Edit: Bunny Big
Vẻ mặt Bạch Thủy Lưu cũng trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng Thái úy nói: “Ta chủ trương Đại Ngụy thiên thu vạn đại… Nghiêu huynh, huynh không phải thánh nhân, sẽ luôn có thời điểm huynh đi quá xa, huynh tỉnh táo một chút, không cần lầm đường mà đi quá xa, khi muốn quay lại rất khó khăn!”
Nghiêu Mộ Dã trầm mặc thật lâu sau đó, ánh mắt nhìn vị bạn thân này từ từ trở nên phức tạp: “Còn nhớ rõ năm đó khi chúng ta chu du Phong hỏa đài, đã lập lời thề sao không?”
Bạch Thủy Lưu đương nhiên nhớ rõ, khi đó hắn chẳng qua chỉ mười bốn tuổi, lại đối với Nghiêu nhị thiếu Nghiêu gia lúc ấy đã bắt đầu kiến công lập nghiệp thật sự ngưỡng mộ. đang ở phố hoa phố xá sầm uất, đại sứ Bắc nhân xảy ra xung đột lời nói, vài người đều lấy khăn vải che mặt, đem đại sứ Bắc nhân ức hiếp Hán nữ đánh cho một trận, vốn là mấy người có cử chỉ nghĩa hiệp không hẹn mà gặp, cái gọi là không đánh không quen nhau, hai người kết nghĩa làm anh em, quãng thời gian đó, hắn thường xuyên trốn học, cùng khí phách Đại Ngụy này, tướng quân tuổi trẻ chính kiện danh tiếng cùng nhau chung chạ.
một lần thừa dịp sau rượu hắn thế nhưng đi theo Nghiêu Mộ Dã cùng vài tướng quân, một đường cưỡi ngựa tốc hành chạy băng băng tới vùng ngoại ô kinh thành, trên Phong hỏa đài bỏ hoang. Lúc ấy Nghiêu Mộ Dã nhìn cỏ mọc đầy trên đài cao hoang tàn, nhìn phương Bắc cất giọng nói: “Cuối cùng có một ngày, chiến tranh lại bùng lên, ta hùng phong Đại Ngụy phấn khởi, núi sông lại một lần nữa tráng lệ!”
Khi đó niên thiếu chính trực, đứng trên đài cao nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, nhiệt huyết không ngừng thiêu đốt Bạch Thủy Lưu, chỉ lần lượt cao giọng hò hét cùng Nghiêu Mộ Dã, làm chấn động từng đàn chim đang nghỉ ngơi…
Bây giờ nhớ lại, thật là tuổi trẻ ngông cuồng, chưa từng trãi qua sóng gió…
Nghĩ vậy Bạch Thủy Lưu hơi hơi thở dài: “Khi đó ta chẳng qua chỉ là một học trò trong giám học, mà huynh chẳng qua chỉ là tướng quân Trấn Bắc thống lĩnh vạn người, trên vai không có gánh nặng, đương nhiên có thể tùy theo lòng mình mặc sức tưởng tượng, khí phách gan dạ, nhưng hiện giờ ta và huynh đều là trọng thần trong triều, trên vai gánh vác không riêng gì lời hứa hùng hồn năm đó, còn có xã tắc ngàn vạn dân chúng Đại Ngụy!”
Tâm Nghiêu Mộ Dã từ từ lạnh đi.
Nếu nói bạn tốt tranh đoạt nữ nhân cùng mình, chỉ cần hai người tìm nơi không người, vung nắm đấm đánh nhau một trận là xong. Nhưng chính kiến không gặp nhau thế này, rời bỏ chí hướng trước đây, lập tức không còn khả năng bình yên uống rượu.
Nghiêu Mộ Dã yên lặng nhìn bạn tốt nhiều năm của mình, nói: “Khanh chìm đắm quan trường, học được một thân bản lĩnh lèo lái, bây giờ xem ra, giữa ta và ngươi, ngược lại ta có vẻ trẻ người non dạ, trầm mê mộng cũ không tự thoát ra được…”
Bạch Thủy Lưu lắc lắc đầu: “Nghiêu huynh, huynh chẳng qua chỉ là quá cố chấp, không chịu nhìn thẳng hiện thực trong triều…”
“Tiễn khách!” Nghiêu Mộ Dã không hề nhìn hắn, bỗng quát lên.
Bạch Thủy Lưu bị Nghiêu Mộ Dã hạ lệnh đuổi khách, ngược lại không hoảng hốt, thánh mệnh làm khó, hiện tại dân và vua trong triều đều đã đạt được nhận thức chung, ngay cả Nghiêu gia thanh thế tận trời, nhưng bên trong Nghiêu gia cũng có người hết sức không tán thành Nghiêu Mộ Dã hắn, lại há chi một người như Bạch Thủy Lưu hắn? Vì thế hắn chỉ hướng Nghiêu Mộ Dã ôm quyền, liền từ biệt rời đi.
Nghiêu Mộ Dã Đại Ngụy, tuyệt không có lời nào thuyết phục đả động, chỉ có dùng quyền thiết thực sự mới có thể hung hăng đập vào cái ngông cuồng tự cao tự đại trên người nam nhân này, làm cho hắn nhận rõ cực kỳ hiếu chiến sẽ là kết cục thê thảm như thế nào, mới có thể để cho bên trong thế gia vung cánh tay hô lên, vạn người hưởng ứng nam tử cao ngạo hạ thấp đầu!
Thời điểm Bạch Thủy Lưu xoay người, trên mặt cúi thấp cười châm biếm, mang theo lạnh lẽo nói không nên lời, rời đi thật nhanh.
Nghiêu Mộ Dã ngồi một mình trong trường, mày rậm kéo căng, nhìn sa bàn trước mắt, những lớp người trong triều đình đương nhiên sẽ không hiểu được chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cuộc chiến trước mắt tuy rằng vô cùng sốt ruột, nhưng chịu đựng được cửa ải khó khăn này sau đó liền có thể đổi được an ổn lâu dài ở biên quan Đại Ngụy.
Bầy sói phương Bắc luôn muốn ăn thịt, nếu không đánh một lần cho cái đám ác lang này thoi thóp, không bao giờ có thể xâm chiếm Trung Nguyên, đến khi bầy sói này tập kết một lần nữa, thẳng thắn mà nói trên cái triều đình Đại Ngụy này, nhóm thần tử có khả năng muốn bảo vệ cái gì kiếp này thiên thu ngăn chặn Bắc lang xâm lấn lần nữa, năm đó cửu ngũ chí tôn trở thành tù nhân nỗi nhục của đất nước chẳng lẽ muốn trình diễn lại lần nữa sao?
Tạm thời hắn ra khỏi quân trướng, nơi xa đèn đóm leo lét, ngọn đèn của đội quân tiền đồn, lại vượt qua một ngọn núi, đó là Viễn sơn nơi cố quốc, từ khi hắn còn niên thiếu đã học được bên trong quyển sách, trong núi sâu kia toàn là trân dược kỳ thú, là nơi đế vương khai quốc của Đại Ngụy dẫn dắt quần thần cưỡi ngựa săn bắn…
hiện tại không biết hoàng thượng bí mật phái sứ đi nghị hòa, có phải đã vượt qua núi no trùng điệp hay không, chuẩn bị lại nuốt giận dùng vàng bạc đổi lấy cái gọi là hòa bình tạm thời.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy bực mình đến không thể nán lại trong quân doanh. Vì thế liền mang theo hộ vệ tùy tùng, cưỡi lên tuấn mã một đường rời khỏi quân doanh, thẳng hướng chinh quan mà đi.
Buổi đêm ở Bắc địa, không khí lạnh bức người, cưỡi ngựa nhanh lượn một vòng như thế, toàn thân đều là không khí lạnh ẩm ướt. Lúc xuống ngựa, áo choàng cởi ra cũng ướt sũng nước, lạnh băng mà áp vào người, rất không thoải mái. Thị vệ gác cửa vừa thấy là Thái úy, vội vàng dẫn ngựa hầu hạ Thái úy xuống ngựa, mở cửa viện ra.
Ban ngày Ngọc Châu nghe xong lời Bạch Thủy Lưu, đặc biệt câu cuối cùng kia làm cho trong lòng nàng rất rối rắm. Nhất thời không có tâm điêu khắc, bèn cầm quyển sách, dựa vào bên giường, xem để giết thời gian. Khi nghe tới trong viện có người, mới vừa nâng người ngồi dậy, còn chưa kịp mang giày bước xuống, người trong viện đã bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ.
Theo một tiếng cửa phòng mở ra, vén rèm bên trong lên, một luồng khí lạnh tràn theo vào. Ngọc Châu nhìn Thái úy bị ướt hơn nửa người, kinh ngạc nói: “Thời gian như vậy sao Thái úy vội vàng trở lại?”
Trong phòng ấm áp có chút thay đổi khuôn mặt lạnh cóng của Nghiêu Mộ Dã suốt đường đi, cởi áo choàng, ném lên bình phong, cũng cởi cổ áo, nói: “Có thức ăn không, gọi người bưng tới.”
Ngọc Châu từ trước đến nay luôn giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, vừa nghe ngữ khí trầm thấp kia của Nghiêu Mộ Dã, hoàn toàn không có cà lơ phất phơ trước mặt nàng giống như thường ngày, nhận thấy trong lòng Thái úy không được thoải mái, đi đến trong viện gọi Giác nhi, đem đồ ăn tối nay đến bếp hâm cho nóng rồi bưng lên.
Bởi vì Ngọc Châu không quá thích đồ ăn có dầu mỡ, bữa cơm tối này cũng cố gắng theo khẩu vị của nàng, chẳng qua chỉ là một chén gà thái hạt lựu xào với đậu nành, phối hợp với đậu hủ sữa tươi mà thôi. Chỉ là đậu hủ kia đã lạnh, sau khi lấy nước nóng mới chỉ hơi ấm một chút, vẫn chưa nóng hết, ăn vào miệng vẫn còn hơi lạnh.
Trong lòng Nghiêu Mộ Dã vốn là nghẹn một bụng hỏa khí, lại thêm miệng lưỡi chú trọng hưởng thụ tinh xảo, trước giờ kén chọn gay gắt, làm sao có thể chịu được bữa cơm cạnh đạm bạc này, sau khi ăn một miệng nguội lạnh, nhất thời liền đem một bụng lửa phát hỏa ở nơi này, đem chén đĩa ném ngã, giọng lạnh lùng nói: “Đây là cái gì, thứ lạnh lẽo này cho chó ăn, chủ nhân có lệ đầu bếp nấu cơm cũng như vậy! Ngày mai đuổi hết ra ngoài, đừng nên dùng nữa!”
Giác nhi đang bưng một chén canh gà đi vào, nghe lời này, sợ tới mức thiếu chút nữa đánh ngã chén canh ra đất, chỉ vì cơm canh này do nàng làm, chỉ thấy bùm một tiếng đã quỳ xuống, vẻ mặt nhìn Ngọc Châu cầu cứu.
Ngọc Châu hít một hơi, liền nhận lấy chén canh gà trong tay Giác nhi, ôn nhu nói: “Ở đây không có chuyện của em, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Sau đó đem canh gà kia định đưa đến trước bàn Nghiêu Mộ Dã, ung dung thong thả nói: “Đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên không giả. Nghiêu nhị thiếu luôn luôn coi trọng phong độ, ở quân doanh vậy mà tiêm nhiễm cái tính lỗ mãng, như thế nào chạy đến trong trạch viện phụ nhân phát điên.”
Tính tình Nghiêu Mộ Dã trước giờ không tốt, thời điểm phát hỏa trong âm thầm này, đem một vài hồng nhan trước đây dọa đến người nào cũng mặt trắng bệch, vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng, cũng chỉ có mẫu thân hắn mặt không đổi sắc mà khiển trách Nhị lang Nghiêu gia.
hiện giờ tăng thêm một vị nữ anh hào khăn trùm, Ngọc Châu ngày thường nhu nhu nhược nhược, thế nhưng mặt không đổi sắc, chỉ đem chén canh rồi đến tàu phớ hơi hơi lạnh, thử thử độ ấm, lại đưa đến bên miệng Nghiêu Mộ Dã. Nghiêu Mộ Dã bị nàng chế nhạo như vậy, chỉ trừng đôi mắt phượng không chịu há miệng. Ngọc Châu cầm thìa cố ý cọ cọ bờ môi hắn nói: “Làm thế nào lại giống như đang cho đứa nhỏ ăn, muốn ca hát dỗ người phải không?”
Nghiêu Mộ Dã chậm rãi há miệng, nuốt xuống muỗng tàu phớ ấm kia, ác độc giữa hai mày giảm đi vài phần. hắn cũng không phải thường tóm lấy người trút giận cho chủ tử, vừa rồi cũng là quá tức giận mà làm, lại thêm trong bụng đói quá, cau mày, đồ ăn không hợp khẩu vị nên ăn một chén nhỏ, rồi cầm khăn lau miệng nói: “Hôm nay Bạch Thủy Lưu kia tới đây nói gì với nàng?”
nói người mà chỉ tên nói họ như vậy, thì không phải thói quen thường ngày của Nghiêu Thái úy, Ngọc Châu đoán chừng luồng tà khí hôm nay của Thái úy đại khái vì Bạch hầu kia mà có. Nhưng nếu chỉ vì hắn ta tới trêu chọc mình, lại thấy không giống, ngược lại giống như vì chuyện khác chọc giận Thái úy đại nhân.
Vì thế, liền theo tình hình thực tế nói: “Lúc trước khi ở kinh thành, phu nhân Bạch phủ mời tiểu nữ đến điêu khắc tượng phật cho Từ Vân am, bởi vì tiểu nữ từ chối, lại rời kinh thành tới Tây Bắc. Ai ngờ Bạch gia trên triều tiến cử tiểu nữ, để tiểu nữ điêu khắc tượng phật kia, lúc này Bạch thiếu lại đây truyền đạt khẩu dụ của Hoàng thượng.”
Nếu là thường ngày, xây cất Phật viện giống vầy, chuyện kiến tạo chùa miế, Nghiêu Mộ Dã trước giờ luôn thờ ơ. Nhưng, khi hắn nghe nói Ngọc Châu đã có lòng từ chối, ngược lại nổi lên tò mò, hỏi: “Chuyện nổi danh thế này, không phải trước giờ nàng yêu thích sao? Vì sao lần này lại từ chối, không muốn tiến tới hả?”
Nghe Thái úy nói nàng thích danh tiếng nổi bật, Ngọc Châu chỉ hơi mỉm cười, cũng không cải lại, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ là nghe nói ngọc thạch kia do chính Bạch phu nhân hướng Thái hậu yêu cầu, mà thông tin Thái hậu dường như không thích Bạch phi trong cung tấn lên. Ngọc Châu cảm giác hướng Thái hậu yêu cầu lễ vật mừng thọ trân quý, cải chế tượng phật không quá ổn thỏa. Huống chi hiện tại tiểu nữ còn gánh vác danh xưng hôn thê người có tên tuổi, đương nhiên là phải cân nhắc đến thanh danh Nghiêu gia.”
Nghiêu Thái úy nghe xong bẩm báo thẳng thắn của Ngọc Châu, nửa ngày không nói gì. Dù sao lúc trước hắn có nghe mẫu thân đề cập đến, “Trong hoàng cung có vô vàng việc nhỏ, việc đó là quốc sự hoàng gia”, chẳng qua trước kia hắn không để bụng, mà hiện tại thái độ Hoàng thượng chuyển biến vi diệu, không thể không làm hắn lại suy tư đến lời mẫu thân nói lúc trước. Tay chân Bạch gia dường như ngày càng vươn càng dài. Thử nghĩ mà xem, bởi vì bạn tốt và mình chính kiến không gặp nhau mà tỏ ý tức giận, thế nhưng lập tức giảm hơn phân nửa, trái lại bình tĩnh mà tự hỏi cách đối phó kế tiếp.
hiện giờ hắn không ở trong triều đình, cách xa Hoàng thượng, liền không thể oán trách Hoàng thượng sủng tín một bề thần tử khác. Tuy nhiên lần này vì tấn công tầm xa tập kích, cũng hiện ra tâm tư Hoàng thượng, xa nhưng không phải giống hắn.
Nên làm thế nào xoay chuyển việc khó khăn không đồng lòng giữa quân thần mới là việc cấp bách.
Nghĩ vậy, nhưng thật ra hắn rất muốn biết nữ tử trước mặt không nói một lời này phải làm thế nào ứng đối cục diện khó khăn trong việc chạm ngọc kế tiếp.
Vì thế liền mở miệng hỏi: “Nếu thánh chỉ đã ban, nàng làm thế nào?”
Đêm nay Ngọc Châu đã sớm có cách đối phó chung sống, đem quyển sách đặt bên gối đem đến cho Thái úy xem, sau đó nói: “một khi đã như vậy, chi bằng cứ thuận thế mà làm, không biết Thái úy nhìn có thể ổn thỏa?”
Thái phó tập trung nhìn vào, mắt phượng không khỏi mở to lần nữa. Từ trước giờ hắn biết nữ tử này tuy rằng không giống quý nữ thế gia đọc đủ loại thi thư, học tập rèn luyện đạo nghĩa nho lễ, nhưng sợi dây trí tuệ của nàng hắn biết trong nữ tử không ai theo kịp.
Bắt đầu từ việc nàng có thể mở ngọc làm cho các vị tay nghề giỏi nhức đầu, cảm giác nữ tử nhỏ bé này không ngừng làm hắn ngạc nhiên, mỗi lần khi cảm thấy đã hiểu rõ nàng, nàng luôn có thể biến hóa bước tiến mới đa dạng tới.
Bây giờ nghĩ đến nàng một tiểu phụ Tây Bắc không nơi nương tựa, không có nền móng, lại có thể an cư ở kinh thành trở thành hoàng thương, tuy rằng bản thân hắn có trợ lực trong đó, nhưng ai có thể nói không phải tiểu phụ này có bản lĩnh làm việc thuận lợi hơn người?
Nếu nàng hướng tới tâm tư gian nịnh, tiểu phụ này chính là Đát Kỷ chuyển thế, muội muội hoan hỷ đầu thai, muốn làm hại thiên hạ đi?
Trong lòng chính là nghĩ như vậy, ánh mắt hắn không khỏi trở nên sắc bén hơn. Nghiêu Mộ Dã từ trước đến này ác cảm việc phụ nhân tham gia vào chính sự, hiện giờ thấy phụ nhân này đối đãi việc người trong cung thông thấu như vậy, tâm không khỏi sinh cảnh giác.
Nhưng khi đang định mở miệng cảnh cáo, Ngọc Châu hoàn toàn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đi đến trước bên cạnh bàn nhỏ, cầm quyển sách kia bắt đầu nghiêm túc miêu tả khái quát bản vẽ, lại cầm bản vẽ chi tiết tương đối ban ngày Tiêu lão gia đó muốn tới cống phẩm ngọc thạch, nhìn thấy có rất nhiều khả năng sửa đổi.
Nghiêu Mộ Dã nhìn nàng hồn nhiên quên hoàn cảnh của mình, nhịn không được bật cười. Nếu thật sự là yêu nghiệt đầu thai chuyển thế, cũng chỉ là yêu quái si ngọc mà thôi, có làm hại tình cảnh thiên hạ đâu, trong mắt tiểu phụ xem ra không bằng điêu khắc vài món ngọc tới thú vị chứ?
Nhưng câu nói kia của nàng “Thuận thế mà làm”, thật làm cho trong lòng Nghiêu Mộ Dã sáng tỏ thông suốt, đối với việc ứng phó dị nghị trong triều, hắn đã có chủ ý.
Chẳng qua trước mắt, đêm dày sương nặng, giường nhỏ thơm mát ấm áp, há có thể cô phụ đêm xuân phong lưu này.
Lập tức đi qua bế phụ nhân kia lên, thấp giọng nói: “Vị hôn phu của nàng nhớ nàng đến kéo căng, suốt đêm tìm đến nơi ấm áp của nàng tìm nơi nương tựa, thế nào lại sát phong cảnh như vậy, là muốn vẽ trước kế hoạch thật sao?”
Ngọc Châu mặc quần áo mỏng, đợi vào trong chăn, khi Thái úy cởi áo chui vào chăn, Ngọc Châu lập tức “ui da” kêu lên một tiếng.
thì ra Thái úy đại nhân này đi đường cả đêm, quần áo đều bị sương đêm làm ướt nhẹp, trên người lại ra một lớp mồ hôi, đều trở thành lạnh ngắt. Cho dù tạm thời nhập phòng, cũng không trở lại bình thường.
hiện tại thân mình giống như vớt ra từ trong hầm băng kia mạnh mẽ bang bang, dán lên thân thể Ngọc Châu kích thích đến nàng rùng mình, chẳng phải là muốn kêu lên thảm thiết?
hiện tại kia ngạnh bang bang thân mình như từ hầm băng lấy ra lạnh băng giống nhau, dán ngọc châu trên người kích đến nàng thẳng rùng mình, chẳng phải là muốn kêu thảm thiết ra tới?
Vẻ mặt Bạch Thủy Lưu cũng trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng Thái úy nói: “Ta chủ trương Đại Ngụy thiên thu vạn đại… Nghiêu huynh, huynh không phải thánh nhân, sẽ luôn có thời điểm huynh đi quá xa, huynh tỉnh táo một chút, không cần lầm đường mà đi quá xa, khi muốn quay lại rất khó khăn!”
Nghiêu Mộ Dã trầm mặc thật lâu sau đó, ánh mắt nhìn vị bạn thân này từ từ trở nên phức tạp: “Còn nhớ rõ năm đó khi chúng ta chu du Phong hỏa đài, đã lập lời thề sao không?”
Bạch Thủy Lưu đương nhiên nhớ rõ, khi đó hắn chẳng qua chỉ mười bốn tuổi, lại đối với Nghiêu nhị thiếu Nghiêu gia lúc ấy đã bắt đầu kiến công lập nghiệp thật sự ngưỡng mộ. đang ở phố hoa phố xá sầm uất, đại sứ Bắc nhân xảy ra xung đột lời nói, vài người đều lấy khăn vải che mặt, đem đại sứ Bắc nhân ức hiếp Hán nữ đánh cho một trận, vốn là mấy người có cử chỉ nghĩa hiệp không hẹn mà gặp, cái gọi là không đánh không quen nhau, hai người kết nghĩa làm anh em, quãng thời gian đó, hắn thường xuyên trốn học, cùng khí phách Đại Ngụy này, tướng quân tuổi trẻ chính kiện danh tiếng cùng nhau chung chạ.
một lần thừa dịp sau rượu hắn thế nhưng đi theo Nghiêu Mộ Dã cùng vài tướng quân, một đường cưỡi ngựa tốc hành chạy băng băng tới vùng ngoại ô kinh thành, trên Phong hỏa đài bỏ hoang. Lúc ấy Nghiêu Mộ Dã nhìn cỏ mọc đầy trên đài cao hoang tàn, nhìn phương Bắc cất giọng nói: “Cuối cùng có một ngày, chiến tranh lại bùng lên, ta hùng phong Đại Ngụy phấn khởi, núi sông lại một lần nữa tráng lệ!”
Khi đó niên thiếu chính trực, đứng trên đài cao nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, nhiệt huyết không ngừng thiêu đốt Bạch Thủy Lưu, chỉ lần lượt cao giọng hò hét cùng Nghiêu Mộ Dã, làm chấn động từng đàn chim đang nghỉ ngơi…
Bây giờ nhớ lại, thật là tuổi trẻ ngông cuồng, chưa từng trãi qua sóng gió…
Nghĩ vậy Bạch Thủy Lưu hơi hơi thở dài: “Khi đó ta chẳng qua chỉ là một học trò trong giám học, mà huynh chẳng qua chỉ là tướng quân Trấn Bắc thống lĩnh vạn người, trên vai không có gánh nặng, đương nhiên có thể tùy theo lòng mình mặc sức tưởng tượng, khí phách gan dạ, nhưng hiện giờ ta và huynh đều là trọng thần trong triều, trên vai gánh vác không riêng gì lời hứa hùng hồn năm đó, còn có xã tắc ngàn vạn dân chúng Đại Ngụy!”
Tâm Nghiêu Mộ Dã từ từ lạnh đi.
Nếu nói bạn tốt tranh đoạt nữ nhân cùng mình, chỉ cần hai người tìm nơi không người, vung nắm đấm đánh nhau một trận là xong. Nhưng chính kiến không gặp nhau thế này, rời bỏ chí hướng trước đây, lập tức không còn khả năng bình yên uống rượu.
Nghiêu Mộ Dã yên lặng nhìn bạn tốt nhiều năm của mình, nói: “Khanh chìm đắm quan trường, học được một thân bản lĩnh lèo lái, bây giờ xem ra, giữa ta và ngươi, ngược lại ta có vẻ trẻ người non dạ, trầm mê mộng cũ không tự thoát ra được…”
Bạch Thủy Lưu lắc lắc đầu: “Nghiêu huynh, huynh chẳng qua chỉ là quá cố chấp, không chịu nhìn thẳng hiện thực trong triều…”
“Tiễn khách!” Nghiêu Mộ Dã không hề nhìn hắn, bỗng quát lên.
Bạch Thủy Lưu bị Nghiêu Mộ Dã hạ lệnh đuổi khách, ngược lại không hoảng hốt, thánh mệnh làm khó, hiện tại dân và vua trong triều đều đã đạt được nhận thức chung, ngay cả Nghiêu gia thanh thế tận trời, nhưng bên trong Nghiêu gia cũng có người hết sức không tán thành Nghiêu Mộ Dã hắn, lại há chi một người như Bạch Thủy Lưu hắn? Vì thế hắn chỉ hướng Nghiêu Mộ Dã ôm quyền, liền từ biệt rời đi.
Nghiêu Mộ Dã Đại Ngụy, tuyệt không có lời nào thuyết phục đả động, chỉ có dùng quyền thiết thực sự mới có thể hung hăng đập vào cái ngông cuồng tự cao tự đại trên người nam nhân này, làm cho hắn nhận rõ cực kỳ hiếu chiến sẽ là kết cục thê thảm như thế nào, mới có thể để cho bên trong thế gia vung cánh tay hô lên, vạn người hưởng ứng nam tử cao ngạo hạ thấp đầu!
Thời điểm Bạch Thủy Lưu xoay người, trên mặt cúi thấp cười châm biếm, mang theo lạnh lẽo nói không nên lời, rời đi thật nhanh.
Nghiêu Mộ Dã ngồi một mình trong trường, mày rậm kéo căng, nhìn sa bàn trước mắt, những lớp người trong triều đình đương nhiên sẽ không hiểu được chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cuộc chiến trước mắt tuy rằng vô cùng sốt ruột, nhưng chịu đựng được cửa ải khó khăn này sau đó liền có thể đổi được an ổn lâu dài ở biên quan Đại Ngụy.
Bầy sói phương Bắc luôn muốn ăn thịt, nếu không đánh một lần cho cái đám ác lang này thoi thóp, không bao giờ có thể xâm chiếm Trung Nguyên, đến khi bầy sói này tập kết một lần nữa, thẳng thắn mà nói trên cái triều đình Đại Ngụy này, nhóm thần tử có khả năng muốn bảo vệ cái gì kiếp này thiên thu ngăn chặn Bắc lang xâm lấn lần nữa, năm đó cửu ngũ chí tôn trở thành tù nhân nỗi nhục của đất nước chẳng lẽ muốn trình diễn lại lần nữa sao?
Tạm thời hắn ra khỏi quân trướng, nơi xa đèn đóm leo lét, ngọn đèn của đội quân tiền đồn, lại vượt qua một ngọn núi, đó là Viễn sơn nơi cố quốc, từ khi hắn còn niên thiếu đã học được bên trong quyển sách, trong núi sâu kia toàn là trân dược kỳ thú, là nơi đế vương khai quốc của Đại Ngụy dẫn dắt quần thần cưỡi ngựa săn bắn…
hiện tại không biết hoàng thượng bí mật phái sứ đi nghị hòa, có phải đã vượt qua núi no trùng điệp hay không, chuẩn bị lại nuốt giận dùng vàng bạc đổi lấy cái gọi là hòa bình tạm thời.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy bực mình đến không thể nán lại trong quân doanh. Vì thế liền mang theo hộ vệ tùy tùng, cưỡi lên tuấn mã một đường rời khỏi quân doanh, thẳng hướng chinh quan mà đi.
Buổi đêm ở Bắc địa, không khí lạnh bức người, cưỡi ngựa nhanh lượn một vòng như thế, toàn thân đều là không khí lạnh ẩm ướt. Lúc xuống ngựa, áo choàng cởi ra cũng ướt sũng nước, lạnh băng mà áp vào người, rất không thoải mái. Thị vệ gác cửa vừa thấy là Thái úy, vội vàng dẫn ngựa hầu hạ Thái úy xuống ngựa, mở cửa viện ra.
Ban ngày Ngọc Châu nghe xong lời Bạch Thủy Lưu, đặc biệt câu cuối cùng kia làm cho trong lòng nàng rất rối rắm. Nhất thời không có tâm điêu khắc, bèn cầm quyển sách, dựa vào bên giường, xem để giết thời gian. Khi nghe tới trong viện có người, mới vừa nâng người ngồi dậy, còn chưa kịp mang giày bước xuống, người trong viện đã bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ.
Theo một tiếng cửa phòng mở ra, vén rèm bên trong lên, một luồng khí lạnh tràn theo vào. Ngọc Châu nhìn Thái úy bị ướt hơn nửa người, kinh ngạc nói: “Thời gian như vậy sao Thái úy vội vàng trở lại?”
Trong phòng ấm áp có chút thay đổi khuôn mặt lạnh cóng của Nghiêu Mộ Dã suốt đường đi, cởi áo choàng, ném lên bình phong, cũng cởi cổ áo, nói: “Có thức ăn không, gọi người bưng tới.”
Ngọc Châu từ trước đến nay luôn giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, vừa nghe ngữ khí trầm thấp kia của Nghiêu Mộ Dã, hoàn toàn không có cà lơ phất phơ trước mặt nàng giống như thường ngày, nhận thấy trong lòng Thái úy không được thoải mái, đi đến trong viện gọi Giác nhi, đem đồ ăn tối nay đến bếp hâm cho nóng rồi bưng lên.
Bởi vì Ngọc Châu không quá thích đồ ăn có dầu mỡ, bữa cơm tối này cũng cố gắng theo khẩu vị của nàng, chẳng qua chỉ là một chén gà thái hạt lựu xào với đậu nành, phối hợp với đậu hủ sữa tươi mà thôi. Chỉ là đậu hủ kia đã lạnh, sau khi lấy nước nóng mới chỉ hơi ấm một chút, vẫn chưa nóng hết, ăn vào miệng vẫn còn hơi lạnh.
Trong lòng Nghiêu Mộ Dã vốn là nghẹn một bụng hỏa khí, lại thêm miệng lưỡi chú trọng hưởng thụ tinh xảo, trước giờ kén chọn gay gắt, làm sao có thể chịu được bữa cơm cạnh đạm bạc này, sau khi ăn một miệng nguội lạnh, nhất thời liền đem một bụng lửa phát hỏa ở nơi này, đem chén đĩa ném ngã, giọng lạnh lùng nói: “Đây là cái gì, thứ lạnh lẽo này cho chó ăn, chủ nhân có lệ đầu bếp nấu cơm cũng như vậy! Ngày mai đuổi hết ra ngoài, đừng nên dùng nữa!”
Giác nhi đang bưng một chén canh gà đi vào, nghe lời này, sợ tới mức thiếu chút nữa đánh ngã chén canh ra đất, chỉ vì cơm canh này do nàng làm, chỉ thấy bùm một tiếng đã quỳ xuống, vẻ mặt nhìn Ngọc Châu cầu cứu.
Ngọc Châu hít một hơi, liền nhận lấy chén canh gà trong tay Giác nhi, ôn nhu nói: “Ở đây không có chuyện của em, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Sau đó đem canh gà kia định đưa đến trước bàn Nghiêu Mộ Dã, ung dung thong thả nói: “Đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên không giả. Nghiêu nhị thiếu luôn luôn coi trọng phong độ, ở quân doanh vậy mà tiêm nhiễm cái tính lỗ mãng, như thế nào chạy đến trong trạch viện phụ nhân phát điên.”
Tính tình Nghiêu Mộ Dã trước giờ không tốt, thời điểm phát hỏa trong âm thầm này, đem một vài hồng nhan trước đây dọa đến người nào cũng mặt trắng bệch, vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng, cũng chỉ có mẫu thân hắn mặt không đổi sắc mà khiển trách Nhị lang Nghiêu gia.
hiện giờ tăng thêm một vị nữ anh hào khăn trùm, Ngọc Châu ngày thường nhu nhu nhược nhược, thế nhưng mặt không đổi sắc, chỉ đem chén canh rồi đến tàu phớ hơi hơi lạnh, thử thử độ ấm, lại đưa đến bên miệng Nghiêu Mộ Dã. Nghiêu Mộ Dã bị nàng chế nhạo như vậy, chỉ trừng đôi mắt phượng không chịu há miệng. Ngọc Châu cầm thìa cố ý cọ cọ bờ môi hắn nói: “Làm thế nào lại giống như đang cho đứa nhỏ ăn, muốn ca hát dỗ người phải không?”
Nghiêu Mộ Dã chậm rãi há miệng, nuốt xuống muỗng tàu phớ ấm kia, ác độc giữa hai mày giảm đi vài phần. hắn cũng không phải thường tóm lấy người trút giận cho chủ tử, vừa rồi cũng là quá tức giận mà làm, lại thêm trong bụng đói quá, cau mày, đồ ăn không hợp khẩu vị nên ăn một chén nhỏ, rồi cầm khăn lau miệng nói: “Hôm nay Bạch Thủy Lưu kia tới đây nói gì với nàng?”
nói người mà chỉ tên nói họ như vậy, thì không phải thói quen thường ngày của Nghiêu Thái úy, Ngọc Châu đoán chừng luồng tà khí hôm nay của Thái úy đại khái vì Bạch hầu kia mà có. Nhưng nếu chỉ vì hắn ta tới trêu chọc mình, lại thấy không giống, ngược lại giống như vì chuyện khác chọc giận Thái úy đại nhân.
Vì thế, liền theo tình hình thực tế nói: “Lúc trước khi ở kinh thành, phu nhân Bạch phủ mời tiểu nữ đến điêu khắc tượng phật cho Từ Vân am, bởi vì tiểu nữ từ chối, lại rời kinh thành tới Tây Bắc. Ai ngờ Bạch gia trên triều tiến cử tiểu nữ, để tiểu nữ điêu khắc tượng phật kia, lúc này Bạch thiếu lại đây truyền đạt khẩu dụ của Hoàng thượng.”
Nếu là thường ngày, xây cất Phật viện giống vầy, chuyện kiến tạo chùa miế, Nghiêu Mộ Dã trước giờ luôn thờ ơ. Nhưng, khi hắn nghe nói Ngọc Châu đã có lòng từ chối, ngược lại nổi lên tò mò, hỏi: “Chuyện nổi danh thế này, không phải trước giờ nàng yêu thích sao? Vì sao lần này lại từ chối, không muốn tiến tới hả?”
Nghe Thái úy nói nàng thích danh tiếng nổi bật, Ngọc Châu chỉ hơi mỉm cười, cũng không cải lại, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ là nghe nói ngọc thạch kia do chính Bạch phu nhân hướng Thái hậu yêu cầu, mà thông tin Thái hậu dường như không thích Bạch phi trong cung tấn lên. Ngọc Châu cảm giác hướng Thái hậu yêu cầu lễ vật mừng thọ trân quý, cải chế tượng phật không quá ổn thỏa. Huống chi hiện tại tiểu nữ còn gánh vác danh xưng hôn thê người có tên tuổi, đương nhiên là phải cân nhắc đến thanh danh Nghiêu gia.”
Nghiêu Thái úy nghe xong bẩm báo thẳng thắn của Ngọc Châu, nửa ngày không nói gì. Dù sao lúc trước hắn có nghe mẫu thân đề cập đến, “Trong hoàng cung có vô vàng việc nhỏ, việc đó là quốc sự hoàng gia”, chẳng qua trước kia hắn không để bụng, mà hiện tại thái độ Hoàng thượng chuyển biến vi diệu, không thể không làm hắn lại suy tư đến lời mẫu thân nói lúc trước. Tay chân Bạch gia dường như ngày càng vươn càng dài. Thử nghĩ mà xem, bởi vì bạn tốt và mình chính kiến không gặp nhau mà tỏ ý tức giận, thế nhưng lập tức giảm hơn phân nửa, trái lại bình tĩnh mà tự hỏi cách đối phó kế tiếp.
hiện giờ hắn không ở trong triều đình, cách xa Hoàng thượng, liền không thể oán trách Hoàng thượng sủng tín một bề thần tử khác. Tuy nhiên lần này vì tấn công tầm xa tập kích, cũng hiện ra tâm tư Hoàng thượng, xa nhưng không phải giống hắn.
Nên làm thế nào xoay chuyển việc khó khăn không đồng lòng giữa quân thần mới là việc cấp bách.
Nghĩ vậy, nhưng thật ra hắn rất muốn biết nữ tử trước mặt không nói một lời này phải làm thế nào ứng đối cục diện khó khăn trong việc chạm ngọc kế tiếp.
Vì thế liền mở miệng hỏi: “Nếu thánh chỉ đã ban, nàng làm thế nào?”
Đêm nay Ngọc Châu đã sớm có cách đối phó chung sống, đem quyển sách đặt bên gối đem đến cho Thái úy xem, sau đó nói: “một khi đã như vậy, chi bằng cứ thuận thế mà làm, không biết Thái úy nhìn có thể ổn thỏa?”
Thái phó tập trung nhìn vào, mắt phượng không khỏi mở to lần nữa. Từ trước giờ hắn biết nữ tử này tuy rằng không giống quý nữ thế gia đọc đủ loại thi thư, học tập rèn luyện đạo nghĩa nho lễ, nhưng sợi dây trí tuệ của nàng hắn biết trong nữ tử không ai theo kịp.
Bắt đầu từ việc nàng có thể mở ngọc làm cho các vị tay nghề giỏi nhức đầu, cảm giác nữ tử nhỏ bé này không ngừng làm hắn ngạc nhiên, mỗi lần khi cảm thấy đã hiểu rõ nàng, nàng luôn có thể biến hóa bước tiến mới đa dạng tới.
Bây giờ nghĩ đến nàng một tiểu phụ Tây Bắc không nơi nương tựa, không có nền móng, lại có thể an cư ở kinh thành trở thành hoàng thương, tuy rằng bản thân hắn có trợ lực trong đó, nhưng ai có thể nói không phải tiểu phụ này có bản lĩnh làm việc thuận lợi hơn người?
Nếu nàng hướng tới tâm tư gian nịnh, tiểu phụ này chính là Đát Kỷ chuyển thế, muội muội hoan hỷ đầu thai, muốn làm hại thiên hạ đi?
Trong lòng chính là nghĩ như vậy, ánh mắt hắn không khỏi trở nên sắc bén hơn. Nghiêu Mộ Dã từ trước đến này ác cảm việc phụ nhân tham gia vào chính sự, hiện giờ thấy phụ nhân này đối đãi việc người trong cung thông thấu như vậy, tâm không khỏi sinh cảnh giác.
Nhưng khi đang định mở miệng cảnh cáo, Ngọc Châu hoàn toàn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đi đến trước bên cạnh bàn nhỏ, cầm quyển sách kia bắt đầu nghiêm túc miêu tả khái quát bản vẽ, lại cầm bản vẽ chi tiết tương đối ban ngày Tiêu lão gia đó muốn tới cống phẩm ngọc thạch, nhìn thấy có rất nhiều khả năng sửa đổi.
Nghiêu Mộ Dã nhìn nàng hồn nhiên quên hoàn cảnh của mình, nhịn không được bật cười. Nếu thật sự là yêu nghiệt đầu thai chuyển thế, cũng chỉ là yêu quái si ngọc mà thôi, có làm hại tình cảnh thiên hạ đâu, trong mắt tiểu phụ xem ra không bằng điêu khắc vài món ngọc tới thú vị chứ?
Nhưng câu nói kia của nàng “Thuận thế mà làm”, thật làm cho trong lòng Nghiêu Mộ Dã sáng tỏ thông suốt, đối với việc ứng phó dị nghị trong triều, hắn đã có chủ ý.
Chẳng qua trước mắt, đêm dày sương nặng, giường nhỏ thơm mát ấm áp, há có thể cô phụ đêm xuân phong lưu này.
Lập tức đi qua bế phụ nhân kia lên, thấp giọng nói: “Vị hôn phu của nàng nhớ nàng đến kéo căng, suốt đêm tìm đến nơi ấm áp của nàng tìm nơi nương tựa, thế nào lại sát phong cảnh như vậy, là muốn vẽ trước kế hoạch thật sao?”
Ngọc Châu mặc quần áo mỏng, đợi vào trong chăn, khi Thái úy cởi áo chui vào chăn, Ngọc Châu lập tức “ui da” kêu lên một tiếng.
thì ra Thái úy đại nhân này đi đường cả đêm, quần áo đều bị sương đêm làm ướt nhẹp, trên người lại ra một lớp mồ hôi, đều trở thành lạnh ngắt. Cho dù tạm thời nhập phòng, cũng không trở lại bình thường.
hiện tại thân mình giống như vớt ra từ trong hầm băng kia mạnh mẽ bang bang, dán lên thân thể Ngọc Châu kích thích đến nàng rùng mình, chẳng phải là muốn kêu lên thảm thiết?
hiện tại kia ngạnh bang bang thân mình như từ hầm băng lấy ra lạnh băng giống nhau, dán ngọc châu trên người kích đến nàng thẳng rùng mình, chẳng phải là muốn kêu thảm thiết ra tới?
Danh sách chương