Vẻ mặt Sở Du Ninh mờ mịt nửa ngồi dậy, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lục Dĩ Minh, trong mắt cô hiện lên một tia hoảng loạn, tay vội vàng dùng chăn che lại chính mình. Ngay lúc này Lôi Dịch cũng liền tùy tay đóng cửa lại.

Nhưng… Nên xem hay không nên xem hắn cũng đã thấy được. Động tác Lục Dĩ Minh hơi hơi dừng lại, cuối cùng dường như không có việc gì đi theo Lôi Dịch đi ra phía ngoài.

Lúc sau Lôi Dịch bị giáo sư Lý gặp gặp, cho đến một khắc trước khi yến tiệc mở ra mới trở về. Khi về còn mang theo lễ vật.

Nhìn vòng tay tạo hình tinh xảo trong hộp ánh mắt Sở Du Ninh lộ ra nghi hoặc “Đưa cho em.” Lôi Dịch xoa xoa đầu Sở Du Ninh nói.

Đừng nháo, đến đến trẻ ngốc cũng nhìn ra được vòng tay này có vấn đề, nhưng Sở Du Ninh vẫn nhận vòng tay “Cảm ơn.”

Buổi tối lúc sắp ra cửa khi Lôi Dịch cúi đầu nhìn nhìn cổ tay của cô “Không mang vòng tay sao?”

“Cái này cùng lễ phục không quá hợp.” Sở Du Ninh nhẹ giọng nói, Lôi Dịch cũng không để ý, ánh mắt Sở Du Ninh hơi hơi loé lên, xem ra hắn cũng không biết vòng tay kia có vấn đề. Tốt thôi, cũng chỉ là suy đoán của cô, nhưng cho dù có một chút nguy hiểm cô cũng sẽ không bất cẩn.

Triệu Tiêm Tiêm không nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Sở Du Ninh ánh mắt không khỏi trần xuống, ngay sau đó đưa cho người đàn ông mặc áo choàng một ánh mắt, sau đó người đàn ông mặc áo choàng liền rời đi.

Sở Du Ninh nhìn hai người liếc mắt nhìn nhau nhưng cũng chưa nói cái gì, quay người lại đối diện với ánh mắt tò mò của Lý Nhiên “Người này….”

Sở Du Ninh hơi hơi mỉm cười, duỗi tay khoác vào cánh tay Lý Nhiên, sau đó âm thầm nhéo nhéo tay cô.

Lý Nhiên vẫn luôn kéo gần quan hệ với Sở Du Ninh, mặc kệ từ góc độ nào nhìn các cô đều là bạn tốt, cho nên Sở Du Ninh nhéo Lý Nhiên như vậy sẽ không thể đi xuống hỏi. Trên thực tế Sở Du Ninh chỉ là lười nghĩ lý do để đối phó với cô ta mà thôi.

Yến tiệc ở một khách sạn hoa lệ, nghe nói là khách sạn này sau khi nhóm Lôi Dịch đến mới xây, không đến một tuần ở tận thế thiếu thốn tài nguyên có thể xây được một khách sạn hoa lệ như vậy….. Đây là Cao Dương phô ra thực lực của căn cứ Cao Dương! Ánh mắt Sở Du Ninh không tồi, quả nhiên Cao Dương càng ngày càng lớn mạnh, khi mọi người đi theo phía sau Lôi Dịch đi vào không khí yến tiệc hoa lệ, đầu tiên ánh mắt sẽ thấy được Cao Dương đang đứng ở giữa sảnh lớn, không cách nào không chú ý đến hắn, hắn quá loá mắt, đứng ở nơi đó sẽ đại biểu cho sự quyền thế có tính xâm lược cực lớn.

Cao Dương lớn lên không tồi, là thể loại trẻ tuổi thực sự đẹp trai, đặc biệt là sau khi thức tỉnh dị năng, trong mắt đen tóc đen ẩn ẩn lấp lóa ánh sáng màu đỏ sậm. Khác với sự xuất hiện trước công chúng của hắn ta, nội tâm Cao Dương lại là người đàn ông có tâm tư kín đáo, đời này ý định lớn nhất tám phần chính là lần đó dùng xiềng xích hệ kim khóa Sở Du Ninh lại.

Đương nhiên, chuyện này cũng có khả năng hắn không coi trọng quan hệ cùng với cô từ trong xương cốt, đây là tiêu chuẩn tự đại của thẳng nam, trong lòng khinh thường phụ nữ thời kỳ tận thế ra mặt. Ừm…. Tốt thôi, cũng không phải là tuyệt đối.

Nhìn Cao Dương thận trọng bắt tay với Triệu Tiêm Tiêm, Sở Du Ninh âm thần nhướng máy, không thể không nói, Triệu Tiêm Tiêm đi đến nơi nào cũng đều nổi tiếng. Nhưng cũng chỉ dừng lại tại đây, chỉ có Triệu Tiêm Tiêm được đối đãi khác nhau, ngay cả Lý Nhiên cũng trực tiếp bị Cao Dương xem nhẹ.

Động tác Lý Nhiên dừng lại một chút, tươi cười trên mặt rõ ràng mất tự nhiên. Sở Du Ninh cảm thấy khá buồn cười, bi ai lớn nhất của một người không phải sống ở tầng dưới cùng của tận thế, mà là nhìn không đúng giá trị của chính mình và quá coi trọng chính mình. Sở Du Ninh chưa bao giờ cảm thấy bị bỏ qua sẽ như thế nào, một người đàn ông khẳng định mà thôi, cô thật sự không để bụng. Bởi vì giá trị chân chính của một người không ở trong mắt người khác, mà ở trong lòng chính mình.

Lần này Sở Du Ninh biến thành một cô gái nhỏ đáng yêu tinh xảo giống như một con búp bê Tây Dương, việc mặc đồ thì Lôi Dịch cố ý lấy ra trong không

gian của Triệu Tiêm Tiêm một chiếc váy bồng màu trắng, thoáng nhìn qua tựa như một tiểu thiên sứ không ám lấy thế sự.

Như vậy hình tượng dơ bẩn ở tận thế không cần quá bắt mắt, đặc biệt là đôi mắt cô trong veo không gợn sóng, tựa như sao trời tỏa sáng lấp lánh, như là một tinh linh không cẩn thận vào nhầm thế giới này, làm người ta nhịn không được không tiếc bằng bất cứ giá nào giữ cô lại, muốn đem cô… làm bẩn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện