Sở Hàn đã sớm đem tinh thần lực phủ khắp cả Thiên Trùng sơn, sự tình của hai người tất nhiên không lọt khỏi mắt hắn.

Sở Hàn vừa quan sát, không khỏi nhíu mày. Không thể vô duyên vô cớ hai người lại chạy lên này, sự tình đó chỉ có người ngu mới làm. Mà theo hắn quan sát, Lý Thiên Thành hành sự cẩn thận, rất biết cách sinh tồn. Đông Hải Thanh Thư tuy nói hơi nhiều nhưng cũng biết chạy theo Lý Thiên Thành, rõ ràng cũng không phải loại không có não.

Lại nói, lấy thực lực cấp 3 đỉnh phong cùng cấp 2 sơ kì của hai người, chạy trốn được đám yêu thú cấp 4 mới là kì tích. Hùng Sư, Hỏa Lam báo lại còn có thù với Độc Lang.

Tất cả sự tình đều có duy nhất một điểm chung, đó là trùng hợp. Một vài điều trùng hợp cũng thôi, nhưng quá nhiều trùng hợp thì tất nhiên có bất thường.

Có thể Lý Thiên Thành cũng Đông Hải Thanh Thư còn chưa biết, vẫn một mực cho rằng mình bị lão thiên trêu đùa. Nhưng sự thật lại không sai biệt lắm.

Dưới pháp tiên đều là phàm nhân, không có cách nào chạm tới "Thiên". Nhưng cường giả cấp 8 như Sở Hàn sao lại không rõ được. Hắn biết rõ có thiên ý tồn tại, biết rõ có số mệnh sắp xếp quỹ tích vạn vật.

Sở Hàn một đời đấu với nhân tộc, nhưng là một người tu hành, hắn còn phải đấu với Thiên.

Nhìn hai người đang từng bước chạy tới chỗ mình, lại nhìn Thiên Đạo hạt giống sắp dựng dục, Sở Hàn không khỏi mỉm cười.

"Lão Thiên ngươi sắp xếp thì sao chứ, không phải vẫn nằm trong tay ta sao"

Thiên ý mặt dù có thể đưa ra chỉ dẫn, để con người vô thức đi theo sắp xếp mà không biết. Giống như đôi khi trong đầu ngươi sinh ra một số ý tưởng kì lạ, thậm chí là ngu ngốc, ngươi không suy xét gì mà làm theo. Người ta có khi thật sự còn nghĩ mình là nhất thời hồ đồ, nhưng không phải, những ý tưởng, suy nghĩ đó không thuộc về ngươi. Sự vật có lý trí càng thấp kém, càng dễ bị thao túng. Tất nhiên, đạo tâm sắt thép như Sở Hàn không thể nào bị dao động, một chút cũng không thể. Nhưng dù thế, thiên ý vẫn có thể gián tiếp thông qua sự vật khác mà ép hắn đi đúng đường nó muốn. Muốn tránh được số mệnh, chỉ có một cách duy nhất, cường đại, cường đại để Thiên đối với ngươi cũng vô pháp.

Hắn đấu với Thiên, trành giành với Thiên, nhưng tuyệt đối chưa từng đem Thiên coi thường.

Tại sao hắn lại tới nơi này trước Lý Thiên Thành cùng Đông Hải Thanh Thư? Tại sao con đường hắn đi tới giờ lại thuận lợi tới vậy? Quan trọng nhất, tại sao hắn có thể trùng sinh trở về? Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu để hắn cũng không dám bất cẩn. Rất có thể, hắn đã lọt vào thiên ý tính toán.

Nhưng cuối cùng Sở Hàn cũng đành bó tay, hắn lúc này còn không có năng lực mà đối chọi với thiên ý. Nếu thiên ý chọn hắn thì hắn chỉ có thể tạm thời nghe theo. Đừng tưởng hắn giống như vô địch, nhưng chỉ cần vài đầu cổ thú thức tỉnh là có thể dễ dàng đem hắn diệt sát.

Nên sự lựa chọn sáng suốt lúc này chính là nghe theo. Ít ra tạm thời đối với hắn còn chưa có hại. Dù vậy, cần phải duy trì cẩn thận.

"Không lẽ thiên ý muốn ta giết hai người này?"

Nếu là bình thường, với tính cách của hắn thật sự sẽ đem hai con kiến này bóp chết.

"Không thể, nếu thật sự muốn giết hai người, thiên ý có ngàn vạn cách khác, cũng không cần phải đem ta ngược dòng thời gian như vậy".

Sở Hàn càng nghĩ càng không có kết quả.

Bỗng một hồi, hắn chợt mỉm cười.

"Vì cái gì phải để ý?"

Đúng vậy, hắn cần gì phải quan tâm thiên ý. Hắn là hắn, muốn làm gì thì làm, cũng sẽ không vì bất kì ai làm việc. Hắn là ma đầu, chẳng phải sống tự do thống khoái là được sao.

Sở Hàn sau đó cũng không thèm ẩn thân nữa, trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đại thụ.

Lý Thiên Thành cũng Đông Hải Thanh Thư đang mỗi lúc một tới gần, Sở Hàn vẫn ngồi yên không động.

Sau đó, sự tình không ngoài dự đoán, hai bên gặp nhau. Lý Thiên Thành cùng Đông Hải Thanh Thư hết sức ngạc nhiên. Từ đâu rớt xuống người này?

Lý Thiên Thành rất nhanh chú ý, đám yêu thú từ lúc nào biến mất, mà khí tức của Sở Hàn, ẩn ẩn cho hắn cảm giác nguy cơ.

"Không biết tiên sinh ngài là.." Lý Thiên Thành tiến lên dò hỏi.

Sở Hàn không trả lời, chỉ yên lặng chờ đợi.

Hai người cũng không dám nói gì nữa, cũng hắn chờ đợi. Tới Đông Hải Thanh Thư cũng không dám nói gì. Dù sao ở đây cũng an toàn, hai người lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi.

Gần một giờ trôi qua, Sở Hàn chợt động. Thiên Đạo hạt giống rốt cục dụng dục hoàn toàn. Sở Hàn không nói một lời, đem nó ngắt đi rồi bỏ vào nhẫn không gian.

Hai người thấy Thiên Đạo hạt giống tự nhiên biến mất trong tay Sở Hàn, không khỏi ngạc nhiên. Lúc này có ngu cũng biết, Sở Hàn không phải người tầm thường.

"Các ngươi tại sao lại ở đây?" Sở Hàn đột nhiên lên tiếng nói.

"Chúng ta là chạy trốn yêu thú, vô tình tới chỗ này. Nếu có mạo phạm, xin tiền bối thứ tội" Đông Hải Thanh Thư một bộ cung kính, vội vàng đáp.

Lý Thiên Thành ngạc nhiên nhìn hắn, làm gì có điên điên khùng khùng như lúc nãy. Lý Thiên Thành vốn không biết, Đông Hải Thanh Thư là thiếu tộc trưởng của siêu cấp gia tộc, nào có thể là người ngu.

"Làm gì có ai như các ngươi chạy lên chỗ này?" Sở Hàn giọng trêu tức nói.

"Tiền bối thứ tội, chúng ta thật là không có đường khác" Lý Thiên Thành vội thanh minh.

"Vậy được rồi, các ngươi có thể đi"

Hai người nghe vậy lập tức cứng đờ, bây giờ chạy khỏi đây khác nào đâm đầu chết.

"A..Tiền bối có thể hay không thu lưu chúng ta" Đông Hải Thanh Thư ấp úng nói.

"Bằng một thân bản sự này của các ngươi?" Sở Hàn hừ lạnh nói.

"Vậy chúng ta có thể tạm ở lại chỗ này không?" Lý Thiên Thành nói, lại liếc nhìn Sở Hàn. Đáng tiếc cũng không nhìn ra chút biến hóa nào.

Sở Hàn không nói gì, điểm vào trán hai người một cái. Hai người còn không kịp phản kháng, một mớ thông tin truyền vào não hải để cả hai một trận đau nhức, cả người toát đầy mồ hôi.

Sau một hồi, cả hai mới khôi phục, trên mặt lúc này chỉ còn là chấn kinh.

"Đa tạ tiền bối" Lý Thiên Thành biết Sở Hàn cho hắn là quý giá cỡ nào. Đông Hải Thanh Thư cũng gật đầu tạ ơn.

"Được rồi, các ngươi có thể đi"

Hai người một lần nữa cứng đờ

"Bên ngoài có chút nguy hiểm, không biết tiền bối có thể.." Đông Hải Thanh Thư dò hỏi.

"Yên tâm, các ngươi chết không được" Sở Hàn lạnh nhạt nói.

Đông Hải Thanh Thư sắc mặt lần nữa cứng lại. Lý Thiên Thành dường như suy nghĩ gì đó, sau một lúc mới ngộ ra, kéo Đông Hải Thanh Thư đi.

"Ngươi muốn chết sao, cái bắp đùi to thế này không ôm, còn chạy đi đâu" Đông Hải Thanh Thư giật mình, nhỏ giọng nói.

Nhưng Lý Thiên Thành chỉ cúi đầu cảm tạ Sở Hàn rồi kéo hắn đi. Với thực lực chênh lệch, Đông Hải Thanh Thư một chút phản kháng đều trở nên vô dụng.

"Ngươi kéo ta cái gì, bây giờ rời khỏi đây khác nào tìm chết" Đông Hải Thanh Thư tức giận mắng.

Lý Thiên Thành vẫn bình tĩnh, nói với hắn.

"Ngươi cẩn thận suy nghĩ, tại sao chúng ta còn sống mà tới đây?"

Đông Hải Thanh Thư cũng không phải ngu, lập tức phân tích. Quả nhiên, như Lý Thiên Thành nói, rõ ràng nguy hiểm đã có thể giết bọn hắn vô số lần, vì sao vẫn sống được.

Lý Thiên Thành sau đó cũng rời đi, Đông Hải Thanh Thư một mặt còn chút mờ mịt nhưng cũng đuổi theo.

Đúng như Sở Hàn nói, bọn hắn là có nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn bình an mà rời đi. Hai người vẫn một trận mê mang, Sở Hàn lúc đó không nói, bọn hắn cũng chẳng dám hỏi.

"Chẳng lẽ ta là được ông trời chiếu cố?" Hai người trong lòng không khỏi toát ra ý nghĩ này.

- -Main không tốt bụng vậy đâu nhé--
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện