuối kì rồi lặp lại cho đến khi nghỉ hè. Điền không quan tâm lắm mấy kì thi trên, nên có thể nói nó không để ý đến thời gian đang xoay chuyển xung quanh mình nữa.
Cảm giác không thực bủa vây quanh nó.
Đánh răng, rửa mặt rồi ủi bộ đồng phục đang treo trước quạt từ đêm qua để hong cho khô cho tới lụm cái cặp bị nó vứt vào một góc để soạn sách vở cho ngày hôm nay, Điền được lập trình để làm mấy việc đó mà không cần mở mắt.
Cứ nghĩ tới chuyện nó sẽ phải làm đi làm lại mấy chuyện này cả đời làm Điền ngấy tới tận cổ.
Nó đeo cặp và thắt cà vạt thật chỉn chu rồi mới vươn ngón tay mỏi nhừ để chạm vào tay nắm cửa. Điền hít thật sâu một hơi như chuẩn bị đi lặn, nó mở toang cửa để nắng ôm lấy bản thân.
Phòng của anh Sang và nó song song với nhau như chính hai anh em.
Điền đi xuống lầu rồi đi xuyên qua phòng khách. Lúc nào cũng cúi gầm mặt để không phải chạm mắt với cái tủ kính bự đặt giữa cái kệ sách nhỏ và bệ đỡ TV.
Tủ kính là chỗ trưng bày tất tần tật những "niềm tự hào" lớn nhỏ của từng thành viên trong nhà. Là chỗ để má khoe đống đĩa chạm khắc tinh xảo và mấy bình rượu ngoại đắt tiền của ba.
Còn có tấm hình đã ố vàng chụp cả nhà hồi đi Hạ Long, lúc Điền còn cắt tóc úp tô, mê trưng diện loè loẹt, đeo cái kính râm hồng cánh sự, bự chảng so với khuôn mặt búng ra sữa của nó.
Mỗi thế thôi thì tủ sẽ chả chật chội tới vậy. Bởi còn những ngăn đầy ắp đống thành tích khủng của Trần Minh Sang, anh hai nó. Nào là huy chương kì thi toán quốc tế, bằng khen học sinh xuất sắc suốt năm trung học cơ sở, hình của anh lúc sang Singapore tham dự SASMO, ... Có nó quên thành tích của anh chứ mấy cái đó thì anh chẳng thiếu.
Vậy mà soi kính hiển vi cũng không thấy cái gì thuộc về Trần Minh Điền ngoài bức hình ngố tàu bị má lồng khung.
Điền còn đang mải né cái tủ kính thì từ đằng sau, má An vung tay vỗ vào lưng nó.
"Sao nay đi học sớm vậy? Lại lên chơi bóng rổ bóng riếc gì hả?"
Bị đánh bộp vào lưng nhưng Điền vẫn không bị giật mình hay quay phắt lại kiểm tra. Nó vẫn bước đi ra ngoài cửa, nó biết má vẫn đi theo sau.
"Không có! Con đi giờ bình thường vẫn đi mà!" Như phản xạ, nó như con mèo xù lông gừ lại má.
"Ê nè, hôm nay trên công ty có việc quan trọng nên chắc má phải ở lại lâu. Xíu đi về con mua đồ ăn cho anh hai nữa chứ không tụi mày lại nhịn cơm trưa chung với nhau!"
Má An túm áo rồi xoay Điền lại, nhanh tay lấy bóp rồi đưa cho nó tận 100 ngàn cho mỗi bữa trưa.
"Má khỏi lo, con cũng ở lại trường học ôn với đội tuyển luôn. Nay má đi làm muộn hả?"
Minh Sang từ trên lầu vội vàng chạy xuống rồi lướt ngang qua hai mẹ con đang đứng chần dần giữa phòng khách.
Anh hỏi một câu về bà An mà Điền nắm chắc câu trả lời nhưng nó quyết định không gián đoạn cuộc hội thoại của Sang và má.
"Hôm qua má tăng ca nên đi muộn. Mà lại chuẩn bị thi tiếp rồi hả? Sao sớm vậy?"
"Lúc nào cũng tầm cỡ này mà, y chang năm ngoái thôi, đáng lẽ học xuyên hè cơ." Anh đi giày vào xong chạy ra cửa. "Mà thôi, con đi luôn đây."
"Rồi trưa có về nhà không?" Má quay lại cuộc trò chuyện với thằng con út.
"Hì hì," Điền cười nhăn nhở, khom lưng để thắt dây giày.
"Chứ mày đi đâu? Lại đi đàn đúm à?" Má mỉa mai.
"Không có! Nay con đi học nhóm thật!" Nó vội lắc đầu khi má hiểu lầm. Nhưng nhìn vào mắt của mẹ, Điền biết bà không tin mình tí nào.
"Sao mày lúc nào cũng làm mỗi việc của mày thôi vậy?" Không biết do nó hay là do giọng của má đắng ngoét đến nỗi nó thấy chát ở cuống họng.
"Làm ơn đi đúng giờ về đúng giấc giùm cho tao đỡ lo coi!" Bà An nói chuyện với con mà như với thượng đế, giọng bà thì như cầu xin.
Lúc này mặt má nom ra sao? Điền không biết. Nó từ bỏ việc nhìn mặt má lâu rồi.
Má cong ngón tay lại rồi gõ vào trán nó cốc cốc như tấm gỗ rỗng, còn nó thì vẫn cười hì hì như bị đần.
Nó ngán vô cùng cái kiểu cười đối phó thế này với má và nó biết má cũng không ưa gì cái thái độ tỉnh bơ khi bị mắng nhiếc của nó. Nhưng Điền kiệt quệ tới nỗi không thèm phản ứng gì hơn ngoài tiếng cười phì giả dối.
"Cứ trơ trơ ra! Thôi đi đi không má lại đi kí biên bản." Bà An khua khua tay đuổi.
Từ bao giờ, Điền đã không thèm cãi lại má. Bởi nó không muốn vì tí chuyện bé xíu này mà làm cho căn nhà thêm ngột ngạt hơn. Bởi cuối ngày thì nó cũng phải đi về nhà, cũng phải gặp lại má.
Cuộc trò chuyện dài nhất của Điền với má trong tuần cứ như vậy kết thúc sau cái xua tay.
Giận má, nó quay vào trong rồi cầm luôn hộp cơm má mua để dành ăn trưa đi học luôn.
Má ngồi xuống bàn mà hoang mang, bực bội, nghĩ là mới quay đi một tí mà con chó Mực đã công hộp cơm đi rồi.
Ôm cục tức và hộp cơm trong tay, Điền để cho đám bạn lôi kéo nó xuống căn tin. Và như mọi hôm, người xì tiền túi ra cho mấy món ăn vặt luôn là Điền.
"Không biết cái Mẫn có thích sữa cam không? Hay thích sữa dâu? Uống gì cho chắc bụng, hay cho Mẫn luôn hộp cơm? Cô đầu đường bán ngon xuất sắc."
Những dòng suy nghĩ bâng quơ trôi lềnh bềnh trong cái đầu rỗng tuếch của nó. Có thế thôi mà nó cũng đau đầu được. Đã vài ngày trôi qua từ hồi nhỏ đến thăm nó ở phòng y tế, nó đối xử tệ với nhỏ thế mà vẫn chưa có lời xin lỗi đàng hoàng nào.
"Ai có Điền làm bạn trai chắc may dữ lắm!" Bạn nữ khen khi đứng chọn món cùng nó ở quầy.
Bạn nũng nịu mãi, nó chỉ sợ người ta nhầm bạn thành người yêu nó.
"Ừ thì địa vị của một người không nằm ở số tiền họ có mà nằm ở số tiền họ tiêu đó," nó không nói to, lầm bầm trong họng cho mỗi mình nó nghe được.
"Điền nói gì mình nghe không rõ?"
"Mình hỏi là Duyên có muốn ăn thêm cơm tấm hay miến xào không?" Nó lảng đi như cách nó nói chuyện với má.
"Mình mua thêm cho con Giang được không? Cái bé dễ thương hay sang xem Điền chơi bóng rổ ấy."
"Được chớ! Hỏi xem Giang có thích ăn thêm gì không?"
Không biết tới một ngày mà nó không còn vung tiền ra bao ăn thì mấy đứa bạn đang đứng sau nó có còn đứng đó nữa không.
Trần Minh Điền lờ đờ vuốt mặt trong khi đợi mọi người lựa món. Nó để mặt nó thư giãn ra, không cười mà cũng không nhăn nhó. Nó buông xuôi cho cơ thể tự tắt lịm đi ngay giữa căn tin, tự làm mọi giác quan lờ mờ hẳn đi.
Ấy là lúc nó nhìn thấy thằng Thành lảng vảng ở góc bàn tròn trong cùng căn phòng.
"Bạn mua gì cứ mua tiếp đi, lát mình thanh toán một lượt," nó vội dặn dò bạn Duyên rồi tốc hành đến chỗ Thành ngồi.
Đáng lẽ nó không cần quan tâm, nhưng nó đâm đầu vào như thiêu thân thấy ánh sáng.
Rồi nó vỗ vai Thành, cười nói xã giao hai ba câu thì mất kiên nhẫn, vào ngay chủ đề chính.
"Ơ Thành, nay không đi họp nhóm giống mấy hôm trước à?" Nó giả đò như biết rõ Thành lắm, nhưng thật ra chỉ đang nói phong long, hi vọng là nói trúng.
"À thì họp hành xong xuôi hết rồi mà. Giờ còn mấy phần râu ria ai được phân làm thì làm thôi." Thành nhún vai, bảo.
-0-
Hôm nay sương nhiều nên nắng chưa đến kịp, thế mà gió đã tới nơi từ khi nào, để thổi tung tấm rèm cột gọn cheo leo trên khung cửa sổ, mạnh đến nỗi cửa ra vào cứ liên tục đóng sầm lại làm cả lớp hét toáng mấy đợt liền
Cây xanh treo trên thành cửa sổ đung đưa kịch liệt. Màu xanh của lá trở xám do môi trường xung quanh cũng tối sầm lại.'
Dự báo thời tiết bảo trời hôm nay nắng đẹp, ít mây. Nhưng từ phía đường chân trời bị khuất sau dãy nhà cao tầng xa xa, trong lòng thành phố, đám mây đen kịt đang chầm chậm cuộn đến ngày một gần hơn.
Mà đó là chuyện của thời tiết, còn chuyện của Mẫn thì chỉ gói gọn trong căn lớp nhỏ xinh này thôi.
"Nó đơ rồi! Không thấy gì hiện lên hết!"
Mẫn dùng tay trái chỉ vào máy tính còn tay phải thì liên tục nhấp chuột vào biểu tượng Chrome trên màn hình. Con chuột kêu tách tách theo từng cú nhấp mà màn hình vi tính vẫn đờ ra.
"Đừng bấm," Dương dường như nhận ra điều gì.
Ngay khi nhỏ thả lỏng ngón tay, một đống ô vuông trắng hiện liên tiếp như chuẩn bị bung khỏi màn hình và đập vào mặt nhỏ.
"À..." Mẫn gật gù.
Đã là thứ tư, vẫn chưa có ai gửi nội dung hoàn chỉnh vào cái điện thoại ghẻ của Mẫn làm cho nhỏ thấp thỏm từ sáng tới giờ. Nhỏ quyết định mình phải tự làm phần mình trước rồi từ từ đưa nội dung của mọi người vào.
Vậy nên Dương cho nhỏ xài ké máy tính.
"Mày nhấp chuột phải vào cái hình đi, kiếm hình nào nét nét lên mới đẹp." Trong mấy chuyện công nghệ này nọ, Dương lúc nào cũng nhạy hơn Linh và Mẫn.
Nếu người ta không biết thì lại nghĩ hai đứa nó cãi nhau vì miệng đứa nào cũng ríu ra ríu rít.
Dương chỉ quen Mẫn sau khi hai đứa bị xếp ngồi với nhau giữa năm lớp 10. Ban đầu nhỏ nghĩ cậu là người cứng nhắc, vô cùng trầm tính, hay âm thầm quan sát sự việc từ xa nhưng khi hiểu Dương hơn thì lại thấy rõ cái nét "con người" của cậu.
Nếu nhỏ hỏi tụi nó quen nhau kiểu gì thì chắc Linh, Dương, Mẫn sẽ đều ngơ ra. Chuyện không lâu nhưng khó nhớ vô cùng. Tụi nó chỉ nhớ mấy đợt cãi vã đến cạch mặt nhau cả ngày trời rồi sáng hôm sau lại cười hì hì khi gặp.
"Mày có hiểu hình nét là gì không?" Dương cứ tưởng mình mù tới nơi khi nhìn bức ảnh mờ căm Mẫn sao chép trên mạng về.
"Nhìn xinh lung linh luôn mà?"
"Giỡn quài... mày bảo cái hình mờ căm này đẹp thiệt hả?..." cậu còn định cười phì thì nhận ra Mẫn không hề nói giỡn.
"Kiểu giống hiệu ứng làm đẹp trên Instagram ấy, nhìn Hàn Quốc mà?"
"... À vậy ha..."
Ngồi thêm cỡ 10 phút với mấy cuộc trò chuyện nhiều khoảng lặng như trên, thấy tình hình cũng ổn rồi nên Dương quyết định xuống căn tin một tí. Còn Mẫn thì vẫn trung thành với sữa cam hộp.
Con nhỏ có tướng ngồi làm bài xấu vô cùng, khi mà cái cổ thì cố rướn cho dài ra để dán sát vào màn hình, răng nghiến lại mỗi khi máy tính đơ.
"Ngồi xa màn hình ra, không là cận," giọng ai nhắc nhở cộc lốc làm nhỏ gai óc, thiếu điều quay lại đấm luôn.
Bàn tay thô ráp vươn ra từ đằng sau rồi che hai mắt nhỏ lại, cái ghế thì nhẹ nhàng bị kéo ngược về sau. Nhỏ nghe được mùi xà phòng hương táo dịu nhẹ khi bàn tay to lớn ôm lấy mặt mình, hương thơm làm đầu óc quá tải trở nên thư giãn hơn.
"Điền hả?" Nghe tông giọng ấm đặc trưng, lông mày con nhỏ giãn ra khi đoán được ngay thủ phạm. Nhỏ lập tức sửa tư thế ngồi đàng hoàng lại, kéo váy xuống, chỉnh lại nơ lệch đi.
"Vẫn làm bài thuyết trình?" Như một thói quen, Trần Minh Điền tự nhiên kéo lấy ghế của Dương như đây là chỗ của nó rồi ngồi gần vào nhỏ, sát đến độ tay hai đứa ép vào nhau.
"Phải làm chứ tao sợ không xong kịp hạn nộp. Nóng, mày ngồi xê ra coi." Nhỏ sợ bị bẹp dí, vờ than thở để nó giãn ra nhưng Minh Điền lại còn xích lại gần hơn.
"Lại làm bài một mình hả?" Nó hỏi sau khi đánh giá một lượt hiện trường xung quanh.
Mọi thứ y hệt như hôm trước, vẫn là một đống lộn xộn không có ai giải quyết ngoài Mẫn. Dường như tụi nó chỉ quăng cho nhỏ bản nháp phần nội dung để nhỏ tự sửa lỗi, tự đưa lên Powerpoint, tự soạn lại đầy đủ, tự tóm tắt cho đám thuyết trình.
Vậy ra đây là thứ việc "râu ria" đó. Hoá ra đây là "xong xuôi hết rồi" của tụi nó.
"Không được rồi, cứ để vậy không ổn," Điền lẩm bẩm.
"Hình này cũng không đẹp hả?" Con nhỏ khờ khạo hỏi lại.
"Không phải, tao muốn đi nói chuyện với mấy đứa trong nhóm của mày."
Minh Điền đứng ngay dậy, trong lòng nó sôi sục giùm Mẫn vì cái thói vô trách nhiệm của nhóm kia. Nhưng cô nàng níu nó lại như hồi ở phòng y tế. Nhỏ nhè nhẹ lắc đầu, ý bảo không cần đâu. Đào đâu ra người hiền thế này nữa.
"Cũng sắp xong hết rồi, thôi thì tao rảnh, tao ôm hết được."
"Nghe độc lập gớm! Nếu mạnh miệng cỡ vậy sao mày không quản nổi nhóm mày?" Nó giễu.
"Tại vì tao thấy không cần làm lớn chuyện cỡ vậy! Dù gì cũng còn có tí việc nữa. Giờ cũng chưa vào lớp mà!" Nhỏ cũng nâng tông giọng lên.
"Nhưng mày vẫn hì hục làm đấy thôi!"
"Tại vì tao không muốn mọi người nói này nói nọ! Giờ mày muốn tao làm gì nữa?" Con nhỏ gắt lớn tiếng.
"Ha!" Nó nhếch mép lên và giễu cợt nhả ra một chữ, lấy hai ngón tay day day lên cái trán nhăn nhó.
"Nhưng chuyện nhóm của tao thì đâu có liên quan gì đến mày! Tại sao mày quan tâm nhiều vậy-"
Mẫn còn đang chuẩn bị quát vào mặt Điền thì Dương mở cửa bước vào cùng với một đống đồ ăn vừa đi hoá duyên được ở lớp dưới.
"Trời ơi, xin lỗi, hình như tao vào lộn lớp..." Cậu chàng tự động đi giật lùi lại khi thấy không khí cô đọng trong căn lớp căng thẳng.
"Tao không muốn nói chuyện này nữa. Chuyện này vô cùng, vô cùng bình thường với tao. Tao làm việc nhóm như vậy từ cả mấy năm trước rồi. Có lẽ với mày thì không chấp nhận được, nhưng không có nghĩa là tao cũng sẽ phải thay đổi như mày."
Mẫn biết nhóm mình làm sai chứ, nhưng nhỏ không hiểu sao Điền lại quan tâm tới mức nổi quạu thế.
Mẫn đưa tay lên trước miệng mình để kìm bản thân lại đồng thời khua tay bảo Điền đi.
"Thôi... để sau nói, giờ tao còn việc. Dương, bước vô nhanh lên, tao có cái này phải hỏi nữa." Giọng Mẫn dịu xuống, ho mấy tiếng, khàn đi vì gắt gỏng.
Con nhỏ không thèm đôi co với Điền chi cho nhọc đầu, nhọc óc, đổi sang khều Dương vào trong để tiếp tục làm bài.
Nhưng mà nó lại bị gạt qua một bên, nên nó siết chặt tay, hắng giọng.
"Đáng lẽ ra mày nên quát như vậy với cái đám vô dụng trong nhóm chứ không phải tao!" Nó nhíu mày.
"Sao mày lại đối xử với tao như vậy? Sao mày không bao giờ để tao giúp đỡ gì hết mà lại cứ hành bản thân rồi nhờ người khác!"
"Mày mượn máy tính của Dương được nhưng mà lại không muốn tao bao đồ ăn, còn sợ mắc nợ tao! Tao cũng là bạn của mày mà!"
"Hay mày làm khó tao đúng không? Tao làm cái gì cũng bị mày từ chối nhận! Mày coi tao như ăn trộm ấy! Hồi tao chở mày về nhà thì mày cũng không cho tao biết địa chỉ!"
Nó hết hơi, ngừng một nhịp.
Để rồi nhận ra mình đã không để ý đến biểu cảm bàng hoàng của Mẫn khi quát vào mặt nhỏ như vậy. Mặt nó nóng bừng lên theo từng giây từng phút nhỏ trao nó ánh nhìn sợ sệt đó. Tay nhỏ đâu còn cầm vào vạt áo nó nữa mà đã nắm chặt vào cạnh bàn như một biểu hiện của sự dè chừng. Còn có Dương đang đứng chứng kiến gần bên.
Cuối cùng nó cũng đem cơn giận từ tận nhà lên đến trường và ném thẳng những lời tuỳ tiện nhất vào mặt Mẫn.
Là do chứng mất ngủ? Do tâm trạng tệ? Do nỗi bức xúc vun vén bao lâu nay vì bị coi thường ở nhà? Vì túi tiền bị vắt kiệt không lí do chỉ để gia hạn đám bạn mà nó không nhớ nổi tên?
Không lí do nào giải thích được vì sao nó lại làm vậy.
"Má! Phiền!" Nó gằn giọng, đi vèo ra khỏi lớp.
________________
Xin phép đổi tên truyện từ "Ánh dương chiếu nơi lá xanh rì" sang "Tàn nắng lưu lại nơi xanh rì" nha mọi người iuuu:'))
Tiện thể làm lại luôn cái bìa hehe ❤️❤️
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương