"Sẽ không, cứ nhìn tôi." Sở Thiên Tầm bình tĩnh giữ đầu Cao Yến, để cô ấy nhìn mình: "Chị chỉ cần giữ vững ý chí của mình, tôi đảm bảo chị sẽ không biến thành ma vật."

Tay cô phát ra một vòng ánh sáng khó nhận thấy.

Hiện giờ cô là cấp 2 còn Cao Yến vẫn là sơ cấp, có lẽ cô có thể bảo hộ Cao Yến thăng cấp, không để cô ấy biến thành ma vật.

Sở Thiên Tầm bình tĩnh lại, chuyên tâm sử dụng dị năng của mình.

Ánh sáng màu vàng ấm áp vô cùng nhỏ yếu gần như vô hình dưới ánh lửa từ bốn phía chiếu rọi xuống.

Nhưng những đường gân xanh trên mặt Cao Yến lại rút đi từng chút một, cuối cùng khuôn mặt dữ tợn dần khôi phục lại như trước kia.

Sở Thiên Tầm ôm Cao Yến đang hôn mê đặt lên ghế sô pha, sờ thử lên trán, phát hiện cô ấy đang sốt cao.



"Chị ấy không sao, mọi người về nghỉ ngơi đi, để tôi coi chừng cô ấy." Sở Thiên Tầm nói.

"Thật, thật không sao chứ?" Cam Hiểu Đan cảm thấy chân mình mềm đến mức sắp không đứng được.

Cảnh tượng vừa rồi khiến cô vô cùng sợ hãi, cô không hiểu Cao Yến đang nghĩ gì, cô cảm thấy bản thân mình không thể nào nuốt được viên tinh thạch lấy ra từ người con quái vật đáng sợ đó.

Sở Thiên Tầm gật đầu: "Vô cùng nguy hiểm, thiếu chút nửa là chị ấy đã ma hóa. May mắn vẫn vượt qua."

Cao Yến đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi người liền yên tâm trở về đi ngủ, bó đuốc bị dập tắt, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Diệp Bùi Thiên nằm trên mặt đất, hắn lặng lẽ nhìn Sở Thiên Tầm đang ngồi dưới đất trước mặt mình.

Sở Thiên Tầm ngồi cạnh ghế sô pha canh giữ, một cánh tay vẫn luôn khoác trên vai Cao Yến.

Giờ phút này, căn phòng tối om, nên có thể thấy rõ một vòng ánh sáng vàng ấm áp trên lòng bàn tay cô.

Ánh sáng mơ hồ phản chiếu trong mắt Sở Thiên Tầm, khiến gương mặt luôn lạnh lùng của cô trở nên mềm mại hơn.

Đến bình minh.

Bọn họ ngồi lên chiếc xe tải nhỏ, xuất phát đến Nga thành.



Cơn sốt của Cao Yến đã giảm nhưng vẫn còn suy yếu.

Phùng Tuấn Lỗi ngồi ghế điều khiển lái xe, Sở Thiên Tầm ngồi bên ghế phụ chợp mắt.

Nơi này cách căn cứ Nga thành không đến một giờ đi xe.

Trong thùng xe sau, Phùng Thiến Thiến tò mò hỏi Cao Yến: "Chị Cao Yến, dị năng của chị là gì?"

Cao Yến nhìn hai tay mình: "Chị cũng không biết, hình như còn chưa rõ ràng. Thiên Tầm nói có thể qua một đoạn thời gian mới có thể quen dần."

"Thật hy vọng dị năng của chị cũng thú vị như của em."

Phùng Thiến Thiến bắt đầu biến hóa mấy đồng xu của mình để chơi đùa, cô bé kéo mấy đồng xu kim loại thành những đường cong mỏng, những sợi dây kim loại mỏng tạo thành một ngôi nhà nhỏ xinh đẹp giữa không trung.

Khả năng kiểm soát dị năng của cô bé đã đạt đến một tầm cao mới.

Giang Tiểu Kiệt: "Thiến Thiến, dị năng của em đã trở nên lợi hại hơn, là do em đã ăn viên ma chủng mà chị Thiên Tầm cho sao?"

Xung quanh cậu bắt đầu xuất hiện hơi nước chập chờn, trong nháy mắt đã ngưng kết ra mười mấy khối băng sắc bén, chuyển động chậm rãi trong không trung.

Phùng Thiến Thiến mỉm cười: "Anh Tiểu Kiệt cũng trở nên lợi hại hơn rồi."

Cô bé quay đầu hỏi Diệp Bùi Thiên: "Anh Bùi Thiên cũng có viên ma chủng đúng không?"

Tay Diệp Bùi Thiên đút trong túi áo, ngón tay vuốt ve viên ma chủng cứng rắn kia, không biết vì sao hắn lại có chút không nỡ nuốt viên ma chủng này.

Hắn nhớ tới trong hành lang ngày hôm qua, Sở Thiên Tầm mang quyết tâm nhất định phải thắng, giẫm lên xác quái vật, một đao lấy ra viên tinh thạch.

Sau khi được đưa ra khỏi kho hàng, trong lòng Diệp Bùi Thiên đều tràn đầy cảm kích đối với Sở Thiên Tầm. Hắn không giỏi nói ra lời, nhưng vẫn luôn hy vọng bản thân có thể làm được chút gì đó.

Nhưng không biết vì sao, hắn có thể mơ hồ cảm giác được Sở Thiên Tầm luôn bài xích hắn.

"Mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Cô ấy còn cho mình một thứ quý giá như vậy mà." Diệp Bùi Thiên nghĩ thầm trong lòng, hắn móc ra viên tinh thể ấm áp đã bị hắn liên tục vuốt ve, chậm rãi đưa vào trong miệng: "Chỉ cần tôi có thể trở nên mạnh hơn, đi theo bên cạnh cô ấy thì một ngày nào đó tôi có thể báo đáp cho cô ấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện