Trước tận thế, trạm cứu trợ Thánh Thiên Sứ là một viện nghiên cứu y tế.

Sau khi tận thế đến, nơi này tạm thời được chỉnh sửa lại thành trung tâm hỗ trợ y tế duy nhất trong căn cứ.

Giờ phút này, trong một góc đại sảnh vắng người, Cao Yến đang băng bó vết thương cho Sở Thiên Tầm.

Cô ấy nhìn hai chân Sở Thiên Tầm bị quái vật cào thủng một lỗ máu, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

"Thiên Tầm, hóa ra cô bị thương nặng như vậy." Cao Yến đau lòng nâng chân Sở Thiên Tầm lên, vừa bôi thuốc cho cô vừa phàn nàn: "Cô như vậy còn cố chạy một mạch, suýt nửa thì tôi cũng không phát hiện cô bị thương."

"Không sao đâu, chị Yến, chỉ như vậy thì không sao đâu."

Sở Thiên Tầm nhìn cái chân máu thịt be bét của mình, ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút, đối với cô mà nói bị thương trong lúc chiến đấu là chuyện bình thường.

Cao Yến ngẩng đầu liếc nhìn Sở Thiên Tầm, cô gái trước mặt này mang khuôn mặt non nớt, da thịt trên đùi lại mềm mịn, như một đóa hoa được ngăn cách trong tháp ngà, cẩn thận chăm sóc mới nở rộ.

Nhưng trái tim cô lại vô tình và mạnh mẽ như một người trải qua bao sóng gió.



Cô giống như một mâu thuẫn to lớn, đôi khi lại nhiệt tình giúp đỡ những người xa lạ giống như mình, đôi khi lại vô cùng lạnh lùng đối mặt với tất cả máu tanh và tàn khốc, ngay cả vết thương của bản thân nghiêm trọng như vậy cũng hờ hững chẳng hề để ý.

"Thiên Tầm, có đôi khi tôi thật sự không nhìn thấu được cô. Cô thật giống như người vừa sinh ra đã sống trong thời tận thế, vô cùng quen thuộc đối với thế giới hỗn loạn này."

Cao Yến quấn từng vòng băng gạc trắng tinh quanh đùi Sở Thiên Tầm: "Cô là con gái, cho dù tình thế hiện tại không tốt. Nhưng có thế nào cũng phải yêu thương bản thân mình, đừng có liều mạng như vậy."

Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn Cao Yến, Cao Yến mà lúc trước cô biết có thể nói là một người phụ nữ ích kỷ lại tàn nhẫn.

Khi xảy ra nguy hiểm, người đầu tiên bỏ lại đồng đội rồi trốn chạy chắc chắn là cô ấy. Lúc tranh giành ma chủng, so với Sở Thiên Tầm thì cô ấy càng sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào để đoạt được.

Sở Thiên Tầm chưa bao giờ nghĩ tới Cao Yến của ban đầu sẽ có một mặt dịu dàng như vậy.

Sau chiến đấu, cô ấy sẽ quan tâm đến tình trạng mỗi đồng đội, cô ấy kịp thời cứu trợ Phùng Thiến Thiến, chú ý đến sự mất tích của Diệp Bùi Thiên, thậm chí còn phát hiện vết thương mà cô không nói ra.

"Chị Yến, tôi dự định ngày mai sẽ đi." Sở Thiên Tầm nói.

"Nhanh vậy sao?" Cao Yến kinh hãi, cô ấy có chút không nỡ từ bỏ cảm giác yên ổn khó có được này, nhưng lại nhanh chóng trả lời: "Vậy được, tôi đi kiểm tra tình hình của Thiến Thiến một chút. Tiểu Kiệt cũng đi chung với chúng ta đúng không?"

Sở Thiên Tầm gật đầu một cái: "Ừm, tôi đã nói với thằng bé rồi."

"Vậy Diệp Bùi Thiên?"

Diệp Bùi Thiên bị thương rất nặng, đang được các bác sĩ chữa trị trong phòng giải phẫu.

Sở Thiên Tầm nghe thấy cái tên này, cảm thấy trong lòng có chút bối rối.



Trong đầu cô xuất hiện gương mặt một ác ma lạnh lùng, vô tình đã một tay tạo ra núi thây biển máu. Mặt khác lại xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi sẵn sàng hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác, nằm trong vũng máu sợ hãi bóng tối.

"Thiên Tầm, có phải cô có hơi ghét Tiểu Diệp không? Mặc dù Tiểu Diệp không thích nói chuyện nhiều, nhưng tôi cảm thấy anh ta thực ra rất tốt bụng, không phải là người xấu."

Cao Yến khuyên một câu, cô ấy băng bó xong vết thương ở chân Sở Thiên Tầm, cẩn thận hạ hai chân cô xuống.

Sở Thiên Tầm từ chối cái nâng của Cao Yến, đứng dậy đi vài bước: "Tôi không sao, cảm ơn chị Yến."

Giang Tiểu Kiệt đi về phía hai người.

"Sao em lại ra đây, không phải bảo em ở cùng Diệp Bùi Thiên sao?" Sở Thiên Tầm hỏi.

"Diệp ca đang trong phòng phẫu thuật, em cũng không vào được. Chị yên tâm, bức tường Diệp ca vừa xây đã cứu được toàn thành, là đại anh hùng. Có rất nhiều bác sĩ y tá đều đến vây quanh anh ấy. Nghe nói ngay cả viện trưởng nơi này, cái gì mà Mã tiến sĩ cũng tự mình đến."

"Thiến Thiến đâu? Tình trạng thế nào rồi?"

"Thiến Thiến cũng không có việc gì, đã được điều trị, hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Ba em ấy đang ở cạnh chăm sóc em ấy."

Sở Thiên Tầm bước vài bước dưới ánh mắt quan tâm của Cao Yến.

Dị năng cường hóa thân thể của cô, cho dù vết thương rất nghiêm trọng, nhưng nếu cô không sợ đau thì không ảnh hưởng đến đi lại.

"Được rồi, hai người về trước đi, tôi đi xem bọn họ một lát."

* * *

Diệp Bùi Thiên cảm thấy ý thức của mình có chút hỗn loạn, trước mặt mơ hồ là ánh đèn chói mắt và một đám người mặc áo khoác trắng đang lắc lư.

Xung quanh hắn vô cùng ồn ào, dường như có rất nhiều người đang nói chuyện.

"Tiến sĩ ngài nhìn xem, khả năng khôi phục này đúng là quá thần kỳ."

"Đúng là một dị năng đặc biệt, có phát hiện trường hợp nào tương tự nửa không?"

"Không có, hắn là người duy nhất, rất hiếm thấy."

"Được, lấy mẫu quan sát."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện