Bách Đồ thấy Lương Tỳ, rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Không có gì, em…thấy dì Giang thống khổ, có chút không đành.”

Lương Tỳ biết cảm tình giữa cậu và Giang Thư Lan vô cùng tốt, cũng có thể hiểu được tâm tình cậu, bất quá vẫn có chút bận tâm: “Em vừa rồi sắc mặt kém quá, làm anh sợ nhảy dựng, có phải em có chỗ nào không thoải mái không?”

Thần sắc Bách Đồ đã khôi phục như bình thường, cười nói: “Anh thấy em có chỗ nào không thoải mái?”

Lương Tỳ cũng cười theo, sáp tới ôm một cái lại hôn một cái, cười hì hì nói: “Em nhớ anh đúng không? Anh cũng nhớ em, cả đêm hôm qua không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh em ở nhà một mình, thiếu chút nữa đã khóc.”

Bách Đồ im lặng nói: “Em ở nhà, khóc cái gì?”

Lương Tỳ vô cùng ủy khuất, nói: “Thì thấy anh công việc khổ sở, em nhớ anh muốn khóc.”

Khóe môi Bách Đồ giật giật, lại không nói ra lời.

Lương Tỳ chưa quay《 Ba ba? Ba ba!》lần thứ hai, Bách Đồ đã bắt đầu nhận phim mới, bất quá lần này không phải là diễn viên chính, là khách mời vai phản diện, phần diễn không nhiều lắm, cũng không cần rời thành phố để quay, buổi tối còn có thể trở về nhà.

Lương Tỳ rất vui vẻ, anh cảm thấy tuy Bách Đồ không nói ra, nhưng nhận bộ phim này chắc chắn là do không nỡ cách anh quá xa.

Nam chính bộ phim này lúc tuyên truyền tác phẩm trước từng tham gia làm khách mời của show《 Running Star 》, cũng xem như có giao tình với Lương Tỳ. Ngày thứ ba Bách Đồ vào đoàn phim, Lương Tỳ giả bộ như tiện đường, mua đồ uống rẽ sang thăm.

Diễn viên kia có chút thụ sủng nhược kinh, còn tưởng rằng mình đang êm đẹp sao lại được vị thiếu gia này coi trọng, cho tới khi thấy Lương Tỳ như bôi thuốc cao dán lên người Bách Đồ mới bừng tỉnh đại ngộ, cầm đồ uống im lặng đi ra.

Bộ phim này thể loại cổ trang, Bách Đồ từ sáng phải đeo tóc giả đến tối mới tháo ra, trang phục cũng là tầng tầng lớp lớp, dưới thời tiết hiện nay trần truồng còn thấy nóng muốn chết chứ đừng nói tới mặc thành như vậy.

Lương Tỳ sờ lưng của cậu, áo gần như ướt đẫm, cực kỳ đau lòng, nói: “Sớm biết như vậy đừng nhận bộ phim này, chất lượng tóc giả quá tệ, vừa cứng vừa thô, cổ em bị cọ đỏ hết rồi, đoàn phim nát này sao lại keo kiệt như vậy?”

Nói thì nói như thế, chỉ là khi tới đây Lương Tỳ phải lôi kéo làm quen người trong đoàn phim, sau khi quen biết liền không biết xấu hổ lui tới mãi.

Da mặt Bách Đồ không dày như Lương Tỳ, trước mặt đoàn phim cũng không có xà nẹo với anh, chỉ quy củ nghiêm trang nói chuyện với anh.

Đến khi bắt đầu quay, Lương Tỳ mới không cam lòng đứng ở bên cạnh nhìn.

Một lát sau, anh thấy Chu Niệm Sâm từ bên cạnh đi vào, lại không nhìn sang phía quay phim, hẳn là tới vì việc khác, cùng nhà chế tác đi ra phía sau.

“Tiểu Phạm.” Lương Tỳ quay đầu nhìn có chút hả hê hỏi, “Tên kia bị sao vậy? Chảy máu rồi?”

Phạm Tiểu Vũ hạ giọng nói: “Anh ta gần đây cứ thỉnh thoảng lại bị thương… Hình như kết giao phải một nhân vật tính tình kém.”

Lương Tỳ cảm khái nói: “Người nào có lực như vậy? Quả thực là đại khoái nhân tâm.”

Còn không tới vài ngày, anh đã biết này nhân vật mới đó là ai.

Chiều thứ ba quay xong 《 Ba ba? Ba ba! 》lần thứ hai, Lương Tỳ thu dọn đồ đạc, thấy Dương Dương vẫn ngồi ở đó không đi, đi qua hỏi bé xảy ra chuyện gì, bé nói bên tổ biên đạo đang họp, cha của bé hiện tại không lo cho bé được.

Bởi vì Bách Đồ về nhà cũng đã khuya, Lương Tỳ cũng không cần vội vã trở về như trước, anh và Dương Dương quay với nhau hai lần, cũng rất thích đứa bé này này, dù sao cũng không có chuyện gì làm, liền dẫn bé ra ngoài cách đài truyền hình không xa đi ăn Haagen-Dazs.

Đi ra ngoài thì gặp được hai phóng viên, Lương Tỳ bế Dương Dương thoải mái cho bọn họ chụp mấy tấm, cuối tuần này chương trình mới bắt đầu phát sóng, hiện tại lên xem như tuyên truyền.

Dẫn đứa nhỏ đi ra khỏi Haagen-Dazs, Lương Tỳ xa xa nhìn thấy tiệm cơm đối diện, có một chiếc Porche nhìn rất quen mắt ngừng lại, xa xa nhìn không rõ biển số xe, nhưng có vẻ như là xe Vương Siêu.

Anh đang nghĩ tiểu tử kia chắc sẽ không ăm cơm sớm như vậy chứ, thì nhìn thấy Vương Siêu từ trên xe bước xuống, đeo kính râm, ăn mặc đơn giản.

Trong xe dường như còn có người, Vương Siêu vịn cửa xe nói gì đó với người bên tron, dường như rất giận giữ, không đầy một lát, cửa ghế phó lại bước xuống một người.

Lương Tỳ: “!!!”

Anh dạo này không gặp nhiều người, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà khắc sâu ấn tượng, nói khó nghe một chút, chính là tên này có hóa thành tro anh cũng nhận ra — Người đại diện của vợ anh, Chu Niệm Sâm.

Vương Siêu sập cửa xe, thò tay kéo Chu Niệm Sâm, bị Chu không lưu tình chút nào hất ra, hắn đen mặt hùng hổ mắng mấy câu.

Tuy ở chung không tính là hòa hợp, nhưng tại sao anh lại có cảm giác hai người này giống như là…người yêu.

Lương Tỳ hoàn toàn ngổn ngang trong gió, hai người không liên quan tới nhau, sao lại đi cùng nhau? Hơn nữa anh nhớ rõ ràng, tiểu ngựa giống Vương Siêu là thẳng nam a thẳng nam!

Bộ phim Bách Đồ quay lần này vô cùng bận rộn, luôn đi sớm về trễ, Lương Tỳ cũng không thể đi theo cả ngày, ngoại trừ thứ hai thứ ba anh quay chương trình, mấy ngày còn lại thì hầu hạ hai gâu gâu, rãnh rỗi đến mức lông dài ra.

Ngày hôm sau đợi Bách Đồ ra ngoài lúc 7:30, anh liền chạy sang chỗ Vương Siêu.

Vương Siêu đương nhiên không dậy nổi, Lương Tỳ ấn chuông cả buổi hắn mới ở trần, đầu tóc lộn xộn đi ra mở cửa, càng ly kỳ chính là trên mặt hắn còn dán băng cá nhân, nhìn thấy là Lương T, kinh ngạc nói: “Ca? Ây cha? Giờ là 8 giờ sáng chứ không phải 8 giờ tối? Anh tới làm gì vậy?”

Lương Tỳ đẩy cửa đi vào, trong nhà trái lại không có ai, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trên vai và lưng Vương Siêu có mấy vết máu mới, chắc chắc là bị cào, không cần dùng đầu cũng biết hôm qua hắn đã làm chuyện tốt gì.

Vương Siêu vẫn chưa tỉnh, híp mắt đem một đống tạp chí trên sô pha dạt qua một bên, nói: “Ngồi đi, trong tủ lạnh có đồ uống, muốn uống gì anh cứ lấy.”

Lương Tỳ lấy một lon nước ngọt trong tủ lạnh ra, quay đầu đã không thấy tăm hơi Vương Siêu, anh đi đến cửa phòng ngủ, quả nhiên trông thấy Vương Siêu đang nằm sấp tiếp tục ngủ khò khè trên giường.

Phòng ngủ so với phòng khách càng loạn hơn, drap giường chăn mền lộn xộn bị Vương Siêu quấn lại ngủ đè phía trên, áo thì cuốn thành một cục vứt trên mặt thảm, đầu giường trên bàn dưới đất trong giỏ rác đầy khăn giấy cùng ba con sói, trên bàn có một cái, trong sọt rác hình như có hai cái.

Vương Siêu ngủ say, bị Lương Tỳ phá, mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Lương Tỳ, hỏi: “Tiểu Siêu, chú chịch Chu Niệm Sâm?”

Vương Siêu lập tức tỉnh táo, giật bắn mình ngồi dậy, cà lăm nói: “Em… Ca… Anh… Không phải…”

Lương Tỳ: “…”

Anh vốn không chắc chắn, giờ thì hay rồi, Chu Niệm Sâm kết giao người mới có tính tình kém nên luôn bị đánh, còn đối tượng Vương Siêu kết giao thì không chịu nghe lời luôn thiếu đòn.

Vương Siêu cũng không biết có nguyên nhân khác, mặt nghẹn tới mức đỏ bừng, một lát sau mới có thể nói chuyện lưu loát: “Ca, không phải em cố ý chịch người đại diện của chị dâu.”

Tâm tình Lương Tỳ hết sức phức tạp, nói: “Đừng giải thích không có tác dụng đâu, hai người sao lại cấu kết với nhau?”

Vương Siêu cúi thấp đầu, hắn đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ địch ta, còn xấu hổ ho khan hai tiếng nói: “Em, cái kia… Có một lần em tới tìm anh, đúng lúc gặp hắn, em không có lái xe, hắn nói tiện đường tiễn em một đoạn, em nghĩ là người đại diện của chị dâu, cũng xem như người một nhà chúng ta, ai ngờ con mẹ nó lại là tên tiện nhân, đi được nửa đường lại dám đùa giỡn em, em liền đánh hắn một trận, về sau cũng không biết nhất thời hồ đồ như thế nào….”

Lương Tỳ không tin: “Vậy là xong? Chú chịch hắn thoải mái không?”

“Em thì rất thoải mái đấy, còn hắn ngược lại rất thảm, chảy máu…” Vương Siêu bày ra bộ dáng chăm chú nhớ lại, thấy ánh mắt Lương Tỳ, vội rụt cổ, trung thực nói, “Em thuận tay chụp mấy tấm hình, trở về nghĩ lại cảm giác cũng khá tốt, nên gọi hắn tới thử lại một lần, em chưa từng chịch đàn ông, không nghĩ tới rất thú vị, về sau không có chuyện gì thì gọi hắn tới.”

Cảnh tượng đó quá đẹp Lương Tỳ không dám tưởng tượng, nhịn cười nói: “Hắn cam tâm tình nguyện bị em chịch?”

Giọng Vương Siêu thoáng cao lên: “Đúng vậy, vốn cũng không phải là việc gì quá đáng, vậy mà mỗi lần hắn đều giả bộ trinh tiết, một chút cũng không nghe lời, phải đánh một trận mới nghe. Anh xem mặt của em, đêm qua còn dám đánh trả, đúng là thiếu nợ, chỉ cần thao hắn thêm vài lần liền trung thực.”

Lương Tỳ thiếu chút nữa ôm bụng cười như điên, đối phó với loại cặn bã như Chu Niệm Sâm, nên để cho Vương Siêu cặn bã trong cặn bã giày vò hắn đến chết là được.

Vương Siêu từ lúc bắt đầu ‘mọc tóc’ đã là ngựa giống chạy nước rút, bây giờ Chu Niệm Sâm rơi vào trong tay hắn xem như vô cùng thảm bại.

Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới, sát khí Vương Siêu lại lớn như vậy!

Anh cũng không có vạch trần chuyện giữa Chu Niệm Sâm và Bách Đồ trước kia, dù sao chiếu theo tính cách Vương Siêu, chờ cảm giác mới lạ của hắn qua đi là xong. Anh ngược lại có chút mong cảm giác mới lạ của Vương Siêu tốt nhất kéo dài lâu hơn một chút.

Vương Siêu bị anh quấy nhiễu một trận cũng không ngủ được nữa, hai người đi chơi bowling, chơi cho tới trưa ăn cơm xong mới chia tay nhau, Lương Tỳ lại rẻ sang studio tìm vợ.

Kết quả khi anh đến nơi thì không thấy Bách Đồ, được người trong đoàn phim sắc mặt cổ quái nói, Bách Đồ ngày thứ hai đã quay xong rồi.

Lương Tỳ không hiểu ra sao rời khỏi studio, thứ hai đã quay xong, vậy hai ngày nay Bách Đồ còn đi sớm về trễ làm gì?

Anh gọi điện cho Bách Đồ, nói: “Alo, vợ…”

“Em đang quay phim.” Bách Đồ nói, “Lát nữa gọi cho anh.”

Lương Tỳ: “…”

Anh trở về nhà, đứng ngồi không yên đợi đến tối, Bách Đồ cuối cùng cũng trở về, nhìn sắc mặt cậu rất mệt mỏi, nói gần nói xa cũng chỉ nói bởi vì quay phim, căn bản không nói thật.

Lương Tỳ không dám vạch trần cậu, cũng không biết làm gì, trong lòng lại bồn chồn không yên, Bách Đồ rốt cục gạt anh đi làm chuyện gì?

Ban đêm hầu như không khác ngày thường, hai người trước khi ngủ vuốt ve an ủi một lúc rồi mới tắt đèn ngủ.

Lương Tỳ lại ngủ không được.

Bách Đồ sẽ không làm gì chuyện xấu, cũng sẽ không lén anh cõng trộm đàn ông, nếu không nói, nhất định là đang làm chuyện gì không muốn bị anh biết, nhưng hai người bọn họ đã tốt như vậy, có chuyện gì mà không thể nói cho anh biết sao?

Anh cảm giác mình nhất định là người Bách Đồ tin tưởng nhất, nếu như chuyện này Bách Đồ không nói với anh, thì chắc chắn sẽ không nói.

Rốt cục là có chuyện thần bí gì?

Cậu nhẹ trở mình, Bách Đồ ngủ say đưa lưng về phía anh, ánh trăng xuyên qua bức màn mỏng chiếu lên gương mặt Bách Đồ, như một khối bạch ngọc tinh tế.

Lương Tỳ xuất thần nhìn thật lâu thật lâu, chậm rãi nhắm mắt lại, tuy lo lắng, nhưng anh cảm thấy Bách Đồ là người có chừng mực, nếu như là chuyện có thể nói cho anh biết, nhất định cậu sẽ nói.

Không đầy một lát, anh bị âm thanh nhỏ vụn làm cho bừng tỉnh. Mới đầu anh còn tưởng rằng Bách Đồ nói mớ, còn cảm thấy có chút buồn cười, vợ lớn như vậy mà còn nói mớ, ai nha thật đáng yêu… Nhưng rất nhanh anh liền phát hiện không đúng lắm, trên mặt và cổ của Bách Đồ toàn là mồ hôi lạnh, thanh âm anh tưởng chừng là nói mớ chính là hai hàm răng đang va vào nhau rung kịch liệt.

“Bách Đồ, Bách Đồ.” Lương Tỳ vội gọi cậu, “Tỉnh tỉnh, em làm sao vậy?”

Bách Đồ đột ngột mở mắt, đồng tử nửa ngày vẫn không tìm thấy tiêu cự.

Lương Tỳ ở sau lưng cậu vỗ vỗ tựa như dỗ trẻ con, nói khẽ: “Em mơ thấy cái gì?”

Bách Đồ nghiêng nghiêng mặt, dường như bây giờ mới nhìn thấy anh: “… Lương Tỳ?”

Lương Tỳ lên tiếng: “Ở đây.”

Bách Đồ đột ngột nhào đầu về phía trước ôm lấy anh, cánh tay cậu ghìm bả vai anh có chút đau.

“Làm sao vậy?” Lương Tỳ kinh ngạc, cũng nhanh chóng ôm cậu lại, nói, “Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây, em rốt cuộc mơ thấy cái gì? Sợ thành như vậy?”

Bách Đồ không nói chuyện, chỉ đem mặt chôn ở trên vai anh, liều chết ôm siết anh.

Lương Tỳ cảm thấy trên vai một mảnh nóng ướt, trong lòng căng thẳng, vội la lên: “Em rốt cuộc làm sao vậy?”

Bách Đồ nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ôm em ngủ, đừng buông em ra.”

Lương Tỳ cảm giác cậu không muốn nói, cũng không kiên trì gặng hỏi, nỗi băn khoăn trong đầu càng lớn, Bách Đồ nhất định là đã gặp chuyện gì rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện