Editor: tan_hye
Tiếu thư đồng ngẩn ra, sau đó đột nhiên cười nói: "Thiếu phu nhân nói đúng rồi, nhưng nếu ta nói chuyện tình nơi này cho đại phu nhân nghe, không biết ngài ấy sẽ tin tưởng lời nói của người nào đây?"
Dĩ nhiên, đại phu nhân nhất định sẽ tin thư đồng hắn, dù sao người ta cũng đã đi theo Đại Thiếu Gia nhiều năm như vậy, mà nàng chỉ là thiếu phu nhân hữu danh vô thực mà thôi!
Trận này nàng thua, sau đó ánh mắt xoay xoay nói: "Bất quá, chỉ sợ ngươi cũng không thể nào tiếp tục ở lại đây nữa." Một nội tặc muốn trộm bức tranh, đại phu nhân không thể không đề phòng.
Ngón tay Tiếu thư đồng gõ gõ cái bàn nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay chúng ta coi như chưa từng nhìn thấy đối phương, thế nào?"
"Tốt!" Thẩm Tử An thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ chờ hắn nói như vậy.
"Nếu thiếu phu nhân đã đến rồi, như vậy sao không ngồi xuống uống một ly trà."
"Không cần, ta còn phải trở lại đi ngủ." Ngồi uống trà với cái thư đồng ngay cả cười thì cơ mặt cũng không nhúc nhích một cái này, Thẩm Tử An cảm thấy sợ từ trong lòng.
"Không dám sao?" Tiếu thư đồng cảm giác trên người nàng có nhàn nhạt mê hương, muốn từ từ tìm hiểu cho rõ, từ trước đến giờ đối với người và chuyện bên cạnh hắn đều phải hiểu hết sức thông suốt, chỉ có tiểu nữ tử này, mặc dù xác định nàng không phải là gian tế, nhưng cố tình hành động lại hết sức quái dị.
Thẩm Tử An không dám, càng không dám nàng càng không muốn thừa nhận, vì vậy ngẩng đầu nói: "Tốt." Không phải chỉ là một tiểu thư Đồng, còn sợ hắn sao? Nàng đi tới ngồi xuống, mà Tiếu thư đồng lại thấy được đôi chân nhỏ trắng như tuyết dưới ghế lúc ẩn lúc hiện. Hắn rút rút, ngồi xuống rót một ly trà cho Thẩm Tử An nói: "Trà này là Đại thiếu gia khi còn sống thích nhất, không biết thiếu phu nhân có thích không?"
Thẩm Tử An uống thử một chút, cảm thấy mùi vị rất nhẹ, vì vậy gật đầu một cái nói: "Rất thơm."
Tiếu thư đồng ở trong lòng lại nói: "Vị thiếu phu nhân này không hiểu thưởng thức trà, hơn nữa hắn dám đánh cuộc ngay cả đây là lá trà gì nàng cũng không biết."
"Đây là bức tranh Đại Thiếu Gia khi còn sống vẫn chưa vẽ xong, ta thích không có việc gì thì đến nhìn một chút, có cảm giác giống như Đại Thiếu Gia vẫn còn sống." Hắn lấy một bức Tiên Hạc ra trước đèn cho Thẩm Tử An nhìn.
Thẩm Tử An không hiểu vẽ, cảm thấy bức tranh này cũng không khác gì những bức khác, chỉ là nàng cảm thấy hứng thú với những điều tiểu thư đồng vừa nói. Chớp chớp mắt hỏi "Ngươi hình như rất nhớ nhung Đại Thiếu Gia."
"Đúng vậy." Hắn lộ vẻ tức giận cất bức tranh đi, từ trong ánh mắt của Thẩm Tử An hắn cũng nhìn ra được, vị thiếu phu nhân này cũng không hiểu hội họa là gì. Từ trước đến giờ hắn trì tài ngạo vật (có tài nên kiêu ngạo), từ trước đến giờ kết giao bằng hữu, không phải danh sĩ nơi thôn dã, cũng chính là văn nhân nhã sĩ (người có học). Lời đồn, đại tiểu thư Thẩm gia cũng là nữ tử cầm kỳ thi họa không gì không thể, không ngờ lại có chút sai lầm, thế nhưng cưới một thiếu phu nhân như vậy về.
Thẩm Tử An thấy hắn ngẩn người, ý niệm YY trong đầu càng sâu, nàng rất cẩn thận hỏi "Sẽ không. . . . . . Thích đại thiếu gia nhà ngươi chứ?"
Tiếu thư đồng xuất thần chưa nghe được rõ ràng, kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Thẩm Tử An nói: "Ta hiểu biết rõ, loại chuyện như vậy người khác rất khó tiếp nhận, nhưng mà ta lại . . . . . ." Nàng bị xã hội kia truyền lưu tình yêu Nam Nam độc hại: "Có thể hiểu được, ta cũng đã từng nghe Xảo nhi nói qua. Đại Thiếu Gia là một người hết sức lợi hại, thân là bạn cùng học của Đương Kim hoàng thượng, lại giúp hắn đoạt lấy vương vị từ trong tay thái tử. Còn có lời đồn, chỉ cần chuyện Tuần Hạo muốn làm thì không có chuyện gì không làm được. Hơn nữa, ngày thường dung mạo hắn có thể so với Phan An, ngươi động lòng với hắn cũng là rất bình thường . . . . . ."
"Bốp!" Lần này Tiếu thư đồng nghe rõ, đột nhiên hắn vỗ bàn một cái đứng lên, trợn hai mắt lên giận dữ nhìn nàng nói: "Hồ đồ, là ai dạy cho ngươi những thứ dơ bẩn này. Thân là nữ tử, sao có thể suy đoán lung tung loại chuyện này." Kiến thức của hắn rộng rãi, nhưng ngay cả chuyện đoạn tụ cũng dám nói đến trên miệng cũng chỉ có một mình nàng, hơn nữa còn nói ngay trước mặt nam tử.
Cái vỗ này của hắn làm nước trà trên bàn bắn lung tung, không đau sao? Thẩm Tử An trực tiếp nghĩ thành đây là do bị đoán trúng tâm sự nên thẹn quá thành giận, vì vậy nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút, không sợ bị người phía dưới nghe được sao, nếu không còn cho rằng ta ở chỗ này gặp riêng tư với ngươi?"
Tiếu thư đồng thiếu chút nữa giận đến hộc máu, trong đầu nữ nhân này rốt cuộc là chứa là cái gì, trừ những chuyện dâm tà này ra thì không có gì khác sao? Chỉ là những lời nàng nói cũng có chút đạo lý, hắn ngồi xuống, trong đầu đã có ý niệm nếu như khôi phục lại thân phận thì sẽ hưu nàng.
(các vị đọc đến đây đại khái đều đoán được, vị Tiếu thư đồng này chính là Đại Thiếu Gia Tuần Hạo người vốn đã chết, còn tại sao lại biến thành như thế, vậy mời các vị tiếp tục chờ đọc phần sau đi! )
Nhưng tỉnh táo lại lại nghĩ, tuy nàng là thứ xuất, nhưng lại do sau khi đại tiểu thư từ hôn bị buộc gả vào, nếu như không phải là phạm vào sai lầm lớn gì, phải dạy dỗ lại từ đầu, chuyện hưu này vẫn không thể dễ dàng nói tới. Hắn nhịn xuống, quyết định trước mắt phải nghĩ biện pháp giáo dục lại tiểu cô nương này thành thê tử trong lòng mình.
Vì vậy nhịn xuống, nói: "Thiếu phu nhân nói đúng, hôm nay sắc đã muộn, hay là ta thắp đèn đưa thiếu phu nhân đi xuống đi!" Nếu muốn có cơ hội giáo dục nàng, xem ra phải ra tay từ chỗ mẫu thân công chúa rồi.
Thẩm Tử An thấy hắn đột nhiên tiễn khách cũng không giận, nói: "Không cần, tự ta đi xuống là được." Nếu như chờ tìm đèn thì lại phải mất thêm thời gian. Nàng khoát tay áo, thuận tiện mở cửa đi nhanh xuống lầu.
Đúng như Xảo nhi đã nói, vị đại thiếu gia này tâm cơ rất sâu, sự tình muốn làm nhất định phải đạt được, huống chi đây là chuyện cả đời của mình. Tuy nói là rất bất mãn với vị phu nhân này, nhưng là dù sao cũng không phạm phải sai lầm gì lớn. Hắn đứng dưới đèn suy nghĩ hồi lâu, thì có chủ ý.
Tiếu thư đồng ngẩn ra, sau đó đột nhiên cười nói: "Thiếu phu nhân nói đúng rồi, nhưng nếu ta nói chuyện tình nơi này cho đại phu nhân nghe, không biết ngài ấy sẽ tin tưởng lời nói của người nào đây?"
Dĩ nhiên, đại phu nhân nhất định sẽ tin thư đồng hắn, dù sao người ta cũng đã đi theo Đại Thiếu Gia nhiều năm như vậy, mà nàng chỉ là thiếu phu nhân hữu danh vô thực mà thôi!
Trận này nàng thua, sau đó ánh mắt xoay xoay nói: "Bất quá, chỉ sợ ngươi cũng không thể nào tiếp tục ở lại đây nữa." Một nội tặc muốn trộm bức tranh, đại phu nhân không thể không đề phòng.
Ngón tay Tiếu thư đồng gõ gõ cái bàn nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay chúng ta coi như chưa từng nhìn thấy đối phương, thế nào?"
"Tốt!" Thẩm Tử An thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ chờ hắn nói như vậy.
"Nếu thiếu phu nhân đã đến rồi, như vậy sao không ngồi xuống uống một ly trà."
"Không cần, ta còn phải trở lại đi ngủ." Ngồi uống trà với cái thư đồng ngay cả cười thì cơ mặt cũng không nhúc nhích một cái này, Thẩm Tử An cảm thấy sợ từ trong lòng.
"Không dám sao?" Tiếu thư đồng cảm giác trên người nàng có nhàn nhạt mê hương, muốn từ từ tìm hiểu cho rõ, từ trước đến giờ đối với người và chuyện bên cạnh hắn đều phải hiểu hết sức thông suốt, chỉ có tiểu nữ tử này, mặc dù xác định nàng không phải là gian tế, nhưng cố tình hành động lại hết sức quái dị.
Thẩm Tử An không dám, càng không dám nàng càng không muốn thừa nhận, vì vậy ngẩng đầu nói: "Tốt." Không phải chỉ là một tiểu thư Đồng, còn sợ hắn sao? Nàng đi tới ngồi xuống, mà Tiếu thư đồng lại thấy được đôi chân nhỏ trắng như tuyết dưới ghế lúc ẩn lúc hiện. Hắn rút rút, ngồi xuống rót một ly trà cho Thẩm Tử An nói: "Trà này là Đại thiếu gia khi còn sống thích nhất, không biết thiếu phu nhân có thích không?"
Thẩm Tử An uống thử một chút, cảm thấy mùi vị rất nhẹ, vì vậy gật đầu một cái nói: "Rất thơm."
Tiếu thư đồng ở trong lòng lại nói: "Vị thiếu phu nhân này không hiểu thưởng thức trà, hơn nữa hắn dám đánh cuộc ngay cả đây là lá trà gì nàng cũng không biết."
"Đây là bức tranh Đại Thiếu Gia khi còn sống vẫn chưa vẽ xong, ta thích không có việc gì thì đến nhìn một chút, có cảm giác giống như Đại Thiếu Gia vẫn còn sống." Hắn lấy một bức Tiên Hạc ra trước đèn cho Thẩm Tử An nhìn.
Thẩm Tử An không hiểu vẽ, cảm thấy bức tranh này cũng không khác gì những bức khác, chỉ là nàng cảm thấy hứng thú với những điều tiểu thư đồng vừa nói. Chớp chớp mắt hỏi "Ngươi hình như rất nhớ nhung Đại Thiếu Gia."
"Đúng vậy." Hắn lộ vẻ tức giận cất bức tranh đi, từ trong ánh mắt của Thẩm Tử An hắn cũng nhìn ra được, vị thiếu phu nhân này cũng không hiểu hội họa là gì. Từ trước đến giờ hắn trì tài ngạo vật (có tài nên kiêu ngạo), từ trước đến giờ kết giao bằng hữu, không phải danh sĩ nơi thôn dã, cũng chính là văn nhân nhã sĩ (người có học). Lời đồn, đại tiểu thư Thẩm gia cũng là nữ tử cầm kỳ thi họa không gì không thể, không ngờ lại có chút sai lầm, thế nhưng cưới một thiếu phu nhân như vậy về.
Thẩm Tử An thấy hắn ngẩn người, ý niệm YY trong đầu càng sâu, nàng rất cẩn thận hỏi "Sẽ không. . . . . . Thích đại thiếu gia nhà ngươi chứ?"
Tiếu thư đồng xuất thần chưa nghe được rõ ràng, kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Thẩm Tử An nói: "Ta hiểu biết rõ, loại chuyện như vậy người khác rất khó tiếp nhận, nhưng mà ta lại . . . . . ." Nàng bị xã hội kia truyền lưu tình yêu Nam Nam độc hại: "Có thể hiểu được, ta cũng đã từng nghe Xảo nhi nói qua. Đại Thiếu Gia là một người hết sức lợi hại, thân là bạn cùng học của Đương Kim hoàng thượng, lại giúp hắn đoạt lấy vương vị từ trong tay thái tử. Còn có lời đồn, chỉ cần chuyện Tuần Hạo muốn làm thì không có chuyện gì không làm được. Hơn nữa, ngày thường dung mạo hắn có thể so với Phan An, ngươi động lòng với hắn cũng là rất bình thường . . . . . ."
"Bốp!" Lần này Tiếu thư đồng nghe rõ, đột nhiên hắn vỗ bàn một cái đứng lên, trợn hai mắt lên giận dữ nhìn nàng nói: "Hồ đồ, là ai dạy cho ngươi những thứ dơ bẩn này. Thân là nữ tử, sao có thể suy đoán lung tung loại chuyện này." Kiến thức của hắn rộng rãi, nhưng ngay cả chuyện đoạn tụ cũng dám nói đến trên miệng cũng chỉ có một mình nàng, hơn nữa còn nói ngay trước mặt nam tử.
Cái vỗ này của hắn làm nước trà trên bàn bắn lung tung, không đau sao? Thẩm Tử An trực tiếp nghĩ thành đây là do bị đoán trúng tâm sự nên thẹn quá thành giận, vì vậy nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút, không sợ bị người phía dưới nghe được sao, nếu không còn cho rằng ta ở chỗ này gặp riêng tư với ngươi?"
Tiếu thư đồng thiếu chút nữa giận đến hộc máu, trong đầu nữ nhân này rốt cuộc là chứa là cái gì, trừ những chuyện dâm tà này ra thì không có gì khác sao? Chỉ là những lời nàng nói cũng có chút đạo lý, hắn ngồi xuống, trong đầu đã có ý niệm nếu như khôi phục lại thân phận thì sẽ hưu nàng.
(các vị đọc đến đây đại khái đều đoán được, vị Tiếu thư đồng này chính là Đại Thiếu Gia Tuần Hạo người vốn đã chết, còn tại sao lại biến thành như thế, vậy mời các vị tiếp tục chờ đọc phần sau đi! )
Nhưng tỉnh táo lại lại nghĩ, tuy nàng là thứ xuất, nhưng lại do sau khi đại tiểu thư từ hôn bị buộc gả vào, nếu như không phải là phạm vào sai lầm lớn gì, phải dạy dỗ lại từ đầu, chuyện hưu này vẫn không thể dễ dàng nói tới. Hắn nhịn xuống, quyết định trước mắt phải nghĩ biện pháp giáo dục lại tiểu cô nương này thành thê tử trong lòng mình.
Vì vậy nhịn xuống, nói: "Thiếu phu nhân nói đúng, hôm nay sắc đã muộn, hay là ta thắp đèn đưa thiếu phu nhân đi xuống đi!" Nếu muốn có cơ hội giáo dục nàng, xem ra phải ra tay từ chỗ mẫu thân công chúa rồi.
Thẩm Tử An thấy hắn đột nhiên tiễn khách cũng không giận, nói: "Không cần, tự ta đi xuống là được." Nếu như chờ tìm đèn thì lại phải mất thêm thời gian. Nàng khoát tay áo, thuận tiện mở cửa đi nhanh xuống lầu.
Đúng như Xảo nhi đã nói, vị đại thiếu gia này tâm cơ rất sâu, sự tình muốn làm nhất định phải đạt được, huống chi đây là chuyện cả đời của mình. Tuy nói là rất bất mãn với vị phu nhân này, nhưng là dù sao cũng không phạm phải sai lầm gì lớn. Hắn đứng dưới đèn suy nghĩ hồi lâu, thì có chủ ý.
Danh sách chương