Một ngày mới nữa lại tới, cả ba người theo hướng cũ ngày hôm qua tới trước một trấn nhỏ.

Nơi này tương đối rộng, bên ngoài có hàng rào bao bọc vũng chắc, bên trong có không ít người đang sinh hoạt, tuy nhiên không mấy tốt đẹp, nhiều người hốc hác, chỉ có da bọc xương.

Dễ dàng nhận ra họ đều là người bình thường, chưa hề thức tỉnh. Thương Đông cảm thấy có chút vô lý, nếu người ở đây có thực lực tự bảo vệ, tại sao lại không thể săn giết yêu thú làm thức ăn.

Vừa đến cổng, cả ba đã bị hai tên gác cổng chặn lại.

"Các ngươi từ đâu tới?"

"Chúng ta từ trấn bên cạnh qua đây?"

"Chờ một chút, chúng ta đi báo cáo cho đoàn trưởng"

"Phiền phức vậy sao?"

"Là đoàn trưởng căn dặn, chúng ta chỉ làm theo"

Chờ không quá lâu, bên trong lập tức có hai người đi ra. Một người có dung mạo khá giống Trần Tính, một người phụ nữ tầm 30.

"Xin chào, ta là đoàn trưởng tự vệ đoàn, ta tên Trần Xung. Còn đây là phó đoàn trưởng của chúng ta, nàng tên Mặc Hoa"

"Các ngươi là đến từ trấn bên cạnh?"

"Phải" Thương Đông trả lời

"Chúng ta vào trong nói chuyện"

Trần Xung dẫn theo năm người, đi vào một gian phòng khá tốt, rộng rãi, sạch sẽ, trái hắn với khung cảnh nhơ nhuốc bên ngoài.

Trần Xung rót cho mỗi người một ly trà

"Các vị cứ tự nhiên"

Thương Đông không thèm nhìn tới trà, loại trà rẻ tiền này cả ba người đều khinh thường uống. Hơn nữa không thể tùy ý nhận thức ăn, nước uống của người lạ trong lúc này. Hắn đi thẳng luôn vào vấn đề.

"Chúng ta muốn ở tạm chỗ này một thời gian, không có vấn đề gì chứ"

"Không có vấn đề" Trần Xung tươi cười đáp. Hắn hơi nghi hoặc hai chữ "tạm thời" nhưng không hỏi nhiều.

"Trước hết ta có một số vấn đề muốn hỏi các vị"

"Cứ nói?"

Thương Đông từ đầu tới cuối nói rất hời hợt, hai người không mấy dễ chịu gì. Dù vậy Trần Xung vờ như không thấy, hỏi tiếp:

"Ngọn lửa chọc trời ngày hôm qua là cái gì?"

Thương Đông sớm có chuẩn bị, trả lời

"Một con yêu mộc cực lớn bị hỏa thú bao vây tấn công"

"Vậy kết quả?"

"Yêu mộc bị đốt chết, một đầu băng thú xuất hiện săn giết phần lớn hỏa thú"

"Các vị có thu hoạch được gì không?"

"Chúng ta ở cuối cùng ra xem xét, nhặt được một hòn đá màu xanh chỗ yêu mộc, cùng lượng lớn mấy hòn đá nhỏ khác, tất cả nằm trong balo này". Nói xong chỉ vào balo phía sau lưng.

"Không dối gạc các vị, viên đá xanh đó với ta rất quan trọng, có thể.."

"Không thể" Thương Đông lập tức cắt ngang.

Trần Xung miễn cưỡng tươi cười.

"À, không sao?"

"Còn một vấn đề nữa, cá vị có gặp người này" Nói xong lấy ra một tấm hình, rõ ràng là Trần Tính.

"Chưa gặp"

"Vậy để ta sắp cho các vị ba phòng"

"Hai phòng được rồi" Sở Hàn cắt ngang.

Trần Xung lúc này mới nhìn Sở Hàn, rồi lại nhìn Thương Hà. Phản ứng cùng với Trần Tính một dạng. Cũng may là Thương Hà còn kìm chế, nếu không hắn đã chẳng còn mạng.

Thương Hà nghe câu nói của Sở Hàn thì lại đỏ mặt.

Mặc Hoa lúc này nhìn Thương Hà, sau đó lại nhìn bộ mặt không chút cảm xúc nào của Sở Hàn. Không biết sao nàng cảm thấy chán ghét bộ mặt đó. Lúc này nàng lên tiếng với Thương Hà

"Tiểu muội nếu không muốn thì cứ lên tiếng, ta đứng ra làm chủ cho ngươi"

Mặc Hoa cho rằng Thương Hà bị Sở Hàn bắt ép, muốn đứng ra bảo vệ cô bé này.

"Đúng vậy, chúng ta có dư phòng ngủ mà"

Thương Hà tất nhiên không thể đồng ý

"Không cần, chúng ta ngủ chung là được"

Cả ba nhanh chóng rời đi, Trần Xung mê mẫn nhìn Thương Hà, không biết suy nghĩ điều gì.

"Ngươi thấy thế nào?" Mặc Hoa hỏi

"Không biết, nhưng sống qua được đại nạn đó thì không phải tầm thường"

"Giải quyết thế nào?"

"Ta muốn tài nguyên của chúng, giải quyết theo cách cũ thôi" Nói xong lấy ly trà vừa rót cho Thương Đông đổ xuống đất. "Xèo" một cái, khói xanh bốc lên.

Ba người Sở Hàn nhanh chóng theo người hướng dẫn vào phòng của mình. Sở Hàn một phòng, Thương Đông cùng Thương Hà một phòng, Sở Hàn không quan tâm gì cả, chỉ cần tu luyện là được.

Thương Đông cùng Thương Hà hợp sức tính toán, đại khái đoán ra thủ đoạn của Trần Xung. Hai người chắc chắn tối nay Trân Xung cùng Mặc Hoa sẽ ra tay. Lúc chiều hắn đã lộ ra tài nguyên của mình, chủ yếu để câu dẫn con mồi thôi. Mà mồi ngon nhất không phải mớ tinh hạch, ánh mắt Trần Xung quá rõ ràng rồi, Thương Hà mới là mồi câu lớn nhất. Vì thế nàng mới ở phòng Thương Đông mà không phải Sở Hàn.

Đêm tối buông xuống, rất nhanh có người mang thức ăn vào. Sở Hàn xếp bằng tĩnh dưỡng, không động tới. Thương Đông cùng Thương Hà ăn rất ngon lành.

"Bọn họ đã ăn hết chưa?"

"Tên ở phòng bên trái chưa ăn, một nam một nữ bên phải đã ăn rồi"

Trần Xung không hề để ý, biểu hiện lúc sáng quá rõ, Thương Đông mới là người cầm đầu, là chủ lực, Sở Hàn không có gì nổi bật, dễ dàng giải quyết.

Chờ khoảng 5 phút, Trần Xung cùng Mặc Hoa ngang nhiên mở cửa bước vào phòng Thương Đông cùng Thương Hà. Cả hai người nằm gục trên bàn ăn, thức ăn còn đang dang dở.

Mặc Hoa cùng Trần xung ngang nhiên lấy balo của hai người đi, Trần Xung nhìn Thương Hà chép miệng, cô bé này để cho ta.

Vừa bước tới gần Thương Hà, bất thình lình một đoàn hỏa diễm đánh về phía hắn, vừa muốn tránh đi thì phát hiện dưới chân đã bị dây leo trói chặt.

Giữa hiểm cảnh, một đạo thủy cầu cùng lúc bắn ra, đem hỏa cầu xóa bỏ.

Tới lúc này, hai người đã rõ ràng thủ đoạn của đối phương. Trần Xung là Độc Hệ, Mặc Hoa là Thủy hệ.

"Các ngươi tại sao không trúng độc?"

Hai người không trả lời, Thương Đông nắm đắm bao trùm hỏa diễm, hướng thẳng Trần Xung, Thương Hà dùng dây leo làm kiếm, hướng thẳng Mặc Hoa.

Trần Xung độc chưởng đối ứng, nhưng độc khí nhanh chóng bị hỏa diễm triệt tiêu, dư lực không giảm, đánh thẳng vào tay Trần Xung. Một cảm giác đau rất truyền đến, tiếng xèo xèo từ bàn tay hắn phát ra. Trần Xung đau đớn thu tay lại, lùi về phía sau.

Một bên khác, dây leo đầy gai nhọn đem cả người Mặc Hoa nhuốm máu. Lùi về bên cạnh Trần Xung.

Cả hai người lúc này sinh thoái ý, vừa chạy tới thì phát hiện của đã bị dây leo khóa chặt từ lúc nào.

Thương Hà nhìn hai người, ánh mắt không chút cảm xúc gì. Bàn tay xiết chặt lại, vô số dây leo từ sàn nhà bò ra, từng chút một bao bọc cả gian phòng.

Thương Đông lấy lại balo của mình và Thương Hà, không lạnh không nhạt nhìn hai người.

Ở phòng bên cạnh, Sở Hàn đang ngồi xếp bằng tĩnh dưỡng, nhưng bên dưới đã có ba cái xác. Đều là cấp 1.

Trần Xung cùng Mặc Hoa nhanh chóng bị khống chế mang tới phòng Sở Hàn. Hai người nhìn ba cái xác nằm dưới sàn, cũng không còn mấy ngạc nhiên.

Từ đầu tới cuối đều nằm trong cái bẫy của Thương Đông. Trong tình huống không nắm rõ thực lực đối phương, hắn chủ động đem ra miếng mồi câu của mình. Sau đó chỉ cần ở yên một chỗ, đào hố đợi con mồi nhảy vào. Trước đó, dưới sàn nhà sớm đã bị dây leo bao trùm. Còn bỏ độc thì càng sai lầm, Thương Hà là mộc hệ cấp 2, xử lí chút độc dược này còn không phải vấn đề. Quan trọng hơn hai người có thất bại thì vẫn còn Sở Hàn bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ không bỏ mặt hai cái thuộc hạ của mình.

Sở Hàn từ trên giường mở mắt ra, không nói gì, từ tay hắn bắn ra hai đạo linh hồn ấn ký.

"Mệnh các ngươi bây giờ thuộc về ta, mọi chuyện nghe theo Thương Đông sắp xếp".

Hai người xụi lơ trên mặt đất, lúc này chỉ có thể nhận mệnh. Sở Hàn cũng không cái gì an ủi, khích lệ. Chỉ có Thương Đông cùng Thương Hà mới đáng đầu tư, hai kẻ này chỉ là con cờ tạm thời để khống chế Tự vệ đoàn.

"Thương Hà ở lại"

Thương Hà cũng đã quen chuyện này, nhưng ngạc nhiên là Sở Hàn chỉ ôm nàng trong lòng rồi ngủ, căn bản không làm gì nữa.

"Có gối ôm vẫn dễ ngủ hơn"

Thương Hà không biết nói gì, chỉ đành làm cái gối ôm của hắn cho tới sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện