- Tại hạ cần trở về.

- Ân, đi thôi!

Dương Phi Anh đi ra chủ viện, quay đầu nhìn lại bên trong, tuy rằng đèn đuốc sáng trưng cũng chỉ có một mình Lữ Bất Vi, người hầu nô tì cúi đầu không nói một câu.

Mà ở bên Lý Quý Dương, hắn còn nhớ rõ mặc dù Lý Quý Dương là chủ nhân, lại phi thường tôn kính Cam Lỗi, hai người nói chuyện Lý Quý Dương không tùy tiện lên tiếng, đầy đủ tín nhiệm môn khách của mình, hoặc là Cam Lỗi đã là phụ tá của Lý Quý Dương rồi đây? Nếu đi theo Cam Lỗi mình có thể hiển lộ tài hoa hay không còn chưa nói, nhưng nhất định có thể học được không thiếu tri thức.

Phủ Vương tướng, Vương tướng gia xoay quanh trong phòng sách, vốn là người không đặt vào trong mắt, hiện giờ lại cấp cho Vương gia bọn hắn cái tát thật lớn!

Ba con trai quỳ dưới đất không lên tiếng, bởi vì bọn họ nghĩ không ra biện pháp đối phó Lý Quý Dương, lão đầu tử tức giận.

- Nghĩ không ra biện pháp, các ngươi quỳ tới sáng luôn cho ta!

Vương tướng vung tay áo đi rồi.

Còn lại Vương Trọng Điền, Vương Bá Điền, Vương Thúc Điền đưa mắt nhìn nhau, không phải bọn hắn không muốn báo thù, thật sự là Lý gia trang quá khó lẻn vào, còn nằm bên cạnh Hàm Dương, ai dám càn rỡ?

Hơn nữa Lý Quý Dương đi qua đi lại đều có người đi theo, không phải người của đại công tử thì là người của quốc chủ!

Sau khi động thủ là cho quốc chủ đã biết thì phải làm sao bây giờ? Thành Giao công tử còn đang đứng trước mặt quốc chủ đâu.

Vương gia không phải không muốn trả thù, nhưng lại giống như chó cắn con nhím, không cách nào cắn xuống!

- Đại ca, trong ngày thường ngươi luôn nói mình thật thông minh, hiện giờ một tiểu tử còn chưa thanh niên còn có chức quan cao hơn ngươi, ngươi chịu phục sao?

Vương Bá Điền rất không phục Vương Trọng Điền, hai người chỉ kém hai tuổi, nếu hắn sớm sinh ra hai năm, Vương gia là của hắn.

- Đúng rồi, đại ca, một tiểu tử còn chưa thanh niên, đều làm tới Lang Trung lệnh, ngươi chỉ mới là thường thị a!

Vương Thúc Điền nhỏ hơn hai người, hơn nữa nhỏ gần mười tuổi, quan hệ với tỷ tỷ là tốt nhất.

Tỷ tỷ của hắn chính Vương Kiều phu nhân.

Trung thường thị chính là người hầu bên cạnh hoàng đế, là cố vấn, có thể thường xuyên ra vào hoàng cung cấm địa, Trang Tương Vương cho hắn chức vị này là phương tiện cho hắn đi thăm Vương Kiều phu nhân.

Đương nhiên là Trang Tương Vương tuyên triệu hắn, lại cho Vương Kiều phu nhân gặp mặt hắn.

Hậu cung, người bình thường vào không được, cũng đừng mong đi vào, cung điện không phải đi tham quan miễn phí!

- Ta là trung thường thị? Ngươi không phải cũng chỉ là cấp sự trung sao?

Tuy trong lòng Vương Trọng Điền nôn phải chết, nhưng lại vẫn lộ bất mãn:

- Lão tam, ngươi còn chưa là cái gì đâu!

Cấp sự trung, phụ trách như trung thường thị, địa vị thứ hai.

- Hai ngươi nói chuyện, đừng nhấc lên ta!

Tuy Vương Thúc Điền quan hệ thật tốt với Vương Kiều, nhưng hắn không văn không võ, đọc sách đau đầu, luyện võ ngại mệt, người trong nhà nuông chiều nên dưỡng thành cái dạng này.

Nhưng Vương Thúc Điền lại luôn tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, a nương của hắn cũng luôn nói hắn hiếu thuận nhất trong ba con trai, cho nên tự đắc vô cùng.

- Là nhị ca của ngươi nhắc tới trước!



Lão đại nói.

- Về tư, ngươi là đại ca của ta, về công, ngươi là trưởng quan của ta, đại ca, chuyện này không nên là ngươi giải quyết sao? Nếu ngươi sớm giải quyết việc này, ba huynh đệ chúng ta cần ở đây bị phạt quỳ sao?

Vương Bá Điền bẻm mép.

- Đại ca, ta không muốn tiếp tục quỳ, đau!

Vương Thúc Điền rất nhanh ồn ào lên:

- Ta muốn đi tìm a nương, ta đói bụng.

- Lý Quý Dương, chúng ta không phải không muốn thu thập hắn, nhưng chỉ là không có cơ hội mà thôi!

Vương Trọng Điền nhíu mày:

- Người nhà bọn họ chúng ta cũng không thể tiếp xúc, một chút tin tức cũng không nghe được.

- Thật sự không được, chúng ta cho hắn tội liên đới, như thế nào?

Lão nhị phá hư tới tận xương tủy, hắn dùng biện pháp này thu thập xong không ít người.

Nhà ai mà không có hàng xóm?

Nhưng trong Tần luật, hàng xóm cũng bị liên lụy trị tội, cho nên Vương Bá Điền mới có lời đề nghị này.

- Đừng nhắc nữa!

Ai biết đại ca của hắn lại lắc đầu.

- Vì sao?

Hai đệ đệ kinh ngạc, nhất là Vương Bá Điền, một chiêu này dùng rất tốt, hắn luôn cất giấu, thật vất vả dâng ra nhưng lại bị đại ca phủ định.

- Lý gia trang kia, láng giềng không ở gần a!

Vẻ mặt Vương Trọng Điền buồn bực:

- Ta cũng muốn dùng chiêu này, kết quả phái người đi ra ngoài, đi suốt một ngày mới tới một thôn nhỏ, khoảng cách kia đã sớm vượt qua phạm vi "hàng xóm"!

Vương Bá Điền nghe xong thật buồn bực, hắn còn tưởng rằng chỉ có mình mới nghĩ ra đâu.

- Láng giềng không gần, người hầu trong nhà miệng kín, không dễ làm a!

Vương Bá Điền than thở, chẳng lẽ còn phải luôn quỳ như vậy sao?

- Người hầu.. người hầu.. người hầu..

Vương Trọng Điền lẩm bẩm những chữ này.

Tuyết rơi trận đầu, rất lớn, thiên địa nháy mắt thành màu trắng.

Cao chiêm sự tới vài lần, Lý Quý Dương nhờ hắn mang theo không ít đồ vật, còn có truyền tin qua lại, đại công tử như thế nào? Triệu Cơ phu nhân như thế nào? Quốc chủ nghĩa phụ như thế nào?

Đương nhiên lần này còn bỏ thêm mấy câu: Lữ Bất Vi như thế nào? Vương tướng gia như thế nào?

- Mấy ngày nay Vương tướng gia thật im lặng, không nhìn ra có gì không ổn. Mấy ngày nay quốc chủ thật cao hứng, trong quân đã ngưng chiến, mọi người đang nghỉ ngơi. Vương Kiều phu nhân cùng Thành Giao mặc dù động tác nhỏ không ngừng, nhưng Triệu Cơ phu nhân có thể ứng phó.



- Đại công tử khỏe không?

Người chủ yếu sao không nói tới?

- Tốt, đại công tử khỏe mạnh, nghe nói quốc chủ phân phó người chuẩn bị sắc phong thái tử, phỏng chừng đại công tử chúng ta là được phong làm thái tử!

Cao chiêm sự đầy mặt hồng quang nói.

Lý Quý Dương nghe xong liền nhíu mày, trong lịch sử không có ghi chép lại, Tần Thủy Hoàng rốt cục có được Trang Tương Vương phong làm thái tử hay không.

Nhưng căn cứ theo phân tích của hắn, là không được lập làm thái tử.

Thứ nhất, tự nhiên là bởi vì Trang Tương Vương không nghĩ tới mình mới trở thành quốc chủ ba năm thì đã chết.

Thứ hai, là bởi vì Doanh Chính còn nhỏ, chưa thanh niên.

Thứ ba, có Thành Giao công tử, vị trí thái tử sẽ không dễ dàng rơi lên đầu Doanh Chính.

Có ba điều này, tuy Trang Tương Vương sẽ lập thái tử, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, nếu hắn còn sống thì đợi sau khi Doanh Chính trưởng thành nhất định sẽ được lập thành thái tử.

- Việc này có điểm kỳ quặc.

Lý Quý Dương phân tích một chút, Cao chiêm sự nghe xong mặt mũi trắng bệch.

- Tại vì sao?

Cao chiêm sự thật không hiểu:

- Chính là quốc chủ chính miệng phân phó..

- Chính miệng phân phó?

Lý Quý Dương hỏi:

- Ngươi là chính tai nghe được quốc chủ phân phó, bởi vì cần lập thái tử, mới khiến cho người làm chuẩn bị?

- Thế thì.. không phải..

Cao chiêm sự nghĩ nghĩ, đúng là không có:

- Quốc chủ chỉ cho người chuẩn bị hiến tế, ấn tín thái tử cùng thu thập Đông cung..

- Ta mang ngươi đi gặp Cam tiên sinh.

Lý Quý Dương nói.

Có Cam Lỗi, chỉ nói vài câu làm cho Cao chiêm sự thành thật, không dám tiếp tục nhắc tới việc lập thái tử.

Mang theo đồ vật quay về Hàm Dương thành, nhân mạch Doanh Chính nháy mắt đều ngủ đông, cũng không nhảy nhót, Doanh Chính vẫn cần cù tiết kiệm đọc sach, siêng năng tập võ, còn có làm một hiếu tử, mỗi ngày sớm chiều thỉnh an.

Đợi đóng băng Lý gia trang bắt đầu giết gà giết vịt, Lý Quý Dương chứng kiến bọn họ nhổ lông liền cho họ lưu lại lông tơ, dùng nước giặt huân hương, cùng sử dụng vải dệt tốt nhất, làm mền lông!

- Lông bị?

Cam Lỗi vuốt ve, kinh ngạc nói:

- Nhẹ nhàng quá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện