Những người này cũng không có người đứng đầu, Lý Quý Dương nghĩ nghĩ thương lượng với lão quản gia:

- Hay là gọi Lý Phúc tới đây làm quản gia? - Nơi này chỉ là biệt viện, Lý gia trang mới là lão gia.

Lý Trung không đồng ý:

- Lý Phúc còn phải ở nhà chiếu cố gia súc đâu!

Thời đại này có nhà lớn còn chưa coi vào đâu, phải có đại gia sức mới xem như có tiền!

- Hay là cho Lý Tường đến?

Lý Tường là con thứ hai của quản gia, không lợi hại như lão đại cũng không được cha mẹ thương yêu như con út, vì thế có chút trầm mặc ít lời.

- Hắn?

Đối với con thứ hai hắn cũng không quá chú ý.

- Đúng vậy!

Lý Quý Dương vẫn thật là xem trọng Lý Tường, mặc dù làm người điệu thấp cũng không có nghĩa hắn ngu ngốc, trên có huynh trưởng xuất sắc, dưới có ấu đệ còn nhỏ, hắn đương nhiên không thể vượt trội, cũng sẽ không xuất đầu, bởi vì hắn biết huynh trưởng kết thừa địa vị quản gia của phụ thân thì cả nhà mới qua được ngày lành.

Mà ấu đệ càng cần quan tâm nhiều hơn một ít, cho nên hắn rất điệu thấp.

- Có thể được sao?

Con thứ hai hắn quả thật không chú ý, chỉ biết là một đứa bé tốt.

- Nhất định là được!

Tuy Lý Tường trầm mặc ít lời, nhưng cũng không phải là không biết tính toán.

Cứ như vậy Lý trạch đã định Lý Tường làm quản gia, hai mươi nô bộc cũng giao cho hắn chưởng quản.

Định rồi việc này, Lý Trung thu thập trong nhà, nên mua thêm thì mua, Lý Quý Dương an bài chỗ ở cho mười đứa bé, may là bọn họ đều ngoan ngoãn, hai đứa bé một giường là đủ rồi, hơn nữa là mùa thu nên không quá lạnh, hai cái mền cùng gối đầu thì đã đủ.

Bởi vì vừa tới Hàm Dương thành, lại là nhà mới cũng không dám cho bọn họ tùy tiện đi ra ngoài chơi, sau khi rửa mặt đều chạy tới chạy lui trong sân, Lý Quý Dương đi theo nhìn một chút.

Tòa nhà là nhà cửa có hai lối vào, nhà trước cùng nhà sau kết nối bởi một hoa viên, thời đại này hoa viên cũng không có gì để thưởng thức, gieo trồng nhiều cây dâu, còn có táo tàu, nơi hẻo lánh trồng cây đào, đáng tiếc bây giờ là mùa thu nên chỉ ra trái mà không còn nở hoa.

Hai bên đường trồng không ít hoa cúc, nụ hoa rạng rỡ xõa bung.

Còn có một tiểu hồ, chiếm nửa diện tích hoa viên, bên trong rửa sạch cũng không có gì, chỉ chứa nước.

Nước trong suốt cũng không có mùi khó ngửi, mép nước trồng thủy trúc cây liễu, còn trải đá, gieo trồng không ít phong lan.

- Thiếu gia?

Cam La cảm thấy bọn nhỏ quá ầm ĩ, có chút e ngại nhìn Lý Quý Dương.



- Đi thôi, nhìn xem còn tìm được gì?

Lý Quý Dương cười đẩy hắn:

- Chỉ cần đừng leo cây xuống nước, tùy tiện chơi!

Tiền viện có khách sảnh, phòng sách, phòng khách cùng phòng ăn, còn có lều xe ngựa, chỗ ở của người hầu cùng địa phương ăn uống của họ.

Trong phòng sách còn có chỗ ngủ, có thể nghỉ ngơi cũng có thể trở lại hậu viện.

Hậu viện chính là phòng ngủ chính, phòng khách cùng phòng ăn, bên trái là phòng khách, bên phải là địa phương uống rượu ngắm cảnh, Lý Quý Dương lại cho người tu sửa nhà vệ sinh.

Buổi tối ăn cơm mười đứa bé vừa nếm thức ăn lại nhìn Lý Quý Dương, không ngon như lúc ở nhà!

Thuần Nhã ở nhà chiếu cố tiên sinh nên không đi theo, Lý Tường lặng lẽ đi nhà bếp chỉ chốc lát sau lại bưng lên thực vật khác.

Bỏ thêm gia vị, cũng không kém bao nhiêu.

- Còn lại cho bọn họ cầm đi nấu cơm!

Lý Quý Dương đem đồ gia vị đưa cho Lý Tường mang đi cho nhà bếp.

- Dạ.

Lý Tường cầm đồ vật đi xuống.

Hắn đã nghe phụ thân nói qua hắn sắp đảm nhiệm chức quản gia ở biệt viện này.

Hôm sau còn chưa kịp ăn điểm tâm, Lý Tường đi tới:

- Thiếu gia, đại công tử tới.

- Đại công tử?

Lý Quý Dương ngẩn ra.

- Là Doanh Chính đại công tử.

Lý Tường nhỏ giọng nhắc nhở.

Lý Quý Dương giật mình:

- Mau đón vào! Ta tự mình đi nghênh!

- Không cần, chính mình vào được!

Đang nói chuyện Doanh Chính liền đi tới.

- Buổi sáng ăn cái gì vậy? Vừa lúc ta còn chưa ăn điểm tâm.



Lý Quý Dương cười a a đem người kéo tới bên cạnh mình ngồi xuống:

- Gọi nhà bếp cấp thêm bộ đồ ăn!

Bởi vì Doanh Chính đến đây, tất cả mọi người không tiện tiếp tục đi chỗ thiếu gia dùng cơm, chỉ dùng ở chỗ của mình, mà Lý Quý Dương lại cho người ta cầm điểm tâm của mình cùng điểm tâm của người trong nhà.

Điểm tâm của hắn thật nhẹ, Doanh Chính nhìn cũng nhíu mày, hắn cũng giống như Dương Phi Anh cảm thấy thứ này không giống như thức ăn của một vị thiếu gia, mà là thức ăn dành cho bình dân!

Mà Lý Tường bưng thức ăn lên cho Doanh Chính thì tốt hơn, thịt bò nướng, canh cải trứng gà, còn có một xấp bánh nướng.

Doanh Chính cắt một nửa thịt của mình đưa cho Lý Quý Dương:

- Buổi sáng ngươi ăn cái này?

- Ta thích ăn nhẹ một chút.

Lý Quý Dương nhíu mày, nhìn khối thịt bò chảy mỡ nằm trong mâm của mình.

Hắn cảm thấy được mình ăn không trôi.

Tay Doanh Chính khựng lại, lập tức múc thêm chén canh cho hắn:

- Vậy uống cái này đi!

Vậy còn được!

- Lúc mùa hè ta nghe theo lời ngươi nói, quan hệ giữa a nương cùng quốc chủ cũng tốt hơn, hiện giờ Thành Giao cũng ổn định, tuy Vương Kiều phu nhân còn làm nhưng không được phụ thân sủng ái. Những ngày trong cung của ta cùng a nương đều tốt, còn ngươi? A nương thật lo lắng.

Doanh Chính nhìn thiếu niên trước mắt, tuy tuổi lớn hơn hắn nhưng nhìn còn nhỏ hơn hắn.

- Ta rất khỏe, mấy ngày nữa sư huynh sẽ tới thăm ta, ngươi yên tâm đi!

Lý Quý Dương đem khối thịt bò gắp trả lại cho Doanh Chính.

- Hơn nữa năm nay trong nhà thu hoạch tốt, đợi mùa đông ta tặng chút thịt heo cho ngươi cùng nghĩa mẫu, tuyệt đối là ngươi chưa từng ăn qua!

- Thịt heo?

Doanh Chính chưa từng nghe qua thịt heo.

- Nga, chính là thịt trệ.

Lý Quý Dương bổ sung.

- Ta nếm qua.

Doanh Chính thản nhiên nói.

- A?

Lý Quý Dương ngẩn người nhìn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện