- Có, nhưng nếu ngài cần tự mình nấu nướng thì phải tự chuẩn bị cái ăn.
Không cần ăn thực vật trong khách điếm càng tốt, bởi vì không cần trả tiền, tiết kiệm một phần là một phần.
- Có thể.
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:
- Vẫn là ăn trong tiệm đi, một mình ta ăn riêng, tự làm.
- Dạ!
Điếm tiểu nhị hầu hạ qua rất nhiều khách nhân, biết có người ghét bỏ cái ăn trong tiệm, không ăn thì thôi, chính mình mang người gây sức ép đi thôi!
Điếm tiểu nhị dẫn Lý Quý Dương đi nhìn sân, là một địa phương khá yên tĩnh, có lẽ bởi vì là độc môn độc viện, còn có một hành lang tương liên với khách điếm, có điểm làm người ta có cảm giác yên lặng.
Trước sau phòng đều trông cây dâu, còn có một lều gia súc riêng, một cái giếng, trong ngoài đều sạch sẽ.
Dùng song sa dán cửa sổ, đồng dạng cũng có tường ấm, nhưng không có giường sưởi.
Sàn nhà trải Tần gạch, còn lót một lớp ván gỗ, sau đó là trải chiếu.
- Trước ở mười ngày đi!
Lý Quý Dương đưa mười kim cho điếm tiểu nhị trả tiền phòng, hai mươi bố tệ làm tiền boa:
- Gọi người của ta vào đi!
- Dạ!
Điếm tiểu nhị cầm tiền vui tươi hớn hở bỏ đi, so sánh với người ngoài thành, vẫn là người trong thành nhìn xa, điếm tiểu nhị được tiền nên chiếu cố đoàn người Lý Quý Dương thật sự là dốc hết sức.
Củi lửa cùng nguyên liệu nấu ăn đều giao cho Lý Phúc đi mua, bởi vì là người quen nên giá cả thật hợp lý.
Lý Phúc mang theo hai xe củi cùng một xe nguyên liệu nấu ăn trở về, đây là mua cho thiếu gia, còn bọn họ thì ăn cơm của khách điếm.
Tuy Thuần Nhã cảm thấy phòng ốc sạch sẽ, nhưng vẫn tự mình lau dọn một lần, chỉ huy Lý Bình Lý An khiêng hành lý, chờ lúc ăn cơm thì phòng đã chuẩn bị xong.
Buổi tối Lý Quý Dương đặc biệt nhìn xem đồ ăn khách điếm cung cấp cho đám người hầu, bánh nướng, canh thịt dê, rau khô trám tương, đây đã là cơm nước tốt lắm.
Nhưng Lý Quý Dương lại cảm thấy quá đơn giản, liền hô:
- Thuần Nhã, Thuần Nhã!
- Thiếu gia!
- Lấy thêm một chậu thịt dê cho mọi người trám tương ăn!
Lý Quý Dương nói.
- Dạ!
Thuần Nhã lập tức bỏ chạy.
Ăn xong Lý Phúc an bài người tuần tra ban đêm.
Buổi tối Lý Quý Dương lại đi vào hệ thống, trước cùng Al giao dịch chín lần, tới lần cuối thì ngừng.
- Thiếu một lần? Al kinh ngạc.
- Hôm nay trước thiếu một lần, tôi cùng Lam Thiên giao dịch hạt giống, hắn có thể gieo trồng được trái cây.
Lý Quý Dương chỉ chỉ số lượng giao dịch:
- Hôm nay anh không thấy số lượng nhánh cây đều hơn một trăm sao? Tuy số lần giao dịch thay đổi, nhưng trọng lượng không thay đổi.
- Nga, chỉ cần không ít của tôi là được.
Al nói:
- Tình huống chỗ tôi cũng cải thiện rất nhiều, ít nhiều nhờ nhánh cây của anh.
- Đừng khách khí.
Lý Quý Dương tạm biệt Al, liền liên hệ Lam Thiên, cấp một túi hạt đào:
- Thứ này là hột trong trái cây, cậu xem có thể gieo trồng hay không? Nếu như không thể thì tôi cho cậu cây giống, chỗ này của tôi có đào tạo cây giống, nhưng không nhiều lắm.
Trong không gian bởi vì có 001 bọn họ nên đã hoàn toàn khác hẳn.
- Cái này cũng tốt lắm!
Lam Thiên hưng phấn nói, hai người giao dịch một ngàn hột.
Sau đó lại mua túi trữ vật của Thanh Linh Tử, bên trong lại là vàng, bạc cùng đồng tiền, còn có hai bộ quần áo, có hai con vải dệt, sắc thái diễm lệ nên hắn lưu lại.
Có có một cái đỉnh dùng đá tạo thành, vuông vức, lớn cỡ lòng bàn tay, phong cách cổ xưa tự nhiên.
Lý Quý Dương lật qua lật lại nhìn xem:
- Đây là cái gì?
- Ân?
Thanh âm chợt vang lên.
- Chẳng lẽ là bảo bối?
Lý Quý Dương nghĩ tới tiểu thuyết tu tiên, chợt nói ra suy đoán của mình, sau đó hắn cảm giác thân thể mình giống như có thứ gì quét ngang như là phân hình, kể cả thạch đỉnh cũng vậy.
- Chỉ là một thạch đỉnh bình thường, đại khái là dùng đảo thuốc? Hoặc là giã tỏi?
Thanh âm đánh vỡ mộng đẹp của Lý Quý Dương:
- Hơn nữa nếu thật là bảo bối, Thanh Linh Tử sẽ không cho anh, anh không phát hiện sao? Phàm là đồ vật trong túi trữ vật, tất cả đều thuộc về thế gian, cho dù có vật gì Thanh Linh Tử không biết, hắn cũng sẽ không xử lý như là rách nát, người tu chân là một đám người vô cùng cẩn thận.
Nhặt lậu nhặt lậu, muốn nhặt lậu của người tu chân, rất không dễ dàng!
Không cần ăn thực vật trong khách điếm càng tốt, bởi vì không cần trả tiền, tiết kiệm một phần là một phần.
- Có thể.
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:
- Vẫn là ăn trong tiệm đi, một mình ta ăn riêng, tự làm.
- Dạ!
Điếm tiểu nhị hầu hạ qua rất nhiều khách nhân, biết có người ghét bỏ cái ăn trong tiệm, không ăn thì thôi, chính mình mang người gây sức ép đi thôi!
Điếm tiểu nhị dẫn Lý Quý Dương đi nhìn sân, là một địa phương khá yên tĩnh, có lẽ bởi vì là độc môn độc viện, còn có một hành lang tương liên với khách điếm, có điểm làm người ta có cảm giác yên lặng.
Trước sau phòng đều trông cây dâu, còn có một lều gia súc riêng, một cái giếng, trong ngoài đều sạch sẽ.
Dùng song sa dán cửa sổ, đồng dạng cũng có tường ấm, nhưng không có giường sưởi.
Sàn nhà trải Tần gạch, còn lót một lớp ván gỗ, sau đó là trải chiếu.
- Trước ở mười ngày đi!
Lý Quý Dương đưa mười kim cho điếm tiểu nhị trả tiền phòng, hai mươi bố tệ làm tiền boa:
- Gọi người của ta vào đi!
- Dạ!
Điếm tiểu nhị cầm tiền vui tươi hớn hở bỏ đi, so sánh với người ngoài thành, vẫn là người trong thành nhìn xa, điếm tiểu nhị được tiền nên chiếu cố đoàn người Lý Quý Dương thật sự là dốc hết sức.
Củi lửa cùng nguyên liệu nấu ăn đều giao cho Lý Phúc đi mua, bởi vì là người quen nên giá cả thật hợp lý.
Lý Phúc mang theo hai xe củi cùng một xe nguyên liệu nấu ăn trở về, đây là mua cho thiếu gia, còn bọn họ thì ăn cơm của khách điếm.
Tuy Thuần Nhã cảm thấy phòng ốc sạch sẽ, nhưng vẫn tự mình lau dọn một lần, chỉ huy Lý Bình Lý An khiêng hành lý, chờ lúc ăn cơm thì phòng đã chuẩn bị xong.
Buổi tối Lý Quý Dương đặc biệt nhìn xem đồ ăn khách điếm cung cấp cho đám người hầu, bánh nướng, canh thịt dê, rau khô trám tương, đây đã là cơm nước tốt lắm.
Nhưng Lý Quý Dương lại cảm thấy quá đơn giản, liền hô:
- Thuần Nhã, Thuần Nhã!
- Thiếu gia!
- Lấy thêm một chậu thịt dê cho mọi người trám tương ăn!
Lý Quý Dương nói.
- Dạ!
Thuần Nhã lập tức bỏ chạy.
Ăn xong Lý Phúc an bài người tuần tra ban đêm.
Buổi tối Lý Quý Dương lại đi vào hệ thống, trước cùng Al giao dịch chín lần, tới lần cuối thì ngừng.
- Thiếu một lần? Al kinh ngạc.
- Hôm nay trước thiếu một lần, tôi cùng Lam Thiên giao dịch hạt giống, hắn có thể gieo trồng được trái cây.
Lý Quý Dương chỉ chỉ số lượng giao dịch:
- Hôm nay anh không thấy số lượng nhánh cây đều hơn một trăm sao? Tuy số lần giao dịch thay đổi, nhưng trọng lượng không thay đổi.
- Nga, chỉ cần không ít của tôi là được.
Al nói:
- Tình huống chỗ tôi cũng cải thiện rất nhiều, ít nhiều nhờ nhánh cây của anh.
- Đừng khách khí.
Lý Quý Dương tạm biệt Al, liền liên hệ Lam Thiên, cấp một túi hạt đào:
- Thứ này là hột trong trái cây, cậu xem có thể gieo trồng hay không? Nếu như không thể thì tôi cho cậu cây giống, chỗ này của tôi có đào tạo cây giống, nhưng không nhiều lắm.
Trong không gian bởi vì có 001 bọn họ nên đã hoàn toàn khác hẳn.
- Cái này cũng tốt lắm!
Lam Thiên hưng phấn nói, hai người giao dịch một ngàn hột.
Sau đó lại mua túi trữ vật của Thanh Linh Tử, bên trong lại là vàng, bạc cùng đồng tiền, còn có hai bộ quần áo, có hai con vải dệt, sắc thái diễm lệ nên hắn lưu lại.
Có có một cái đỉnh dùng đá tạo thành, vuông vức, lớn cỡ lòng bàn tay, phong cách cổ xưa tự nhiên.
Lý Quý Dương lật qua lật lại nhìn xem:
- Đây là cái gì?
- Ân?
Thanh âm chợt vang lên.
- Chẳng lẽ là bảo bối?
Lý Quý Dương nghĩ tới tiểu thuyết tu tiên, chợt nói ra suy đoán của mình, sau đó hắn cảm giác thân thể mình giống như có thứ gì quét ngang như là phân hình, kể cả thạch đỉnh cũng vậy.
- Chỉ là một thạch đỉnh bình thường, đại khái là dùng đảo thuốc? Hoặc là giã tỏi?
Thanh âm đánh vỡ mộng đẹp của Lý Quý Dương:
- Hơn nữa nếu thật là bảo bối, Thanh Linh Tử sẽ không cho anh, anh không phát hiện sao? Phàm là đồ vật trong túi trữ vật, tất cả đều thuộc về thế gian, cho dù có vật gì Thanh Linh Tử không biết, hắn cũng sẽ không xử lý như là rách nát, người tu chân là một đám người vô cùng cẩn thận.
Nhặt lậu nhặt lậu, muốn nhặt lậu của người tu chân, rất không dễ dàng!
Danh sách chương