Đã lâu rồi Cao Dương cũng chưa ngủ yên ổn như vậy, dường như một giấc này đưa hắn về những năm tháng yên ổn trước khi tận thế, đương nhiên, nếu cây gậy th*t không cương đến phát đau thì càng tốt.
Ngày hôm sau mãi đến giữa trưa Cao Dương mới tỉnh, hắn cũng không thả Sở Du Ninh ra, mà tự mình xuống lầu lấy về cho Sở Du Ninh một bữa sáng phong phú. Bánh mì, sữa bò còn có…. Trứng gà!
Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn về phía Cao Dương, đây là tận thế, gà cũng không có thì lấy đâu ra trứng? Cao Dương cúi người ngậm lấy môi của cô hung hăng hôn một hồi, lúc này mới nghẹn ngào nói: “Lúc trước có người tìm được một con gà mái có thể đẻ trứng, hiện tại ngoại trừ ấp gà con ra, mỗi ngày đều có thể đưa trứng cho anh.”
Cao Dương tự tay lột vỏ trứng gà thật tốt đưa đến bên miệng Sở Du Ninh. Sở Du Ninh trầm mặc một lát mới há mồm nhẹ nhàng cắn một miếng: “Này… Hai chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Nghe thấy Sở Du Ninh nói trong mắt Cao Dương ánh sáng nở rộ ra vạn trượng, trong lòng thỏa mãn cùng vui sướng dường như muốn tràn ra giống nhau, cô…. Vẫn để ý hắn đúng không? Cao Dương khó nén được ý cười khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra “Em ăn đi, chăm sóc cho cơ thể phát triển rồi sinh cho anh vài đứa con!”
Con…. Sau khi tận thế đây là từ ngữ xa xỉ cỡ nào….
Nhưng…. Đây là hương vị của quyền lợi nha…. Thật thơm!
Ăn cơm sáng xong Cao Dương liền đi ra cửa, không đợi đi ra đến sân, thuộc hạ bên người liền đi đến chào đón.
“Tuyên bố nhiệm vụ, chiến đội sở hữu chia làm hai tổ, thay phiên nhau đi ra ngoài thu thập đồ vật dùng để kết hôn cho tôi, nhớ kỹ, tôi muốn đồ tốt nhất!”
Sở Du Ninh cau mày, hắn thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn lễ sao? Trước sau vẫn là sấm rền gió cuốn nha!
Sở Du Ninh duỗi tay túm túm dây xích trên cổ, lại nhìn nhìn cơ thể mình trần như nhộng, tốt thôi, nói thẳng ra còn không phải sợ cô chạy mất, lần này nghiêm trọng đến mức một kiện quần áo cũng không cho…. Xem ra lần trước biến mất yên lặng không một tiếng động xác định đã khắc sâu lại ấn tượng cho Cao Dương.
Sở Du Ninh cũng không thèm để ý, bọc chân đi đến bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Cao Dương ở trên xe rời đi. Cảm giác được một ánh mắt Sở Du Ninh ngẩng đầu hướng về phía đối diện nhìn lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt Lục Dĩ Minh, mặt Sở Du Ninh ngây người nhìn hắn vài giây, sau đó không chút để ý rời đi.
Lục Dĩ Minh nhìn vẻ mặt ngây người của Sở Du Ninh ở đối diện, cô quá đẹp, cơ bản là đẹp đến mức không giống người, mặc kệ cô đứng ở chỗ nào, đều có thể biến nơi đó trở thành một bức tranh tuyệt đẹp. Dung mạo như vậy cho dù ở trước tận thế cũng khiến cho người khác điên cuồng, huống chi là ở đây không có pháp luật kiềm chế, tận thế tôn trọng thực lực.
Lục Dĩ Minh nhìn ra được, Cao Dương đối với cô rất tốt, hắn cũng nghe tới việc Cao Dương hạ lệnh chuẩn bị cho chuyện hôn lễ này rồi, trên thực tế để cho Sở Du Ninh ở lại nơi này là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà….
Tầm mắt Lục Dĩ Minh dừng lại ở xích kim loại thượng hạng trên cổ cô, một mỹ nhân tuyệt sắc bị xích trong xiềng xích tinh xảo, cảnh tượng như vậy làm Lục Dĩ Minh luôn luôn kiêu ngạo vì có thể tự chủ được mà dưới bụng cũng nóng lên, đừng nói Lôi Dịch, ngay cả hắn cũng luyến tiếc để cô lại đây.
Lục Dĩ Minh nghĩ cái gì Sở Du Ninh cơ bản không thèm để ý, cô đang suy nghĩ làm như thế nào đi một bước chiến thắng chiếm được lòng tin của Cao Dương, làm như thế nào mới có thể đặt được tất cả những gì mình muốn, ít nhất làm trước khi hắn thả cô ra, luôn khóa cô ở trong phòng như vậy ngoại trừ làx tìиɦ ra cái gì cũng không làm được.
Khi hai người hai tâm tư khác nhau đứng ở mép giường thì dưới lầu vang lên một trận xôn xao.
“Tại sao cô lại chạy đến nơi này!” Một giọng nam đang đè thấp giọng xuống nói tức muốn hộc máu.
“Tôi muốn nhìn…. Tôi muốn nhìn rốt cuộc con đi*m kia trông như thế nào!” Một giọng nữ hơi tê tái chết lặng nói.
“Trông như thế nào cô cũng không phải người có tư cách nhìn, cùng tôi trở về nhanh lên, bằng không nếu như thống lĩnh biết được thì đến mạng sống cũng không còn!” Người đàn ông nôn nóng nói.
“Tôi không quay về!” Người phụ nữ chết lặng bỗng nhiên giận dữ, hất tay người đàn ông ra một phen “Tôi muốn nhìn thấy con đi*m hại chết ba tôi trông như thế nào!”
Ngày hôm sau mãi đến giữa trưa Cao Dương mới tỉnh, hắn cũng không thả Sở Du Ninh ra, mà tự mình xuống lầu lấy về cho Sở Du Ninh một bữa sáng phong phú. Bánh mì, sữa bò còn có…. Trứng gà!
Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn về phía Cao Dương, đây là tận thế, gà cũng không có thì lấy đâu ra trứng? Cao Dương cúi người ngậm lấy môi của cô hung hăng hôn một hồi, lúc này mới nghẹn ngào nói: “Lúc trước có người tìm được một con gà mái có thể đẻ trứng, hiện tại ngoại trừ ấp gà con ra, mỗi ngày đều có thể đưa trứng cho anh.”
Cao Dương tự tay lột vỏ trứng gà thật tốt đưa đến bên miệng Sở Du Ninh. Sở Du Ninh trầm mặc một lát mới há mồm nhẹ nhàng cắn một miếng: “Này… Hai chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Nghe thấy Sở Du Ninh nói trong mắt Cao Dương ánh sáng nở rộ ra vạn trượng, trong lòng thỏa mãn cùng vui sướng dường như muốn tràn ra giống nhau, cô…. Vẫn để ý hắn đúng không? Cao Dương khó nén được ý cười khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra “Em ăn đi, chăm sóc cho cơ thể phát triển rồi sinh cho anh vài đứa con!”
Con…. Sau khi tận thế đây là từ ngữ xa xỉ cỡ nào….
Nhưng…. Đây là hương vị của quyền lợi nha…. Thật thơm!
Ăn cơm sáng xong Cao Dương liền đi ra cửa, không đợi đi ra đến sân, thuộc hạ bên người liền đi đến chào đón.
“Tuyên bố nhiệm vụ, chiến đội sở hữu chia làm hai tổ, thay phiên nhau đi ra ngoài thu thập đồ vật dùng để kết hôn cho tôi, nhớ kỹ, tôi muốn đồ tốt nhất!”
Sở Du Ninh cau mày, hắn thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn lễ sao? Trước sau vẫn là sấm rền gió cuốn nha!
Sở Du Ninh duỗi tay túm túm dây xích trên cổ, lại nhìn nhìn cơ thể mình trần như nhộng, tốt thôi, nói thẳng ra còn không phải sợ cô chạy mất, lần này nghiêm trọng đến mức một kiện quần áo cũng không cho…. Xem ra lần trước biến mất yên lặng không một tiếng động xác định đã khắc sâu lại ấn tượng cho Cao Dương.
Sở Du Ninh cũng không thèm để ý, bọc chân đi đến bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Cao Dương ở trên xe rời đi. Cảm giác được một ánh mắt Sở Du Ninh ngẩng đầu hướng về phía đối diện nhìn lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt Lục Dĩ Minh, mặt Sở Du Ninh ngây người nhìn hắn vài giây, sau đó không chút để ý rời đi.
Lục Dĩ Minh nhìn vẻ mặt ngây người của Sở Du Ninh ở đối diện, cô quá đẹp, cơ bản là đẹp đến mức không giống người, mặc kệ cô đứng ở chỗ nào, đều có thể biến nơi đó trở thành một bức tranh tuyệt đẹp. Dung mạo như vậy cho dù ở trước tận thế cũng khiến cho người khác điên cuồng, huống chi là ở đây không có pháp luật kiềm chế, tận thế tôn trọng thực lực.
Lục Dĩ Minh nhìn ra được, Cao Dương đối với cô rất tốt, hắn cũng nghe tới việc Cao Dương hạ lệnh chuẩn bị cho chuyện hôn lễ này rồi, trên thực tế để cho Sở Du Ninh ở lại nơi này là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà….
Tầm mắt Lục Dĩ Minh dừng lại ở xích kim loại thượng hạng trên cổ cô, một mỹ nhân tuyệt sắc bị xích trong xiềng xích tinh xảo, cảnh tượng như vậy làm Lục Dĩ Minh luôn luôn kiêu ngạo vì có thể tự chủ được mà dưới bụng cũng nóng lên, đừng nói Lôi Dịch, ngay cả hắn cũng luyến tiếc để cô lại đây.
Lục Dĩ Minh nghĩ cái gì Sở Du Ninh cơ bản không thèm để ý, cô đang suy nghĩ làm như thế nào đi một bước chiến thắng chiếm được lòng tin của Cao Dương, làm như thế nào mới có thể đặt được tất cả những gì mình muốn, ít nhất làm trước khi hắn thả cô ra, luôn khóa cô ở trong phòng như vậy ngoại trừ làx tìиɦ ra cái gì cũng không làm được.
Khi hai người hai tâm tư khác nhau đứng ở mép giường thì dưới lầu vang lên một trận xôn xao.
“Tại sao cô lại chạy đến nơi này!” Một giọng nam đang đè thấp giọng xuống nói tức muốn hộc máu.
“Tôi muốn nhìn…. Tôi muốn nhìn rốt cuộc con đi*m kia trông như thế nào!” Một giọng nữ hơi tê tái chết lặng nói.
“Trông như thế nào cô cũng không phải người có tư cách nhìn, cùng tôi trở về nhanh lên, bằng không nếu như thống lĩnh biết được thì đến mạng sống cũng không còn!” Người đàn ông nôn nóng nói.
“Tôi không quay về!” Người phụ nữ chết lặng bỗng nhiên giận dữ, hất tay người đàn ông ra một phen “Tôi muốn nhìn thấy con đi*m hại chết ba tôi trông như thế nào!”
Danh sách chương