Vừa liếc mắt một cái Lục Dĩ Minh đã xác định trăm phần trăm chuyện này không liên quan gì đến cô. Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt trên lầu, khóe miệng Lục Dĩ Minh hiện lên vẻ trào phúng, nghĩ hạ thuốc cho anh sao? Nếu như Triệu Tiêm Tiêm hào phóng và thoải mái tới tìm anh, anh nhìn thấy cũng sẽ không từ chối, rốt cuộc thì dù sao cũng là đàn ông, luôn có nhu cầu, Triệu Tiêm Tiêm lại là người xinh đẹp có dị năng lớn mạnh, giá trị lợi dụng lại càng cao, cùng ả làm rồi thì trăm lợi chứ không có hại, nhưng…… Lục Dĩ Minh híp mắt, hạ thuốc anh thì có chút quá mức.
Lấy đầu óc của Lục Dĩ Minh làm sao có chuyện không nhìn ra Triệu Tiêm Tiêm tính kế, đã muốn làm kỹ nữ lại nghĩ đến lập đền thờ trinh tiết? Không chỉ có như thế còn nghĩ nhân cơ hội này loại trừ Sở Du Ninh….. Ả tính kế người khác anh mặc kệ, nhưng tính kế lên trên đầu anh thì không thể được!
Sở Du Ninh đợi một hồi lâu, mới lau đi nước mắt rơi trên mặt dưới cái nhìn chăm chú của Lục Dĩ Minh, dị năng theo sự kích động của cô đã khôi phục lại diện mạo cơ bản.
Vốn dĩ đang cân nhắc việc của Triệu Tiêm Tiêm, Lục Dĩ Minh không khỏi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Nếu nói dùng bộ dạng của người bình thường khóc khiến cho đôi mắt sưng đỏ là xấu không nỡ nhìn thẳng, thì hiện tại dáng vẻ Sở Su Ninh chính là vẻ đẹp nhu nhược đáng thương.
Cô cũng không nhìn Lục Dĩ Minh, lung lay đứng dậy, vòng eo mảnh khảnh kia giống như là không cách nào chấp nhận trọng lượng cơ thể cô, lúc nào cũng giống nhau đều sẽ tùy ý bẻ gãy.
Sắc mặt cô trắng bệch đi ra khỏi WC, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Sau đó cô mím chặt môi loạng choạng chạy ra khỏi khoang xe.
Lôi Dịch nghe được tiếng động kỳ quái nghi hoặc đi tới bên cạnh xe, càng đi đến gần tiếng rêи rỉ của nam nữ giao hợp càng rõ ràng. Thời điểm anh đen mặt đang muốn mở cửa xe, cửa lớn đã bị Sở Du Ninh mở ra, Lôi Dịch không khỏi sửng sốt, nhìn thấy đây là Sở Du Ninh, mà âm thanh kia vẫn còn đang tiếp tục, trong lòng không khỏi thả lỏng, thời điểm mà anh còn chưa có phát hiện ra sự thay đổi này, liền nhớ tới đang nhìn thấy Sở Du Ninh ở hình dạng nguyên bản trước mặt mình, anh dùng một tay đã bắt được cổ tay cô: “Sao em lại như thế này?”
Mắt Sở Du Ninh sưng đỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái, cái liếc mắt bày mang theo một một tia thương hại…… sau đó cô đẩy Lôi Dịch ra che miệng chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Lôi Dịch mờ mịt, không biết Sở Du Ninh bị làm sao vậy, sau đó lại suy nghĩ, trong đội có hai người phụ nữ, nếu không phải là Sở Du Ninh…. Lôi Dịch lại một lần nữa đen mặt, Triệu Tiêm Tiêm!!!!
Lôi Dịch muốn xông lên bắt gian nhưng không khỏi nghĩ đến chính mình cùng Sở Du Ninh…. Anh dừng bước chân, anh thì có cái quyền gì để chất vấn Triệu Tiêm Tiêm đâu….
Quay đầu liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái, Lôi Dịch thờ ơ lấy ra một điếu thuốc châm lửa bên tai là âm thanh d*m mĩ, mặt tuy còn đen nhưng cảm xúc vẫn còn ổn định.
Lục Dĩ Minh vẫn chưa nói cái gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh.
Sở Du Ninh chạy ra xa sau lại chạy trở về: “Có rất nhiều thây ma đang đi tới phía bên này của chúng ta!” Nói xong cô “phụt” một tiếng biến thành một hạt cát lăn vào trốn dưới gầm xe.
Hành động hút thuốc của Lôi Dịch dừng lại, hai người đàn ông đồng thời nhìn xuống dưới gầm xe, và…. Thật sự là sợ chết mà.
Sau sự pha trò của Sở Du Ninh, một chút bực mình trong lòng của Lôi Dịch cuối cùng cũng tiêu tan.
Lục Dĩ Minh dùng tinh thần lực nhìn qua sắc mặt không khỏi trầm xuống “Quả thật rất nhiều, lên xe đi!” Nói xong bấm tay gõ gõ lên thân xe, xem ra lời nói này là để nói cho Sở Du Ninh nghe.
Không đời nào Sở Du Ninh lại chui ra ngoài, cũng không ngẩng đầu đi lên trên phòng điều khiển.
Phòng điều khiển có năm chỗ ngồi, phía trước hai cái phía sau ba cái, Sở Du Ninh liền ngồi trên ghế sau.
Lôi Dịch cùng Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh lên xe, lúc này mới phát tín hiệu cho Bằng Khắc Nam và người đàn ông mặc áo choàng.
Sau đó Lục Dĩ Minh lái xe, Lôi Dịch lên ghế phụ bên cạnh.
Bằng Khắc Nam cùng người đàn ông mặc áo choàng sau khi lên xe nghe được âm thanh âm thanh giao hợp của Lâm Phong cùng Triệu Tiêm Tiêm đều choáng váng “Tình hình là như thế nào?” Bằng Khắc Nam vẻ mặt như trong mộng.
Lấy đầu óc của Lục Dĩ Minh làm sao có chuyện không nhìn ra Triệu Tiêm Tiêm tính kế, đã muốn làm kỹ nữ lại nghĩ đến lập đền thờ trinh tiết? Không chỉ có như thế còn nghĩ nhân cơ hội này loại trừ Sở Du Ninh….. Ả tính kế người khác anh mặc kệ, nhưng tính kế lên trên đầu anh thì không thể được!
Sở Du Ninh đợi một hồi lâu, mới lau đi nước mắt rơi trên mặt dưới cái nhìn chăm chú của Lục Dĩ Minh, dị năng theo sự kích động của cô đã khôi phục lại diện mạo cơ bản.
Vốn dĩ đang cân nhắc việc của Triệu Tiêm Tiêm, Lục Dĩ Minh không khỏi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Nếu nói dùng bộ dạng của người bình thường khóc khiến cho đôi mắt sưng đỏ là xấu không nỡ nhìn thẳng, thì hiện tại dáng vẻ Sở Su Ninh chính là vẻ đẹp nhu nhược đáng thương.
Cô cũng không nhìn Lục Dĩ Minh, lung lay đứng dậy, vòng eo mảnh khảnh kia giống như là không cách nào chấp nhận trọng lượng cơ thể cô, lúc nào cũng giống nhau đều sẽ tùy ý bẻ gãy.
Sắc mặt cô trắng bệch đi ra khỏi WC, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Sau đó cô mím chặt môi loạng choạng chạy ra khỏi khoang xe.
Lôi Dịch nghe được tiếng động kỳ quái nghi hoặc đi tới bên cạnh xe, càng đi đến gần tiếng rêи rỉ của nam nữ giao hợp càng rõ ràng. Thời điểm anh đen mặt đang muốn mở cửa xe, cửa lớn đã bị Sở Du Ninh mở ra, Lôi Dịch không khỏi sửng sốt, nhìn thấy đây là Sở Du Ninh, mà âm thanh kia vẫn còn đang tiếp tục, trong lòng không khỏi thả lỏng, thời điểm mà anh còn chưa có phát hiện ra sự thay đổi này, liền nhớ tới đang nhìn thấy Sở Du Ninh ở hình dạng nguyên bản trước mặt mình, anh dùng một tay đã bắt được cổ tay cô: “Sao em lại như thế này?”
Mắt Sở Du Ninh sưng đỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lôi Dịch một cái, cái liếc mắt bày mang theo một một tia thương hại…… sau đó cô đẩy Lôi Dịch ra che miệng chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Lôi Dịch mờ mịt, không biết Sở Du Ninh bị làm sao vậy, sau đó lại suy nghĩ, trong đội có hai người phụ nữ, nếu không phải là Sở Du Ninh…. Lôi Dịch lại một lần nữa đen mặt, Triệu Tiêm Tiêm!!!!
Lôi Dịch muốn xông lên bắt gian nhưng không khỏi nghĩ đến chính mình cùng Sở Du Ninh…. Anh dừng bước chân, anh thì có cái quyền gì để chất vấn Triệu Tiêm Tiêm đâu….
Quay đầu liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái, Lôi Dịch thờ ơ lấy ra một điếu thuốc châm lửa bên tai là âm thanh d*m mĩ, mặt tuy còn đen nhưng cảm xúc vẫn còn ổn định.
Lục Dĩ Minh vẫn chưa nói cái gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh.
Sở Du Ninh chạy ra xa sau lại chạy trở về: “Có rất nhiều thây ma đang đi tới phía bên này của chúng ta!” Nói xong cô “phụt” một tiếng biến thành một hạt cát lăn vào trốn dưới gầm xe.
Hành động hút thuốc của Lôi Dịch dừng lại, hai người đàn ông đồng thời nhìn xuống dưới gầm xe, và…. Thật sự là sợ chết mà.
Sau sự pha trò của Sở Du Ninh, một chút bực mình trong lòng của Lôi Dịch cuối cùng cũng tiêu tan.
Lục Dĩ Minh dùng tinh thần lực nhìn qua sắc mặt không khỏi trầm xuống “Quả thật rất nhiều, lên xe đi!” Nói xong bấm tay gõ gõ lên thân xe, xem ra lời nói này là để nói cho Sở Du Ninh nghe.
Không đời nào Sở Du Ninh lại chui ra ngoài, cũng không ngẩng đầu đi lên trên phòng điều khiển.
Phòng điều khiển có năm chỗ ngồi, phía trước hai cái phía sau ba cái, Sở Du Ninh liền ngồi trên ghế sau.
Lôi Dịch cùng Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh lên xe, lúc này mới phát tín hiệu cho Bằng Khắc Nam và người đàn ông mặc áo choàng.
Sau đó Lục Dĩ Minh lái xe, Lôi Dịch lên ghế phụ bên cạnh.
Bằng Khắc Nam cùng người đàn ông mặc áo choàng sau khi lên xe nghe được âm thanh âm thanh giao hợp của Lâm Phong cùng Triệu Tiêm Tiêm đều choáng váng “Tình hình là như thế nào?” Bằng Khắc Nam vẻ mặt như trong mộng.
Danh sách chương