Đừng tưởng rằng hắn không biết, Lý Quý Dương tự mình nói ra!

Nói muốn cấp cho người trong thôn trang đãi ngộ tốt một chút, còn phải đi qua quản gia đồng ý!

Thôn trang này đều là của hắn, còn phải cần quản gia đồng ý? Không nên chính mình nói gì chính là cái gì sao? - Tôi không đánh thiên hạ, thiên hạ là dễ đánh như vậy sao?

Lý Quý Dương dè bỉu.

Người đọc qua lịch sử cũng biết, có thể cai trị một quốc gia cũng không phải là người đơn giản, hắn tự cho rằng mình là người đơn giản, tuy có chút dự kiến trước nhưng muốn hỏi dã tâm thì thật sự không có!

Dã tâm lớn nhất cũng chính là ngấp nghé một chút văn vật của thời đại này.. được rồi, ở thời đại này những đồ vật kia đều không phải là văn vật.

Ví dụ như thực đỉnh hắn dùng cơm.

Tuy rằng Lý gia trang không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng được tính là một tiểu quý tộc, cũng xếp ở cuối cùng, nhưng cũng là quý tộc, lúc ăn cơm có thể dùng đỉnh, nhưng tấu nhạc đương nhiên là không có.

Nhà giàu có quý tộc thời cổ đại lúc ăn cơm cần tấu nhạc gõ chuông, dùng cường thịnh thực phẩm trân quý (gõ chuông, liệt đỉnh mà ăn). Dùng từ hình dung "cuộc sống xa hoa" quyền quý hào hoa xa xỉ phô trương, trước đây còn hình dung cuộc sống phú quý xa xỉ xa hoa.

Dùng đỉnh cũng chỉ có Lý Quý Dương có thể sử dụng, chờ tiểu thiếu gia trưởng thành hắn cũng có thể dùng, người khác lại không được.

Cho nên Lý Quý Dương luôn luôn thật ngấp nghé "bát cơm" của hắn.. tuy chế tạo thô nhưng tuyệt đối là loại thực đỉnh hắn chưa từng nhìn thấy qua.

Tuy rằng không phải là thực đỉnh quý báu gì, nhưng ở trong mắt Lý Quý Dương lại có thể liệt vào đối tượng nghiên cứu!

Đáng tiếc đó là ở đời sau, hiện tại thực đỉnh này là của hắn, mỗi ngày hắn đều cần dùng, mỗi ngày là dùng văn vật đồ cổ ăn cơm!



- Vậy anh để dành tiền làm gì?

Không tranh giành quyền lợi, lưu trữ nhiều tinh tệ như vậy làm gì?

- Không biết a!

Lý Quý Dương nói:

- Hiện tại tôi còn không biết cần mua cái gì, có lẽ là một người máy bảo tiêu dùng chạy trốn? Hoặc là vàng bạc châu báu? Mà sao hệ thống này của anh không ai mua bán vàng bạc châu báu nha?

- Loại đồ vật này ai mua ai bán?

Thanh âm máy móc không cảm xúc, nhưng những lời này tràn ngập vẻ khinh bỉ nồng đậm!

Ai có đồ vật như vậy lại đi giao dịch vàng bạc châu báu? Có nhiều hàng hóa có giá trị giao dịch còn lớn hơn vàng bạc châu báu rất nhiều được không!

- Không có vàng bạc châu báu a!

Kỳ thật Lý Quý Dương chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.

Thanh âm máy móc không lên tiếng, cảm thấy được cùng người này nói đạo lý thật quá mệt mỏi!

- Đúng rồi, có giao dịch vải vóc không?

Lý Quý Dương lại hỏi.

- Có. Đây là vật tư dân sinh.

Hơn nữa lượng giao dịch thật lớn, dù sao vải vóc ở trong tinh tế cũng thật sự không thiếu.

Một tinh cầu trồng bông cực lớn, một năm sản lượng thập phần khả quan, thợ may chế tạo quần áo đều ra hàng triệu bộ.

Hai người nói chuyện không hợp, Lý Quý Dương đi ra hệ thống tiến vào không gian, ăn hoa quả, bắt đầu làm việc nhà nông.

Hiện tại hắn làm việc ngày càng thuận tay!

Làm việc nhà nông xong mới đi ra không gian, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát lại ngủ mất.

Chờ ngủ một giấc thức dậy, vô sự để làm, đi ra cửa mang theo Lý Bình cùng Lý An dạo quanh Lý gia trang một lần.



Bố cục cũng như vậy, nhưng đi tới phía sau mới nhìn thấy nơi ở của người hầu.

Nhà tranh bùn đất thấp bé, bọn người hầu quỳ gối dập dầu còn mặc áo rách quần manh.

Nhìn thấy làm trong lòng Lý Quý Dương chợt chua xót.

- Mọi người mỗi ngày đều..

Hắn muốn hỏi một câu, có thể ăn no sao? Nhưng khi nhìn thấy thân thể gầy yếu của bọn họ, khẳng định ăn không đủ no!

Lý Quý Dương khó chịu!

- Thiếu gia, mọi người thật cao hứng, rửa sạch thân thể, mặc quần áo mới!

Lý Bình cao hứng nói:

- Còn có canh thịt để uống, có đôn bính để ăn.

Trước kia không có đãi ngộ này, trừ phi ăn tết hay là trừ tịch.

Kết quả bộ dạng "áo rách quần manh" trong mắt Lý Quý Dương trên thực tế là nhóm nhi đồng mặc quần nhỏ áo ba lỗ!

Nhưng bây giờ tuy là xuân hạ giao mùa, tuy rằng mặc quần áo mới nhưng chỉ là bên trong, bên ngoài vẫn là mặc quần áo cũ, rách rưới, đương nhiên nhìn thấy không tốt.

Nhưng thần sắc nhóm nhi đồng không sai, bởi vì ngày hôm qua ăn thịt hôm nay cũng ăn thịt, còn có canh thịt để uống.

Cho nên mọi người thật cao hứng phục lạy thiếu gia.

- Nhưng ở vẫn không tốt!

Lý Quý Dương cau mày nhìn phòng ở của bọn họ, phòng ốc quá kém, nếu mưa lớn một chút sẽ sụp!

Thật là xem mạng người như cỏ rác!

Mà nhà hắn ở cũng không sai.

- Thiếu gia, như vậy cũng đã tốt lắm.

Lý An gãi gãi đầu:

- Nhà người ta đều là cỏ tranh đâu!

Hắn cũng từng đi ra ngoài qua, biết người hầu nhà người khác ở nhà cỏ tranh, mưa lớn tuyết rơi đều sụp đổ đâu.

- Bỏ đi, chờ quản gia trở lại, ta nói với hắn.

Lý Quý Dương khoát tay:

- Hiện tại việc lớn nhất chính là các ngươi cần xây một nhà vệ sinh công cộng cho ta!

- Công gì?

Có nghe không hiểu.

Lý Quý Dương tự mình chỉ đạo, lựa chọn một địa phương hẻo lánh định rõ địa bàn nhà vệ sinh công cộng.

Chỉ cần có vòng hàng rào, lấy cái hố phân là được.

Nhưng Lý Quý Dương yêu cầu sạch sẽ, vừa lúc trước mặt có con sông nhỏ, là chi nhánh của sông lớn, không cùng khúc sông mà trong nhà gánh nước dùng, trong hồ còn có lau sậy rậm rạp, đương nhiên thời đại này còn có một tên gọi là kiêm gia.

Loại dòng chảy này dùng xối WC vô cùng thích hợp!

Lúc này có nhiều người nhàn rỗi, thiếu gia ra lệnh, vậy làm thôi!

Nhà vệ sinh công cộng xây dựng thật nhanh, chủ yếu là vì mọi người muốn lộ mặt trước mặt thiếu gia.

Nhưng còn có một vấn đề, người hầu nơi này không biết chữ, hoặc là có người biết cũng không phải đều là người Tần, Lý Quý Dương chợt nghĩ nhà vệ sinh nếu treo một dãy bảng viết tách riêng "Nam" cùng "Nữ"..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện