Ăn cơm xong, Cố Nam Phong nói cho tôi biết một tin tức: "Ta sẽ ở đây với em vài ngày. Đợi chút nữa em sắp sửa xong, ta sẽ dẫn em đi bái sư."
Đột nhiên nhận được hai tin vui này tôi liền vui sướng đến mức nói năng cũng lộn xộn: "Thật không? Thật không? Cái này có thật không vậy? Sao đêm qua anh không nói cho em biết?"
Cố Nam Phong cười nói: "Vốn dĩ đêm qua ta cũng định nói, nhưng nghĩ em nhất định sẽ vui mừng đến mức không ngủ được nên ta chưa nói cho em biết."
Tôi vui vẻ kéo tay Cố Nam Phong: "Anh định cho em bái ai làm sư?"
Cố Nam Phong thần bí nói: "Người kia em cũng biết là ai, đi rồi sẽ biết thôi."
Tôi vui vẻ cùng Cố Nam Phong đi bái sư. Chỉ để một mình Hạ Dương ở nhà trông nhà. Sau khi đến bạch phố, Cố Nam Phong dẫn tôi xuống xe. Tôi nhìn quang cảnh bạch phố trước mắt, nhịn không được mà hỏi: "Anh nói muốn đưa em đi bái sư, đừng nói là sư phụ của em ở đây đấy chứ?"
Cố Nam Phong cười nói: "Em đoán không sai."
Tôi đi theo hắn vào bên trong, trong lòng thầm suy nghĩ rốt cuộc cái người mà hắn nói tôi có quen biết là ai. Ở bạch phố tôi chỉ biết hai cha con họ Vương, nhưng bọn họ đều đã chết rồi, còn có Lý Húc Dương, và cuối cùng là Viên Tam nữa thôi. Thế nhưng mà bất luận là Lý Húc Dương hay là Viên Tam, tôi đều không thế nào yêu thích nổi. Một người thì không phân biệt tốt xấu dễ dàng tin lời người khác mà vu cáo hãm hại tôi, làm người ta cảm thấy hắn chưa đủ thông minh. Còn người kia thì hèn mọn bỉ ổi, khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy.
Chúng tôi ngừng lại trước tiệm hương nến mập mạp. Tôi vừa định hỏi Cố Nam Phong: "Không phải là anh định để em bái Lý Húc Dương làm sư đấy chứ?"thì hắn đã dẫn tôi tiến vào bên trong.
Dưới đáy lòng tôi âm thầm kêu rên một tiếng: "Nếu hắn để tôi bái Lý Húc Dương làm sư thì chẳng thà để tôi bái Viên Tam làm sư còn hơn."
Vào bên trong ngồi đợi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Húc Dương đâu. Chỉ có Viên Tam ở đây, có vẻ như là đang giúp Lý Húc Dương trông tiệm.
Tôi cảm thấy có chút buồn bực, đúng lúc nghe được Cố Nam Phong hỏi: "Viên Tam, Lý Húc Dương đi đâu rồi?"
Viên Tam đáp: "Nhà hắn xảy ra đám cháy, hắn đang đi tìm người cứu hỏa."
Cố Nam Phong cười hỏi: "Vậy bao giờ thì hắn trở về?"
"Ta đoán có lẽ tối nay là hắn về rồi, con người hắn đâu phải ngươi không biết. Năng lực không lớn, bối phận lại không nhỏ. Nội tâm thì yếu đuối, nên xem ra trưa nay hắn không về được rồi!."
Tôi nghe Viên Tam nói tối nay Lý Húc Dương mới trở, tôi liền bảo Cố Nam Phong trở về trước, đến tối sẽ quay lại.
Cố Nam Phong buồn bực nói: "Bây giờ trở về sao được?"
Tôi cũng buồn bực nói: "Không phải hiện giờ Lý Húc Dương không có ở trong tiệm sao?"
Vừa dứt lời, Viên Tam đang cúi đầu sắp xếp đồ đạc, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đi cái gì mà đi, hôm nay ngươi đã đến đây thì không thể trở về được. Mau tới đây, giúp ta nhìn xem hắn ta có loại bùa chú nào hữu dụng không."
Cố Nam Phong hiểu được, cười chỉ chỉ vào Viên Tam: "Hắn mới là sư phụ em."
"Cái gì?"
Viên Tam nghe Cố Nam Phong nói vậy, cũng liền khoát tay áo nói: "Tốt hơn hết là ngươi mau đem nha đầu này về đi thôi, quá ngu ngốc và khó dạy, ta cũng không muốn rước phiền phức vào người."
Tôi không phục nói: "Ông cũng chưa từng dạy tôi, làm sao mà biết được tôi có ngu hay không?"
"Chậc chậc chậc. " Viên Tam nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: "Có thể nhận lầm sư phụ thì trừ ngươi ra cũng không tìm thấy người thứ hai đâu."
Cố Nam Phong vỗ vỗ vào bả vai tôi, ở bên cạnh hoà giải: "Được rồi, em mau chóng giúp sư phụ tìm bùa chú đi."
Viên Tam, à không sư phụ tôi, sau khi bảo tôi ngồi chọn lựa bùa chú thì hắn ngồi một bên nói chuyện với Cố Nam Phong. Để lại cho tôi một chồng bùa chú cao bằng nửa người tôi. Tôi ngồi xổm xuống được một lúc thì bị tê chân, nên tôi dứt khoát ngồi dưới đất phân loại bùa chú. Tôi nghe thấy sư phụ tôi lặng lẽ nói với Cố Nam Phong: "Lão huynh, ngươi thật là thú vị, ta đang lúc thiếu người thì ngươi lại đưa người tới cho ta sai vật, thật tốt quá."
Tôi quay đầu lại thì vừa vặn trông thấy sư phụ đang giơ ngón cái lên với tôi: "Không hổ là người trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, mới loáng cái mà đã phân loại được nhiều bùa chú như vậy. Cố gắng lên!"
Tôi im lặng nhìn đống bùa chú rồi thở dài, tôi biết rõ tôi đã gặp phải một người sư phụ lừa bịp. Sau này, sự thật đã chứng minh, lão đầu này thực sự rất vô lý. Đây cũng lần đầu tiên tôi gặp một người: Không chỉ gài bẫy, lừa bịp người khác rất nhiệt tình mà còn đào hố cả chính mình.
Viên Tam bảo tôi ở lại tiệm hương nến mập mạp rồi lôi kéo Cố Nam Phong về tiệm của mình. Mãi tới trưa, khi tôi phân loại đống bùa chù xong thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa. Viên Tam nói đến giờ ăn cơm rồi nên không giữ chúng tôi lại nữa. Ông ấy bảo tôi và Cố Nam Phong ăn tối xong thì hẵng quay lại. Ăn xong bữa tối, chúng tôi lại tới bạch phố, mới vừa vào cửa Viên Tam đã bảo Cố Nam Phong ở lại tiệm chờ hắn 10 phút, còn ông ấy thì kéo tôi đến tiệm của Lý Húc Dương. Lý Húc Dương đã trở về, nhưng sắc mặt có vẻ như không được tốt.
Sư phụ tôi vừa vào cửa liền gọi to: "Mập mạp, ngươi xem ta mang ai đến cho ngươi này?"
Lý Húc Dương trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt rất là tức giận. Sau khi nhìn thấy người đến là tôi thì ông ấy còn không thèm nhìn. Sư phụ ta hồn nhiên chưa phát hiện ra, vẫn cười nói: "Đây là đồ đệ mà hôm nay ta mới thu nhận. Hôm nay nó chính là người đã sửa sang lại đống bùa chú ở tiệm của ngươi đó."
Lý Húc Dương nhìn tôi, hung thần ác sát nói: "Sáng hôm nay là cô giúp ta trông tiệm? Còn sửa sang lại bùa chú?"
Tôi bị vẻ mặt hưng dữ của ông ấy dọa sợ, không biết mình làm sai cái gì, nên tôi có chút không dám trả lời.
Sư phụ ghé vào tai tôi, nói: “Con không càn phải sợ, có sư phụ ta ở đây rồi, vi sư sẽ bảo vệ con chu toàn."
Tôi cảm động nhìn hắn, có những lời này của hắn tôi như có thêm lực lượng. "Đúng, là tôi, thì sao hả?"
Nghe xong lời này của tôi, Lý Húc Dương liền hung hăng mắng tôi: "Cái con bé này, cả ngày không học hành cho tốt. Lại còn đi theo cái lão bất tử này, đang yên đang lành, ngươi sửa cái đống bùa chú của ta làm gì, ngươi thực sự là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Nhiều bùa chú như vậy mà ngươi cũng không chê phiền phức..."
Tôi bị Lý Húc Dương mắng cho một hồi. Tôi có biết cái gì đâu, là sư phụ bảo tôi sắp xếp lại cái đống bùa chú đó mà. Đợi đến khi đầu óc tôi kịp phản ứng thì tôi chợt nghe thấy tiếng nhận lỗi của sư phụ: "Ai nha, mập mạp à, con bé này không hiểu chuyện, ngươi là người lớn, so đo mấy chuyện không đâu này với con bé làm gì?"
"Còn có, ngươi có thể mắng đồ đệ ta, nhưng không thể mắng ta."
Tôi quả thực dở khóc dở cười, quyết định không giải thích nữa. Tự dưng thì phải ăn mắng thay sư phụ một trận. Ra khỏi cửa tiệm, sư phụ tôi liền động viên tôi, nói tôi làm không tệ, có giác ngộ. Sau này hắn sẽ đem những bùa chú cao cấp nhất như kỳ môn độn giáp, xem tướng sờ cốt, phong thuỷ chi thuật đều dạy cho tôi. Nếu là trước kia, sau khi nghe hắn nói như vậy có thể tôi sẽ vui mừng sung sướng, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay, tôi có chút không dám tin vào những lời nói của hắn. Sư phụ tôi cũng mặc kệ tôi có tin hay không, hắn hát một điệu hát dân gian, cùng tôi trở về tiệm.
Cố Nam Phong hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì vậy? Ta có nghe thấy tiếng động lớn."
"Ai nha, ngươi cũng không phải không biết, bên phía đối diện, lão mập mạp..."
Nói đến đây. Viên Tam thấy tôi đang nhìn hắn, hắn liền có chút xấu hổ, khoát tay áo nói: "Không nói nữa, không nói nữa, thời gian không còn sớm, các ngươi mau trở về đi thôi."
Cố Nam Phong cười nói: "Viên Tam, kể từ hôm nay Tạ Thu Đồng chính thức trở thành đệ tử của ngươi rồi hả?"
Tôi nhìn Cố Nam Phong, không biết hắn trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Sư phụ tôi vỗ bàn một cái: "Đó là đương nhiên, từ nay về sau chuyện của con bé chính là chuyện của ta, ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Cố Nam Phong nói: "Vậy thì tốt. Đợi đến lúc đồ độ ngươi kết hôn, chắc hẳn ngươi sẽ không keo kiệt chứ, ta nói có đúng không?"
Viên Tam cười hề hề nhìn tôi: "Các ngươi muốn kết hôn?"
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, Cố Nam Phong nói: "Như thế nào? Ngươi sợ phải tặng lễ vật?"
"Làm gì có chuyện đó?" Viên Tam cười như khóc.
"Lễ vật kết hôn và lễ vật bái sư, hai cái lễ này cũng không nhỏ. Tạ Thu Đồng," Cố Nam Phong cười nói với tôi: "Hôm nay ta là sẽ làm làm chứng, em còn không mau cảm tạ đại lễ của sư phụ em?"
Tôi hiểu ý, không đợi sự phụ tôi từ chốt, tôi đã quỳ xuống, cười nói với Viên Tam "Đa tạ sư phụ."
Viên Tam không muốn đỡ tôi dậy, hắn khoát tay nói: "Các ngươi đi mau đi, để cho ta được yên tĩnh."
Đi cùng Cố Nam Phong trên bạch phố, trong lòng tôi rất vui vẻ. Tôi biết rõ Cố Nam Phong biết tôi phải ăn mắng thay sư phụ, nên hắn liền cố ý bắt sư phụ đề bù lại tổn thất cho tôi.
"Tạ Thu Đồng, thật ra đêm qua ta còn có một việc muốn nói cho em biết. Cố Nam Phong đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn tôi vô cùng nóng bỏng.
Trong lòng tôi khẽ động. Tim đập rất nhanh, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện gì vậy?"
Cố Nam Phong nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng hỏi: "Em, em có nguyện ý gả cho ta không?"
Một câu mà hắn phải nói hai lần mới xong, thanh âm của hắn không hiểu tại sao lại làm tôi cảm thấy rất hấp dẫn, cuốn hút, khiến tôi không kìm lòng được mà muốn đáp ứng hắn.
"Em nguyện..."
Tôi mới nói được một nủa, thì chợt nghe thấy một thanh âm mạnh mẽ vang lên: "Cô không thể đáp ứng hắn!"
Đột nhiên nhận được hai tin vui này tôi liền vui sướng đến mức nói năng cũng lộn xộn: "Thật không? Thật không? Cái này có thật không vậy? Sao đêm qua anh không nói cho em biết?"
Cố Nam Phong cười nói: "Vốn dĩ đêm qua ta cũng định nói, nhưng nghĩ em nhất định sẽ vui mừng đến mức không ngủ được nên ta chưa nói cho em biết."
Tôi vui vẻ kéo tay Cố Nam Phong: "Anh định cho em bái ai làm sư?"
Cố Nam Phong thần bí nói: "Người kia em cũng biết là ai, đi rồi sẽ biết thôi."
Tôi vui vẻ cùng Cố Nam Phong đi bái sư. Chỉ để một mình Hạ Dương ở nhà trông nhà. Sau khi đến bạch phố, Cố Nam Phong dẫn tôi xuống xe. Tôi nhìn quang cảnh bạch phố trước mắt, nhịn không được mà hỏi: "Anh nói muốn đưa em đi bái sư, đừng nói là sư phụ của em ở đây đấy chứ?"
Cố Nam Phong cười nói: "Em đoán không sai."
Tôi đi theo hắn vào bên trong, trong lòng thầm suy nghĩ rốt cuộc cái người mà hắn nói tôi có quen biết là ai. Ở bạch phố tôi chỉ biết hai cha con họ Vương, nhưng bọn họ đều đã chết rồi, còn có Lý Húc Dương, và cuối cùng là Viên Tam nữa thôi. Thế nhưng mà bất luận là Lý Húc Dương hay là Viên Tam, tôi đều không thế nào yêu thích nổi. Một người thì không phân biệt tốt xấu dễ dàng tin lời người khác mà vu cáo hãm hại tôi, làm người ta cảm thấy hắn chưa đủ thông minh. Còn người kia thì hèn mọn bỉ ổi, khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy.
Chúng tôi ngừng lại trước tiệm hương nến mập mạp. Tôi vừa định hỏi Cố Nam Phong: "Không phải là anh định để em bái Lý Húc Dương làm sư đấy chứ?"thì hắn đã dẫn tôi tiến vào bên trong.
Dưới đáy lòng tôi âm thầm kêu rên một tiếng: "Nếu hắn để tôi bái Lý Húc Dương làm sư thì chẳng thà để tôi bái Viên Tam làm sư còn hơn."
Vào bên trong ngồi đợi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Húc Dương đâu. Chỉ có Viên Tam ở đây, có vẻ như là đang giúp Lý Húc Dương trông tiệm.
Tôi cảm thấy có chút buồn bực, đúng lúc nghe được Cố Nam Phong hỏi: "Viên Tam, Lý Húc Dương đi đâu rồi?"
Viên Tam đáp: "Nhà hắn xảy ra đám cháy, hắn đang đi tìm người cứu hỏa."
Cố Nam Phong cười hỏi: "Vậy bao giờ thì hắn trở về?"
"Ta đoán có lẽ tối nay là hắn về rồi, con người hắn đâu phải ngươi không biết. Năng lực không lớn, bối phận lại không nhỏ. Nội tâm thì yếu đuối, nên xem ra trưa nay hắn không về được rồi!."
Tôi nghe Viên Tam nói tối nay Lý Húc Dương mới trở, tôi liền bảo Cố Nam Phong trở về trước, đến tối sẽ quay lại.
Cố Nam Phong buồn bực nói: "Bây giờ trở về sao được?"
Tôi cũng buồn bực nói: "Không phải hiện giờ Lý Húc Dương không có ở trong tiệm sao?"
Vừa dứt lời, Viên Tam đang cúi đầu sắp xếp đồ đạc, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đi cái gì mà đi, hôm nay ngươi đã đến đây thì không thể trở về được. Mau tới đây, giúp ta nhìn xem hắn ta có loại bùa chú nào hữu dụng không."
Cố Nam Phong hiểu được, cười chỉ chỉ vào Viên Tam: "Hắn mới là sư phụ em."
"Cái gì?"
Viên Tam nghe Cố Nam Phong nói vậy, cũng liền khoát tay áo nói: "Tốt hơn hết là ngươi mau đem nha đầu này về đi thôi, quá ngu ngốc và khó dạy, ta cũng không muốn rước phiền phức vào người."
Tôi không phục nói: "Ông cũng chưa từng dạy tôi, làm sao mà biết được tôi có ngu hay không?"
"Chậc chậc chậc. " Viên Tam nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: "Có thể nhận lầm sư phụ thì trừ ngươi ra cũng không tìm thấy người thứ hai đâu."
Cố Nam Phong vỗ vỗ vào bả vai tôi, ở bên cạnh hoà giải: "Được rồi, em mau chóng giúp sư phụ tìm bùa chú đi."
Viên Tam, à không sư phụ tôi, sau khi bảo tôi ngồi chọn lựa bùa chú thì hắn ngồi một bên nói chuyện với Cố Nam Phong. Để lại cho tôi một chồng bùa chú cao bằng nửa người tôi. Tôi ngồi xổm xuống được một lúc thì bị tê chân, nên tôi dứt khoát ngồi dưới đất phân loại bùa chú. Tôi nghe thấy sư phụ tôi lặng lẽ nói với Cố Nam Phong: "Lão huynh, ngươi thật là thú vị, ta đang lúc thiếu người thì ngươi lại đưa người tới cho ta sai vật, thật tốt quá."
Tôi quay đầu lại thì vừa vặn trông thấy sư phụ đang giơ ngón cái lên với tôi: "Không hổ là người trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, mới loáng cái mà đã phân loại được nhiều bùa chú như vậy. Cố gắng lên!"
Tôi im lặng nhìn đống bùa chú rồi thở dài, tôi biết rõ tôi đã gặp phải một người sư phụ lừa bịp. Sau này, sự thật đã chứng minh, lão đầu này thực sự rất vô lý. Đây cũng lần đầu tiên tôi gặp một người: Không chỉ gài bẫy, lừa bịp người khác rất nhiệt tình mà còn đào hố cả chính mình.
Viên Tam bảo tôi ở lại tiệm hương nến mập mạp rồi lôi kéo Cố Nam Phong về tiệm của mình. Mãi tới trưa, khi tôi phân loại đống bùa chù xong thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa. Viên Tam nói đến giờ ăn cơm rồi nên không giữ chúng tôi lại nữa. Ông ấy bảo tôi và Cố Nam Phong ăn tối xong thì hẵng quay lại. Ăn xong bữa tối, chúng tôi lại tới bạch phố, mới vừa vào cửa Viên Tam đã bảo Cố Nam Phong ở lại tiệm chờ hắn 10 phút, còn ông ấy thì kéo tôi đến tiệm của Lý Húc Dương. Lý Húc Dương đã trở về, nhưng sắc mặt có vẻ như không được tốt.
Sư phụ tôi vừa vào cửa liền gọi to: "Mập mạp, ngươi xem ta mang ai đến cho ngươi này?"
Lý Húc Dương trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt rất là tức giận. Sau khi nhìn thấy người đến là tôi thì ông ấy còn không thèm nhìn. Sư phụ ta hồn nhiên chưa phát hiện ra, vẫn cười nói: "Đây là đồ đệ mà hôm nay ta mới thu nhận. Hôm nay nó chính là người đã sửa sang lại đống bùa chú ở tiệm của ngươi đó."
Lý Húc Dương nhìn tôi, hung thần ác sát nói: "Sáng hôm nay là cô giúp ta trông tiệm? Còn sửa sang lại bùa chú?"
Tôi bị vẻ mặt hưng dữ của ông ấy dọa sợ, không biết mình làm sai cái gì, nên tôi có chút không dám trả lời.
Sư phụ ghé vào tai tôi, nói: “Con không càn phải sợ, có sư phụ ta ở đây rồi, vi sư sẽ bảo vệ con chu toàn."
Tôi cảm động nhìn hắn, có những lời này của hắn tôi như có thêm lực lượng. "Đúng, là tôi, thì sao hả?"
Nghe xong lời này của tôi, Lý Húc Dương liền hung hăng mắng tôi: "Cái con bé này, cả ngày không học hành cho tốt. Lại còn đi theo cái lão bất tử này, đang yên đang lành, ngươi sửa cái đống bùa chú của ta làm gì, ngươi thực sự là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Nhiều bùa chú như vậy mà ngươi cũng không chê phiền phức..."
Tôi bị Lý Húc Dương mắng cho một hồi. Tôi có biết cái gì đâu, là sư phụ bảo tôi sắp xếp lại cái đống bùa chú đó mà. Đợi đến khi đầu óc tôi kịp phản ứng thì tôi chợt nghe thấy tiếng nhận lỗi của sư phụ: "Ai nha, mập mạp à, con bé này không hiểu chuyện, ngươi là người lớn, so đo mấy chuyện không đâu này với con bé làm gì?"
"Còn có, ngươi có thể mắng đồ đệ ta, nhưng không thể mắng ta."
Tôi quả thực dở khóc dở cười, quyết định không giải thích nữa. Tự dưng thì phải ăn mắng thay sư phụ một trận. Ra khỏi cửa tiệm, sư phụ tôi liền động viên tôi, nói tôi làm không tệ, có giác ngộ. Sau này hắn sẽ đem những bùa chú cao cấp nhất như kỳ môn độn giáp, xem tướng sờ cốt, phong thuỷ chi thuật đều dạy cho tôi. Nếu là trước kia, sau khi nghe hắn nói như vậy có thể tôi sẽ vui mừng sung sướng, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay, tôi có chút không dám tin vào những lời nói của hắn. Sư phụ tôi cũng mặc kệ tôi có tin hay không, hắn hát một điệu hát dân gian, cùng tôi trở về tiệm.
Cố Nam Phong hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì vậy? Ta có nghe thấy tiếng động lớn."
"Ai nha, ngươi cũng không phải không biết, bên phía đối diện, lão mập mạp..."
Nói đến đây. Viên Tam thấy tôi đang nhìn hắn, hắn liền có chút xấu hổ, khoát tay áo nói: "Không nói nữa, không nói nữa, thời gian không còn sớm, các ngươi mau trở về đi thôi."
Cố Nam Phong cười nói: "Viên Tam, kể từ hôm nay Tạ Thu Đồng chính thức trở thành đệ tử của ngươi rồi hả?"
Tôi nhìn Cố Nam Phong, không biết hắn trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Sư phụ tôi vỗ bàn một cái: "Đó là đương nhiên, từ nay về sau chuyện của con bé chính là chuyện của ta, ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Cố Nam Phong nói: "Vậy thì tốt. Đợi đến lúc đồ độ ngươi kết hôn, chắc hẳn ngươi sẽ không keo kiệt chứ, ta nói có đúng không?"
Viên Tam cười hề hề nhìn tôi: "Các ngươi muốn kết hôn?"
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, Cố Nam Phong nói: "Như thế nào? Ngươi sợ phải tặng lễ vật?"
"Làm gì có chuyện đó?" Viên Tam cười như khóc.
"Lễ vật kết hôn và lễ vật bái sư, hai cái lễ này cũng không nhỏ. Tạ Thu Đồng," Cố Nam Phong cười nói với tôi: "Hôm nay ta là sẽ làm làm chứng, em còn không mau cảm tạ đại lễ của sư phụ em?"
Tôi hiểu ý, không đợi sự phụ tôi từ chốt, tôi đã quỳ xuống, cười nói với Viên Tam "Đa tạ sư phụ."
Viên Tam không muốn đỡ tôi dậy, hắn khoát tay nói: "Các ngươi đi mau đi, để cho ta được yên tĩnh."
Đi cùng Cố Nam Phong trên bạch phố, trong lòng tôi rất vui vẻ. Tôi biết rõ Cố Nam Phong biết tôi phải ăn mắng thay sư phụ, nên hắn liền cố ý bắt sư phụ đề bù lại tổn thất cho tôi.
"Tạ Thu Đồng, thật ra đêm qua ta còn có một việc muốn nói cho em biết. Cố Nam Phong đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn tôi vô cùng nóng bỏng.
Trong lòng tôi khẽ động. Tim đập rất nhanh, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện gì vậy?"
Cố Nam Phong nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng hỏi: "Em, em có nguyện ý gả cho ta không?"
Một câu mà hắn phải nói hai lần mới xong, thanh âm của hắn không hiểu tại sao lại làm tôi cảm thấy rất hấp dẫn, cuốn hút, khiến tôi không kìm lòng được mà muốn đáp ứng hắn.
"Em nguyện..."
Tôi mới nói được một nủa, thì chợt nghe thấy một thanh âm mạnh mẽ vang lên: "Cô không thể đáp ứng hắn!"
Danh sách chương