Cấp bậc của mình vẫn thật thấp, nếu cao hơn một chút, chẳng phải có thể giống như Al, tuyên bố một tin tức màu vàng, tất cả mọi người có thể chứng kiến!
Sau khi ra ngoài nằm trên giường ngủ một giấc, nơi cửa thả hai túi lớn.
- Đây là gì nha? Lý Quý Dương dùng chân đạp đạp hỏi.
- Là a Bình cùng a An mang theo tiểu hài tử trong nhà đi hái mầm móng cỏ dại, biết ngài cần nên đặt ở cửa sẵn cho ngài.
Thuần Nhã đáp.
- A?
Lý Quý Dương nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, quả nhiên là mầm móng, bên trong không có bất kỳ tạp vật.
- Thật sự tốt lắm!
Lý Quý Dương cười nói:
- Thuần Nhã, Thuần Nhã!
- Ở, thiếu gia!
Thuần Nhã liền đứng lên.
- Hôm nay toàn bộ người đi triệt mầm móng ngày mai mỗi người được phân một chân nhạn!
Lý Quý Dương nói:
- Nhưng ngày mai dặn họ đừng tiếp tục đi ra ngoài, bên ngoài lạnh như vậy, đừng đông lạnh phá hủy.
Người lớn hắn không đau lòng, tiểu hài nhi thì không được, vô luận là cổ đại hay hiện đại, lao động trẻ em là không cho phép!
Mà nhạn nhà thời đại này chính là ngỗng, bởi vì ngỗng là từ nhạn thuần hóa mà đến, trước Hán triều sau Chiến quốc, vẫn được gọi là "nhạn nhà" hoặc đơn thuần kêu "nhạn".
- Dạ!
Thuần Nhã nhanh chóng đi phân phó nhà bếp.
Nếu tiểu thiếu gia phân phó phân chia chân nhạn, vậy còn lại là cấp cho người trong nhà ăn hết.
Lý Quý Dương đuổi đi Thuần Nhã, thu một túi, túi còn lại bỏ vào tủ treo quần áo, chờ khi nào cần lấy ra, miễn làm người khác sinh nghi.
Lúc buổi tối Lý Quý Dương phân tới ức ngỗng, còn dính da, tuy đồ gia vị thiếu nhưng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, thịt ngỗng non mịn hương vị ngọt ngào, Lý Quý Dương ăn nguyên ức ngỗng, còn lại ba đưa cho Thuần Nhã chia sẻ với Lý Bình Lý An.
Một đêm này Lý Quý Dương ngủ rất ngon, đắp mền mà Tần Thủy Hoàng dùng qua, gối cũng vậy, còn có đệm giường.
Cảm giác thật hạnh phúc.
Đây là tiếng lòng của hắn trước khi đi ngủ.
Ngày hôm sau điểm tâm là cháo xứng dưa muối cùng trứng mặn.
Ăn xong Lý Quý Dương đi thăm cháu nhỏ của mình.
Tiểu tử kia hiện tại đã biết bò, trên giường lót nệm, thật mềm mại, dùng vải dệt tốt nhất.
- Hì hì hì..
Tiểu tử kia nhìn thấy Lý Quý Dương vào phòng liền bò thật nhanh trên giường, hướng tiểu thúc lao tới.
- Tốc độ này, hắc!
Lý Quý Dương cười a a đem tiểu tử kia bế lên.
- A a a!
Tiểu tử kia còn không vui, nhảy dựng trong tay hắn.
- Đây là làm sao vậy?
- Có lẽ là tiểu thiếu gia còn muốn bò chơi trên giường.
Thanh âm Lan nãi mẫu nhắc nhở.
- Nga, vậy chơi đi!
Lý Quý Dương đem tiểu tử kia bỏ lên giường.
Được!
Vừa được đặt xuống, tiểu tử kia bò thật nhanh rời xa hắn, kêu lên:
- Ngao ngao ngao!
- Đây là gọi cái gì nha?
Lý Quý Dương dở khóc dở cười.
- Nhi đồng ở tuổi này cái gì cũng có thể kêu to.
Lan nãi mẫu giải thích.
- Nha!
Tiểu tử kia vừa bò tới gần thấy tiểu thúc vươn tay ra lại tiếp tục bò ra xa né tránh.
- Hắc!
Lý Quý Dương cởi giày leo lên giường bò theo hắn:
- Thúc tới rồi!
- Hi hi hi..
Tiểu tử kia lưu lại một chuỗi tiếng cười.
- Đuổi theo vậy! Đuổi theo vậy!
Lý Quý Dương bò theo phía sau tiểu tử kia, cố ý đi không nhanh không chậm, nhưng tuyệt đối là tốc độ đủ trêu chọc tiểu oa nhi.
Lan nãi mẫu nhìn thấy một màn này vô cùng cao hứng.
Chơi một lúc lâu Lý Quý Dương ngồi trên giường, tiểu oa nhi bò vào ngồi trong lòng ngực của hắn.
- Chơi mệt mỏi rồi đi?
Lý Quý Dương ôm hắn quơ quơ, tiểu tử kia cười hi hi ha ha.
Đợi tắm rửa xong Lý Quý Dương tiếp tục ôm hắn, lúc này nhi đồng có chút mệt mỏi dựa vào người hắn híp mắt buồn ngủ.
Chờ hắn ngủ say Lý Quý Dương buông hắn nằm xuống giường, Lan nãi mẫu nhanh chóng tiến lên trải nệm trải mền, tốc độ thật nhanh.
Ở trong Lý gia trang, mỗi người đều đã quen sạch sẽ, không vệ sinh cũng không được, nếu bị thiếu gia phát hiện thì hôm đó không có thịt ăn!
Sau khi ra ngoài nằm trên giường ngủ một giấc, nơi cửa thả hai túi lớn.
- Đây là gì nha? Lý Quý Dương dùng chân đạp đạp hỏi.
- Là a Bình cùng a An mang theo tiểu hài tử trong nhà đi hái mầm móng cỏ dại, biết ngài cần nên đặt ở cửa sẵn cho ngài.
Thuần Nhã đáp.
- A?
Lý Quý Dương nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, quả nhiên là mầm móng, bên trong không có bất kỳ tạp vật.
- Thật sự tốt lắm!
Lý Quý Dương cười nói:
- Thuần Nhã, Thuần Nhã!
- Ở, thiếu gia!
Thuần Nhã liền đứng lên.
- Hôm nay toàn bộ người đi triệt mầm móng ngày mai mỗi người được phân một chân nhạn!
Lý Quý Dương nói:
- Nhưng ngày mai dặn họ đừng tiếp tục đi ra ngoài, bên ngoài lạnh như vậy, đừng đông lạnh phá hủy.
Người lớn hắn không đau lòng, tiểu hài nhi thì không được, vô luận là cổ đại hay hiện đại, lao động trẻ em là không cho phép!
Mà nhạn nhà thời đại này chính là ngỗng, bởi vì ngỗng là từ nhạn thuần hóa mà đến, trước Hán triều sau Chiến quốc, vẫn được gọi là "nhạn nhà" hoặc đơn thuần kêu "nhạn".
- Dạ!
Thuần Nhã nhanh chóng đi phân phó nhà bếp.
Nếu tiểu thiếu gia phân phó phân chia chân nhạn, vậy còn lại là cấp cho người trong nhà ăn hết.
Lý Quý Dương đuổi đi Thuần Nhã, thu một túi, túi còn lại bỏ vào tủ treo quần áo, chờ khi nào cần lấy ra, miễn làm người khác sinh nghi.
Lúc buổi tối Lý Quý Dương phân tới ức ngỗng, còn dính da, tuy đồ gia vị thiếu nhưng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, thịt ngỗng non mịn hương vị ngọt ngào, Lý Quý Dương ăn nguyên ức ngỗng, còn lại ba đưa cho Thuần Nhã chia sẻ với Lý Bình Lý An.
Một đêm này Lý Quý Dương ngủ rất ngon, đắp mền mà Tần Thủy Hoàng dùng qua, gối cũng vậy, còn có đệm giường.
Cảm giác thật hạnh phúc.
Đây là tiếng lòng của hắn trước khi đi ngủ.
Ngày hôm sau điểm tâm là cháo xứng dưa muối cùng trứng mặn.
Ăn xong Lý Quý Dương đi thăm cháu nhỏ của mình.
Tiểu tử kia hiện tại đã biết bò, trên giường lót nệm, thật mềm mại, dùng vải dệt tốt nhất.
- Hì hì hì..
Tiểu tử kia nhìn thấy Lý Quý Dương vào phòng liền bò thật nhanh trên giường, hướng tiểu thúc lao tới.
- Tốc độ này, hắc!
Lý Quý Dương cười a a đem tiểu tử kia bế lên.
- A a a!
Tiểu tử kia còn không vui, nhảy dựng trong tay hắn.
- Đây là làm sao vậy?
- Có lẽ là tiểu thiếu gia còn muốn bò chơi trên giường.
Thanh âm Lan nãi mẫu nhắc nhở.
- Nga, vậy chơi đi!
Lý Quý Dương đem tiểu tử kia bỏ lên giường.
Được!
Vừa được đặt xuống, tiểu tử kia bò thật nhanh rời xa hắn, kêu lên:
- Ngao ngao ngao!
- Đây là gọi cái gì nha?
Lý Quý Dương dở khóc dở cười.
- Nhi đồng ở tuổi này cái gì cũng có thể kêu to.
Lan nãi mẫu giải thích.
- Nha!
Tiểu tử kia vừa bò tới gần thấy tiểu thúc vươn tay ra lại tiếp tục bò ra xa né tránh.
- Hắc!
Lý Quý Dương cởi giày leo lên giường bò theo hắn:
- Thúc tới rồi!
- Hi hi hi..
Tiểu tử kia lưu lại một chuỗi tiếng cười.
- Đuổi theo vậy! Đuổi theo vậy!
Lý Quý Dương bò theo phía sau tiểu tử kia, cố ý đi không nhanh không chậm, nhưng tuyệt đối là tốc độ đủ trêu chọc tiểu oa nhi.
Lan nãi mẫu nhìn thấy một màn này vô cùng cao hứng.
Chơi một lúc lâu Lý Quý Dương ngồi trên giường, tiểu oa nhi bò vào ngồi trong lòng ngực của hắn.
- Chơi mệt mỏi rồi đi?
Lý Quý Dương ôm hắn quơ quơ, tiểu tử kia cười hi hi ha ha.
Đợi tắm rửa xong Lý Quý Dương tiếp tục ôm hắn, lúc này nhi đồng có chút mệt mỏi dựa vào người hắn híp mắt buồn ngủ.
Chờ hắn ngủ say Lý Quý Dương buông hắn nằm xuống giường, Lan nãi mẫu nhanh chóng tiến lên trải nệm trải mền, tốc độ thật nhanh.
Ở trong Lý gia trang, mỗi người đều đã quen sạch sẽ, không vệ sinh cũng không được, nếu bị thiếu gia phát hiện thì hôm đó không có thịt ăn!
Danh sách chương