Lý Quý Dương về tới nhà ngày thứ sáu, Cao chiêm sự đến.

Lần trước lúc hắn rời đi, Lý Quý Dương tặng rất nhiều đồ vật nhờ hắn đưa cho Triệu Cơ cùng Doanh Chính, lần này hắn đến Triệu Cơ cùng Doanh Chính cũng để cho hắn mang theo đồ vật trở về.

Là hai bộ áo xuân, vẫn là Triệu Cơ tự tay chế tạo, không biết nữ nhân đều có trí nhớ thế nào, rõ ràng chỉ ở mùa đông đánh giá qua thân hình của hắn cùng tiểu nãi oa, nhưng làm được quần áo lại làm cho một lớn một nhỏ mặc vừa đúng!

- Nghĩa mẫu thật là, làm những thứ này hại ánh mắt bao nhiêu chứ? Lý Quý Dương cầm quần áo đau lòng nói:

- Lúc đó mang theo trân châu phấn về cho nghĩa mẫu, dùng nước ấm pha đắp mặt hay uống đều tốt, làm đẹp dưỡng nhan.

Đều không cần giải thích, Cao chiêm sự liền hiểu được.

- Ngài thật đúng là hiếu tâm!

Cao chiêm sự vừa nghe ánh mắt đều sáng:

- Ngài không biết thôi, lần trước ngài cho ta mang về trang sức trân châu đã hiến cho phu nhân, vài ngày trước phu nhân không có dùng, nhưng hôm trước cũng không biết Vương Kiều phu nhân từ nơi nào tìm được một bộ vòng tay trân châu, khoác lác vô cùng, nghe nói toàn bộ nữ nhân trong hoàng cung đều trơ mắt nhìn đâu! Kết quả thế nào?

- Thế nào?

Lý Quý Dương vừa nghe cảm thấy có quan hệ với mình.

- Hôm trước chính là xuân yến, Vương Kiều phu nhân đeo vòng tay trân châu tham dự yến tiệc, thật nhiều người đều nhìn thấy khen không dứt miệng, Thành Giao công tử còn nói là trân bảo hắn thật vất vả cầu được, cũng chỉ có mẫu thân hắn mới xứng đeo vân vân, kết quả Triệu Cơ phu nhân mang theo trọn bộ trang sức trân châu đi ra!

Cao chiêm sự chỉ hận không thể đem mấy chữ "vui sướng khi thấy người gặp họa" khắc lên mặt mình:

- Lúc đó trên mặt Vương Kiều phu nhân cùng Thành Giao công tử a!

- Xứng đáng!

Lý Quý Dương không phải sinh ra là người bản thổ, căn cứ vô số tiểu thuyết cùng phim ảnh mà mình xem qua, hắn có thể tưởng tượng được biểu tình hai mẹ con Thành Giao xấu hổ tới bao nhiêu!

Thật giống như một tiểu cô nương có được chiếc váy xinh đẹp, muốn mặc ra ngoài khoe khoang một phen, kết quả lại có một tiểu cô nương khác mặc một chiếc váy công chúa đi ra!

Đem ra so sánh, thật quá rõ ràng!

Chủ yếu chính là hai tiểu cô nương còn là đối đầu!

Rốt cục hắn đã biết tại sao khi đó Thành Giao lại chú ý vòng tay trân châu như vậy.

Xuân yến, ở thời đại Chiến quốc bên trong vương thất hẳn là một yến hội thật lớn, bởi vì người cổ đại chu sý chính là "một năm mới bắt đầu từ mùa xuân", mùa xuân là mùa có hi vọng, nhất là ở thời kỳ cuối Chiến quốc thứ gì đều thật nguyên thủy, động một chút lại đánh giặc, nông canh đồng dạng rất trọng yếu, bởi vì không cày cấy tốt mùa xuân, như vậy mùa thu đừng nghĩ thu hoạch lương thực!

Thời đại này năng lực sản xuất thật sự quá thấp!

Người tham dự xuân yến hẳn đều là quyền cao chức trọng, kể cả Lữ Bất Vi, nhưng vì sao vòng tay trân châu lại rơi vào trong tay Vương Kiều phu nhân đây?

Điều này làm Lý Quý Dương thật tò mò.

Vì thế hắn liền hỏi:

- Vòng tay trân châu thật khó gặp, nhưng so sánh với bộ trang sức trân châu của nghĩa mẫu vẫn còn kém một chút a.

- Nghe nói vòng tay kia là một thương nhân bán cho Thành Giao công tử!

Nhắc tới chuyện này Cao chiêm sự liền tức giận:

- May mắn có thiếu gia cấp vài bộ trang sức trân châu, hôm trước phu nhân đeo bộ tốt nhất đi ra ngoài, mới không đánh mất thân phận!

Nếu bị Vương Kiều phu nhân đè lại nổi bật, trong cung còn không biết có bao nhiêu người khinh thường Triệu Cơ phu nhân đâu!

Nhưng sau xuân yến hôm trước, trong hậu cung có không ít nữ nhân đều tụ tập xung quanh Triệu Cơ phu nhân, ngay cả quốc chủ cũng thật ưa thích bộ trang sức trân châu của Triệu Cơ phu nhân.

Nghe nói buổi tối quốc chủ còn đi tẩm điện của Triệu Cơ phu nhân, Triệu Cơ còn cho quốc chủ nhìn xem một ít trang sức trân châu khác.

- Quốc chủ có thể có bất mãn gì với đồ vật của Triệu Cơ phu nhân hay không?

Lý Quý Dương nói:

- Dù sao cũng là người ngoài tặng..

Một nam nhân, nữ nhân của mình mang theo trang sức không phải do mình tặng, điểm này có chút không tốt a!

- Không sợ!

Cao chiêm sự khoát tay:

- Lần này ta tới cũng là ý tứ của phu nhân, để cho ta nói cho ngài, hết thảy sẽ xử lý tốt, ngài đừng lo lắng!

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Triệu Cơ nhìn như nhu nhược, trên thực tế một nữ nhân sau khi chồng chết lại làm cho một đứa con mười hai tuổi đăng cơ làm quốc chủ, làm cho gian phu hư hư thực thực Lữ Bất Vi phụ tá đứa con tới trưởng thành, hẳn là có điểm tâm cơ lòng dạ.

- Lần này lại đây chính là vì chuyện này, dù sao vài thứ kia là ngài dâng lên, phu nhân cùng ngài kết nghĩa, một tầng quan hệ này quốc chủ cũng đã sớm biết.

Cao chiêm sự hưng trí bừng bừng, không nghĩ tới lần này kết nghĩa thật đáng giá!

Lý Quý Dương đem chuyện bán vòng tay trân châu nói cho hắn nghe một chút, dù sao trong này còn liên quan tới Lữ Bất Vi, nhưng hắn thật không rõ vì sao Lữ Bất Vi không giúp đỡ Triệu Cơ cùng Doanh Chính, lại đi giúp Vương Kiều cùng Thành Giao?

- Còn có loại chuyện này?

Ánh mắt Cao chiêm sự trầm xuống:

- Ta phải đi về nói cho Triệu Cơ phu nhân một tiếng.

Trước kia Lữ tướng bang cũng đứng bên Triệu Cơ phu nhân cùng trưởng công tử, vì sao lần này ngược lại giúp Vương Kiều phu nhân cùng Thành Giao công tử?

Đây là một chuyện lớn!

- Ta có nhiều thứ mang về cấp cho nghĩa mẫu bọn họ, làm cho họ cứ việc hào phóng dùng, trong nhà mấy thứ này còn nhiều mà!

Lý Quý Dương cho năm trăm kim, còn một chút vàng bạc châu báu:

- Hai mươi vòng tay trân châu, cứ việc cấp cho nghĩa mẫu, lưu trữ dùng thưởng người, cung tỳ vũ cơ trong cung chẳng hạn, cứ việc thưởng!

- Vậy cảm ơn thiếu gia thưởng!

Cao chiêm sự vừa nghe liền vui vẻ.

Vương Kiều phu nhân quý trọng vòng tay trân châu, Thành Giao công tử bỏ số tiền lớn cầu mua trang sức trân bảo, bị Triệu Cơ phu nhân lấy ra tùy tay ban cho người hầu bên cạnh, vẽ mặt thật sự là độc ác!

Cao chiêm sự mang theo một đống đồ vật quay về Hàm Dương thành, lập tức vào cung cầu kiến.

Tháng ba trôi qua, xuân về trên đất nước, giống như trong vòng một đêm liền ấm lên, nếu giường sưởi hơi nóng một chút ngày hôm sau miệng đắng lưỡi khô, thế cho nên mỗi ngày đợi chạng vạng mới đốt lửa một chút, ban ngày để mát lạnh như thế.

Trong nhà gà vịt ngỗng bắt đầu đẻ trứng, heo cũng sinh con, Lý Phúc bắt đầu chính mình sờ soạng tiêu heo, Lý Quý Dương chỉ có thể chỉ huy, động miệng, lúc hắn làm khảo cổ cũng từng gặp qua nhưng không quá am hiểu, nhưng ở người cổ đại xem ra tri thức cũng thật không thể tưởng tượng.

Ban ngày Lý Quý Dương nhàn rỗi vô sự liền đem dụng cụ làm ruộng đều thay đổi một chút, tỷ như là lê dùng cày ruộng.

Cuối thời kỳ Tây Chu tới thời kỳ Xuân Thu xuất hiện thiết lê, tuy rằng chất lượng thật kém cỏi nhưng cũng là có thiết lê.

Mà thời kỳ Tây Hán cũng xuất hiện trực viên lê, chỉ có đầu lê cùng tay vịn.

Hiện tại trong nhà dùng lê là tương tự trực viên lê, Lý Quý Dương trực tiếp nhảy vọt qua trực viên lê, khúc viên lê, trực tiếp biến thành trang bị tiếp cận hiện đại hóa thiết hoa lâu xe, theo cày ruộng cho tới vùi lấp đều một lần hoàn thành!

Lê đơn độc cũng biến thành ba tầng thiết hoa lê, vì thế tiêu một trăm kim mua quặng sắt thạch quay về nhà tự mình làm ra tới!

Tham gia chế tạo chính là Lý Lâm cùng Lý Sâm, hai người thợ mộc làm việc giỏi, kiểu lê mới này ngoại trừ đầu dùng thiết còn lại đều dùng gỗ làm thành.

Lúc lão quản gia chứng kiến vật này, khiếp sợ nói không nên lời!

- Sau này trong nhà dùng nó làm ruộng, rất nhanh, như vậy mọi người cũng có thời gian bồi vợ con của mình.

Lý Quý Dương vỗ vỗ tay cười nói.

Hắn không phải chuyên nghiệp, chỉ là học tốt lịch sử, khảo cổ sao, người nào làm khảo cổ mà không học tốt lịch sử?

Chỉ là tìm một chút tri thức trong tư liệu lịch sử sau đó thực hành, ít nhiều có hai thợ mộc thiên tài bên người, hai người này mặc dù là người cổ đại, nhưng lại có sự thông minh cùng ý nghĩ chuyên nghiệp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện