Tháng bảy, hơn một tháng luyện tập và tạo hình, Đồng Phi chính thức ra mắt.

Vì là nhân vật chủ lực thúc đẩy nên các tài nguyên đều nghiêng về phía cậu ta, e rằng chỉ là một người bình thường có vẻ ngoài xinh đẹp cũng có thể nổi tiếng, huống hồ là thiếu niên được trời ưu tú như cậu ta.

Qua mấy quảng cáo, một chương trình giải trí và một loạt ảnh bìa tạp chí, Đồng Phi nhanh chóng thu hút ánh nhìn của lượng lớn công chúng.

Cùng thời gian ra mắt với Đồng Phi, còn có một cô gái ngọt ngào mới mười tám tuổi, cũng là người mẫu chuyên dùng cho nhãn hiệu thời trang sau này mà Úc Thịnh kế hoạch.

Trước đây cô ấy cũng có kinh nghiệm làm người mẫu cho một nền tảng, lần này cũng được thúc đẩy trong cùng khoảng thời gian, còn chung tổ CP trong chương trình với Đồng Phi, thu hút không ít lưu lượng.

Mà cùng thời gian đó, tạp chí thời trang “Nghê Thường” tuyến đầu công khai tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang nữ mùa đầu tiên.

Cuộc thi với giải thưởng cao hơn các cuộc thi bình thường gấp mười lần, chia thành tác phẩm giải nhất nhì ba biểu diễn trên show thời trang năm của “Nghê Thường”, giải thưởng hai mục này thu hút độ chú ý rất nhiều.

Gần như là trong ngày công bố giải thưởng đã thu hút làn sóng bình luận náo nhiệt trong giới thiết kế thời trang và giới thời trang.

Cái này đúng là thứ Úc Thịnh muốn xem.

Lấy tiền giải thưởng đi mua hot search cũng không thể mua được nhiều vị trí cao, hơn nữa còn bị giới hạn thời gian, thời gian vừa mới lên hot search lại mau chóng xuống, cũng không có độ hot.

Nhưng bây giờ không giống thế, số tiền giải thưởng thế này đủ để làm người trong giới thương nghiệp vui vẻ rất lâu.

Hơn nữa trọng thưởng cần có dũng phu, tiền thưởng cao như thế này, nhất định sẽ khiến rất nhiều cao thủ tham gia nhiều cuộc thi thiết kế đến mức chán ghét lần nữa sinh ra hứng thú.

Cuối tháng bảy là thời điểm nóng nhất, Úc Thịnh cho phúc lợi nhân viên công ty, nhân viên vào làm tròn nửa năm đều có thể tham gia nghỉ dưỡng ở Hải Nam miễn phí của công ty, mỗi người đi bốn ngày ba đêm, đi theo đợt.

Về phần bản thân Úc Thịnh, cô định trực tiếp đến ven biển Tam Á ở đó mười ngày nửa tháng vì cô đã xử lý xong đầu kỳ của rất nhiều công việc quan trọng, phần còn lại có thể xử lý từ xa.

Nếu như có vấn đề muốn hỏi, không phải còn có những nhân viên khác nghỉ dưỡng ở Tam Á sao? Cô đã hào phóng mời mọi người đi nghỉ dưỡng, trích mấy giờ đồng hồ để tăng ca trước giờ họ đều sẽ không (dám) có ý kiến.

Tam Á cuối tháng bảy, nhiệt độ trung bình trong khoảng 22 đến 28 độ, ban ngày không nóng, buổi tối cũng không lạnh, là nhiệt độ vừa đẹp để xuống nước.

Khách sạn cô đặt sẵn có bãi biển tư nhân, đây là một khu vực nước có bãi cát trắng mịn nhất, hạt cát li ti và mềm mại, đi chân trần chỉ cảm thấy mềm mại như bông, hơn nữa nước biển mang theo độ ấm của mặt trời chảy đến, không có chuyện gì thoải mái hơn.

Chung Lộc gần đây đang theo một hạng mục, bận rộn đến chân không chạm đất, biết được cô lại muốn nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, anh ta cực kỳ bất lực, cuối cùng bàn bạc với cô có thể để Thu Tự lại cho anh ta không.

Nói thật thì một mình Thu Tự có thể làm lượng việc của ba người, có anh ở lại công ty giúp đỡ, anh ta ít nhiều cũng có thể thở một hơi.

“Nghĩ gì thế, tôi đi nghỉ dưỡng không mang theo anh ấy, tôi còn nghỉ dưỡng gì nữa? Du lịch tuyệt ngẫu?” Úc Thịnh ngồi trong phòng họp nhỏ trực tiếp phản bác yêu cầu vô lý này của giám đốc Chung.

Thế là Chung Lộc đi nhìn Thu Tự, muốn nghe anh nói.

Thu Tự cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, phát hiện Chung Lộc thật sự chờ câu trả lời của mình, bất giác mỉm cười: “Xin lỗi, giám đốc Chung, tôi là trợ lý đặc biệt của Sếp Úc, không phải là của anh.”

Chung Lộc:...

Xỉu!

Anh, ta, không, muốn, làm, nữa!

Rốt cuộc đây là công ty của ai! Anh ta cố gắng như vậy là vì gì vậy!

Úc Thịnh chống cằm, lại bổ sung thêm một câu: “Giám đốc Chung, làm tốt hạng mục này, cuối năm ngoài tiền thưởng năm ra, tôi sẽ cho anh thêm hoa hồng dự án, hoặc là nhà, xe anh tự chọn.”

“Được rồi, nếu Sếp Úc đã nói vậy, vậy hai người nghỉ dưỡng thật tốt, công ty mọi chuyện có tôi rồi.” Chung Lộc lập tức sửa miệng.

Thế là, Úc Thịnh cứ thế dẫn theo Thu Tự ngồi chuyến bay đến Tam Á.

Nhà bọn họ ở là biệt thự ven biển, cách hai tòa nhà của khách sạn một khoảng, cũng đồng nghĩ với việc duy trì khoảng cách nhất định với nhân viên công ty đến đây nghỉ dưỡng.

Biệt thự không lớn, tầm một trăm năm mươi mét vuông, bên ngoài phòng khách là cửa sổ sát đất, có một hồ bơi trước mặt biển và một vườn hoa nhỏ, xung quanh trồng thực vật. Thực vật cao tầm hơn hai mét, cành lá xum xuê, lại thêm vách tường gỗ có thể che chắn tầm mắt bên ngoài khá tốt.

Vườn hoa nhỏ nằm hướng biển cả là một hàng rào sắt, ở giữa có một cổng sắt có thể mở ra, từ cửa sát đến hồ bơi là mặt sàn rải đá nhỏ, bên cạnh còn có một đình nghỉ mát dùng rèm mỏng che.

Úc Thịnh bận mấy tháng liền, đến đây ngày đầu tiên không đi đâu cả, cô thay đồ bơi cả ngày ngâm trong nước, dựa bên bờ hồ bơi nhìn biển cả mênh mông không nhìn thấy bờ, đói thì gọi người đưa đồ ăn đến, nóng thì gọi người mang kem tuyết, hoa quả và đồ uống lạnh pha chế.

Buổi tối ven biển vô cùng yên tĩnh, nơi này không giống bãi cát công cộng, xung quanh không có nhà hàng hải sản ồn ào, không có quán rượu ven biển mời ca sĩ đến hát, cũng không có khách du lịch huyên náo thưởng thức mỹ thực uống rượu.

Bãi biển vào đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.

Đêm đầu tiên, anh cả đêm không ngủ, vì có nhiều thời gian nên anh thử rất nhiều tư thế trước giờ chưa từng thử qua.

Trong phòng của biệt thự ven biển có một cửa sổ trên trần có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, lúc cảm xúc cực hạn, cô ưỡn cằm nhìn cửa sổ đó, thậm chí có cảm giác mình có thể không nhìn thấy mặt trời ngày mai…

“Tiểu Úc…” Bên tai là tiếng thở dốc của anh như tiếng sóng biển, chưa từng ngừng lại.

Hình như anh không thích cô vào loại thời điểm này chú ý đến nơi khác, giữ lấy gáy cô, ấn môi cô hôn lên môi mình, truyền tải cảm xúc và hơi thở giờ đây truyền tải cho cô.

Úc Thịnh cảm nhận được vô cùng nóng bỏng.

“A Tự…” Cô nghẹn ngào, “Chúng ta sẽ ở đây lâu lắm đấy…” Vậy nên cần gì trong ngày đầu tiên đào rỗng cô…

“Ngày mai em có thể ngủ…”

Úc Thịnh:...

Lý do này, khá mới mẻ đấy.

Nhưng thật ra nói đến cùng, có thể trách ai thì vẫn không thể trách cô.

Ven biển mùa hạ, nước biển xanh biếc và bãi cát xinh đẹp, nên hoàn toàn khác với thành phố T trước đây, theo cô thấy đây có thể xem là lần đầu tiên chính thức đến ven biển với anh.

Đến biển đương nhiên phải đi bơi.

Từ lúc bắt đầu thu dọn hành lý, cô đã khoe với anh đủ loại đồ bơi phiên bản giới hạn của mình.

Phần lớn đều là loại cần mặc lớp lụa mỏng khoác ngoài mới có thể mặc, có một số thậm chí đến cả sau khi quấn thêm lụa mỏng bên ngoài anh vẫn cảm thấy không được.

Đương nhiên ý kiến phản đối của anh, Úc Thịnh sẽ không nghe, tuy rằng anh đã loại đi hai phần ba đồ bơi của cô, chỉ để lại một phần ba có thể tạm chấp nhận được. Nhưng đợi anh quay đầu cô lại nhét toàn bộ vào trong vali, còn giấu nhẹm đi.

Cho đến khi hai người đặt chân đến Tam Á, cô muốn đi ngâm hồ bơi, mới dùng ngón tay móc hai mảnh vải đi thay ra, còn cố ý đi trước mặt anh mấy vòng.

Úc Thịnh cảm thấy mình có thể trong thời gian rất lâu sẽ nhớ mãi không quên biểu cảm Thu Tự khi đó nhìn mình, ánh mắt từ sửng sốt, ngây dại cho đến sâu thẳm, nóng bỏng chẳng qua chỉ trong mấy giây thời gian.

Ngoài trừ có nhiều lúc đặc biệt, Thu Tự trước giờ đều dịu dàng, đặc biệt là lúc trước mặt cô, anh luôn gỡ lớp mặt nạ xuống, đối xử với cô kiên nhẫn và tỉ mỉ, giúp cô làm tốt mọi thứ, xử lý xong tất cả.

Thường ngày cô luôn thích bắt nạt anh là vì cô biết anh mãi mãi sẽ không nổi giận với cô, ở bên cạnh anh mãi mãi là an toàn và yên tâm.

Nhưng giây phút này, cô lại nhìn thấy tín hiệu nguy hiểm trong mắt anh.

Chỉ là một ánh mắt mà thôi nhưng cô bỗng nhiên nhớ đến người này từng chịu qua huấn luận, đối diện với vô số nhiệm vụ.

Thu Tự, trước giờ không phải là người làm việc trí thức bình thường, mặc tây trang thủ công, mỗi ngày ngồi trong văn phòng xử lý đủ loại số liệu báo cáo và hạng mục đầu tư.

Anh đến từ thế giới càng nguy hiểm hơn, ở trong thế giới đó chứa đầu nhiều thứ không phù hợp với cô.

Nhưng bây giờ, trong ánh mắt như thế này của anh, cô cảm thấy hình như một đột nhiên bị đặt vào chiến trường, mà cô là mục tiêu bị anh khóa chặt, chỉ cần cô bước về trước thêm một bước, hoặc làm ra hành vi khiêu chiến gì đó, anh sẽ lập tức bùng nổ, cưỡng chế cô.

Úc Thịnh không muốn bị cưỡng chế, cô còn muốn ngâm hồ bơi, vậy nên rất không có ý chí mà lùi về sau một bước, lại một bước nữa, sau đó đi ra khỏi phòng khách.

Chỉ là vì đi đến giữa phòng khách, cô đã bị người đàn ông có đôi chân dài đuổi theo, cô khó tránh khỏi có chút hốt hoảng, cho rằng anh muốn làm gì đó. Kết quả quay đầu phát hiện ra trong tay anh là áo khoác ngoài của đồ bơi, định giúp cô mặc vào.

“Để em.” Cô đưa tay muốn cầm nhưng bị anh tránh ra.

Anh mím chặt môi, cụp mắt, một tay một chân đích thân giúp cô mặc vào buộc chặt, suốt quá trình không nói một lời.

Cuối cùng còn dùng bụng ngón tay cọ lên gò má của cô.

Khi đó Úc Thịnh tưởng rằng chuyện này xem như đã xong, trải qua một buổi chiều rất vui vẻ.

Cô nào biết anh sẽ đợi cô ở đây?!

“...A Tự, có phải anh đang giận không?”

“Không có…”

Cô thấp giọng hít một hơi: “Không giận còn mạnh như vậy sao?”

“Lần nào không mạnh?”

Úc Thịnh:...

Một lúc sau, cuối cùng người kia đã có thời gian tìm về giọng mình, lại lên tiếng: “A Tự, hay là anh về thành phố B làm việc với Chung Lộc đi?” Nếu như cứ thế này trải qua mười ngày nửa tháng, cô sẽ kiệt sức mà chết mất…

“Em lại không có, cạn kiệt gì chứ?”

Nghe thấy anh lên tiếng, cô mới ý thức được câu phỉ nhổ cuối cùng cô vô thức buột miệng.

“Anh… anh cứ thế này sẽ mất đi em đấy…” Cô đe dọa không có chút đáng sợ.

Anh không lên tiếng, lặng lẽ tiếp tục.

Úc Thịnh chịu thua: “... Được rồi, được rồi, anh mãi mãi sẽ không mất em, em nói bừa đấy…”

“Ừ.” Anh lên tiếng, an ủi hôn lên đuôi mắt ươn ướt của cô.

***

Lúc Úc Thịnh tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã ngả về tây, hóa ra là cô đã ngủ cả một ngày.

Anh không đi đâu cả, ở trong phòng chờ cô tỉnh.

Dịu dàng giúp cô tắm rửa, giúp cô chọn quần áo, cuối cùng dẫn cô đi ăn sáng, à không! Là ăn tối.

Người đàn ông nổi điên cả một tối cuối cùng cũng khôi phục vẻ bình thường rồi, đến cả lúc cô nắm cổ tay anh đặt bên miệng cắn mạnh, anh cũng không giãy giụa, thậm chí sau khi cô thả lỏng anh vẫn tiếp tục đưa tay lên, lặng lẽ nhìn cô như muốn hỏi sao không tiếp tục? Đã cắn xong rồi sao? Úc Thịnh:...

Cô vốn còn đang muốn lạnh lùng anh nhiều hơn, kết quả nhìn thấy anh thu tay về ngồi xuống bàn ăn đối diện, cúi đầu chăm chú tách thịt cua, bản thân chưa ăn miếng nào, đều đưa qua đây, cô cũng không giận nổi nữa.

Bây giờ họ đang ở bên nhà hàng của khách sạn ven biển, nơi dùng bữa gần bãi cạn, ở giữa là một tấm ván dài, trên đó có đặt không ít ghế ngồi nửa hình cung, có thể để khách vừa ăn tối vừa thưởng thức hoàng hôn xinh đẹp.

Vì giá cả đắt đỏ, khách đến đây dùng bữa cũng không nhiều nên hoàn cảnh rất thanh tĩnh. Cô ăn tối xong, lại cảm thấy có hơi buồn ngủ, ngáp khẽ hai cái. Anh nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo cô sang.

Anh dang rộng cánh tay để cô dựa vào trong lòng mình, ôm cô ngồi cùng anh ngắm hoàng hôn rực rỡ.

“Nếu thật sự mệt có thể ngủ một lúc, ngủ rồi lát nữa anh bồng em về.” Anh nắm tay cô, đặt đến bên tai hôn lên ngón tay cô.

“Không muốn, em muốn nhìn mặt trời dần lặn xuống mặt biển, muốn ngắm cùng anh.”

“Ừ.” Ngón tay nắm tay cô siết chặt hơn mấy phần.

Úc Thịnh chỉ nhớ hoàng hôn hôm nay đẹp cực, trên mặt biển xanh biếc, những rặng mây thấp thấp đều nhuộm màu cam ấm, trên nền trời là màu xanh nhạt, trong vắt vô tận, còn có thể nhìn thấy mặt trăng đang dần nhô lên.

Mặt trăng mọc hướng tây, mặt trời ngã hướng tây, mơ hồ nhìn thấy ánh sao lấp lánh trên nền trời, ánh sao mang màu bạc nhạt, đó là hành tinh ở đầu khác trong vũ trụ, từng vì sao họ nhìn thấy, có lẽ là hành tinh đã biến mất không còn nữa.

Trên hành tinh này, có lẽ cũng từng xuất hiện qua sự sống, cũng có những giống tộc nào đó có sự sống đã từng yêu đương, cùng nửa kia bước đi trên cuộc đời vừa dài thênh thang lại ngắn ngủi này.

Giống như cô và Thu Tự.

Giây phút này, đây là lần đầu tiên Úc Thịnh có tưởng tượng và hi vọng về tương lai và cả đời giữa cô và Thu Tự.

Trước đây, cô chỉ có ý thức muốn anh mãi mãi không rời xa, mãi mãi có thể duy trì trạng thái hiện tại, giống như bây giờ ở cạnh cô.

Nhưng giây phút này, lúc cô dựa dẫm ngồi trong lòng anh ngắm nhìn bầu trời, suy nghĩ về chuyện của hành tinh xa xôi, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng đến dáng vẻ mấy chục năm sau của Thu Tự.

Khi đó của cô, lại là dáng vẻ gì, công ty lúc đó có lẽ công ty đã không cần cô phải bận rộn nữa.

Mỗi ngày cô sẽ làm gì, anh lại sẽ làm gì.

Anh chắc chắn vẫn sẽ đẹp như bây giờ, nhưng sẽ giống như bây giờ đối xử dịu dàng và tinh tế với cô chứ?

Cô nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, sau đó tự cho đáp án chắc nịch. Nhất định sẽ, A Tự là loại người sau khi thấu hiểu sẽ phát hiện ra anh có một số phương diện mãi mãi không thay đổi.

Dù là A Tự mười chín tuổi hay là A Tự hai mươi hai tuổi lúc gặp gỡ cô, hay A Tự hai mươi lăm tuổi bầu bạn cạnh cô ba năm, hoặc là A Tự hai mươi bảy tuổi từ nước M quay về…

Bất kể thời gian dần trôi hay là hoàn cảnh thay đổi, trên người A Tự có một số thứ chưa từng thay đổi.

Dường như có thể một mắt nhìn thấy anh của rất nhiều năm sau này.

Bây giờ cô nghĩ ngợi, khi đó bản thân cả người vết thương chồng chất, chứa đầy nghi hoặc với thế giới, nếu như không gặp anh, bây giờ sẽ trở thành dáng vẻ gì?

Cũng chỉ có vì anh, cô mới có thể trong tình trạng chưa biết rõ bản thân, dần dà tin anh, ỷ lại anh, yêu thích anh.

Cô biết Thu Tự rất yêu cô, dù anh rất nói lời yêu và thích nhưng cô biết, hơn nữa vô cùng khẳng định.

Trong mắt anh, cô là trân bảo của anh.

Nhưng có lẽ anh không biết, thật ra trong mắt cô, anh mới là trân bảo chân chính, là món quà mà thế giới này trao tặng cho cô.

Sau đó, lúc cô biết được những quá khứ kia của anh, cô mới biết rằng hóa ra anh là món mà mà mẹ cô mang đến tặng cô.

Cũng là bạch nguyệt quang của người khác, mẹ cô chọn con đường hoàn toàn khác với nhiều người, cũng vì như thế, mẹ cô trong lòng cha nuôi của Thu Tự, mãi mãi là bạch nguyệt quang tươi đẹp nhất.

Cuối cùng, ông ấy đã tặng Thu Tự cho cô.

Suy nghĩ của Úc Thịnh rơi vào quá khứ dài đăng đẳng và thời gian tương lai chưa xảy ra, trong lúc bàng hoàng dường như nhìn thấy từng cảnh mình và Thu Tự trong tương lai tay nắm tay đi cùng nhau.

Cô bỗng nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên cô hi vọng về tương lai của cô và Thu Tự, tưởng tượng đến… hôn nhân của hai người.

Nếu là là cùng Thu Tự, có lẽ hôn nhân sẽ không phải là chuyện tồi tệ đến vậy.

***

Cô và Thu Tự trải qua mấy ngày tươi đẹp ở ven biển, mấy ngày sau đó, nhân viên du lịch đợt đầu lưu luyến không nỡ nói lời chào tạm biệt với cô, ngồi xe đến sân bay.

Nửa ngày sau, nhân viên đợt hai của Thịnh Thế Phồn Hoa đặt chân đến khách sạn.

Mà lần này, cùng với đợt nhân viên cùng đến Tam Á còn có mấy nghệ sĩ của Thịnh Lạc Quang Ảnh đóng quảng cáo và quay MV đi cùng.

Đồng Phi cũng ở trong số đó.

Đương nhiên Úc Thịnh không thể đến nghênh đón nhân viên đợt hai, dẫu sao cô cũng là bà chủ tiêu tiền, trước giờ đều là người khác qua hỏi thăm cô và bày tỏ lời cảm ơn.

Đương nhiên, có gặp đối phương hay không là dựa vào tâm trạng của cô, dù sao cũng trong ngày nghỉ, không cần thiết mô thức hóa như thế.

Hai hôm nay cô đã ngâm hồ bơi ngâm đến chán rồi, bắt đầu ngâm bãi biển.

Hôm nay, Chung Lộc gọi điện thoại đến cầu cứu, hỏi cô có thể cho mượn Thu Tự mấy giờ đồng hồ xử lý công việc từ xa hay không, dù sao thì vẫn là công ty của Úc Thịnh, thời khắc quan trọng dù là Úc Thịnh không nói, Thu Tự cũng sẽ giúp đỡ.

Thu Tự bắt đầu mở máy tính bận rộn, Úc Thịnh vốn cũng muốn giúp đỡ, mà anh thấy cô đã thay váy đi biển và đội xong nón cối, anh mỉm cười nắm tay cô, kéo đến bên môi hôn: “Không phải em muốn đi bãi biển sao, chuyện này anh có thể xử lý, em nghỉ ngơi đàng hoàng đi.”

Thời điểm tránh nắng gắt là sau chiều ba giờ, Úc Thịnh đội nón cối mặc váy đi biển từ biệt thự ven biển nhàn nhã ra ngoài.

Từ nơi ở ra bãi biển đi bộ chưa đến hai, ba phút.

Cô phủ khăn lông lên trên ghế bãi biển, nằm dưới ô, tận hưởng gió biển và sóng biển.

Trên bãi biển cách đó không xa, đoàn phim đang quay MV, một nam một nữ sau ống kính, thanh xuân đẹp đẽ, gió biển phối hợp cùng với ánh nắng, hai người mỉm cười vô cùng vui vẻ dưới ống kính.

Mà NG mấy lần, đạo diễn vẫn không hài lòng.

Dưới ống kính của ông ấy, nam chính MV không có vấn đề gì nhưng nữ diễn viên đóng cùng do tìm gấp không biết sao lại làm đạo diễn cảm thấy có chỗ nào đó không khớp.

“Hay là chúng ta chờ chút, đợi chị Dĩnh đến đây rồi quay lại?” Trợ lý đạo diễn ở một bên lên tiếng đề xuất.

Chị Dĩnh trong lời cậu ta là người sáng tác lời bài hát cũng là ca sĩ của bài hát này, để cô ấy đóng vai nữ chính của MV này là phù hợp nhất.

Vì khung cảnh của MV bài hát này cũng là cô ấy đề xuất, muốn đến bãi biển để quay còn mời cả đạo diễn Khánh có sở trường quay MV duy mỹ đến.

Chỉ là chị Dĩnh có yêu cầu nội dung MV cao nhưng cô ấy quá nổi tiếng, quảng cáo quá nhiều, không cách nào phối hợp với thời gian của đoàn phim đến Tam Á quay, nên trước đây đã nói xong mọi việc với đạo diễn, nếu như cô ấy không đến kịp, đoàn phim sẽ tự tìm nữ diễn viên phù hợp để quay MV.

Dù sao vai chính của MV này nhiều hơn là cảnh nam chính, nữ chính chỉ là bổ trợ. Dù biết bây giờ nữ chính chẳng mấy quang trọng nhưng lại làm đạo diễn không hài lòng.

Thật ra theo người khác thấy, khung cảnh vừa rồi vô cùng đẹp, thiếu nam thiếu nữ thanh xuân phơi phới.

Nhưng đạo diễn Khánh là một người có yêu cầu và tiêu chuẩn cao, ông ấy cảm thấy không hài lòng, người khác cũng không nói gì.

Sau đó, đạo diễn Khánh bảo nghỉ ngơi, định kế hoạch lại chuyện này, đồng thời bảo trợ lý đi gọi điện cho chị Dĩnh, hỏi cô ấy khi nào có thể đến Tam Á. Nếu như có thể điều chỉnh thời gian hoặc ông ấy có thể quay trước cảnh riêng của nam chính.

Cả nhóm người bận rộn từ sáng đến giờ, nghe thấy có thể nghỉ ngơi, lập tức thu dọn máy móc, nắm bắt thời gian nghỉ ngơi.

Mà trong nhóm người này, có người lại không nghỉ ngơi, thậm chí nhìn mấy lần về hướng nào đó trên bãi cát, sau đó cậu ta nói vài tiếng với trợ lý của mình, chạy thẳng về hướng đó.

Úc Thịnh đang nằm trên ghế nhắm mắt tận hưởng gió biển, lúc cô cảm nhận được gì đó mở mắt, lập tức đối diện với đôi mắt xinh đẹp xanh hơn so với nền trời lúc này.

“Sếp Úc, chị đến đây để thăm phim trường sao?” Đồng Phi chỉ mặc một chiếc quần tắm, đứng bên cạnh ghế cô nằm, cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt của Úc Thịnh có thể nhìn rõ tám múi bụng không hề sót gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện