- Sự tình gì? Đã lâu như vậy thanh âm vẫn chưa nhìn thấy Lý Quý Dương mua vật gì, kỳ thật ban đầu hắn để dành tiền mua người máy, cuối cùng lại biến thành trao đổi đồ vật.

- Tôi muốn tìm đồ vật thật quý trọng trong thời đại này, còn được xem là bảo vật!

Lý Quý Dương mở ra màn hình, tin tức bán đồ vật thật nhiều thật nhiều.

Lý Quý Dương xem hoa cả mắt, may mắn lúc hắn tiến vào hệ thống thì thời gian bên ngoài là yên lặng, bởi vì cả thân thể hắn đều đi vào.

- Vậy có rất nhiều!

Thanh âm mặc dù không có phập phồng, nhưng Lý Quý Dương nghe ra được hắn đang nói bảo vật thời Chiến quốc mặc dù nhiều, nhưng hắn cũng không thể lấy được, mà đồ vật ở trong hệ thống đối với thời đại Chiến quốc mà nói đều là bảo vật.

Chênh lệch quá lớn, bất luận là kỹ thuật hay là thời đại thậm chí là hoàn cảnh.

- Tôi chỉ muốn tìm vật thích hợp?

Lý Quý Dương đang xem, đột nhiên tìm được một người!

Đó là tin tức tuyên bố của người thay mặt màu đỏ, tên gọi Thanh Linh Tử, bán mười ngọc hoàn, mỗi ngọc hoàn chào giá mười vạn tinh tệ.

Ngọc hoàn là dùng linh ngọc chế tạo, trong ngọc hoàn thuần trắng sắc có một sợi dây nhỏ màu xanh xuyên ở giữa, đó là một cỗ linh khí có thể súc tích nuôi thân thể, cũng có thể thay người đeo nó chắn một lần tai ương trí mạng, cứu người đeo một mạng, vả lại công kích bình thường cũng không làm gì được ngọc hoàn.

Ở trong mắt người thường, đây là bảo bối cầu còn không được, bởi vì đây là vật phẩm tu chân của tu chân vị diện.

Nhưng ở trong mắt người tu chân, thứ này thật sự không đáng giá nhắc tới!

Bởi vì vừa không thể giúp đỡ tu hành, cũng không thể trở thành vũ khí công kích, cho dù là phòng thân cũng không đủ tư cách, bởi vì công kích của người tu chân khác với công kích của phàm nhân, nó có thể ngăn trở công kích trí mạng của phàm nhân, nhưng với người tu chân thì vô dụng, thứ này tuy rằng thuộc loại vật phẩm tu chân, nhưng chỉ hữu dụng với phàm nhân!

Lý Quý Dương phỏng chừng đối với người bên kia, thứ này thuộc loại gân gà, ăn thì vô vị, bỏ thì lại tiếc!

Kết quả đã bị người thay mặt màu đỏ của tu chân giới đem bỏ lên hệ thống xử lý, bằng không sẽ không dùng giá cả một vạn tinh tệ lại mua được vật phẩm tu chân!

Lý Quý Dương nhanh chóng bỏ vào giỏ hàng của mình.

Đối với người khác vô dụng, đối với phàm nhân hữu dụng là được rồi!



Nháy mắt đi ra, là một hộp gỗ kim thiện mộc, bên trong lót một khối gấm hoa, làm đặc biệt đẹp, còn thêu lên một đóa hoa mà hắn không biết, bên trong thả mười ngọc hoàn, giống nhau như đúc.

Đồ vật mua xong chủ bán liền login, bên này Lý Quý Dương nhận được đồ vật, bên kia mời hắn trò chuyện.

Bởi vì cùng là người thay mặt màu đỏ, Lý Quý Dương liền đồng ý.

Đối phương là một thân trang sức tu chân phiêu dật tiêu sái, vừa nhìn là tu chân nhân sĩ, đồng dạng là mắt đen tóc đen, đối phương nhìn thấy Lý Quý Dương cũng thật giật mình.

- Ngài cùng là.. người tu chân?

Thanh Linh Tử lắp bắp kinh hãi, khó được cùng nhìn thấy người tóc đen mắt đen, còn mặc quần áo tương đối bảo thủ giống như mình.

- Không, tôi là phàm nhân, cùng ngài không chung một vị diện.

Lý Quý Dương nuốt nước bọt:

- Ngài là người tu chân?

- Phải!

Thanh Linh Tử vừa nghe cũng thật bất đắc dĩ:

- Đã lâu như vậy làm sao lại không gặp được cùng là người tu chân, thậm chí là tiên nhân đây?

Cao hứng hụt một hồi!

Nguyên lai là phàm nhân vị diện!

Hắn cũng thông minh, không khinh thường phàm nhân như Lý Quý Dương, có thể có được hệ thống giống như hắn có ai không phải là người may mắn, thậm chí là người có số mệnh thiên đạo.

- Tôi cũng chỉ gặp được một người tóc đen mắt đen như ngài mà thôi!

Lý Quý Dương cũng oán hận.

- Tôi cũng chỉ gặp được một mình anh, dĩ vãng không phải tóc đỏ mắt xanh lục thì là tóc vàng mắt xanh lam, đủ loại nhan sắc đều có, ban đầu tôi còn cho là mình gặp được yêu tu hoặc là ma tu đâu!

Thanh Linh Tử xòe tay:

- Thiếu chút nữa còn nghĩ yêu tu cùng ma tu còn mạnh hơn đạo tu rất nhiều đâu!

Lý Quý Dương bật cười, loại người tu chân chưa từng gặp qua người ngoại quốc cũng thật đáng yêu nha!

- Anh mua đồ vật của tôi, biết hàng, tôi thật cao hứng, anh xem anh còn cần gì nữa không?

- Cho dù tôi nghĩ mua, cũng phải đợi ngày mai.

Lý Quý Dương xòe tay:

- Một ngày tôi chỉ có thể mua được một lần.

Hạn chế số lần giao dịch hố cha!

Thanh Linh Tử á khẩu:



- Tôi nhất thời đã quên.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

- Anh làm người thay mặt đã bao lâu?

Vì sao không có chút thường thức nào? Còn không bằng chính mình đâu!

Lý Quý Dương âm thầm nghĩ.

- Trăm năm rồi đi?

Thanh Linh Tử nghĩ nghĩ, không xác định thời gian, dù sao lần trước sau khi hắn độ kiếp thì có vật này.

- Đã lâu như vậy?

Lý Quý Dương giật mình:

- Mới là người thay mặt màu đỏ?

Nếu cho hắn hơn một trăm năm, hắn ít nhất cũng là người thay mặt màu lam!

- Ban đầu đều không hiểu a!

Thanh Linh Tử rốt cục có địa phương có thể phun nước đắng:

- Lúc tôi độ kiếp lấy được Thánh Vực hệ thống, kết quả tôi còn tưởng đây là tâm ma của tôi! Lúc đó cả người đều không tốt!

Lý Quý Dương:

- !

Nghe có vẻ khổ bức nha!

- Chờ tôi hiểu rõ đã qua mấy chục năm!

Vẻ mặt Thanh Linh Tử khổ bức:

- Hơn nữa tôi không biết buôn bán, giao dịch chẳng hạn đều là người khác cần cái gì tôi cấp cái gì, may mắn còn có phụ trợ giả, bằng không càng có hại!

Lý Quý Dương suy nghĩ, phụ trợ giả? Chẳng lẽ là thanh âm máy móc?

- Chỗ này của tôi cũng vậy, thật vất vả mới lên tới người thay mặt màu đỏ đâu!

Lý Quý Dương nói:

- Ngài nơi đó tốt xấu là tu chân giới, chỗ này của tôi là địa phương ngay cả tu chân đều không có!

- Thế gian đích xác chẳng ra gì.

Thanh Linh Tử lý giải gật đầu:

- Chỗ chúng tôi thế gian đều không có địa vị gì, sau lưng mấy đại đế quốc đều là các đại tông môn âm thầm ủng hộ, bằng không bọn hắn tuyệt đối không thể lập quốc.

Đây là sự khác nhau giữa tu chân giới cùng phàm trần giới.



Quyền lực của người tu chân lớn hơn thế tục nhiều lắm, thậm chí không có thống nhất đế quốc, đều làm theo ý mình, đại ma xát thì không dám, tiểu ma xác không ngừng.

Dù sao cũng thật phức tạp, nhưng năng lực người tu chân cố chấp, bọn hắn tiếp tục làm ầm ĩ cũng không dám không nghe lời.

- Bên chỗ ngài có vàng không? Chỗ tôi kỳ thật rất thiếu vàng bạc châu báu, nhưng lại không ai bán!

Lý Quý Dương nói một câu.

- Có a!

Thanh Linh Tử vừa nghe thật vui vẻ:

- Tôi có không ít túi trữ vật, đều không có tác dụng gì, nếu anh cần tôi bán anh mỗi túi một ngàn tinh tệ, đồ vật bên trong tự anh nhìn mà lấy đi.

- A?

Lý Quý Dương không nghĩ tới còn có chuyện tốt này:

- Nhưng tôi là phàm nhân, bảo bối của ngài tôi dùng được sao?

- Trong túi trữ vật chỉ dùng ý niệm là lấy được đồ vật, nhưng dù sao không bằng trữ vật giới chỉ hoặc là vật cấp cao khác, chỉ là pháp bảo cấp thấp đựng đồ vật mà thôi, một cái nhiều lắm chứa một chút đồ vật, lớn nhỏ cũng chỉ cỡ một gian phòng ốc.

Thanh Linh Tử nói.

- Thuận tiện anh cũng giúp tôi chà một chút lượng tiêu thụ, tôi mới có thể thăng cấp.

Thanh Linh Tử cũng không che giấu mục đích của chính mình, hắn bế quan là trăm năm, vừa xuất quan lại chứng kiến giao dịch của mình ít ỏi không bao nhiêu, cũng may Lý Quý Dương đúng lúc liên hệ, vừa đúng lúc hắn mới xuất quan.

Nhưng hắn cũng biết phàm nhân nhiều lắm sống lâu tám mươi trăm năm, chờ lần sau hắn bế quan trở ra, còn nhìn thấy Lý Quý Dương hay không cũng không biết.

- Vậy ngày mai đi, ngày mai tôi còn có cơ hội mua, trước mua một cái tôi xem xem!

Hàng hóa như thế nào Lý Quý Dương còn chưa thấy được, trước mua một cái xem sao.

- Toàn bộ đều thu đi không được sao?

Thanh Linh Tử nhíu mày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện