Trên đường về, Chu Duy thấy Tạ Vân Lễ cứ cúi đầu nhìn điện thoại mãi.
Hình như cũng không phải đang trả lời tin nhắn hay xử lý công việc, anh chỉ lẳng lặng nhìn thế thôi, tựa như… đang chờ đợi gì đó? Chẳng lẽ đang chờ Ôn Nhiễm nhắn tin cho anh?
Chu Duy nảy ra một suy đoán: “Sếp Tạ, tôi nghe dì Chúc kể, cô Ôn Nhiễm có một công việc vẽ tranh minh họa. Mặc dù ở nhà không ra khỏi cửa, cô ấy vẫn biết tự kiếm tiền, ưu tú quá ạ.”
“Vậy à?” Tạ Vân Lễ thuận miệng đáp một tiếng.
Anh biết cô nhận một vài công việc vẽ tranh, nhưng trước đó, quả thực anh cũng không ngờ cô sẽ dùng việc này để kiếm tiền, mãi đến khi chứng kiến vô vàn tác phẩm khiến người ta vừa nhìn đã khó quên dưới hầm… Anh mới nhận ra, cô không chỉ biết vẽ tranh thôi.
Cô là một họa sĩ xuất sắc.
Nếu công bố những tác phẩm ấy trước thế giới hoặc tham gia dự thi, chắc chắn cô sẽ gặt hái được nhiều thành tựu.
Song, cô luôn bí mật lẳng lặng vẽ từng bức tranh, khóa kín tất cả trong căn phòng dưới hầm. Có lẽ trên đời này, chỉ mỗi dì Chúc mới thấy những bức tranh đó, có lẽ cô cũng chưa bao giờ muốn để bất cứ ai phát hiện chúng, cô chỉ âm thầm làm việc mình thích thôi.
Chu Duy tò mò: “Sếp từng thấy tranh cô ấy vẽ chưa? Chắc đẹp lắm nhỉ?”
Nào chỉ đẹp thôi đâu.
Tạ Vân Lễ im lặng một chút: “Em ấy chưa bao giờ cho tôi xem.”
Anh từng xem rồi, chẳng qua anh xem khi chưa được cô đồng ý, nên Tạ Vân Lễ sẽ không bao giờ nói mình đã thấy.
Vì rõ ràng anh đã gian lận.
Lời nói dối của người trưởng thành quá tầm thường, nói thế nào cũng không sao. Nhưng lời nói dối liên quan đến Ôn Nhiễm, lại khiến anh khó lòng thốt ra được.
Chu Duy ồ một tiếng, thận trọng thở dài một hơi. Vì anh ta đã nghe ra, khi Tạ Vân Lễ nói câu vừa rồi, giọng anh rõ ràng hơi trầm xuống.
Theo tình hình trước mắt thì quan hệ của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm… Diễn tả sao nhỉ, vốn dĩ không gần gũi mấy. Đôi bên luôn duy trì khoảng cách không gần không xa, ngay cả đối mặt giao tiếp bình thường cũng không nốt. So với Tạ Vân Lễ, thậm chí Ôn Nhiễm còn thân thiết với dì Chúc hơn.
Song, dường như giữa hai người họ lại tồn tại một mối quan hệ lạ kỳ khó tả.
Nếu nói Ôn Nhiễm giống thực vật nhỏ phát triển trong nhà kính, vậy Tạ Vân Lễ tựa như đại thụ luôn bảo vệ cô khỏi gió táp mưa sa bên ngoài, anh cứ lẳng lặng đứng ở nơi cách cô vừa đủ, không gần cô quá, cũng không xa cô nhiều. Nhưng chỉ cần mưa gió lướt qua nhẹ thôi, anh nhất định sẽ xòe rộng toàn bộ tán cây ra, giúp cô ngăn cản tất cả, che chở cô kín kẽ hết mức.
Chu Duy cảm giác như mình đã nhận ra sợi dây liên kết ấy của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, anh ta chợt hiểu được phần nào vì sao Tạ Vân Lễ muốn cưới Ôn Nhiễm, cũng đoán ra lý do Tạ Vân Lễ mãi giữ kín cuộc hôn nhân này với bên ngoài.
Có ai mà lại không muốn bảo vệ một cô gái như thế chứ?
Và cách bảo vệ cô tốt nhất là, quang minh chính đại trở thành người thân không thể thiếu của cô.
Người ngoài không thể nào hiểu được điều này, Tạ Vân Lễ cũng chẳng cần họ hiểu. Anh càng không muốn giải thích nhiều với họ về mối quan hệ của anh và Ôn Nhiễm, vì anh sợ tạo ra tin đồn sai lệch làm tổn thương Ôn Nhiễm.
Suy cho cùng, lời nói con người luôn đáng sợ, mấy câu từ phức tạp ấy sẽ quấy nhiễu đến cô.
“Chu Duy.” Tạ Vân Lễ bỗng lên tiếng: “Chuyện hôm nay…”
“Sếp Tạ yên tâm, tôi sẽ ngậm chặt miệng!” Chu Duy ngắt lời anh, cam đoan: “Tôi nhất định sẽ không nhắc đến chuyện của cô Ôn Nhiễm với bất kỳ ai, ngay cả vợ tôi hỏi thì tôi cũng sẽ không hó hé!”
“... Chuyện hôm nay vất vả cho cậu rồi.” Tạ Vân Lễ nói.
Chu Duy: “Không vất vả không vất vả ạ! Phục vụ cho sếp là việc tôi nên làm!”
Tạ Vân Lễ cười nhạt nhìn anh ta.
Dĩ nhiên anh biết Chu Duy sẽ không nói lung tung ở công ty, làm trợ lý của anh, Chu Duy đã theo anh vào Nam ra Bắc, anh làm gì anh ta cũng biết. Nếu Chu Duy nhiều chuyện, vậy đủ loại tin đồn đã sớm bay đầy trời trong công ty rồi.
Tình trạng hôn nhân của anh, Chu Duy cũng thuộc số ít người biết rõ. Nhưng lâu như vậy, công ty không hề lan truyền gì, có thể thấy quả thực Chu Duy đã quản miệng mình rất kín.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bằng không, Tạ Vân Lễ cũng sẽ không dùng anh ta lâu như thế.
Đương nhiên, chính Chu Duy cũng hiểu rõ, nhất định phải giữ bí mật về tình hình của Ôn Nhiễm. Công ty nào mà không có mấy nhân viên thích tám chuyện? Có người thích hóng hớt, ắt sẽ có người thích nghe ngóng tin tức, chắc chắn cũng có người thích tung tin đồn thất thiệt. Một khi anh ta bất cẩn lỡ lời, một vài chuyện của Ôn Nhiễm sẽ truyền khắp cả công ty, đến lúc đó không biết sẽ tam sao thất bản thế nào nữa.
Như Bạch Lâm đấy, trước đây khi làm Quản lý nghiệp vụ, cô ta chỉ thường xuyên tìm anh ta tán gẫu, tiện thể sẽ mang cho anh ta ly cà phê, vậy mà trong công ty đã đồn anh ta ngoại tình với Bạch Lâm, chung quy vì họ biết rõ anh ta là người có vợ. Cho tới lúc Bạch Lâm nổi giận đùng đùng tự làm sáng tỏ, tin đồn bậy bạ thái quá đó mới chấm dứt.
Thật ra Bạch Lâm muốn thăm dò tình trạng hôn nhân của Tạ Vân Lễ từ anh ta, dĩ nhiên anh ta không hề hó hé gì, nếu không anh ta đã bị sếp đuổi từ lâu rồi.
Do đó, dù Tạ Vân Lễ không nhắc nhở, anh ta cũng biết nên nói gì không nên nói gì.
…
Từ khi đưa Ca Ca về nhà, quy luật sinh hoạt rập khuôn xưa nay của Ôn Nhiễm đã bị phá vỡ, vì cô đã dành ra rất nhiều thời gian để bầu bạn với Ca Ca.
Vết thương của Ca Ca đã lành từ từ, có điều vẫn phải bôi thuốc ngoài da hằng ngày, cũng cần bổ sung đủ chất dinh dưỡng. Bé gầy quá, đi lại vẫn chưa vững. Nhưng bé thích gần gũi với Ôn Nhiễm lắm, buổi tối đầu tiên trong môi trường mới, bé ngủ không được yên, cứ kêu ư ử, mãi đến khi dì Chúc ẵm bé vào phòng Ôn Nhiễm thì bé mới ngủ say.
Bất kể Ôn Nhiễm đi đâu thì bé cũng sẽ theo sát cô, lúc Ôn Nhiễm đang vẽ tranh, bé sẽ cuộn tròn lẳng lặng nằm bên chân cô. Ôn Nhiễm thi thoảng sẽ vươn tay sờ đầu lông xù của bé, bé sẽ vui vẻ vẫy đuôi.
Ca Ca đã hoàn toàn xem Ôn Nhiễm thành chủ của mình.
Vài ngày sau, Chu Duy đưa một ít thực phẩm dinh dưỡng cho chó con tới. Nghe thấy giọng anh ta, Ca Ca còn ló đầu ra khỏi phòng nhìn anh ta.
Chu Duy chào bé: “Hello Ca Ca đáng yêu, gần đây nhóc vẫn khỏe chứ?”
Ca Ca há miệng, vẫy vẫy đuôi với anh ta.
“Ôi chao dễ thương quá.” Chu Duy bật cười.
Dì Chúc kể: “Bây giờ bé lanh lắm, cứ theo sau Ôn Nhiễm hoài, đuổi cũng không đi.”
“À dì Chúc.” Chu Duy khẽ hỏi: “Hôm trước sếp đưa điện thoại cho cô Ôn Nhiễm, cô ấy dùng chưa?”
“Dì thấy con bé dùng chụp hình cho Ca Ca mấy lần rồi, sao thế?”
Chu Duy gãi đầu: “Tôi chỉ tò mò thôi, liệu cô Ôn Nhiễm có nhắn tin gì đó cho sếp Tạ không?”
Dì Chúc híp mắt: “Đừng nói ý cậu là, cậu Tạ vẫn luôn chờ Nhiễm Nhiễm gửi tin nhắn cho cậu ấy đấy?”
Không thể không thừa nhận, dì Chúc nhạy bén thật. Chu Duy không ngờ vừa hỏi khéo thôi mà dì đã đoán ra ngay, không hổ là dì Chúc.
Đương nhiên, Chu Duy cũng thông minh, tuy Tạ Vân Lễ không thể hiện gì nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra, chắc chắn Tạ Vân Lễ đang chờ Ôn Nhiễm nhắn tin cho mình. Đêm qua sau khi tăng ca xong việc, anh ta còn thấy Tạ Vân Lễ hơi nhíu mày nhìn điện thoại - Trạng thái này đã kéo dài mấy ngày rồi.
Đối với người khác thì rất bình thường, nhưng với người chỉ cầm điện thoại để xử lý công việc như Tạ Vân Lễ, đây chính là khác thường.
Chu Duy cười xấu hổ: “Việc này… tôi cũng không tiện nói, nhưng tôi nghĩ có lẽ sếp đang mong ngóng cô Ôn Nhiễm gửi tin nhắn cho sếp…”
“Ôi, vậy khả năng cao cậu ấy sẽ uổng công chờ rồi.” Dì Chúc kể: “Bây giờ Nhiễm Nhiễm chỉ một lòng một dạ tập trung vào Ca Ca thôi, hết chơi với Ca Ca thì sẽ vẽ tranh, hết vẽ tranh thì sẽ chơi với Ca Ca. Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo sếp cậu nói điện thoại chỉ để dùng chụp hình Ca Ca làm chi? Nhiễm Nhiễm nhà này không biết điện thoại còn có thể làm chuyện khác đâu. Vài ngày trước, con bé còn nhờ tôi bảo quản điện thoại thay Ca Ca nữa đó.”
Chu Duy: “...”
Dì Chúc cười: “Nhiễm Nhiễm nhà này không thể nghe hiểu ẩn ý khác, con bé chưa bao giờ nói dối, nói gì thì ý trên mặt chữ. Cậu Tạ bảo đây là điện thoại của Ca Ca, đương nhiên con bé sẽ không dùng bừa điện thoại của Ca Ca rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Duy che trán thở dài: “Thế tính sao đây dì?”
“Đúng vậy, làm sao giờ nhỉ?” Dì Chúc vừa quét rác vừa nói: “Dì cũng lớn tuổi rồi, thường ngày chỉ gọi điện thoại nhắn tin gì thôi. Điện thoại nhiều tính năng, nhưng dì nào biết dùng, dù Nhiễm Nhiễm hỏi thì dì cũng không thể hướng dẫn được. Ây dà, cũng không biết ai đủ kiên nhẫn dạy Nhiễm Nhiễm dùng điện thoại nữa đây.”
Chu Duy vỗ đùi: “Ừ ha.”
Hai người vừa nhìn nhau vừa gật đầu đầy ý nhị. Ca Ca chợt khều mở khe cửa ra, chạy khỏi phòng, đúng lúc này Ôn Nhiễm cũng đẩy cửa theo sau Ca Ca.
Thấy Chu Duy, cô gần như không biết làm sao, bèn tóm lấy áo mình vân vê, trông như muốn nói gì đó.
Chu Duy vội chào hỏi: “Chào buổi chiều, cô Ôn Nhiễm.”
Thật ra anh ta muốn gọi Ôn Nhiễm một tiếng cô Tạ, nhưng anh ta lo Ôn Nhiễm sẽ không quen với xưng hô như thế.
“Chào… chào anh.” Ôn Nhiễm có phần căng thẳng, một khi cô căng thẳng, lời lẽ sẽ trở nên không rõ. Cô chỉ đành dùng hết sức, đứt quãng nhả ra từng từ: “Tôi muốn… tôi muốn hỏi, hỏi một việc.”
Thấy cô bất an như vậy, Chu Duy không nhịn được mà hồi hộp theo cô: “Cô cứ thoải mái hỏi, cứ từ từ hỏi ạ, tôi không vội đâu.”
Ca Ca quanh quẩn bên chân Ôn Nhiễm vài vòng, rồi tò mò đến ngửi Chu Duy. Rất rõ ràng, bé vẫn còn ấn tượng với Chu Duy, nếu đổi thành người lạ thì bé sẽ không tới gần.
Ôn Nhiễm luôn quan sát Ca Ca, nhưng trong đầu lại suy nghĩ về vấn đề khác.
“Tôi muốn hỏi… Tạ Vân Lễ… anh ấy khỏe không? Công việc, bận lắm à? Liệu… ừm, anh ấy, ăn uống đàng hoàng không?”
Chu Duy vỡ lẽ, hóa ra cô đang quan tâm Tạ Vân Lễ! Anh ta lập tức lên tinh thần, dõng dạc kể đầy đủ: “Công việc của sếp Tạ quả thực bận rộn lắm, dù sao sếp cũng tự gầy dựng sự nghiệp mà. Thi thoảng bận đến mức ba bữa không đúng giờ cũng là chuyện bình thường, có điều sếp vẫn khỏe, đôi khi sẽ chạy bộ buổi sáng và tập thể hình, chẳng qua thức khuya khá nhiều…”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô nghiền ngẫm câu trả lời của Chu Duy một hồi: “Vậy… vậy tôi nên… làm sao để cảm ơn anh ấy đây? Anh ấy đã cứu Ca Ca… còn tặng cho tôi và Ca Ca… nhiều quà...”
Chu Duy cười rộ: “Tấm lòng này của cô, sếp Tạ biết được nhất định sẽ vui lắm.”
Ôn Nhiễm hoang mang một lúc.
Đối với cô, bày tỏ lòng cảm ơn cũng là một chuyện khó khăn.
Chu Duy hỏi: “Cô Ôn Nhiễm, điện thoại mới cô dùng quen không? Đó là dòng mới nhất của năm nay, rất nhiều tính năng thú vị, ban đầu cô vẫn chưa quen dùng đúng không?”
Ôn Nhiễm đáp: “Chụp hình cho Ca Ca, tôi biết, tôi biết chụp.” Cô dừng một chút, trở nên chán nản: “Còn mấy thứ khác… tôi không rành lắm.”
Quả thực đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cô.
Cô không biết dùng ứng dụng liên lạc, cũng không muốn chơi trò gì. Tuy các ứng dụng không khó hiểu mấy với cô, nhưng cô vẫn không biết dùng. Vì theo cô, điện thoại không phải nhu yếu phẩm, mà là thứ cô muốn cách xa theo thói quen.
Trước đây, tin tức mẹ qua đời, tin tức bố bỏ đi đều được truyền đến cô thông qua điện thoại, do đó cô cực kỳ bài xích tiếng điện thoại kêu vang.
Cô sợ âm thanh ấy, càng sợ tiếng người truyền tới từ trong đó.
Cô sợ có người nói chuyện với cô, nhất là người xa lạ, người không quen. Ngay cả người thân thiết giao tiếp với cô, thỉnh thoảng cô cũng sẽ hồi hộp và không biết làm thế nào.
Tất cả các vấn đề trên, không phải là việc mà cô có thể kiểm soát được.
Thấy nét mặt ảm đạm của Ôn Nhiễm, dì Chúc liếc nhìn Chu Duy, Chu Duy vội vàng gỡ gạc: “Thật ra chúng tôi sử dụng điện thoại cũng thế, chụp hình nhắn tin gì đó thôi, mấy tính năng khác ít dùng lắm, ha ha ha ha…”
Cười khan một chốc, anh ta nhanh trí đề nghị: “Sếp Tạ cũng quan tâm Ca Ca lắm, chẳng qua mấy ngày nay sếp bận quá, không có thời gian tới thăm bé. Hay… cô gửi hình cho sếp Tạ xem thử, để sếp biết Ca Ca đáng yêu thế nào rồi…”
Hình như cũng không phải đang trả lời tin nhắn hay xử lý công việc, anh chỉ lẳng lặng nhìn thế thôi, tựa như… đang chờ đợi gì đó? Chẳng lẽ đang chờ Ôn Nhiễm nhắn tin cho anh?
Chu Duy nảy ra một suy đoán: “Sếp Tạ, tôi nghe dì Chúc kể, cô Ôn Nhiễm có một công việc vẽ tranh minh họa. Mặc dù ở nhà không ra khỏi cửa, cô ấy vẫn biết tự kiếm tiền, ưu tú quá ạ.”
“Vậy à?” Tạ Vân Lễ thuận miệng đáp một tiếng.
Anh biết cô nhận một vài công việc vẽ tranh, nhưng trước đó, quả thực anh cũng không ngờ cô sẽ dùng việc này để kiếm tiền, mãi đến khi chứng kiến vô vàn tác phẩm khiến người ta vừa nhìn đã khó quên dưới hầm… Anh mới nhận ra, cô không chỉ biết vẽ tranh thôi.
Cô là một họa sĩ xuất sắc.
Nếu công bố những tác phẩm ấy trước thế giới hoặc tham gia dự thi, chắc chắn cô sẽ gặt hái được nhiều thành tựu.
Song, cô luôn bí mật lẳng lặng vẽ từng bức tranh, khóa kín tất cả trong căn phòng dưới hầm. Có lẽ trên đời này, chỉ mỗi dì Chúc mới thấy những bức tranh đó, có lẽ cô cũng chưa bao giờ muốn để bất cứ ai phát hiện chúng, cô chỉ âm thầm làm việc mình thích thôi.
Chu Duy tò mò: “Sếp từng thấy tranh cô ấy vẽ chưa? Chắc đẹp lắm nhỉ?”
Nào chỉ đẹp thôi đâu.
Tạ Vân Lễ im lặng một chút: “Em ấy chưa bao giờ cho tôi xem.”
Anh từng xem rồi, chẳng qua anh xem khi chưa được cô đồng ý, nên Tạ Vân Lễ sẽ không bao giờ nói mình đã thấy.
Vì rõ ràng anh đã gian lận.
Lời nói dối của người trưởng thành quá tầm thường, nói thế nào cũng không sao. Nhưng lời nói dối liên quan đến Ôn Nhiễm, lại khiến anh khó lòng thốt ra được.
Chu Duy ồ một tiếng, thận trọng thở dài một hơi. Vì anh ta đã nghe ra, khi Tạ Vân Lễ nói câu vừa rồi, giọng anh rõ ràng hơi trầm xuống.
Theo tình hình trước mắt thì quan hệ của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm… Diễn tả sao nhỉ, vốn dĩ không gần gũi mấy. Đôi bên luôn duy trì khoảng cách không gần không xa, ngay cả đối mặt giao tiếp bình thường cũng không nốt. So với Tạ Vân Lễ, thậm chí Ôn Nhiễm còn thân thiết với dì Chúc hơn.
Song, dường như giữa hai người họ lại tồn tại một mối quan hệ lạ kỳ khó tả.
Nếu nói Ôn Nhiễm giống thực vật nhỏ phát triển trong nhà kính, vậy Tạ Vân Lễ tựa như đại thụ luôn bảo vệ cô khỏi gió táp mưa sa bên ngoài, anh cứ lẳng lặng đứng ở nơi cách cô vừa đủ, không gần cô quá, cũng không xa cô nhiều. Nhưng chỉ cần mưa gió lướt qua nhẹ thôi, anh nhất định sẽ xòe rộng toàn bộ tán cây ra, giúp cô ngăn cản tất cả, che chở cô kín kẽ hết mức.
Chu Duy cảm giác như mình đã nhận ra sợi dây liên kết ấy của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, anh ta chợt hiểu được phần nào vì sao Tạ Vân Lễ muốn cưới Ôn Nhiễm, cũng đoán ra lý do Tạ Vân Lễ mãi giữ kín cuộc hôn nhân này với bên ngoài.
Có ai mà lại không muốn bảo vệ một cô gái như thế chứ?
Và cách bảo vệ cô tốt nhất là, quang minh chính đại trở thành người thân không thể thiếu của cô.
Người ngoài không thể nào hiểu được điều này, Tạ Vân Lễ cũng chẳng cần họ hiểu. Anh càng không muốn giải thích nhiều với họ về mối quan hệ của anh và Ôn Nhiễm, vì anh sợ tạo ra tin đồn sai lệch làm tổn thương Ôn Nhiễm.
Suy cho cùng, lời nói con người luôn đáng sợ, mấy câu từ phức tạp ấy sẽ quấy nhiễu đến cô.
“Chu Duy.” Tạ Vân Lễ bỗng lên tiếng: “Chuyện hôm nay…”
“Sếp Tạ yên tâm, tôi sẽ ngậm chặt miệng!” Chu Duy ngắt lời anh, cam đoan: “Tôi nhất định sẽ không nhắc đến chuyện của cô Ôn Nhiễm với bất kỳ ai, ngay cả vợ tôi hỏi thì tôi cũng sẽ không hó hé!”
“... Chuyện hôm nay vất vả cho cậu rồi.” Tạ Vân Lễ nói.
Chu Duy: “Không vất vả không vất vả ạ! Phục vụ cho sếp là việc tôi nên làm!”
Tạ Vân Lễ cười nhạt nhìn anh ta.
Dĩ nhiên anh biết Chu Duy sẽ không nói lung tung ở công ty, làm trợ lý của anh, Chu Duy đã theo anh vào Nam ra Bắc, anh làm gì anh ta cũng biết. Nếu Chu Duy nhiều chuyện, vậy đủ loại tin đồn đã sớm bay đầy trời trong công ty rồi.
Tình trạng hôn nhân của anh, Chu Duy cũng thuộc số ít người biết rõ. Nhưng lâu như vậy, công ty không hề lan truyền gì, có thể thấy quả thực Chu Duy đã quản miệng mình rất kín.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bằng không, Tạ Vân Lễ cũng sẽ không dùng anh ta lâu như thế.
Đương nhiên, chính Chu Duy cũng hiểu rõ, nhất định phải giữ bí mật về tình hình của Ôn Nhiễm. Công ty nào mà không có mấy nhân viên thích tám chuyện? Có người thích hóng hớt, ắt sẽ có người thích nghe ngóng tin tức, chắc chắn cũng có người thích tung tin đồn thất thiệt. Một khi anh ta bất cẩn lỡ lời, một vài chuyện của Ôn Nhiễm sẽ truyền khắp cả công ty, đến lúc đó không biết sẽ tam sao thất bản thế nào nữa.
Như Bạch Lâm đấy, trước đây khi làm Quản lý nghiệp vụ, cô ta chỉ thường xuyên tìm anh ta tán gẫu, tiện thể sẽ mang cho anh ta ly cà phê, vậy mà trong công ty đã đồn anh ta ngoại tình với Bạch Lâm, chung quy vì họ biết rõ anh ta là người có vợ. Cho tới lúc Bạch Lâm nổi giận đùng đùng tự làm sáng tỏ, tin đồn bậy bạ thái quá đó mới chấm dứt.
Thật ra Bạch Lâm muốn thăm dò tình trạng hôn nhân của Tạ Vân Lễ từ anh ta, dĩ nhiên anh ta không hề hó hé gì, nếu không anh ta đã bị sếp đuổi từ lâu rồi.
Do đó, dù Tạ Vân Lễ không nhắc nhở, anh ta cũng biết nên nói gì không nên nói gì.
…
Từ khi đưa Ca Ca về nhà, quy luật sinh hoạt rập khuôn xưa nay của Ôn Nhiễm đã bị phá vỡ, vì cô đã dành ra rất nhiều thời gian để bầu bạn với Ca Ca.
Vết thương của Ca Ca đã lành từ từ, có điều vẫn phải bôi thuốc ngoài da hằng ngày, cũng cần bổ sung đủ chất dinh dưỡng. Bé gầy quá, đi lại vẫn chưa vững. Nhưng bé thích gần gũi với Ôn Nhiễm lắm, buổi tối đầu tiên trong môi trường mới, bé ngủ không được yên, cứ kêu ư ử, mãi đến khi dì Chúc ẵm bé vào phòng Ôn Nhiễm thì bé mới ngủ say.
Bất kể Ôn Nhiễm đi đâu thì bé cũng sẽ theo sát cô, lúc Ôn Nhiễm đang vẽ tranh, bé sẽ cuộn tròn lẳng lặng nằm bên chân cô. Ôn Nhiễm thi thoảng sẽ vươn tay sờ đầu lông xù của bé, bé sẽ vui vẻ vẫy đuôi.
Ca Ca đã hoàn toàn xem Ôn Nhiễm thành chủ của mình.
Vài ngày sau, Chu Duy đưa một ít thực phẩm dinh dưỡng cho chó con tới. Nghe thấy giọng anh ta, Ca Ca còn ló đầu ra khỏi phòng nhìn anh ta.
Chu Duy chào bé: “Hello Ca Ca đáng yêu, gần đây nhóc vẫn khỏe chứ?”
Ca Ca há miệng, vẫy vẫy đuôi với anh ta.
“Ôi chao dễ thương quá.” Chu Duy bật cười.
Dì Chúc kể: “Bây giờ bé lanh lắm, cứ theo sau Ôn Nhiễm hoài, đuổi cũng không đi.”
“À dì Chúc.” Chu Duy khẽ hỏi: “Hôm trước sếp đưa điện thoại cho cô Ôn Nhiễm, cô ấy dùng chưa?”
“Dì thấy con bé dùng chụp hình cho Ca Ca mấy lần rồi, sao thế?”
Chu Duy gãi đầu: “Tôi chỉ tò mò thôi, liệu cô Ôn Nhiễm có nhắn tin gì đó cho sếp Tạ không?”
Dì Chúc híp mắt: “Đừng nói ý cậu là, cậu Tạ vẫn luôn chờ Nhiễm Nhiễm gửi tin nhắn cho cậu ấy đấy?”
Không thể không thừa nhận, dì Chúc nhạy bén thật. Chu Duy không ngờ vừa hỏi khéo thôi mà dì đã đoán ra ngay, không hổ là dì Chúc.
Đương nhiên, Chu Duy cũng thông minh, tuy Tạ Vân Lễ không thể hiện gì nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra, chắc chắn Tạ Vân Lễ đang chờ Ôn Nhiễm nhắn tin cho mình. Đêm qua sau khi tăng ca xong việc, anh ta còn thấy Tạ Vân Lễ hơi nhíu mày nhìn điện thoại - Trạng thái này đã kéo dài mấy ngày rồi.
Đối với người khác thì rất bình thường, nhưng với người chỉ cầm điện thoại để xử lý công việc như Tạ Vân Lễ, đây chính là khác thường.
Chu Duy cười xấu hổ: “Việc này… tôi cũng không tiện nói, nhưng tôi nghĩ có lẽ sếp đang mong ngóng cô Ôn Nhiễm gửi tin nhắn cho sếp…”
“Ôi, vậy khả năng cao cậu ấy sẽ uổng công chờ rồi.” Dì Chúc kể: “Bây giờ Nhiễm Nhiễm chỉ một lòng một dạ tập trung vào Ca Ca thôi, hết chơi với Ca Ca thì sẽ vẽ tranh, hết vẽ tranh thì sẽ chơi với Ca Ca. Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo sếp cậu nói điện thoại chỉ để dùng chụp hình Ca Ca làm chi? Nhiễm Nhiễm nhà này không biết điện thoại còn có thể làm chuyện khác đâu. Vài ngày trước, con bé còn nhờ tôi bảo quản điện thoại thay Ca Ca nữa đó.”
Chu Duy: “...”
Dì Chúc cười: “Nhiễm Nhiễm nhà này không thể nghe hiểu ẩn ý khác, con bé chưa bao giờ nói dối, nói gì thì ý trên mặt chữ. Cậu Tạ bảo đây là điện thoại của Ca Ca, đương nhiên con bé sẽ không dùng bừa điện thoại của Ca Ca rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Duy che trán thở dài: “Thế tính sao đây dì?”
“Đúng vậy, làm sao giờ nhỉ?” Dì Chúc vừa quét rác vừa nói: “Dì cũng lớn tuổi rồi, thường ngày chỉ gọi điện thoại nhắn tin gì thôi. Điện thoại nhiều tính năng, nhưng dì nào biết dùng, dù Nhiễm Nhiễm hỏi thì dì cũng không thể hướng dẫn được. Ây dà, cũng không biết ai đủ kiên nhẫn dạy Nhiễm Nhiễm dùng điện thoại nữa đây.”
Chu Duy vỗ đùi: “Ừ ha.”
Hai người vừa nhìn nhau vừa gật đầu đầy ý nhị. Ca Ca chợt khều mở khe cửa ra, chạy khỏi phòng, đúng lúc này Ôn Nhiễm cũng đẩy cửa theo sau Ca Ca.
Thấy Chu Duy, cô gần như không biết làm sao, bèn tóm lấy áo mình vân vê, trông như muốn nói gì đó.
Chu Duy vội chào hỏi: “Chào buổi chiều, cô Ôn Nhiễm.”
Thật ra anh ta muốn gọi Ôn Nhiễm một tiếng cô Tạ, nhưng anh ta lo Ôn Nhiễm sẽ không quen với xưng hô như thế.
“Chào… chào anh.” Ôn Nhiễm có phần căng thẳng, một khi cô căng thẳng, lời lẽ sẽ trở nên không rõ. Cô chỉ đành dùng hết sức, đứt quãng nhả ra từng từ: “Tôi muốn… tôi muốn hỏi, hỏi một việc.”
Thấy cô bất an như vậy, Chu Duy không nhịn được mà hồi hộp theo cô: “Cô cứ thoải mái hỏi, cứ từ từ hỏi ạ, tôi không vội đâu.”
Ca Ca quanh quẩn bên chân Ôn Nhiễm vài vòng, rồi tò mò đến ngửi Chu Duy. Rất rõ ràng, bé vẫn còn ấn tượng với Chu Duy, nếu đổi thành người lạ thì bé sẽ không tới gần.
Ôn Nhiễm luôn quan sát Ca Ca, nhưng trong đầu lại suy nghĩ về vấn đề khác.
“Tôi muốn hỏi… Tạ Vân Lễ… anh ấy khỏe không? Công việc, bận lắm à? Liệu… ừm, anh ấy, ăn uống đàng hoàng không?”
Chu Duy vỡ lẽ, hóa ra cô đang quan tâm Tạ Vân Lễ! Anh ta lập tức lên tinh thần, dõng dạc kể đầy đủ: “Công việc của sếp Tạ quả thực bận rộn lắm, dù sao sếp cũng tự gầy dựng sự nghiệp mà. Thi thoảng bận đến mức ba bữa không đúng giờ cũng là chuyện bình thường, có điều sếp vẫn khỏe, đôi khi sẽ chạy bộ buổi sáng và tập thể hình, chẳng qua thức khuya khá nhiều…”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô nghiền ngẫm câu trả lời của Chu Duy một hồi: “Vậy… vậy tôi nên… làm sao để cảm ơn anh ấy đây? Anh ấy đã cứu Ca Ca… còn tặng cho tôi và Ca Ca… nhiều quà...”
Chu Duy cười rộ: “Tấm lòng này của cô, sếp Tạ biết được nhất định sẽ vui lắm.”
Ôn Nhiễm hoang mang một lúc.
Đối với cô, bày tỏ lòng cảm ơn cũng là một chuyện khó khăn.
Chu Duy hỏi: “Cô Ôn Nhiễm, điện thoại mới cô dùng quen không? Đó là dòng mới nhất của năm nay, rất nhiều tính năng thú vị, ban đầu cô vẫn chưa quen dùng đúng không?”
Ôn Nhiễm đáp: “Chụp hình cho Ca Ca, tôi biết, tôi biết chụp.” Cô dừng một chút, trở nên chán nản: “Còn mấy thứ khác… tôi không rành lắm.”
Quả thực đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cô.
Cô không biết dùng ứng dụng liên lạc, cũng không muốn chơi trò gì. Tuy các ứng dụng không khó hiểu mấy với cô, nhưng cô vẫn không biết dùng. Vì theo cô, điện thoại không phải nhu yếu phẩm, mà là thứ cô muốn cách xa theo thói quen.
Trước đây, tin tức mẹ qua đời, tin tức bố bỏ đi đều được truyền đến cô thông qua điện thoại, do đó cô cực kỳ bài xích tiếng điện thoại kêu vang.
Cô sợ âm thanh ấy, càng sợ tiếng người truyền tới từ trong đó.
Cô sợ có người nói chuyện với cô, nhất là người xa lạ, người không quen. Ngay cả người thân thiết giao tiếp với cô, thỉnh thoảng cô cũng sẽ hồi hộp và không biết làm thế nào.
Tất cả các vấn đề trên, không phải là việc mà cô có thể kiểm soát được.
Thấy nét mặt ảm đạm của Ôn Nhiễm, dì Chúc liếc nhìn Chu Duy, Chu Duy vội vàng gỡ gạc: “Thật ra chúng tôi sử dụng điện thoại cũng thế, chụp hình nhắn tin gì đó thôi, mấy tính năng khác ít dùng lắm, ha ha ha ha…”
Cười khan một chốc, anh ta nhanh trí đề nghị: “Sếp Tạ cũng quan tâm Ca Ca lắm, chẳng qua mấy ngày nay sếp bận quá, không có thời gian tới thăm bé. Hay… cô gửi hình cho sếp Tạ xem thử, để sếp biết Ca Ca đáng yêu thế nào rồi…”
Danh sách chương