Rời đi khu vực trống trải, toàn quân nhanh chóng bước qua khu vực mới.

Nơi này đã tiến tới khá gần trung tâm thành phố, các tòa chung cư, cao ốc dần hiện ra trong tầm mắt.

Điều ngạc nhiên là chỗ này không thấy bóng dáng một con yêu thú, tới một con cũng không có.

Khu vực này gần như trống rỗng, không một bóng dáng sinh vật sống nào. Chỉ có những tòa nhà cao, còn lại chỉ là sự tĩnh lặng lạ thường. Cả khu vực giống như thành phố bị bỏ hoang vài tháng.

Cả đoàn nhanh chóng tới trước một tòa nhà lớn, nơi đây lúc trước chính là trung tâm thương mại đông đúc, lúc này đã không một bóng người.

Sở Hàn không có hề có hứng thú vào xem, mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, miễn có thể an toàn là được. Nhưng chỉ có hắn không tò mò, những kẻ khác thì không. Một nhóm nhỏ tách ra, định bước vào trong xem xét một chút, Sở Hàn không để ý những người đi sau, chỉ đang phân tích tình hình.

"Quay lại"

Thương Đông vẫn quan sát đội hình, thấy một nhóm tách ra vào trung tâm thương mại thì quát to.

Nhưng tất cả đã muộn, theo nhóm người đi vào trong, cả tòa nhà gần như chìm trong bóng tối, chỉ le lói một chút ánh sáng.

"Bên trong này thật không có cái gì sao?"

"Đúng là không có mà, nhìn đi"

Cả đám còn đang soi mói xung quanh thì nghe tiếng quát của Thương Đông, ai có thể không nghe lời nhưng Thương Đông thì phải nghe, từng có kẻ phản kháng bị hắn đánh cho tàn tật, nằm giường nửa tháng mới đi lại được.

Bước ra tới cửa, lúc này mới thấy thiếu mất một người.

"Lý Bân đâu?"

"Đúng rồi, Lý bân đâu, hắn đi cùng chúng ta mà"

Quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên đang ngồi bẹp xuống đất, cả người run lẫy bẫy, nhìn lên trần nhà.

"Trên..phía trên!"

Một cỗ mùi khai bốc lên, cực độ sợ hãi để Lý Bân không kiềm chế nổi bài tiết.

Đám người kinh nghi, vô thức nhìn lên phía trên. Từng cặp mắt đỏ rực trong bóng tối nhìn xuống bọn họ, số lượng nhiều không thể tưởng.

Ngay sau đó, đám người cũng với Lý Bân đồng dạng, ngã người xuống sàn.

Thương Đông nhìn ra tình thế không đúng, nhưng đã muộn. Vô số dơi từ cửa tòa nhà bay ra. Những đầu dơi nhỏ, số lượng nhiều không đếm xuể. Kích thước không khác với dơi thông thường là mấy, chỉ có cặp mắt to đỏ rực như màu máu, cùng đôi răng nanh kéo dài qua hàm dưới.

Đàn dơi không cần quan sát, vừa bay ra đã hướng thẳng đám người. Toàn quân chưa kịp phản ứng, nhanh chóng trở nên rối loạn. Mỗi người đều tự sử dụng kĩ năng của mình, hiệu quả cực kì thấp.

"Tiễn đội toàn lực tấn công"

Với số lượng kinh khủng khiếp này thì tiễn đội không cần ngắm cũng trúng. Tuy nhiên không thấm vào đâu, những con dơi này đều không có gì đặc biệt, chỉ là số lượng quá là khủng khiếp.Chúng không phải sinh vật biến dị, chỉ là đời sau của chúng. Xem ra là một đầu yêu thú dị biến, có khả năng tăng cường sức sinh sản.

"Phong đội, triển khai độc khí"

Tiếp sau tiễn đội, phong đội với sự dẫn đầu của Trần Xung tiến lên. Gió lớn mang theo độc khí bao vây đàn dơi, bị kịch độc ăn mòn, đàn dơi nhanh chóng rơi rụng như mưa.

Chợt một tiếng gầm lỡn truyền ra từ phía trong tòa nhà, một đầu dơi cực lớn bay ra. Nó không khác gì nhiều so với những đầu dơi nhỏ ngoài hình thể to lớn, hai mắt nhỏ hơn bình thường, đôi tai thì lại hơi quá lớn so với đầu.

Con dơi một lần nữa hướng đám người hét to, âm thanh đinh tai nhức óc kéo tới, nhiều người hai tai rỉ máu, một số trở nên điếc tạm thời, việc chỉ huy chịu trở ngại rất lớn.

Thương Đông lúc này không đứng chỉ huy nữa, lúc nhìn lại hắn đã đứng trên tầng 4 tòa nhà, không chần chờ, lập tức nhảy xuống.

Thương Đông hai tay nắm chặt chuôi kiếm, thanh kiếm lúc này bao trùm hỏa diễm, trở nên cực kì to lớn. Thương Đông một trảm bổ xuống, con dơi lập tức tránh qua nhưng không kịp, hỏa kiếm đem một bên cánh của nó cắt đi, để lại tiếng thịt cháy xèo xèo.

Con dơi chưa chết nhưng mất một bên cánh để nó mất luôn khả năng phi hành, rơi thẳng xuống mặt đường. Tuy nhiên khả năng tấn công của nó thì không hề giảm, bởi vì nó là âm hệ yêu thú. Chỉ dùng sóng âm công kích, điểm yếu là cuống họng và miệng nó.

"Grào" nó một lần nữa dùng sóng âm công kích, âm thanh mang theo sự giận giữ cùng gào thét đau đớn. Nhiều người không chịu được đã ngất xỉu.

Dù còn khả năng tấn công nhưng lúc này đã không đáng quan ngại, khả năng di chuyển trên đất bằng của nó phải nói là cực kỳ kém, nó lúc này đã trở thành một cái bia thịt sống.

Con thú lại một lần nữa há miệng chuẩn bị công kích, nhưng không phát ra được âm thanh. Cổ họng nó đã bị dây leo xiết chặt.

Thương Đông nhân cơ hội, một quyền trên đầu nó đập xuống. Không như con tinh tinh lần trước với hình thể chắc chắn, lần này một quyền đã làm con dơi im bặt. Đầu nó theo đó đập xuống đất, một mùi cháy khét bay đi, là tác dụng của hỏa quyền.

Sở Hàn từ đầu tới cuối không ra tay, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, đầu dơi này mặc dù là yêu thú cấp 2 nhưng chỉ là cấp 2 trung kỳ, không thể cầm đầu một đàn dơi khổng lồ như thế được. Hơn nữa sau khi nó chết đi thì số dơi nhỏ vẫn duy trì tấn công, không hề lâm vào hỗn loạn.

Một số người bắt đầu reo hò vui mừng, một số ngồi bệt xuống thở hổn hển. Một số lao vào xử lí thi thể yêu thú.

Nhưng 5 người đã đạt tới cấp 2 thì không vui như vậy, ai cũng nhận ra điểm không đúng, vẫn chăm chú quan sát tòa nhà.

"Grào!" Một tiếng gầm long trời lở đất, cửa kính theo đó đồng loạt vỡ nát. Toàn bộ những người cấp 1 đều ôm đầu, vẻ mặt quằn quại đau nhức. Trần Xung cùng Mặc Hoa hai tai rỉ máu, ba người Sở Hàn đã trải qua luyện thể nên không bị thương, đau nhức chỉ thoáng qua nhưng không mấy dễ chịu.

Theo sau tiếng gầm, năm bóng hình từ các cửa kính lao ra, 4 con dơi với hình thể không sai biệt so với con vừa nãy xuất hiện, cá biệt một con không giống, nó bay phía trên 4 con kia, chính là con đầu đàn thật sự. Hình dáng nó cũng không giống, sảy cánh cực lớn, hai mắt to đỏ sậm, trên cánh có móng vuốt dài. Đặt biệt là đôi chân to lớn, móng vuốt cực dài cùng sắc bén.

Yêu thú cấp 3, không sai được.

"Toàn quân di chuyển"

Theo tiếng hô to của Sở Hàn, đám người không dám tấn công nữa, lập tức di chuyển tới khu vực an toàn, chính là địa bàn của con tinh tinh hồi sáng.

"Các ngươi dẫn người đi, bọn chúng để ta xử lí"

Lập tức chấp hành mệnh lệnh, Thương Đông và Thương Hà đối với Sở Hàn tin tưởng tuyệt đối, không ham chiến mà nhanh chóng lui đi.

Đang lúc hỗn loạn, Biên Bức vương (dơi vương) há miệng, một đạo lôi cầu hướng đám người đánh xuống, so với hỏa cầu của Thương Đông phải lớn gấp 10 lần. Sở Hàn một tay nắm chiếc xe hơi ném lên, cùng lôi cầu va chạm.

"Ầm!" Cú va chạm tạo thành một vụ nổ lớn giữa không trung.

Không chờ năm con thú phản ứng, vô số băng tiễn giữa không trung hình thành hướng chúng bắn tới. Tuy nhiên băng tiễn dễ dàng bị âm thanh của chúng chấn vỡ, để lại tổn thương cực nhỏ. Nhưng mục đích của Sở Hàn không phải là gây sát thương. Đám người thành công rút lui, Sở Hàn cũng thành công gây chú ý, đám người cũng không bị truy đuổi.

Lúc này, trận chiến thật sự mới bắt đầu, 1 vs 5.

- -Viết chap này mệt não quá--
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện