《 Mật chiến 》khởi chiếu đầu tiên ở Bắc Kinh, Lương Tỳ chủ động chạy tới làm khách mời, còn cố ý mặc âu phục cùng nhãn hiệu với Bách Đồ nhưng khác màu, từ xa nhìn lại hai người giống như một đôi.

Một nam chính khác trong phim là Hứa Gia Huy lúc ở Hong Kong đã gặp được Lương Tỳ đi cùng Bách Đồ, đã sớm đoán được quan hệ của hai người họ, đạo diễn Lâm Nghiệp thì tới bây giờ mới hiểu tại sao lúc ấy bỗng nhiên có một lão đại ra mặt bảo kê cho Bách Đồ.

Bách Đồ từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết Lương Tỳ đã làm gì, Lương Tỳ cũng không định nói ra, anh muốn lặng lẽ giúp Bách Đồ xử lý hết thảy, cảm giác này quả thật rất tốt.

Phim được chiếu được một tuần, đã đột phá 700.000 tệ giá bán phòng vé, nếu cứ theo chiều hướng này, phá trăm triệu nhất định không thành vấn đề. Phim hợp tác mà có được danh tiếng và đột phá giá bán phòng vé như vậy, đã là thành tích phi thường tốt.

Cùng lúc đó, show giải trí thực tế mới nhất của Lương Tỳ là《 Ba ba? Ba ba! 》 cũng đã quay xong toàn bộ, phát sóng trên TV cũng chỉ còn 2 tập cuối, ratting liên tục tăng dần, năm bạn nhỏ cũng đã được rất nhiều nhãn hàng tìm tới tận cửa, trong đó bé Đới Dương Dương của Lương Tỳ bởi vì ngốc manh ngoan ngoãn lại được yêu thích nhiều nhất.

Mà kể cả Lương Tỳ một trong năm nam nghệ sĩ lại càng trở thành người Hot nhất, được rất nhiều quảng cáo ưu ái tìm đến. Đặc biệt là hai show giải trí Lương Tỳ tham gia trong một năm nay đều đạt được thành công cực lớn, hoàn toàn trở thành lão đại show giải trí ở đại lục. 《 Running Star 》mùa 2 lại bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị, các đài truyền hình khác làm show thực tế cũng nhao nhao đặt Lương Tỳ vào danh sách ưu tiên hợp tác trước.

Trong bầu không khí vui vẻ đó… Sinh nhật 30 tuổi của Lương Tỳ đã đến.

“Cái này thì sao? So với cái vừa rồi chững chạc hơn không?” Bách Đồ cầm một cái áo sơ mi ướm trước người, ánh mắt có phần tha thiết nhìn Lương Tỳ.

Lương Tỳ một tay chống đầu nằm trên giường, gật đầu nói: “Đẹp, ai nha, cái nào cũng được, dù sao em mặc cái gì nhìn cũng đẹp.”

Bách Đồ đem áo sơ mi treo lại lên móc, tiếp tục chọn cái khác, vừa chọn vừa nói: “Lần đầu tiên gặp ba mẹ anh, em cảm thấy nên ăn mặc chỉnh chu một chút, em từng gặp mẹ anh mấy lần, cảm thấy người rất nghiêm nghị, chắc chắn cũng đối việc ăn mặc rất có quy củ.”

Lương Tỳ nhếch miệng cười: “Đó là do tính chất công việc thôi, kỳ thật mẹ rất thích theo trào lưu, trong tủ toàn là quần áo trẻ trung, lúc không làm việc ăn diện chẳng khác gì mấy cô gái đứng tuổi chưa chồng… Cái kia đi, đúng đúng, cái đó đó, em mặc cái đó nhìn rất đẹp trai.”

Bách Đồ xoay người nhìn gương cởi áo, đem cái áo Lương Tỳ nói mặc lên người, nhìn trái nhìn phải, khó xác định nói: “Em cảm thấy không có vừa như cái lúc nãy.”

Lương Tỳ từ trên giường đứng dậy đi đến trước gương, vòng lấy eo Bách Đồ, làm nũng cọ cọ, nói: “Vợ dù xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, huống chi em còn đẹp trai như vậy, sợ cái gì nha.”

Bách Đồ không để ý tới anh, vẫn nhìn gương chăm chăm.

“Được rồi.” Lương Tỳ khuyên cậu, “Đừng lo lắng như vậy, từ tối hôm qua em đã lăn qua lăn lại không ngủ được, ba mẹ anh rất dễ tính, lại không ăn thịt em, có ăn cũng là anh ăn em… Nghe lời, thay đồ đi, trưa nay còn đi ăn tiệc, cơm nước xong xuôi trở về thử tiếp.”

Lịch trình hôm nay full hết, giữa trưa thì mời bạn bè của anh đến mừng sinh nhật, buổi tối anh lại dẫn vợ về nhà gặp ba mẹ.

Bách Đồ và gặp bạn bè Lương Tỳ mấy mặt lần, mỗi lần được gọi là chị dâu đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, về sau Lương Tỳ bí mật nói với bọn họ sau này ở trước mặt cậu đừng gọi như vậy nữa, mọi người mới sửa lại gọi tên Bách Đồ, chỉ có Vương Siêu vẫn tiện hề hề gọi như vậy.

Ngày hôm qua lúc Lương Tỳ gọi điện hẹn thời gian và địa điểm với hắn, đúng lúc Tomas ở bên cạnh, Lương Tỳ rất chào đón thanh niên này, liền nói hắn cứ dẫn Tomas đi cùng.

Bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, Lương Tỳ hôm nay không dám uống nhiều, sợ làm lỡ chính sự tối nay. Bách Đồ mỗi lần tụ họp đều không nói nhiều, Lương Tỳ nghiêng người nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng cậu, giọng nói và ánh mắt gần như muốn chảy ra nước, hai người ngồi ở nơi này mà giống như hoàn toàn tách biệt thế giới với những người khác.

Mọi người đã quen nên cũng không kinh sợ, chỉ có Tomas là lần đầu tiên nhìn thấy hai người show ân ái, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đúng lúc Vương Siêu đứng lên đi toilet, hắn cũng đi ra theo.

Vừa đi ra ngoài đến góc hành lang thì gặp phải một nam một nữ đang thân mật đi tới trước mặt.

Vương Siêu còn chưa kịp phản ứng, Tomas đã thay đổi sắc mặt, cô gái đó là bạn gái cũ của hắn Diêm Giai Giai, người được cô quàng tay đi cùng là một lão già hơn 40 tuổi bụng phệ.

Bọn Lương Tỳ ở trong phòng nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau ồn ào, có người ra ngoài xem, trở về nói: “Tiểu tử đi cùng Tiểu Siêu đang cãi nhau với một cô gái, Tiểu Siêu đi khuyên giải, hẳn là không có chuyện gì.”

Lại có người nói: “Tiểu tử kia không phải là người Tiểu Siêu để ý sao? Tụi bây lúc nãy có nhìn thấy không, Tiểu Siêu đối xử với người ta rất nhiệt tình nha.”

Người lúc nãy đi ra ngoài xem nói: “Không phải đâu, tôi nghe bọn họ cãi nhau hình như là vì cô gái này phá thai của tiểu tử đó.”

Bách Đồ chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi Lương Tỳ: “Cậu ấy với trợ lý họ Triệu của anh không phải là một đôi sao?”

Lương Tỳ đã sớm quên chuyện mình vứt cục ghèn này cho người ta, còn tỏ vẻ kinh ngạc nói: “A? Thật sao?”

Bách Đồ: “…”

Tomas không ngờ Diêm Giai Giai lại bắt đầu đi làm loại chuyện này, liền cự cãi với cô một hồi, bị Vương Siêu can ngăn kéo vào WC, hắn tức đến đầu óc choáng váng, dùng nước lạnh rửa mặt, miệng còn chửi tục một câu.

Lúc bọn họ bước vào, trong WC có một thanh niên trẻ đang đi tiểu, thấy hai người bọn họ như vậy liền nhanh chóng kéo khóa quần chạy đi, ngay cả tay cũng không thèm rửa.

Vương Siêu gãi gãi sau gáy, nói: “Dù gì cũng chia tay rồi, tức giận không đáng, anh đã sớm nói cô ta không có gì tốt, bảo em đừng để ý tới cô ta lại không nghe, em xem hiện tại chính thức thành gái điếm rồi.”

“Cô ấy trước kia không phải loại người như thế.” Tomas lau mặt, nói, “Lúc mới đến Bắc Kinh, hai chúng tôi đều không có tiền, phải ở tầng hầm ăn dưa muối, một tháng hai người cộng lại chỉ có 400 tệ… Con người sao có thể nói thay đổi là thay đổi?”

Hắn từng thật sự yêu Diêm Giai Giai, bây giờ nói những câu này chỉ để lòng nguôi ngoai được phần nào.

Vương Siêu không hiểu kiểu sinh hoạt như thế này làm sao mà vượt qua được, hắn cũng chưa từng yêu ai, nghe Tomas nói mà cảm thấy hoang đường vô cùng. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ trong gương của Tomas, lại cảm thấy loại chuyện này tuy hoang đường, nhưng ngẫm lại vẫn rất chua xót… Chủ yếu là Tomas chua xót.

Vấn đề là người ta đã không muốn theo mình nữa, thì còn có thể làm gì? Buổi chiều Bách Đồ lại phối quần áo cả buổi, sau đó lại cảm thấy mang quà theo ít quá thì không ổn, bèn nhân lúc Lương Tỳ ngủ trưa đi ra ngoài mua thêm một đống lễ vật.

Lương Tỳ tỉnh dậy, nhìn thấy trên bàn trà chất đầy túi đồ đủ hình đủ dạng, dở khóc dở cười nói: “Em cũng không phải đi an ủi người già neo đơn, mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

Bách Đồ: “…”

Cậu cũng không biết nên làm sao bây giờ, trưởng bối trước kia cậu từng quen biết cũng cũng chỉ có mình Giang Thư Lan và bác gái Lý lầu trên, dù ba mẹ Lương Tỳ chắc chắn cái gì cũng không thiếu, nhưng vấn đề là đi tay không thì rất không nên.

Lương Tỳ mở ra, nói: “Dù sao cũng mua rồi, đều mang đi hết đi, cái gì mà Đông trùng hạ thảo nhân sâm hai ta cũng đâu có ăn.”

Kết quả lúc hai người đi, băng ghế phía sau và cốp xe bị nhét đầy đồ.

Lương Tỳ mấy ngày hôm trước đã hẹn nói sinh nhật này anh sẽ dẫn Bách Đồ về, nói mẹ nhớ ở nhà đợi anh.

Đây là lần đầu tiên Bách Đồ gặp Lương Tư Uyển không phải vì công việc, hai chân lo đến mức đập vào nhau.

Lương Tỳ lớn lên rất giống mẹ Lương, tách ra thì không biết, nhưng lúc ngồi cùng một chỗ thì đích xác là mẹ con. Hơn nữa bà hiền lành vượt quá dự kiến của Bách Đồ, bộ dạng hoàn toàn khác với lúc làm việc, đối đãi với cậu cũng rất mềm mỏng, lúc nói chuyện luôn mỉm cười vừa đúng, không để cho Bách Đồ cảm thấy lạnh nhạt, nhưng cũng không quá phận thân mật, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Ba của Lương Tỳ là Tịch Thạch Lâm còn có một số việc chưa xử lý xong, Lương Tư Uyển cũng không đợi ông về ăn cơm, mời Bách Đồ đến nhập bàn, sai Lương Tỳ: “Con lên lầu đem một chai rượu của ba con xuống, mẹ hôm nay cũng uống một chút.”

Từ lúc bước vào cửa, Lương Tỳ một tấc cũng không rời Bách Đồ, tới bây giờ, anh thấy Bách Đồ cũng không còn quá khẩn trương như trước, mới yên lòng đạp chân chạy lên lầu.

Con trai vừa đi, biểu lộ Lương Tư Uyển nhạt thêm vài phần, Bách Đồ bị bà nhìn mà da đầu run lên, tay cũng không biết nên để ở đâu.

“Bách Đồ.” Lương Tư Uyển mở miệng nói, “Lương Tỳ là một đứa cố chấp, từ nhỏ thích cái gì, thì sẽ không thèm nhìn cái khác, bác cũng hết cách với nó. Bác chỉ hỏi con một vấn đề, con là định cùng đứa con chết tiệt thiếu tâm nhãn của bác đi hết cả đời? Hay chỉ là một hồi?”

Bách Đồ tim đập cực nhanh, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Bác gái, con cũng là một đứa cố chấp.”

Lương Tỳ cầm hai chai rượu đi xuống, lúc ở trên cầu thang thấy mẹ nhìn về phía Bách Đồ khẽ cười, anh quá hiểu mẹ mình, ngay lập tức mở cờ trong bụng, biết chắc mẹ mình đang rất hài lòng với người con dâu này.

Lúc ăn cơm, Lương Tư Uyển hỏi một chuyện: “Lương Tỳ, mẹ nghe mẹ Vương Cẩm nói, con tháng trước nhờ nó xử lý một chuyện, đang yên đang lành sao tự nhiên muốn thâm nhập vào hệ thống bệnh viện rồi?”

Lương Tỳ gắp rau cho Bách Đồ, nói liều: “Là người khác nhờ con a, con cuối cùng cũng có biết chuyện gì đâu.”

Bách Đồ nhớ mang máng Lương Tỳ đã từng nói anh hai Vương Siêu tên là Vương Cẩm, cậu cũng không biết mẹ con họ đang nói cái gì, mặt đang đỏ bừng vì Lương Tỳ ở trước mặt Lương Tư Uyển gắp rau cho mình, cũng ngại không ngẩng đầu lên, cúi đầu dùng cái miệng nhỏ ăn cơm.

Lương Tỳ nhìn mẹ nháy nháy mắt, ám chỉ bà đừng nói nữa.

Dương Phong dám ở sau lưng anh giở trò, chuyện này anh hoàn toàn không muốn Bách Đồ biết rõ, anh chỉ muốn cả đời này Bách Đồ không phải nghe thấy cái tên này, hoặc nhìn thấy gã bác sĩ mắt tam giác ghê tởm đó một lần nào nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện