Tạ Vân Lễ nói: “Có về vài lần, không thường xuyên mấy.”

Quả thực không thường xuyên mấy, nhưng lần nào anh tới, thời gian tiếp xúc của cả hai cũng nhiều hơn trước kia chút đỉnh.

Vì Ôn Nhiễm không trốn tránh anh như trước nữa.

Thời điểm mới kết hôn, để khiến cô hiểu rõ cô được tự do, anh từng có một khoảng thời gian dài không tới quấy rầy cô. Dù về biệt thự, anh cũng chỉ ngồi dưới lầu một lát, nhiều lần chưa gặp mặt thì đã đi.

Trong mắt anh, Ôn Nhiễm hệt như một bông hoa yếu ớt được bảo vệ, nuôi dưỡng trong nhà kín, hoặc tựa một động vật nhỏ nhạy cảm. Cô vượt qua khỏi phạm trù của người bình thường, luôn khiến người ta không biết nên đối xử với cô thế nào.

Nhưng qua mấy lần gặp mặt gần đây, Ôn Nhiễm hiếm khi làm người ta cảm nhận được cô đã giống một cô gái bình thường phần nào.

“Vậy cô ấy đồng ý ra khỏi nhà chưa?” Lương Trạch Kỳ hỏi.

Tạ Vân Lễ không trả lời.

Anh nhớ tới video kia.

Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết lần ra ngoài đó cô đã ở nơi đấy bao lâu, có thích ứng với môi trường bên ngoài không.

Có lẽ vì mệt rồi, chó con nằm sấp trên người Lương Trạch Kỳ thở khò khè. Lương Trạch Kỳ thấy bé dễ thương quá đỗi, về công ty rồi cứ ôm mãi, ai muốn sờ cũng không cho, kết quả lơ là một chốc đã bị bé tiểu đầy người. May sao anh ấy kịp thời đặt bé xuống đất, chỉ có áo khoác gặp nạn, quần không sao, nếu không thì hiểu lầm sẽ lớn lắm.

Bạch Lâm buồn cười: “Cho anh không để bé xuống này, ban nãy người ta đã vùng vẫy muốn tiểu rồi. Đáng đời anh, nói tới nói lui, kiểu trai nhà giàu trác táng ngày ngày không về nhà như anh mà còn muốn nuôi chó à? Anh có thời gian dắt chó đi dạo không?”

Lương Trạch Kỳ nói: “Không có thời gian thì dành ra thời gian, đàn ông mà, một khi đã sinh lòng thương mến thì ắt sẽ cố gắng kiềm chế.”

Như có điều suy nghĩ, Bạch Lâm thoáng nhìn văn phòng của Tạ Vân Lễ.

Thấy thái độ của cô ta không đúng, Lương Trạch Kỳ nói: “Đừng trách người bạn lâu năm tôi đây không cảnh cáo cô, Tạ Vân Lễ quan tâm vợ cậu ấy lắm. Chưa dừng ở đó, người cố chấp như cậu ấy thì thích là thích, không thích là không thích, không dễ thay lòng đổi dạ đâu.”

Bạch Lâm hừ một tiếng: “Tôi vẫn chưa mặt dày mày dạn đến thế, tôi chỉ tò mò rốt cuộc vợ anh ấy là người thế nào thôi.”

Lương Trạch Kỳ thầm nghĩ: Không chỉ mình cô hiếu kỳ mà tôi cũng hiếu kỳ đây này. Tạ Vân Lễ kết hôn hơn hai năm rồi, anh ấy còn chưa biết mặt mũi vợ anh ra sao, chỉ biết tình hình của cô đặc biệt, không thể hòa nhập với xã hội bên ngoài.

Bạch Lâm hỏi: “Đã thế họ còn sống ly thân, tình cảm có thể tốt đến mức nào chứ?”

Lương Trạch Kỳ vỗ vỗ vai cô ta: “Tôi ấy, vẫn phải nhắc nhở cô một câu. Trong công ty này, chuyện gì cũng có thể nói được, chỉ mỗi việc về sếp các cô thì đừng đưa miệng đi quá xa.”

Bạch Lâm khinh thường tặc lưỡi, nhưng cũng không nói gì.

Trong văn phòng.

Tạ Vân Lễ tìm kiếm tài liệu trên mạng, đối với người bệnh tự kỷ, nuôi chó vẫn cần sự trợ giúp nhất định, nhất là ở thời thiếu nhi. Nuôi thú cưng có thể nâng cao kỹ năng xã hội của họ lên hẳn, đương nhiên tốt nhất vẫn nên nuôi một chú chó trị liệu tinh thần đã được thuần dưỡng chuyên nghiệp.

Tạ Vân Lễ lấy điện thoại ra, định gọi cho dì Chúc.

Bố Ôn Nhiễm đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ, trên đời này người hiểu rõ Ôn Nhiễm nhất vẫn là dì Chúc luôn chăm sóc cô.

Nhưng còn chưa bấm gọi, anh đột nhiên thấy một tin nhắn xuất hiện.

Tên người nhắn là dì Chúc, nhưng nội dung lại không phải.

- Tạ Vân Lễ, hôm nay anh ăn cơm chưa? Lúc làm việc, có đói không? - Em là Ôn Nhiễm đang dùng điện thoại của dì Chúc.

Tạ Vân Lễ sững sờ, rồi nhìn tin nhắn thêm mấy lần.

Ôn Nhiễm đang sử dụng điện thoại của dì Chúc nói chuyện với anh kìa, hơn nữa chắc chắn đây là ý của cô, vì dì Chúc tuyệt đối không dùng giọng điệu của Ôn Nhiễm để đùa cợt.

Lần đầu tiên từ xưa đến nay.

Lần đầu tiên Ôn Nhiễm chủ động giao tiếp với anh, cũng là lần đầu tiên mượn cách nhắn tin điện thoại để đối thoại với anh.

Đối với người thường, việc bình thường đến mức không thể bình thường hơn thế này, lại là việc khiến người ta không thể tin được với Ôn Nhiễm.

Vì trong mắt Ôn Nhiễm, lời nói mang sắc thái tình cảm “quan tâm” này là cực kỳ hiếm thấy. Từ nhỏ đến lớn, người mà cô thật sự có tình cảm cũng chỉ có người thân thôi.

Đừng nói quan tâm, dù chủ động lên tiếng chào hỏi cũng rất ít khi xảy ra.

Lương Trạch Kỳ gõ cửa vào phòng, thấy Tạ Vân Lễ đang nhìn chăm chú vào điện thoại, không hề rời mắt.

Nghĩ Tạ Vân Lễ đang xử lý công việc, anh ấy bèn ngồi đợi trên sô pha một lát. Nhưng mấy phút sau, anh ấy phát hiện Tạ Vân Lễ vẫn đang quan sát điện thoại không nhúc nhích.

Tin của ai mà quan trọng thế? Kỳ lạ thật, bình thường dẫu bận rộn cỡ nào anh cũng đâu tập trung như vậy.

Lương Trạch Kỳ nghi ngờ nhìn anh hồi lâu, không nhịn được mà lên tiếng: “Sếp Tạ à, tôi quấy rầy một lúc…”

Anh ấy vừa mở lời, đã bị Tạ Vân Lễ ngắt lời: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Lương Trạch Kỳ: “Hả? Vô tình vậy? Tôi còn chưa nói xong mà.”

Tạ Vân Lễ cũng không ngẩng đầu, rõ ràng không rảnh để ý đến anh ấy.

Anh ấy đành phải đứng dậy rời phòng, trước khi ra ngoài còn nhìn Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ cầm điện thoại trong tay, không nhịn được mà trừng mắt.

“Rồi rồi, cút ngay đây.” Lương Trạch Kỳ lập tức xoay người đóng cửa cho anh.

Thái độ này khó hiểu thật, bình thường dù bận đến đâu thì cũng không như vậy, đang bị bệnh gì à?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Trả lời rồi trả lời rồi, nhanh! Nhiễm Nhiễm, cậu Tạ trả lời tin nhắn của cháu rồi!”

Đang mất tập trung vẽ vời trên bảng vẽ, Ôn Nhiễm lập tức ngồi thẳng lưng, mở to mắt: “Anh ấy… trả lời gì vậy ạ? Anh ấy biết, là tin nhắn của cháu à? Anh ấy… đang trả lời cháu sao?”

Dì Chúc bảo: “Đương nhiên rồi, đã nói là cháu đang dùng điện thoại của dì rồi mà, cậu Tạ sẽ không hiểu lầm đâu, cháu qua đây xem.”

Ôn Nhiễm đến gần.

- Cảm ơn em đã quan tâm, Ôn Nhiễm. Vẫn chưa tan làm nhưng anh ăn trưa khá trễ, nên bây giờ vẫn chưa đói.

“Cậu ấy cảm ơn Ôn Nhiễm, nhất định biết cháu đang nói chuyện với cậu ấy đó.” Dì Chúc đề nghị: “Hay bây giờ chúng ta hỏi cậu ấy chuyện của Ca Ca thử?”

Nghe xong, Ôn Nhiễm càng căng thẳng hơn, không khỏi xoa xoa đầu ngón tay: “Phải nói, thế nào ạ? Cháu không biết… nếu không… hay… dì Chúc, nói thay cháu? Cháu không biết… nên nói sao hết.”

Tật xấu căng thẳng là sẽ nói lắp này của cô, quả nhiên cô đang căng thẳng lắm rồi.

Dì Chúc đang cổ vũ cô thì Tạ Vân Lễ nhắn thêm một tin nữa:

- Giúp anh báo dì Chúc biết, bữa tối làm cho anh một phần nhé, nếu anh về muộn thì chừa để ở phòng bếp là được.

Ôn Nhiễm nhìn dì Chúc, chớp mắt: “Ý anh ấy là, muốn tới ăn tối à? Dì Chúc?”

Thật ra hôm nay Tạ Vân Lễ không định đến biệt thự ăn tối, vì công việc khá nhiều, buổi tối còn hẹn với khách hàng, anh cũng không rõ mấy giờ có thể về.

Song, anh cứ cảm thấy hình như Ôn Nhiễm có lời muốn nói với anh.

Hoặc đúng hơn, anh hy vọng Ôn Nhiễm có thể đích thân nói với anh điều gì đó.

Bảy giờ rưỡi tối, đã đến lúc Ôn Nhiễm ăn cơm.

Dì Chúc làm một bàn đồ ăn, vì lần trước Tạ Vân Lễ đến đã không ăn gì nên dì đã nấu đầy đủ món. Dì múc đồ ăn ra cho Ôn Nhiễm, nhưng Ôn Nhiễm cứ nhìn đăm đăm vào bàn cơm không nhúc nhích, dì Chúc bảo cô ăn trước, cô chỉ lắc đầu.

“Nhiễm Nhiễm, cháu muốn chờ cậu Tạ về ăn chung sao?”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Cô không nói gì, cũng không giải thích gì nhưng trong lòng dì Chúc đã hiểu, Ôn Nhiễm muốn đợi Tạ Vân Lễ về ăn cơm.

Dù mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh, Ôn Nhiễm khó lòng có tình cảm với người khác, cũng khó bày tỏ suy nghĩ của mình, thậm chí không thể đối mặt với người khác, không tài nào giao tiếp bình thường với người khác. Nhưng cô không hề ngốc, một khi trong lòng đã sinh ra cảm xúc gần giống tình cảm với người khác, tình thân cũng được, tình bạn cũng được, kể cả tình yêu mà cô chưa từng tiếp xúc chưa từng hiểu cũng được, chỉ cần cô thật sự chấp nhận người này, cô nhất định sẽ càng để tâm đến họ.

Cô biết Tạ Vân Lễ luôn nghĩ cho cô, dẫu anh ít khi ghé thăm cô. Nhưng cô cũng có thể cảm nhận được biết bao kiên nhẫn mà Tạ Vân Lễ dành cho cô.

Kể cả khi…bỏ qua quan hệ hôn nhân, Ôn Nhiễm cũng sẽ quan tâm đến Tạ Vân Lễ.

Trong phòng họp, Tạ Vân Lễ liếc nhìn điện thoại, đã tám rưỡi rồi.

Một khách hàng đến công ty đột xuất, cần bàn bạc chuyện quan trọng. Vốn dĩ thường ngày vào giờ này anh chắc chắn vẫn còn ở công ty, nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh đã nói với Ôn Nhiễm mình sẽ về ăn cơm.

May thay, anh đã báo có thể anh sẽ về muộn một chút, khách hàng cũng đến rồi, anh không thể từ chối, buộc phải xử lý xong việc thì mới về được.

Bây giờ, có lẽ cô đã ăn cơm tối xong, lên lầu nghỉ ngơi rồi.

Gần mười giờ, dì Chúc hâm nóng đồ ăn lần nữa, dỗ dành Ôn Nhiễm ăn cơm.

“Ăn trước nhé Nhiễm Nhiễm, nhất định cậu Tạ bận nhiều việc lắm, cháu ăn trước nhé?”

Trên đời này, một lần nữa đã xuất hiện người phá vỡ quy luật cuộc sống cứng nhắc của Ôn Nhiễm, vì tới giờ cô vẫn chưa ăn cơm.

Hơn mười giờ, cô vẫn còn ôm gối ngồi trên sô pha, nhìn cửa nhà.

Giống hệt nhiều năm về trước ở nhà cũ, cô cũng ngồi trên sô pha chờ đợi bố mẹ về nhà dùng bữa.

Một khi cô đã cố chấp, ngay cả dì Chúc cũng hết cách với cô.

“Đói một lát cũng không sao.” Cô lắc đầu, khẽ nói: “Thiếu một bữa, không sao ạ. Tạ Vân Lễ… anh ấy, anh ấy cũng đang đói bụng mà.”

Dì Chúc thở dài, cô bé ngốc này có thể so với cậu Tạ sao?

Nhưng dì cũng không dám gọi điện làm phiền Tạ Vân Lễ.

Trên thực tế, dì thầm hy vọng Ôn Nhiễm có thể gần gũi với Tạ Vân Lễ hơn. Họ là vợ chồng, nhiều khả năng sẽ ở bên nhau cả đời.

Nhưng cũng có thể, một ngày nào đó mối quan hệ này sẽ chấm dứt, chỉ cần một câu nói của Tạ Vân Lễ thôi, ai cũng không cản được.

Thế nên làm bảo mẫu của Ôn Nhiễm, dì không có tư cách oán trách Tạ Vân Lễ, chỉ mong Tạ Vân Lễ có thể giữ đúng lời hứa của anh, chăm sóc Ôn Nhiễm thật tốt. Dù hai người không làm vợ chồng chân chính được, nhưng ít nhất anh vẫn đồng ý làm người nhà của cô, chỗ dựa của cô.

Mười một giờ tối, rốt cuộc Tạ Vân Lễ cũng tiễn được vị khách khó chơi kia.

Anh thoáng nhìn đồng hồ, đúng lúc thấy tin nhắn dì Chúc gửi trên điện thoại:

- Cậu Tạ, cậu còn về không?

Đã mười một giờ rồi, là thời điểm Ôn Nhiễm phải ngủ.

Tạ Vân Lễ do dự, bây giờ anh đến, Ôn Nhiễm cũng ngủ rồi, còn muốn quấy rầy cô sao?

Tạ Vân Lễ trả lời: Có khách hàng đột xuất, tôi xin lỗi đã để hai người đợi lâu, Ôn Nhiễm ngủ rồi nhỉ? Tôi không tới làm phiền em ấy nữa, hôm khác sẽ đến xin lỗi em ấy sau.

Chu Duy lái xe đến, Lương Trạch Kỳ muốn ké xe anh về.

Tạ Vân Lễ sắp lên xe, điện thoại bỗng nhiên hiện tin nhắn mới.

Dì Chúc: Cậu Tạ, Nhiễm Nhiễm vẫn luôn chờ cậu ăn cơm.

Tạ Vân Lễ sửng sốt.

Một giây sau, Lương Trạch Kỳ đang ngồi ngáp ở ghế sau bị Tạ Vân Lễ túm ra ngoài: “Tôi còn có việc, cậu tự lái xe về.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ủa?? Đã nói đi uống một ly mà?”

“Cậu nghe nhầm rồi.” Tạ Vân Lễ đóng sầm cửa.

Biết sẽ đến biệt thự của Ôn Nhiễm, Chu Duy không hỏi nhiều một chữ, tăng tốc cả đoạn đường. Vì anh ta thấy sắc mặt Tạ Vân Lễ rất khó coi, thầm đoán có thể bên Ôn Nhiễm xảy ra chuyện gì đó rồi.

Đợi đến khi Tạ Vân Lễ tới, lầu dưới đã tắt đèn, chỉ còn phòng bếp mở đèn, dì Chúc đang dọn dẹp đồ đạc.

Nghe thấy Tạ Vân Lễ đến, dì Chúc vội vàng ra đón, dì vô cùng kinh ngạc: “Cậu Tạ, tôi tưởng cậu không về nữa.”

Tạ Vân Lễ liếc nhìn trên lầu, trên đó cũng đã tắt đèn: “Em ấy ngủ rồi à?”

Dì Chúc hỏi: “Vừa dỗ lên giường, cậu ăn cơm chưa? Tôi hâm nóng đồ ăn cho cậu.”

“Không cần đâu, tôi không đói.” Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Em ấy ăn chưa?”

Dì Chúc lắc đầu: “Trước khi ngủ tôi đã cố gắng khuyên con bé uống ly sữa đậu. Con bé vốn dĩ còn muốn đợi cậu, tôi nói cậu không tới nữa thì con bé mới chịu đi ngủ.”

Tạ Vân Lễ lặng người: “Tôi nghĩ em ấy sẽ không thay đổi thói quen.”

“Đúng vậy.” Dì Chúc thở dài: “Trước đây cũng chỉ có lúc mẹ con bé bị bệnh, con bé mới ăn cơm đi ngủ không đúng giờ. Cậu biết đó, mấy đứa trẻ đặc biệt như con bé, thay đổi giờ giấc sinh hoạt là chuyện rất khó chịu, không chỉ mỗi tâm trạng chịu ảnh hưởng mà sinh lý cũng không thoải mái. Nhưng một khi con bé đã cố chấp, ai cũng chịu thua thôi. Tối nay con bé cứ đợi cậu về, tôi khuyên thế nào, con bé vẫn chỉ muốn ngồi chờ cậu.”

Tạ Vân Lễ nhìn phòng ăn.

Trong khoảnh khắc ấy, tựa như anh đang thấy Ôn Nhiễm lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, cố chấp chờ anh về ăn cơm.

Hơn ba tiếng đồng hồ.

“Tôi có thể lên xem em ấy không?”

Dì Chúc gật đầu: “Được, con bé ngủ nông lắm, còn nhạy cảm với âm thanh nữa, gió thổi nhẹ thôi cũng sẽ tỉnh. Tối nào con bé cũng phải đeo nút bịt tai ngủ, chỉ cần không phải âm thanh quá lớn thì sẽ không đánh thức con bé đâu.”

Tạ Vân Lễ lên lầu, phòng ngủ chính không khóa cửa, anh đẩy nhẹ mở ra.

Ôn Nhiễm đã ngủ rồi.

Mái tóc của cô trải dài trên gối, cô ngủ trông vừa ngoan vừa yên tĩnh. Đúng như lời dì Chúc nói, cô đeo nút bịt tai nên tiếng mở cửa không đánh thức cô.

Tạ Vân Lễ lẳng lặng ngắm cô một lát.

Lúc vừa chuyển vào ở, thật ra Ôn Nhiễm đã trải qua một khoảng thời gian dài không ngủ được. Dẫu anh đã dốc hết sức bài trí theo thiết kế trong nhà cũ của cô, nhưng chung quy vẫn khác môi trường, cô khó lòng thích ứng ngay. Vào giai đoạn đó, mỗi tối dì Chúc luôn phải nằm dưới đất kế bên giường cô, vì Ôn Nhiễm thường tỉnh giấc nhiều lần, lần nào cũng khó chìm vào giấc ngủ.

Còn trong hai năm trước đó, hằng ngày hơn phân nửa thời gian cô đều ở trong cơn ngủ mê. Có lẽ vì hai năm ấy cô ngủ nhiều quá, nên về sau có một khoảng thời gian dài cô lại khó ngủ.

Đương nhiên, phần lớn vẫn do vấn đề tâm lý. Cô không tài nào chấp nhận nổi sự thật bố mẹ đã rời xa mình.

Một người rời khỏi thế gian này, một người bỏ mặc cô.

Thế nên hai năm ấy lúc mẹ Ôn Nhiễm vừa mất, đa số thời gian cô đều ngủ say, chỉ để trốn tránh thực tế đau thương khi tỉnh giấc.

Thật ra lúc mang thai cô, mẹ Ôn Nhiễm đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh trầm cảm.

Đến tận bây giờ, tuy bệnh tự kỷ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng nhà nội của Ôn Nhiễm luôn trách mẹ Ôn Nhiễm, khiến bệnh tình của bà ngày càng trở nặng. Sau khi gắng gượng chăm sóc Ôn Nhiễm hơn mười năm, bà mới nhập viện điều trị.

Người mẹ đã khuất là người Ôn Nhiễm dựa dẫm nhất trên cõi đời này, do đó sau khi mẹ qua đời, Ôn Nhiễm tựa như một chú chim non mất tổ ấm, không thể mở rộng đôi cánh của mình nữa.

Dù cô đã hơn hai mươi, nhưng thoạt nhìn vẫn không khác gì một đứa trẻ đơn thuần vô hại.

Giữa màn đêm, hô hấp của cô nhẹ đến mức như hòa làm một với không khí.

Tạ Vân Lễ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bên cạnh cô.



Sáng hôm sau khi mở mắt, Ôn Nhiễm nhận ra mình đã dậy muộn gần nửa tiếng so với thói quen thức giấc thường ngày, nên lúc rời giường cô hơi vội vàng.

Mặc dù công việc của cô không cần dậy sớm, cũng không ai bắt buộc mấy giờ cô phải dậy, nhưng bỗng nhiên xáo trộn nếp sống ít nhiều gì vẫn khiến cô bối rối.

Cô sửa soạn xong rồi xuống lầu, định gọi dì Chúc, cô bỗng thấy Tạ Vân Lễ ngồi trên sô pha.

Cô còn chưa kịp dừng bước, đã bất ngờ đối diện với ánh mắt anh.

Trong chốc lát, cô như ngừng thở.

Gương mặt anh giống hệt tấm hình trên điện thoại, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu lông mày rậm, tấm lưng thẳng tắp dù anh ngồi trên sô pha và đôi chân thon dài.

Ở anh mang đậm một khí chất đã trút bỏ hết vẻ non trẻ, vừa kiêu ngạo vừa từng trải.

“Muộn hơn bình thường nửa tiếng.” Anh thoáng nhìn đồng hồ, trong mắt thấp thoáng niềm vui: “Ngủ ngon như vậy, mơ thấy mộng đẹp gì à em?”

Nghe giọng anh, Ôn Nhiễm mới nhận ra người mình thấy không phải ảo giác.

Cô gần như lập tức không kiềm được mà nắm lấy áo ngủ, đảo mắt bốn phía: “Mộng… thế nào, mới là đẹp?”

Tạ Vân Lễ nghĩ ngợi: “Nếu mơ thấy việc khiến em vui thì có lẽ là mộng đẹp.”

Ánh mắt Ôn Nhiễm trở nên ảm đạm: “Vậy… em không thấy mộng đẹp.”

Tạ Vân Lễ ngẩn người, nhận ra mình nói sai rồi. Anh đứng dậy đến trước mặt cô, đang định lên tiếng thì thấy Ôn Nhiễm xoay người chạy vào bếp.

Thấy vẻ hoảng hốt lo lắng của cô, dì Chúc cười xoa đầu cô: “Cháu sợ gì chứ? Để ăn sáng với cháu mà đêm qua cậu Tạ đã ngủ ở phòng cho khách một đêm, rồi cố ý dậy sớm chờ cháu đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện