Anh hỏi cô, muốn anh cõng cô lên lầu, giống nam chính cõng nữ chính không? Ôn Nhiễm sửng sốt. Cô xem cảnh nam chính cõng nữ chính trên TV, hai người còn nhìn nhau cười, rồi cô thấy Tạ Vân Lễ tới bên cạnh cô.

Trông anh thật sự đang nói thật.

Cứ như chỉ cần cô gật đầu, Tạ Vân Lễ sẽ lập tức khom người cõng cô lên, như nam chính trong TV.

Vào lúc cô đang mù mờ, Tạ Vân Lễ đến gần cô thêm một bước. Ôn Nhiễm như phản ứng kịp, hốt hoảng lắc đầu: “Không không, không cần đâu, em tự, đi được…”

Màu đỏ nhuộm hết vành tai cô với tốc độ mắt thường có thể thấy, sau đó lan vào hai gò má.

- Rõ mồn một, cô đang thẹn thùng.

Nhưng Ôn Nhiễm cũng chỉ lộ vẻ thẹn thùng mấy giây, sau đó cô vội vàng ẵm Ca Ca bước về phía cầu thang, giữa chừng còn suýt vấp ngã.

Cô nghe thấy Tạ Vân Lễ nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi nhanh quá.”

“Ừm… ừm.” Ôn Nhiễm vừa bế Ca Ca lên lầu, vừa lẩm bẩm với anh như đang động viên mình: “Em tự làm được, em làm được…”

Mãi đến khi thấy cô lên tầng hai, Tạ Vân Lễ mới thu tầm mắt về, cười tự giễu.

Ôn Nhiễm là một cô bé dễ khiến người ta nảy sinh khát vọng bảo vệ, nên nhiều khi anh cũng vô thức chăm sóc cô như trẻ con. Nhưng không ít lần, anh sẽ đột nhiên phát hiện cô đã vượt khỏi phạm trù trẻ con từ lâu, thậm chí còn lóe lên một vài suy nghĩ trưởng thành. Nhưng hầu hết thời gian, tư tưởng của cô vẫn đơn thuần giống một đứa bé.

Song, anh không thể đối xử với cô như bé gái mãi được. Ban nãy trong phòng bếp, anh chợt phát hiện, vóc dáng của cô hoàn toàn thuộc về một người phụ nữ trưởng thành.

Huống hồ, bây giờ cô còn là vợ của anh.

Nếu đổi thành cặp vợ chồng bình thường, có lẽ họ cũng sẽ giống nam nữ chính trong phim truyền hình, có thể thân mật không cần dè dặt.

Nhưng rõ ràng anh không thể.

Vì cô vẫn chưa quen. Đã thế, trong lòng mình, cô vẫn chưa xem anh là chồng của cô…

Anh biết rất rõ, có thể khiến Ôn Nhiễm tin tưởng anh, đồng thời làm quen với việc được anh chăm sóc đã là chuyện rất khó khăn rồi.

Tạ Vân Lễ cầm điện thoại lên, xử lý công việc. Đợi sau khi Ôn Nhiễm ngủ, anh còn phải làm việc thêm một lúc.

Trước khi ngủ, bây giờ cô nên tắm rửa trong phòng mình, sau đó sửa soạn ổ cho Ca Ca, để bé ngủ bên cạnh giường cô.

Ca Ca ngoan lắm, buổi tối sẽ không chạy lung tung, sẽ đi vệ sinh đúng giờ, sẽ không tự ý lén lút leo lên giường giống mấy chú cún bị chiều hư nhà khác. Dì Chúc kể, tối nào bé cũng nằm yên ngủ ngon lành trong ổ bên giường, tới sáng sẽ ngoan ngoãn đợi Ôn Nhiễm tỉnh dậy dẫn bé đi vệ sinh.

Khi tính toán xong thời gian cô tắm rửa, Tạ Vân Lễ lên lầu.

Ôn Nhiễm đã tắm xong và thay đồ ngủ, cô đang ngồi trên giường, theo thói quen định cầm điện thoại lên nhắn chúc Tạ Vân Lễ ngủ ngon. Nhưng cô sực nhớ ra hôm nay Tạ Vân Lễ ở đây, anh còn ngủ ở phòng bên cạnh nữa.

Anh đang làm gì vậy nhỉ? Vẫn còn xem TV dưới lầu sao? Hay đã lên lầu ngủ rồi?

Vừa nghĩ tới chuyện này, cô đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Là anh, Nhiễm Nhiễm, em ngủ chưa?”

Vừa nhớ đến anh đã được nghe giọng anh ngay, Ôn Nhiễm giật mình, suýt tưởng là ảo giác: “Chưa… vẫn chưa ạ.”

“Không cần mở cửa đâu.” Có lẽ anh đã nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng xuống giường của cô, bèn đứng nói ngoài cửa: “Anh ở ngay bên cạnh, có việc gì em cứ gọi anh nhé. Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì cũng được.”

Ôn Nhiễm gật đầu, rồi nhớ ra anh không thể thấy nên cô lên tiếng: “Vâng… em biết rồi.”

Tiếp đó tiếng bước chân rời đi của anh vang lên.

Ôn Nhiễm đứng ở cửa mấy giây, khi ngoảnh lại, cô thấy Ca Ca ló đầu nhỏ ra từ trong ổ, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Nhiễm bước qua xoa đầu bé: “Không sao, Ca Ca, nhanh… ngủ nào.”

Ca Ca tiếp tục ngoan ngoãn nằm trong ổ.

Hôm nay người ở biệt thự không phải dì Chúc mà đổi thành Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm luôn thấy là lạ, nhưng cô vẫn không nói được điểm nào kỳ lạ.

Tuy nhiên, sau một hồi nghĩ ngợi, cô nhớ đến trong mấy bộ phim truyền hình, vợ chồng bình thường sẽ sống chung dưới một mái nhà, nên tình hình bây giờ mới là bình thường.

Chẳng qua, hình như vợ chồng bình thường luôn ở cùng một phòng… còn nằm chung giường nữa.

Nghĩ đến điều này, Ôn Nhiễm không khỏi nóng bừng mặt. Hai tay cô xoa mặt mình, kết quả càng xoa càng đỏ, đến cuối cùng cô còn bị chóng mặt.

“A… bầu trời sao.” Cô sực nhớ ra, xuống giường chạy tới chỗ để máy chiếu.

Cô đã nói với Tạ Vân Lễ sẽ cho anh xem, nếu không làm việc này, cô sẽ khó chịu lắm, cứ như mình không giữ lời hứa. Cô rời phòng ngủ, thận trọng nhìn căn phòng bên cạnh.

Tạ Vân Lễ để hé cửa, sợ cô gặp chuyện mà anh không nghe thấy nên anh không đóng lại.

Ôn Nhiễm im lặng bước qua, thấy anh ngồi cúi đầu xem điện thoại trên ghế cạnh cửa sổ.

Anh vẫn chưa ngủ, vậy mình nên làm phiền anh không?

Ôn Nhiễm nép vào cửa lẳng lặng nhìn Tạ Vân Lễ, có lẽ anh cũng mới tắm xong, trên người đã thay sang đồ mặc ở nhà màu trắng, tóc vừa được sấy khô, góc nghiêng của anh mang tới cảm giác điềm tĩnh ôn hòa.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc quần áo ở nhà, trông vừa thoải mái vừa lười biếng, hoàn toàn tương phản với vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày, tựa như hai con người khác nhau.

Ôn Nhiễm không khỏi ngây ngẩn nhìn anh.

Tạ Vân Lễ đang tập trung xử lý công việc trên điện thoại, không chú ý ánh mắt chăm chú của cô, sau hồi lâu anh mới cảm thấy bất thường.

Anh nghiêng đầu nhìn cánh cửa, thấy Ôn Nhiễm đang đứng bên ngoài.

Cô cứ đứng sát khung cửa, chớp chớp mắt, như chú mèo con nhìn lén qua khe cửa.

Tạ Vân Lễ bình tĩnh cụp mắt, khẽ cười.

Cô quan sát anh lâu như thế, chẳng rõ đang suy nghĩ gì đây?

Tạ Vân Lễ nhìn xuống thân mình, chẳng lẽ anh thay đồ nên cô tò mò? Hay… trước kia ít khi ngẩng đầu nhìn ngoại hình của anh nên mới lén lút quan sát… xem thử người mình lấy trông ra sao chăng?

Từng phút từng giây trôi qua, Tạ Vân Lễ bắt đầu không chịu nổi ánh mắt chăm chú của cô nữa, bèn giơ tay lên nắm lại đặt bên môi, nhẹ nhàng hắng giọng. Vừa định mở lời, anh đã nghe thấy hai tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ yếu ớt, như đầu ngón tay cào lên cửa. Nếu đang tập trung làm chuyện khác, chưa chắc anh có thể nghe thấy.

Nhưng anh vẫn quay đầu nhìn cô, giả vờ như vừa phát hiện: “Sao em chưa ngủ?”

“Ừm… ừm…” Cô hơi chột dạ vì mới nhìn lén anh rất lâu: “Em muốn, muốn mời anh xem đèn sao, cùng em… được không?”

Tạ Vân Lễ đứng dậy: “Được, đúng là anh vẫn chưa thấy.”

Ôn Nhiễm: “Ừm, em… mở rồi! Anh mau qua xem.”

Trên thực tế, đương nhiên Tạ Vân Lễ đã thấy rồi, còn do chính tay anh chọn trong vô vàn chiếc máy chiếu.

Nhưng nếu một lời nói dối nhỏ có thể khiến cô vui vẻ, cớ gì anh lại không làm chứ?

Phòng ngủ của Ôn Nhiễm sở hữu diện tích lớn nhất trong tất cả các phòng, gần năm mươi mét vuông, với tông màu chủ đạo trắng gạo pha lẫn một ít sắc hồng, dưới đất trải thảm lông nhung, chiếc giường lớn rộng hai mét cũng mang màu trắng gạo ấm áp.

Trên bục ngồi cửa sổ đặt một hàng gấu bông, chúng được chuyển đến từ nhà cũ của cô. Mặc dù chỉ trang trí nhưng cô vẫn giữ gìn chúng kỹ lưỡng, ngày nào cũng sắp xếp ngay ngắn.

Máy chiếu đã bật lên, cả phòng như lạc vào vùng sao trời huyền ảo. Ôn Nhiễm đến giữa phòng dang rộng hai tay, nhìn mặt trăng trên đầu xoay một vòng: “Anh xem, có phải, đẹp lắm không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô chỉ thấy mỗi khung cảnh tuyệt vời của bầu trời sao, nào biết vẻ hồn nhiên ngây thơ của mình mới xinh đẹp nhất.

Đứng ở cửa, Tạ Vân Lễ ngắm nhìn cô, híp mắt: “Ừm, quả thực rất đẹp.”

“Em thích lắm, đúng không?”

“Vâng, thích lắm, cực kỳ thích.” Ôn Nhiễm nhoẻn miệng cười vui vẻ với anh.

Tạ Vân Lễ nhớ đến lời dì Chúc từng nói với anh, ngày nào Ôn Nhiễm cũng sẽ mở đèn sao lên ngắm nghía một chốc, sẽ giúp cô dễ ngủ hơn.

“Hôm nay dì Chúc không ở đây, anh đóng cửa cho em nhé.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”

Cô ngoan ngoãn nằm trên giường, kéo chăn lên che mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt nhìn anh.

Tạ Vân Lễ xao xuyến.

Lúc dì Chúc ở đây, tối nào cũng vỗ về cô, dỗ dành cô chìm vào giấc ngủ.

Anh đến trước giường, khi cô khó hiểu mở to hai mắt, anh khom người dịu dàng xoa tóc cô: “Mau ngủ nào, mơ đẹp nhé em.”

Rõ ràng anh chỉ chạm vào tóc cô, nhưng hàng mi Ôn Nhiễm lại run run, bàn tay cầm chăn lập tức siết chặt.

“Ừm…” Cô giấu môi trong chăn, nỉ non chúc: “Ngủ ngon… Tạ Vân Lễ.”

“Ngủ ngon.”

Tạ Vân Lễ ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.

Sau khi về phòng mình, anh nhìn bàn tay vừa chạm vào tóc cô.

Có Ca Ca ngủ bên giường, buổi tối chắc cô sẽ không bất an đâu nhỉ?

Thế nên, có lẽ sẽ ngủ ngon một giấc đúng không?

Quả thực Ôn Nhiễm ngủ rất ngon, cô còn nằm mơ nữa. Trong cơn chiêm bao, cô mọc ra một đôi cánh, vừa giương cánh đã bay vút lên giữa bầu trời đêm đầy sao.

Ban đầu cô còn vui thích vì mình biết bay, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhận ra điều bất ổn: Cô đang bay một mình trên bầu trời sao, xung quanh không có ai, không mẹ không dì Chúc, không thấy bất cứ người thân nào ở bên cô.

Cô cứ lẻ loi như thế, dẫu bầu trời đêm đẹp cỡ nào, ắt cũng trở nên đáng sợ.

Cô bắt đầu bất an, muốn quay về nơi ban đầu của mình, nhưng cô hoàn toàn không kiểm soát được đôi cánh. Dù cố gắng ra sao, cô cũng không thể rời khỏi bầu trời đen như mực. Chẳng mấy chốc, cô đã cảm nhận được trạng thái mất trọng lực, cứ lơ lửng giữa không trung. Khi đang lo sợ sắp bật khóc, cô chợt thấy phía trước xuất hiện một vầng trăng khuyết.

Sau đó vang lên một giọng nói thân thuộc: “Không cần sợ, anh ở đây.”

Giọng nói ấy bình tĩnh xiết bao, lập tức xua tan hết nỗi hoảng loạn trong lòng cô.

Cô nhớ ra, đấy là giọng Tạ Vân Lễ.

Là giọng Tạ Vân Lễ, Tạ Vân Lễ đang bảo vệ cô, trấn an cô không cần sợ, vì anh đang ở ngay bên cạnh cô.

Ôn Nhiễm bỗng dưng cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết, tựa như cô đang được một sức mạnh to lớn vững vàng đùm bọc, để cô có thể tự do đến nơi mình muốn.

Sức mạnh ấy luôn đồng hành cùng cô, dìu dắt cô, không để cô sợ hãi nữa, thậm chí còn mang tới cảm giác ấm áp an toàn khôn cùng.

“Tạ Vân Lễ…”

Sức mạnh ấy xuất phát từ Tạ Vân Lễ, giọng nói bảo cô đừng sợ cũng thuộc về Tạ Vân Lễ.

Sau khi tỉnh giấc, Ôn Nhiễm hơi hoảng hốt, giấc mộng kia khá chân thực, thậm chí cô còn không phân biệt được có phải mình nằm mơ không. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bé cún ư ử, cô mới nhận ra trời đã sáng, Ca Ca đang đợi cô thức dậy.

“Chị dậy rồi… Ca Ca, chờ chị một chút.” Lúc rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài, cô phát hiện hình như cửa phòng mình không đóng kín.

Nhưng đêm qua, cô vẫn nhớ khi ra ngoài Tạ Vân Lễ đã đóng rồi mà nhỉ?

Chẳng lẽ, anh giống dì Chúc, buổi tối sẽ đến xem cô có đá chăn không à?

Ôn Nhiễm đỏ mặt, quay đầu hỏi Ca Ca: “Ca Ca, đêm qua chị ngủ, ngoan không? Có… đá chăn không?”

Hay cô đã nhớ nhầm, khuya qua Tạ Vân Lễ không hề tới xem cô?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện